Ngã dục phong thiên bns
Chương 70 : Trùng kích ngưng khí tầng thứ chín
“Đan dược do đích thân Tử Vận Tông Đan quỷ Đại sư luyện chế, chuyện này…. Đinh công tử, ngài cùng Đan quỷ Đại sư có phải…”
“Ra giá”. Mạnh Hạo nhíu mày, không nói gì nhiều nhưng cũng đủ để cho người ngoài nhìn ra việc hắn bán Đan dược này đi là một việc vô cùng bất đắc dĩ.
“Đan dược do đích thân Đan quỷ Đại sư luyện chế ra đều có thể đem bán đấu giá, viên đan dược này…” Nữ tử này chần chờ một chút rồi quyết đoán nói.
“Chốt giá 25 vạn linh thạch!”
“Được”. Mạnh Hạo trầm mặc một lát rồi chậm rãi gật đầu, đứng lên.
Nàng kia lập tức đứng dậy, nâng tay phải mang theo một chỉ lực hướng về lò đan hương ở giữa phòng gõ lên một tiếng trong trẻo. Qua hơn mười hơi thở, một cô gái bê một khay ngọc từ trên tầng ba nhẹ nhàng đi xuống đặt trước mặt Mạnh Hạo.
Trên khay ngọc là một túi trữ vật.
Mạnh Hạo cầm lấy túi trữ vật, cũng không cần đếm mà trực tiếp xoay người về phía cầu thang xuống tầng dưới. Sau đó, hắn cũng không để ý tới ánh mắt của những tu sĩ dưới tầng một, bình thản bước ra khỏi Thiên Hà phường đi thẳng về phía xa.
Đi được một đoạn, hắn nhanh chóng lẩn vào trong một đám đông trên đường đồng thời cởi trường bào ra khỏi người. Khi hắn cúi đầu tăng tốc bước nhanh ra khỏi một con hẻm nhỏ thưa người thì trên người hắn đã được đổi bằng một bộ y phục hoàn toàn khác.
Cũng trong lúc này, nữ tử chấp sự đang đứng cung kính cạnh một lão giả mặc hoa phục tại tầng hai của Thiên Hà phường. Lão giả đang đứng bên cửa sổ, hai mắt nhìn xa xăm, trên tay lão đang cầm Viên Trúc cơ Đan mà Mạnh Hạo vừa mới bán ra.
“Đã tra ra chưa?” Hồi lâu sau lão giả nhàn nhạt hỏi.
“Vãn bối đã cho người điều tra, mấy ngày trước thật sự có một vị đệ tử họ Đinh ở Tử Vận Tông tới nước Triệu”. Nữ tử cung kính trả lời.
“Ngươi khẳng định là hắn?” Lão giả chậm rãi hỏi
“Vãn bối không dám khẳng định. Dù sao thì vị Đinh Tín kia đã là Ngưng khí tầng chín rồi, mà người này mới chỉ là Ngưng khí tầng tám. Nhưng lời nói và thần thái của người này tại tầng một lại mang ngạo khí của một đại tông, đây là thứ nhất.
Sau khi lên tầng này, hắn không chọn ngồi gần cầu thang, cũng không ngồi gần cửa sổ mà lại chọn chính giữa trong bảy chỗ ngồi. Điều này nói rõ hắn không hề lo lắng chúng ta làm gì bất lợi đối với hắn. Bản thân hắn chỉ là một tu sĩ Ngưng khí tầng tám vốn không có khả năng chống lại chúng ta, vậy thì chỉ có khả năng hắn dựa vào Tông môn mạnh mẽ của hắn, đây là điều thứ hai.
Sau đó, hắn thấy bản thân dù sao vẫn đang ở nước Triệu nên cần phải có ý đề phòng. Nên hắn đã cố ý để lộ phục trang trắng và ngọc bội đệ tử Tử Vận Tông, đây là điều thứ ba.
Hơn nữa, người này dám trực tiếp ném loại đan dược này cho vãn bối mà không lo lắng ta có thể đoạt lấy. Thậm chí lúc vãn bối dùng lời nói thăm dò thì hắn mang lại cho ta cảm giác hoàn toàn không giống như bất kì đệ tử nào trong tông môn nước Triệu, đây là điều thứ tư.
Cuối cùng, ấn kí trên viên Trúc cơ Đan này là do Đan Quỷ Đại sư khắc vào, chắc chắn không người nào dám bắt chước. Mà dựa vào kiến thức của mình, vãn bối cũng khẳng định đây chính là ấn kí thật.
