Ngã dục phong thiên bns

Chương 65 : Một trận chiến ở bắc hải!

Một thanh thiết thương, lừa được đệ tử Tử Vận Tông. Một thanh ngân thương, lừa được Tôn Hoa, càng là lừa được Lưu Đạo Vân, lại có thể khiến Khúc Thủy Tông cùng Phong Hàn Tông xảy ra tranh chấp. Nếu phụ thân của Tiểu Bàn Tử biết được việc này thì chắc chắn phải trợn to mắt với vẻ khó hiểu, ba thanh trường thương thiết, kim, ngân là sản phẩm của tiệm rèn nhà họ. Nếu Tiểu Bàn Tử biết được việc này, chắc sẽ hưng phấn vô cùng. Mạnh Hạo cũng không biết thanh ngân thương sẽ làm ra được tác dụng gì, nhưng rõ ràng người của Khúc Thủy Tông cùng Phong Hàn Tông đã buông tha việc truy kích hắn, mà hiện giờ muốn đuổi theo cũng không thể tìm được hắn trong thời gian ngắn. Nhưng lúc này sắc mặt Mạnh Hạo vẫn âm trầm như trước, hắn đứng trên bảo phiến nuốt đan dược vào, ở phía sau hắn, Đinh Tín chân đạp đại diệp đang lạnh lùng truy kích, có vẻ dù đuổi đến chân trời góc bể cũng phải giết hắn cho bằng được. Nếu chỉ là truy kích, Mạnh Hạo có lượng lớn đan dược để duy trì linh lực, thậm chí có thể quần đấu một phen. Nhưng giờ hắn đã thụ thương, thương thế không hề chuyển biến tốt trong chặng đường bôn ba, Mạnh Hạo chỉ có thể dùng yêu đan áp chế lại. Tuy hắn có thể áp chế thương thế, nhưng trong thời gian dài khi không thể áp chế, lúc bộc phát sẽ rất nghiêm trọng. Ngay lúc này thì một mũi tên bén nhọn đang đuổi theo phía sau hắn, tạo ra những tiếng vang bén nhọn, lao thẳng đến vị trí của Mạnh Hạo khiến hắn không thể không lấy ra đủ loại pháp bảo để đối kháng. Nguy hiểm nhất là khi lướt xong rơi xuống mặt đất, tốc độ của hắn sẽ bị chậm lại, mất đi sự linh hoạt. Ở khu rừng núi thì tốt hơn, mỗi lần đến được đỉnh núi, Mạnh Hạo lại lấy ra bảo phiến để lướt đi. Nhưng Đinh Tín không không có khả năng phi hành trong thời gian dài giống như Lưu Đạo Vân lúc trước, cũng có lúc phải rơi xuống đất rồi mới có thể trượt đi. "Ngươi không trốn thoát được đâu, nếu thúc thủ chịu trói, có thể Đinh mỗ sẽ không giết ngươi, đem ngươi giam tại trong tông chờ xử lý.” Mắt Đinh Tín lóe lên, mở miệng nói. “Truyện giữa Mạnh mỗ và Tử Vận Tông còn có ẩn tình, Đinh đạo hữu hẳn là hiểu rõ?” Mạnh Hạo đang bay nhanh ở phía trước, lập tức nói ra. "Đinh mỗ không cần hiểu, đem ngươi giam lại trong tông, sẽ có trưởng lão giải quyết. Tử Vận Tông ta là đại tông Nam Vực, đương nhiên sẽ làm rõ thiệt giả.” Đinh Tín từ tốn nói, ánh mắt càng thêm âm lãnh. "Chuyện ngày đó không phải do Mạnh mỗ, là Thiên Thủy Ngân cùng Lữ Tống dùng thế ép người, ta đã nói với bọn hắn thiết thương kia là phàm vật, vậy mà hai người vẫn cố ý chèn ép ta, người sai không phải là Mạnh mỗ!” Mạnh Hạo đến một gò đất tương đối cao, quay đầu nhìn lại, giải thích lần nữa, vừa nói vừa cất bước, bảo phiến lại xuất hiện rồi mang hắn lướt nhanh đi. “Sao ngươi lại không sai? Nếu ngươi đem thanh