Ngã dục phong thiên bns
Chương 61 : Kinh biến ở nam vực
Một tiếng nổ ầm vang từ trên không trung truyền đến.
Âm thanh này không ở gần đây mà ở một nơi xa xôi đang truyền tới rất nhanh. Nó không chỉ vang lên ở nơi Mạnh Hạo đang đứng mà bao trùm toàn bộ Triệu quốc. Trong nháy mắt, tất cả tu sĩ Triệu quốc, thậm chí là cả phàm nhân cũng đều nghe thấy tiếng nổ mạnh ở trên bầu trời.
Tiếng nổ bất ngờ vang lên làm cho đám người Nghiêm Tử Quốc đều ngẩng đầu sững sờ, thần sắc rung động. Ở trên bầu trời xuất hiện một vùng hồng mang rộng lớn. Dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy bầu trời đã trở thành màu đỏ, khiến cho người ta mờ mịt không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ở một nơi cách nước Triệu cực kỳ xa xôi, tại trung tâm Nam vực, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số khe hở. Tiếng sấm ngày càng vang vọng truyền ra khắp bốn phương tám hướng. Cho dù ở bất kỳ nơi nào, từ các tông môn tới các gia tộc, đều lần lượt nghe thấy tiếng nổ kinh thiên này.
Mạnh Hạo biến sắc. Ngay lúc này, hắc khí trên thân thể của hắn lại càng bay ra nhanh hơn khiến hắn cả kinh. Hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng biến thành một đạo cầu vồng rời đi.
Đám người Nghiêm Tử Quốc bị dị biến trên bầu trời làm cho khiếp sợ, tâm thần chấn động. Lúc này, ngay cả tu vi của bản thân cũng như mất kiểm soát, muốn lao ra khỏi cơ thể.
Tại biên giới Triệu quốc, bên trong Phong Hàn Tông, một trong tam đại tông môn của Triệu quốc, các dãy núi nơi đây đều có sương mù đang lượn lờ. Nhưng khi tiếng nổ vang lên, sương mù ở nơi đây lập tức quay cuồng, núi non xung quanh đều chấn động. Trong Phong Hàn Tông, mấy trăm đệ tử sắc mặt trắng bệch hoảng sợ nhìn lên bầu trời.
Ở ngọn núi phía sau tông môn, cường giả mạnh nhất Phong Hàn Tông, hai Đại trưởng lão có tu vi kết đan đang bế quan lập tức bừng tỉnh, không chút do dự bay ra ngoài. Bọn hắn đứng giữa không trung nhìn về phía xa, tu vi trong cơ thể vận chuyển hết tốc lực, ngưng tụ hai mắt chăm chú quan sát. Ngay sau đó, bọn hắn lập tức trợn mắt há mồm, thần sắc hoảng sợ vô cùng. Với tu vi của bọn hắn cũng không thể nhìn ra chuyện gì đã xảy ra ở trên bầu trời, nhưng bọn hắn vẫn cảm nhận được một cỗ uy áp có thể làm vỡ vụn trời xanh, thậm chí còn mơ hồ thấy được bầu trời hình như đang rạn nứt.
“Chuyện gì đã xảy ra? Lại có thể có âm thanh từ khu vực trung tâm của Nam Vực truyện đến đây. Điều đó là không thể nào! Nơi này cách trung tâm Nam Vực quá xa, âm thanh không thể truyền đến đây trong thời gian ngắn như vậy được! “
Sau lưng bọn họ, năm vị trưởng lão tu vi đạt tới Trúc cơ của Phong Hàn Tông cũng lần lượt bay lên, cả đám sắc mặt trắng bệch, toàn thân còn đang run rẩy.
Bên trong Triệu quốc, một trong tam đại tông môn, Phương Dạ Tông. Lúc này, hai vị trưởng lão kết đan cùng với bốn trưởng lão Trúc cơ cũng đang đứng ở trên không trung, ngơ ngác nhìn về phía chân trời xa xa. Bầu trời đã là một mảnh đỏ thẫm, giống như bị hỏa thiêu, cực kỳ kinh người.