Từ năm điểm này, Vãn bối có thể xác định, người này chính là Tử Vận tông Đinh Tín. Là vị đệ tử họ Đinh theo lời đồn được Đan Quỷ Đại sư thu làm đệ tử kí danh cách đây hai năm trước.” Nữ tử mang theo vẻ khôn khéo tự tin mỉm cười.
“Ngoại trừ….” Đến đây nàng bỗng nhiên ngập ngừng một chút.
“Ngoại trừ chuyện gì?” Lão giả quay đầu lại, ánh mắt tán thưởng nhìn nữ tử này.
“Ngoại trừ người này vô cùng thông minh. Tất cả mọi chuyện đều do hắn cố ý làm ra, thậm chí là làm giả cả Ấn kí trên Trúc cơ Đan này. Nhưng chuyện này khó có thể xảy ra, cho dù là nhìn khắp cả nước Triệu cũng không có được một vị đệ tử tông môn nào có được bản lãnh như vậy cả.” Nữ tử lại một lần nữa tự tin mỉm cười.
“Đúng vậy, Mộ Nhi quả thật rất tinh ý, từ một chút dấu vết mà có thể nhìn ra được những điều này đủ thấy gần đây ngươi tiến bộ rất nhiều. Đan dược này là thật, người kia cũng tám chín phần là vị Tử Vận Tông Đinh Tín.” Lão giả hiền từ nhìn cô gái nói.
“Đa tạ lão tổ khen ngợi, nhưng chúng ta để người này rời khỏi đây như vậy sao?” Nữ tử ngẩng đầu nhìn lão giả.
“Chúng ta không thể trêu chọc vào Tử Vận Tông được, hãy coi như chưa có chuyện gì đi. Còn viên Trúc cơ Đan của Đan Quỷ Đại sư này……với tư chất của Mộ nhi thì chỉ cần viên Trúc cơ đan bình thường là đủ rồi, vậy đưa Đan này cho phụ thân ngươi đi.” Lão giả suy nghĩ một lát rồi nói.
Vừa nghe được những lời này, hai mắt nữ tử lóe lên.
“Ông ấy đã trở về rồi sao?” Ngay cả lời nói của cô gái này cũng trở nên lạnh đi.
“Hắn đã trở về mấy ngày trước rồi. Năm đó hắn quyết tâm gia nhập Kháo Sơn Tông, nay Kháo Sơn Tông đã giải tán, hắn thì vẫn còn chưa Trúc Cơ. Ngươi…. nên để ý hắn một chút”. Lão giả cau mày thở dài nhìn Nữ tử trước mặt.
“Mộ nhi còn phải quản lý việc của Phường các, Lão tổ muốn đưa viên Trúc cơ Đan này cho ai Mộ Nhi không quan tâm.” Nữ tử trầm mặc một lát rồi lạnh lùng nói.
“Dù sao thì hắn vẫn là cha ngươi, hơn nữa ta thấy hắn có nhiều tâm sự như muốn rời khỏi nơi này. Ngươi nên suy nghĩ thoáng một chút đi.” Lão giả lắc đầu quay người rời đi.
“Cha…” Thượng Quan Mộ vẫn ngồi ở chỗ cũ, mang theo ánh mắt đầy oán hận nhìn ra ngoài cửa sổ.
Về phía Mạnh Hạo, sau khi thay đổi y phục xong, hắn nhanh chóng tiến đến cửa thành Thiên Hà Phường. Vừa tới cửa thành, hắn không chút chần chờ lấy ra Bảo Phiến, hóa thành một đạo ánh hồng lướt đi.
Mạnh Hạo lướt đi liên tục mấy ngày liền. Đến khi chắc chắn không còn ai đuổi theo nữa, hắn mới an tâm dừng lại, dùng phi kiếm đào một động phủ tại vùng núi hoang sơ cách Đại Thanh sơn không xa, tiến hành bế quan trùng kích Ngưng khí tầng chín.
Đã có đầy đủ Linh thạch, còn có Thiên Linh Đan, hắn dự tính phục chế Thiên Linh Đan đủ nhiều để có thể giúp cho tu vi của hắn gia tăng tới đỉnh phong, bắt đầu trùng kích cảnh giới.
Thấm thoát đã mấy tháng trôi qua, Mạnh Hạo cũng không bước chân ra khỏi động phủ. Ngày ngày hắn vẫn khoanh chân ngồi yên, nuốt đan dược rồi vận chuyển dược lực đi khắp cơ thể. Cứ thế, tu vi của hắn mỗi ngày lại dần dần tăng lên thêm một chút.