thiết thương kia bóp nát ngay tại chỗ, sau đó lấy chí bảo thực sự để đổi với người ta, thì đã không có chuyện gì.” Tuy lời nói Đinh Tín vẫn bình thản nhưng tốc độ vẫn không chậm, tay phải nhấc lên vỗ túi trữ vật, lập một thanh mộc cung xuất hiện trong tay, kéo mạnh rồi buông ra, một mũi tên nhọn rít lên lao thẳng đến Mạnh Hạo. Sau một tiếng nổ vang, Mạnh Hạo dùng pháp chống cự, khóe miệng tràn ra máu tươi nhưng lại nở nụ cười, nụ cười còn vương máu tươi, nhìn có phần dữ tợn. “Như thế này gọi là giảng đạo lý.” Mắt Mạnh Hạo lộ sát cơ, không tiếp tục mở nói chuyện, nuốt vào rất nhiều yêu đan, bảo phiến phía dưới kêu ông một tiếng, tốc độ nhanh hơn, lướt nhanh về phía trước. Ngắn ngủn mấy canh giờ, từ buổi trưa đến hoàng hôn, cả người Mạnh Hạo mệt mỏi, liên tục bỏ chạy mấy ngày đến giờ hắn đã nhìn ra, ẩn trong đôi mắt lạnh lùng của đối phương là sự đùa giỡn cùng tàn nhẫn. Đó chính là coi hắn như con mồi, không muốn trực tiếp giết chết, mà muốn chơi đùa cho thỏa thích, đợi đến khi con mồi nổi giận, đến khi tới cực hạn liền một đao chém chết. Đại địa nước Triệu không ngừng trôi qua dưới chân Mạnh Hạo, Đinh Tín phía sau vẫn đuổi giết không thôi. Với tu vi Ngưng Khí bát tầng của Mạnh Hạo, dĩ nhiên đã đến lúc khô kiệt, dù hắn có nhiều yêu đan hơn nữa, nhưng cứ nuốt như vậy thì cơ thể hắn sẽ hỏng mất, cơ thể sẽ sinh ra lực bài xích lớn, thậm chí trong máu cũng sẽ xuất hiện yêu khí. Loại chuyện này với tu sĩ mà nói, không khác gì tự trảm tu vi. Lúc trước Mạnh Hạo không rõ, nhưng giờ hắn dù có nhận ra thì cũng không thể không nuốt. Mà tên Đinh Tín kia chắc chắn đã nhận ra điều này nên gã mới không nhanh không chậm đuổi theo, mắt hắn dần dần lộ ra thần sắc hứng thú, giông như gặp được thứ đồ chơi rất thú vị. “Qủa thực Đinh mỗ rất muốn xem một chút, ngươi nuốt đủ các loại yêu đan, đến khi toàn thân đều là thành yêu khí thì sẽ biến thành cái dạng gì, khi đó giết ngươi lại có thể đạt được yêu đan của yêu thú Ngưng Khí bát tầng,” Đinh Tín mở miệng cười, thanh âm truyền đến tai khiến tơ máu trong mắt Mạnh Hạo đậm thêm vài phần, sắc mặt thêm âm trầm. Nhưng tính hắn không thích nói nhảm nhiều trong lúc giao chiến. Lúc trước đã nói điều cần thiết để giải thích nhưng đối phương không nghe, Mạnh Hạo cũng không buồn mở miệng nữa, cũng giống như khi hắn đối mặt Vương Đằng Phi, chưa bao giờ gào thét cái gì, mà là im lặng, cực kỳ tĩnh lặng. Thời gian bỏ chạy cũng khá dài, tốc độ Mạnh Hạo đã đến cực hạn, lúc này nhìn về phía đại địa, có thể thấy mờ mờ Đại Thanh sơn, trong suốt nửa năm hắn phần lớn đều là chạy trốn, hôm nay đã đi được một vòng, trở lại Đại Thanh sơn. Thậm chí theo hướng này, không phải rất xa có thể thấy lờ mờ khoảng như mặt gương hồ nước, đó là Bắc Hải. Trong tích tắc nhìn thấy Bắc Hải, hai mắt Mạnh Hạo bỗng lóe sáng. "Bắc Hải..." Hắn nghĩ đến một chiếc thuyền cô độc