“Chuyện này… Đã xảy ra chuyện gì?!… “
Không chỉ có Phong Hàn Tông, Phương Dạ Tông. Trong Khúc Thủy Tông cũng bị bao trùm bởi những âm thanh hoảng sợ. Tất cả đệ tử trong tông đều đang ngơ ngác nhìn lên bầu trời, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt. Lão quái Kết Đan của Khúc Thủy Tông, giờ phút này đã hoàn toàn run rẩy. Tu vi của hắn cao thâm nên có thể nhìn được xa hơn. Tuy rằng không nhìn rõ là cái gì nhưng chứng kiến toàn bộ trời xanh như đang bị thiêu đốt, mà không trung có vô số chỗ bị nứt ra khiến hắn cực kỳ hoảng sợ.
“Đây không phải âm thanh bình thường, nếu không cũng không thể truyền đến nước Triệu nhanh như vậy. Tốc độ của âm thanh này… có thể vượt qua tất cả các âm thanh còn lại!“
Đó là ở Triệu quốc, còn ở các tông môn lân cận, cũng đều diễn ra tình cảnh như vậy. Nhất là ngũ tông tam tộc của Nam Vực, bọn hắn ở gần nhất, đều tồn tại các vị lão tổ có tu vi cao thâm nên tất cả đều cảm nhận được một cỗ uy áp khó có thể hình dung từ trên cao truyền xuống. Cũng vì bọn hắn ở trung tâm Nam Vực nên có thể nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấy được!
Bọn hắn nhìn thấy trên không trung bất ngờ xuất hiện một khe nứt to lớn! Cả đám đều biến sắc, khuôn mặt trắng bệch, không thể tin nổi điều đang diễn ra.
Ngày hôm nay, toàn bộ Nam Vực đều bị chấn động. Rất nhiều tu sĩ bay lên, vô số cường giả hoảng sợ. Toàn bộ Nam Vực đã bị dị biến trên bầu trời làm cho rung động.
Mạnh Hạo dùng tốc độ cực nhanh bay đi, khói đen trên người hắn càng phát ra nhiều hơn so với bình thường. Trong người hắn giống như đang bị cái gì đó triệu hoán khiến hắn càng thêm kinh hãi. Thêm vào đó là sự quỷ dị của bầu trời làm cho tâm thần Mạnh Hạo không yên. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất bay tới đỉnh núi cao nhất gần đó. Mạnh Hạo đứng trên đỉnh núi ngẩng mạnh đầu nhìn về phía chân trời xa.
Cách nơi này cực kỳ xa xôi, bầu trời dường như đang dần vỡ vụn. Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng màu đen nhanh chóng lan rộng khiến cho toàn bộ thiên địa biến thành một mảng tối đen.
Rất nhanh, toàn bộ Nam Vực đã bắt đầu chấn động. Giống như có một nguồn sức mạnh đột nhiên truyền ra, ngay lập tức tản ra khắp Nam Vực. Nó đi qua làm cho núi non sụp đổ, trời đất quay cuồng. Nam Vực quá rộng lớn nên quá trình lan rộng bắt đầu từ trung tâm Nam Vực, sau đó truyền ra bốn phía, cuối cùng lan ra tận biên giới. Rất nhiều núi non sụp đổ. Triệu quốc cách quá xa nên lúc này chưa bị ảnh hưởng quá nhiều. Tận bảy ngày sau mặt đất mới xuất hiện chấn động.
Nhưng dù là vậy cũng làm cho những lão quái ở Triệu quốc hoảng sợ đến cực điểm. Bọn hắn từng đi qua trung tâm Nam Vực nên biết nơi đó cách chỗ này rất xa, dù chỗ đó có sụp đổ cũng không thể trong bảy ngày mà lan tới nước Triệu được.
Cùng lúc đó, một lời đồn như cuồng phong quét ngang toàn bộ Nam Vực, khiến cho người nghe được hoảng sợ kinh hãi.
Trên trời rơi xuống một thi thể!
Thi thể này rơi xuống một trong tam đại hiểm địa của Nam Vực, Vãng Sinh động!
Tin này lập tức gây chấn động toàn bộ Nam Vực, khiến gió mây vần vũ. Nghe nói còn có cả cường giả của Tây Mạc cũng đã tụ tập về đây.