Cho đến tháng thứ năm, trong cơ thể tràn đầy linh lực của Mạnh Hạo nổ vang, Đan hải của hắn cũng bắt đầu xao động mãnh liệt. Hắn đã đến Ngưng khí tầng tám đỉnh phong lâu rồi, chỉ một chút nữa là có thể bước vào Ngưng khí tầng chín. Nhưng chỉ một chút này lại khiến Mạnh Hạo mắc kẹt hơn hai tháng nay rồi.
Khoảng thời gian vừa qua hắn hết sức đau lòng khi tiêu tốn hơn 10 vạn Linh thạch cho việc phục chế. Hao phí nhiều Linh thạch như vậy mà tu vi bản thân vẫn không có đột phá càng khiến hắn thêm đau lòng gấp đôi.
“Nhớ lại Hứa sư tỷ đã từng nói, ba tầng Ngưng khí thứ tư, thứ sáu và thứ Tám đều gặp phải bình cảnh khi đột phá lên tầng trên. Năm đó ta đột phá bình cảnh tầng Bốn thì dùng vô số Hạn Linh Đan trùng kích đánh vỡ, Bình cảnh tầng sáu phá được là nhờ tại Bắc Hải chứng đạo, Còn bình cảnh tầng Tám phá như thế nào đây….” Mạnh Hạo mở đôi mắt vẫn còn vằn đỏ thì thầm nói. Hơn 20 vạn Linh thạch của hắn gần như bị biến thành Thiên Linh Đan hết, chỉ còn khoảng gần 5 vạn Linh thạch. Hơn nữa, hắn cũng đã xài gần hết số Thiên Linh Đan kia rồi mà vẫn chưa tiến triển thêm được nữa.
Hắn cũng biết việc nâng cao tu vi dựa dẫm quá nhiều vào đan dược thì hiệu quả Đan dược càng ngày càng kém. Do đó lại phải dùng rất nhiều đan dược bù đắp lại, dần dần đã trở thành một cái vòng luẩn quẩn không hồi kết.
“Không biết những người khác khi gặp vấn đề này thì họ làm sao giải quyết?” Mạnh Hạo nhíu mày trầm tư suy nghĩ vẫn không tìm ra cách nào dùng được cả.
Không phá được bình cảnh, cho dù có nuốt nhiều Thiên Linh Đan bao nhiêu đi nữa cũng không có tác dụng, nên không thể tiến thêm được tới bước cuối được.
Qua thêm một tháng nữa, Mạnh Hạo đã bế quan ở đây được hơn nửa năm. Hiện tại, tóc tai hắn bù xù, hai mắt thì vằn đỏ thẫm. Trong một tháng vừa rồi, hắn đã phục chế mười viên Trùng Thai Đan là loại đan dược của Ngưng khí tầng chín, với mục đích phá cho được bình cảnh. Mặc dù nuốt vào có chút tác dụng, nhưng Bình cảnh này vẫn không thể phá được.
“Lần này nhất định phải đột phá Ngưng khí tầng chín!” Mạnh Hạo cắn răng lấy ra toàn bộ năm vạn Linh thạch còn thừa lại. Cũng không chần chờ mà tiếp tục lấy ra Gương đồng phục chế Trúc cơ Đan.
Ánh sáng lóe lên, hai viên Trúc cơ Đan xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo. Cộng thêm viên Trúc cơ Đan đầu tiên của hắn là ba viên. Ba viên Đan dược này có thể khiến cho tất cả các đệ tử Đại tông môn Nam Vực phải rung động trợn mắt há mồm, thậm chí đem đặt tại nước Triệu cũng sẽ khiến các đệ tử nơi này tạo thành một trận tranh cướp đan dược gió tanh mưa máu. Nhưng hắn lại không dùng để Trúc cơ mà là để đánh vỡ bình cảnh. Nếu như để bên ngoài biết được nhất định là ai cũng sẽ nổi giận ầm ầm, thật sự là một gia hỏa xa xỉ!!!
Từ xưa đến nay, đoán chừng cũng không có bao nhiêu người có thể dùng phương pháp xa xỉ như vậy chỉ để phá vỡ Bình cảnh Ngưng khí kì!
Mạnh Hạo thở sâu, cầm lấy một viên Trúc Cơ Đan bỏ vào miệng. Lập tức trong óc hắn oanh lên một tiếng, toàn thân run rẩy, một luồng linh lực mênh mông vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn như nổ bung trong cơ thể.
Hắn ở chỗ này bế quan nửa năm, cũng không thể nào nghe được một số chuyện chấn động nước Triệu gần đây. Như là chuyện giao dịch giữa Mạnh Hạo và Tử Vận Tông được ai đó vô tình lộ ra, khiến cho danh tiếng của Mạnh Hạo bỗng nhiên nổi như cồn.