trên Bắc Hải, nghĩ tới lão nhân đưa đò, tới tiểu cô nương kia, càng là nghĩ tới Bắc Hải chứng đạo! Giờ phút này ánh mắt hắn ngưng tụ, lập tức cải biến phương hướng bay thẳng về phía Bắc Hải. Tốc độ của hắn cực nhanh, từ Đại Thanh sơn dùng bảo phiến lướt đi, Đinh Tín ở phía sau hiện lên sự mỉa mai trong ánh mắt, điều khiến hắn vui nhất chính là ép đối phương liên tục nuốt yêu đan. “Tuy không rõ người này nhờ đâu mà có nhiều yêu đan như vậy, nhưng cũng không sao, trước khi ta giết hắn có thể ép hỏi để có câu trả lời, nhưng ta lại càng mong chờ hắn nuốt thật nhiều yêu đan, sau đó toàn thân đều yêu hóa.” Đinh Tín mỉm cười, đạp trên đại diệp, lướt theo sau. Hai người một trước một sau, cũng không lâu lắm đã tới phía trên Bắc Hải, Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, lập tức một chiếc lưới đen xuất hiện rồi quang về phía về sau. Lưới đen mở ra chừng ba trượng thẳng đến chỗ Đinh Tín, chỉ cần chốc lát là có thể tới gần. Đinh Tín hất tay phải lên, một thẻ ngọc màu tím bay ra, hóa thành gió lốc màu tím khiến tấm lưới đên không thể hạ xuống, như thể đã mất đi khống chế của Mạnh Hạo, bay xiêu vẹo về phía chân trời. “Loại phế bảo như thế mà ngươi cũng mang ra bêu xấu.” Đinh Tín cười lạnh, tấm lưới đen nhìn có vẻ không tầm thường nên hắn mới lấy ra thẻ ngọc, không nghĩ tới lại không chịu nổi một kích. Hai mắt Mạnh Hạo trợn lên, tự cắn chót lưỡi phun ra một búng máu tươi, để Đinh Tín thấy hắn sức mặt tái nhợt giống như bị cắn trả khi pháp bảo bị hủy. Lúc này, khi Mạnh Hạo bước chân vào vùng trời Bắc Hải, mặt nước Bắc Hải vốn yên tĩnh bỗng rung lên liên hồi, giống như bị cuồng phong thổi qua, sự yên tĩnh của nơi này đã bị phá vỡ. Khi Mạnh Hạo đi đến giữa không trung Bắc Hải, lập tức dừng hẳn lại. Đây là lần đầu tiên dừng lại hoàn toàn kể từ khi hắn bị Đinh Tín đuổi giết. Mạnh Hạo nâng tay phải lên, một họa quyển xuất hiện trong tay, hai mắt tinh mang chớp động, tràn ngập sát cơ. Hắn đã không còn ý định chạy trốn tiếp, quyết cùng Ngưng Khí cửu tầng Đinh Tín đánh một trận chiến! Dù trận chiến này Mạnh Hạo ở thế yếu, nhưng nhất đính hắn phải chiến, nếu không chiến, hắn sẽ không thể kiên trì quá lâu, không chiến, hắn ắt phải chết, chỉ có thể …chiến! “Lại không có trốn tiếp.” Thân ảnh Đinh Tín đến ngay, khi thấy sát cơ trong mắt Mạnh Hạo, khóe miệng càng lộ ra vẻ mỉa mai. Tay phải gã nâng lên chỉ về phía Mạnh Hạo, lập tức bắn ra một chỉ phong, nháy mắt hóa thành màu tím giữa không trung, lại hóa thành một tử điểu (*) vỗ cánh thẳng về phía Mạnh Hạo. (*) tử điểu: con chim màu tím. Hai mắt (*) lóe lên tinh quang, ngay khi tử điểu kia bay đến, hắn lắc mạnh họa trục trong tay, lập tức từ họa trục vang lên tiếng thú gầm. Lúc này Mạnh Hạo đã dốc tận tu vi, cộng thêm linh lực của hắn xen lẫn không ít yêu lực, nên khiến cho họa trục gào thét kinh người, vậy mà xuất