“Đây là thi thể của cường giả nào? Nó rơi xuống từ thiên ngoại… Theo truyền thuyết, sau khi tu sĩ thành tiên mới được bước vào nơi đó! Khó trách âm thanh kia lai có thể truyền ra nhanh như vậy, có thể là tàn niệm trước khi chết của thi thể này!”
“Thành tiên sao? Nói thì dễ, nhưng từ xưa đến nay, theo điển tịch ghi chép lại thì toàn bộ Nam Vực cũng chỉ có bảy, tám người có thể thành tiên mà thôi. Cái thi thể này… thật quá kinh người! Nghe nói nó cũng giống như thân thể người thường nhưng sau khi rơi xuống lại khiến cho mặt đất chấn động bảy ngày liên tiếp. “
“Ngưng khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Trảm Linh rồi mới có thể thành Tiên. Tổng cộng có bảy đại cảnh giới... Muốn thành Tiên, phá toái hư không nào phải chuyện dễ dàng! “
Tin đồn như vậy đã truyền ra khắp cả Nam Vực. Nhưng nước Triệu ở nơi hẻo lánh, tin tức bị bế tắc, do đó chỉ có mấy trưởng lão của đại tông môn mới mơ hồ biết được việc này.
Vào lúc này, Mạnh Hạo đang cau mày, đi sâu vào trong núi. Kịch biến bảy ngày trước khiến cho tử khí trên người hắn càng nhiều thêm. Cũng may là mấy hôm nay tử khí đã ít đi, chừng mười ngày nữa là có thể hoàn toàn biến mất.
“Khí đen này thật là phiền phức, nếu không có tử khí này tồn tại như chỉ dẫn, ta sao phải bôn ba như thế này.” Mấy hôm nay, tâm tình của Mạnh Hạo cực kỳ bực bội. Bảy ngày trước xuất hiện biến động, nếu như hắn không cẩn thận ẩn núp thì đã bị phát giác mấy lần. Cứ tiếp tục như thế cũng không phải là biện pháp tốt. Mạnh Hạo không muốn giết người, nhưng bây giờ cũng đã có sát cơ.
“Cứ thế này thật sự không ổn, chỉ có thể ra tay giết người. Có thể sẽ có thêm phiền toái, nhưng vẫn tốt hơn là cứ ẩn núp thế này.” Mạnh Hạo đang trầm ngâm, bỗng hắn ngẩng mạnh đầu, thần sắc khẽ động nhìn về phía trước. Bốn phía núi non xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hắn nhìn khắp mọi nơi cả nửa ngày cũng không phát hiện ra điều gì nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác nguy hiểm tồn tại.
Mạnh Hạo nhíu mày, vỗ xuống túi trữ vật, bảo phiến bay ra hướng về phía trước mà đi.
Oanh một tiếng, có gió đảo qua bốn phía khiến cho lá cây rung lên, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh lại, không có chút nào dị thường. Thế nhưng sắc mặt Mạnh Hạo biến đổi, bảy ngày trước thiên địa có dị biến nhưng hôm nay đã trở lại bình thường, chim thú cũng không bị thương. Nếu vậy, khi tiếng nổ kia vang lên sẽ có chim thú bay ra tứ tán, mà lúc này lại yên tĩnh vô cùng.
Mạnh Hạo không chút do dự quay người thay đổi phương hướng. Nhưng lúc này, có một tiếng hừ lạnh vang lên. Bốn phía xuất hiện ánh sáng đen, trực tiếp bao phủ, phong ấn nơi đây.
Vị trí của Mạnh Hạo cũng nằm trong vùng phong ấn nhưng không phải khu trung tâm mà chỉ ở ngoài rìa. Nếu hắn không cẩn thận mà đi về phía trước thì bây giờ đã lọt vào trung tâm vùng bị phong ấn rồi.
Cùng lúc đó, từ bốn phía có tám thân ảnh xuất hiện, lúc đầu còn mơ hồ nhưng rất nhanh liền hiện ra rõ ràng. Thân thể bọn chúng dường như phủ một tầng hơi nước khiến Mạnh Hạo không thể phát hiện ra.