Không tu sĩ nào không biết chuyện Mạnh Hạo đã lừa cho toàn bộ đệ tử Tử Vận Tông một vố vô cùng thê thảm.
Sau đó là chuyện Phong Hàn Tông và Khúc Thủy Tông mơ hồ như chuẩn bị khai chiến. Cuối cùng nhờ có hai vị Chưởng giáo Kết đan của mỗi bên ra mặt mới hòa hoãn được mâu thuẫn. Nhưng tiếp đến lại là một lệnh truy nã được hai đại tông môn này đồng thời truyền ra.
Truy nã dư nghiệt của Kháo Sơn Tông Mạnh Hạo, người nào giết chết hắn sẽ được trọng thưởng Linh thạch và pháp bảo. Việc hai đại tông môn sau gần trăm năm lại liên thủ truy nã một người đã oanh động toàn bộ Tu chân giới nước Triệu.
Tức thì một số người nhanh nhạy tin tức đã đào lên được chuyện một thanh trường thương dẫn tới huyết án của Mạnh Hạo. Cho dù chuyện này được các bên liên quan bưng bít kĩ lưỡng tới mức nào thì vẫn không thể ngăn cản được mọi người bàn luận về hắn trong những lúc trà dư tửu hậu.
Mỗi lần bạn bè cũ gặp nhau, buồn miệng thế nào cũng sẽ đề cập tới chuyện của Mạnh Hạo.
“Nghe nói lúc ở Kháo Sơn Tông, người này trực tiếp đoạt luôn danh sách đệ tử tiến vào Nội môn của tông này từ tay Vương Đằng Phi. Đường đường là con cháu của một trong tam đại gia tộc ở Nam Vực, nhưng Vương Đằng Phi chỉ có tức giận mà rời đi.”
“Chuyện này thì nói làm gì, ta còn nghe được từ chính miệng của một vị đệ tử Kháo Sơn Tông năm đó. Hắn nói khi còn ở Kháo Sơn Tông, Mạnh Hạo còn mở một tiệm tạp hóa, chèn ép không ít đệ tử, nhưng dù là oán thán phẫn hận dậy đất cũng chẳng có ai dám nói gì hắn cả.”
“Nói vậy, người này lừa được Tử Vận Tông, lừa được cả Lưu Đạo Vân và Tôn Hoa, khẳng định cái này là thuộc về bản chất của hắn rồi…”
“Ta bây giờ mới phát hiện ra tên Mạnh Hạo này một đường từ Kháo Sơn Tông lừa lọc đi ra, gặp người nào lừa người nấy….”
Cứ đồn thổi như thế, chuyện của Mạnh Hạo gần như đã trở thành truyền kì trong giới Tu chân nước Triệu. Tới thời điểm mọi chuyện trở nên nhàm tai, không còn lôi ra được thêm một tin tức truyền kì nào của hắn nữa, thì ba đại tông môn chẳng biết tại sao lại liên hợp lại, thu hồi lệnh truy nã cũ đồng thời đưa ra một lệnh truy nã mới.
Người trong lệnh truy nã mới này vẫn là Mạnh Hạo. Có điều không phải giết chết, mà chỉ cần phát hiện dấu vết của hắn, dù chỉ là manh mối hay có thể bắt được hắn đều được trọng thưởng.
Nhưng yêu cầu chính là người này có thể bị thương, bị tàn phế nhưng không được giết chết.
Loại truy nã kì lạ này cũng khiến cho một số người nhạy bén bỏ thêm công sức tìm hiểu, cuối cùng cũng phát hiện ra một vài chi tiết đắt giá.
“Một tháng trước, mấy lão quái Kết đan của Tam đại tông môn đã đến nước Thiên Cơ gặp Thiên Cơ Thượng nhân. Mục đích là muốn tìm hiểu xem Kháo Sơn Lão tổ rút cục còn sống hay đã chết. Sau cùng tính ra được Kháo Sơn lão tổ đang suy yếu cùng kiệt, mà chỉ có Nội môn đệ tử Kháo Sơn tông mới có thể tìm ra và mở được Động phủ của lão.
Thiên Cơ Thượng nhân cũng đã tới nước Triệu cùng tham gia tìm kiếm Động phủ bế quan của Kháo Sơn lão tổ!”
Tin tức này vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp lan truyền thì đã bị Tam đại tông môn mạnh mẽ phong tỏa. Chỉ cần có người lan truyền, hắn lập tức bị giết chết, mà chu vi gần ngàn dặm của tòa thành có người lan truyền chuyện này đều bị trận pháp của Tam tông phủ kín, không người nào lọt ra ngoài được.
Truyện khác cùng thể loại
694 chương
1341 chương
79 chương
61 chương