ra bốn đám sương mù, ngưng tụ thành bốn con yêu thú, lảo thẳng đến tử điểu kia. Cùng lúc đó Mạnh Hạo bước thẳng về phía trước, trong nháy mắt bảo phiến phân ra hóa thành lông vũ vờn quanh thân thể hắn, rồi bắn thẳng đến Đinh Tin như những phia kiếm. Hắn cũng không có lui về sau, dưới chân một thanh phi kiếm nâng hắn lên, lao thẳng đến Đinh Tín ở hía trước, chủ động xuất kích. “Không tự lượng sức.” Đinh Tín cười lạnh, vẻ mỉa mai trong mắt càng đậm. Khi Mạnh Hạo đến gần, tay phải gã kết pháp quyết chỉ về phía mi tâm, lập tức mi tâm gã xuát hiện một cơn lốc xoáy, theo đó một tiếng gầm nhẹ chấn động tứ phương bỗng truyền ra từ mi tâm gã. “Thiên Tử Vận!” Tử khí(*) dày đặc thoát ra từ trong lốc xoáy, nháy mắt đã thành một vòng tròn tử sắc chắn trước mặt Đinh Tín, rất nhanh thì khuếch tán ra, lao thẳng về phía Mạnh Hạo. Tử khí(*): khí tím. Tiếng nổ vang lên không dứt, lông vũ xung quanh Mạnh Hạo tan rã trong nháy mắt, khi tiếng nổ ầm ầm vang lên cũng là lúc hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhưng ánh mắt hắn càng thêm kiên định. Ngay khi phun ra máu tươi, tay phải hắn vỗ vào túi trữ vật, lập tức hiện ra gần trăm thanh phi kiếm rít lên, lao thẳng đến Đinh Tín. Kiếm vũ gào thét phô thiên cái địa, kiếm quang quét ngang, nháy mắt đã tới gần Đinh Tín, hai mắt gã lóe lên, ý trào phúng càng đậm. "Không biết sống chết." Gã vừa nói vừa vỗ túi trữ vật, lập tức có một đạo hồng mang bay ra, bị gã cầm trong tay, là một cây phất trần màu đỏ, gã phất về phía trước một cái, lập tức hồng phong gào thét, gần trăm phi kiếm của Mạnh Hạo lập tức có sự vỡ vụn, cũng không ít phi kiếm khi tới gần liền vỡ nát. Hồng phong xu thế không giảm đập vào mặt Mạnh Hạo, khiến hắn phun máu tươi, đột nhiên, có hai thanh kiếm gỗ bay ra từ gần trăm thanh phi kiếm vỡ nát, xuyên qua hồng phong, chỉ trong giây lát đã lao tới gần Đinh Tín. Hai mắt gã co rụt lại, tay phải nâng lên kết pháp quyết, thân thể đang chuẩn bị tránh lui ra sau. Đúng lúc này, tay phải Mạnh Hạo chỉ lên trời, mặt lộ chấp nhất sát cơ (nhất định phải giết). Trong nháy mắt khi tay phải Mạnh Hạochỉ lên bầu trời, tấm lưới đen đã bị cuốn đi trước đó lại biến lớn tầm một trượng, rơi xuống với tốc độ khó có thể hình dung. Tuy nói thì dài dòng, nhưng thực tế lại chỉ xảy ra trong nháy mắt, giống như điện quang hỏa thạch, sắc mặt Đinh Tín đại biến, không đợi gã kịp phản ứng, tấm lưới lớn đã chụp hắn vào trong, hai thanh kiếm gỗ cũng lao đến ngay lập tức, chỉ trong tích tắc sẽ đâm vào mi tâm và ngực của gã. Đây là kế sách Mạnh Hạo nghĩ ra trong lúc nguy cấp, vẫn không được chu toàn, có thể thắng nhờ phản ứng nhanh, hắn thậm chí không tiếc để bảo phiến cùng phần lớn phi kiếm bị phá hủy để đánh lừa đối phương, càng là để phòng vạn nhất, hắn đã dùng thân mình để hấp dẫn sự chú ý của đối phương, mới có thể đạt được thành công này.