Tám người đó gồm sáu nam hai nữ. Trong đó có một cô gái mặc quần dài trắng, sắc mặt trắng bệch, hai tay giơ cao một hạt châu màu xanh nước biển. Hạt châu này phát ra từng đợt gợn sóng, là bảo vật dùng để che dấu khí tức nhưng chỉ sử dụng được một lần. Giờ đây nó đã có rất nhiều vết nứt, đã sắp vỡ.
Cô gái này đứng im ở phía xa còn mấy người kia nhanh chóng đến gần đem Mạnh Hạo bao vây. Trong đó có Nghiêm Tử Quốc đang tràn ngập sát cơ.
Mạnh Hạo sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn bốn phía. Kẻ có tu vi cao nhất là một nam tử trung niên đang đứng đôi diện với Mạnh Hạo trên không trung. Gã mặc đạo bào xanh da trời, thần sắc lạnh nhạt, hai mắt bình tĩnh nhưng toàn thân lại phát ra vẻ cao ngạo khó tả.
Bởi vì gã có tu vi ngưng khí tầng chín!
Người có tu vi ngưng khí tầng chín ở trong các tông môn của Triệu quốc đều có địa vị cực cao. Nếu trong 60 năm có thể Trúc Cơ thì sẽ thành trưởng lão. Còn nếu không cũng có thể trở thành chấp sự.
Về phần Thượng Quan Tu, nếu là lúc Kháo Sơn Tông còn hưng thịnh thì hắn chỉ có thể là chấp sự.
Trung niên nam tử này mới bước vào ngưng khí tầng chín được hai năm, tương lai vô hạn, một khi thành công Trúc Cơ địa vị sẽ hoàn toàn thay đổi.
“Cũng khá gian xảo, khó trách ngươi có thể lừa được người của Tử Vận Tông. Tuy ngươi chưa bước vào vùng trung tâm nhưng chỉ cần ngươi ở trong trận pháp thì nhất định phải chết. Nếu ngươi đưa ra chí bảo chân chính, có thể cho ngươi toàn thây.“ Nghiêm Tử Quốc lạnh giọng nói. Gã nhìn bảo phiến dưới chân Mạnh Hạo lộ ra vẻ tham lam. Mấy hôm nay gã đã điều tra không ít sự tình liên quan đến Mạnh Hạo, đối với Mạnh Hạo càng nổi lòng tham.
Sắc mặt Mạnh Hạo âm lãnh, không để ý Nghiêm Tử Quốc mà nhìn chằm chằm vào trung niên nam tử có tu vi ngưng khí tầng chín.
Người này là Lưu sư huynh trong lời Nghiêm Tử Quốc. Sắc mặt hắn bình thản, chỉ im lặng chắp tay sau lưng trên phi kiếm. Một cỗ khí tức cường hãn tỏa ra làm hai mắt Mạnh Hạo co rút.
“Muốn có bảo vật của ta, cần phải trả giá rất lớn đó.“ Mạnh Hạo hờ hững nói, tay phải vỗ túi trữ vật, một thanh trường thương màu bạc xuất hiện trong tay.
Trường thương xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt bốn phía. Kể cả gã Lưu sư huynh kia cũng động dung.
Khi bọn hắn còn đang nhìn, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tay phải vung lên, lập tức một bức tranh mở ra. Bên trong có ba con hung thú được tạo thành từ sương mù gào thét lao thẳng đến.
Nhân lúc rối loạn, Mạnh Hạo tay niệm pháp quyết, một đạo hắc quang cực nhanh bay ra trực tiếp xuyên qua màn sáng bảo vệ chui thẳng vào mi tâm Nghiêm Tử Quốc khiến gã chấn động.
Chính là Đoạt Hồn Đinh!
Với tính tình của Mạnh Hạo, đã không ra tay thì thôi, ra tay thì nhất định phải đoạt tiên cơ. Nghiêm Tử Quốc đã muốn chết, Mạnh Hạo cũng không ngại đưa hắn xuống Hoàng Tuyền.
Truyện khác cùng thể loại
694 chương
1341 chương
79 chương
61 chương