Ngã dục phong thiên bns
Chương 37 : Dưới hoàng hôn cùng thủy mặc
Tiếng chuông vang lên quanh quẩn khiến Mạnh Hạo cảm thấy xôn xao trong lòng. Hắn đứng trên đài cao phóng mắt nhìn khắp Kháo Sơn Tông, thấy không ít đệ tử đang từ xa chạy nhanh tới quảng trường. Sau một lúc, quảng trường đã đứng đầy đệ tử ngoại tông. Đám đệ tử trông thấy Mạnh Hạo đứng trên đài cao thì đều khẽ giật mình, vội ôm quyền cúi đầu thi lễ.
Tiểu bàn tử đứng trong đám người dương dương đắc ý, dùng phi kiếm mài mài hàm răng bén nhọn, xung quanh hắn đứng không ít đệ tử, thái độ rất xu nịnh cầu thân.
“Lần này đúng Mạnh sư huynh là người cấp đan dược rồi. Nhớ lại năm đó chúng ta đều cùng là đệ tử ngoại tông, nhưng bây giờ hắn đã là đệ tử nội tông rồi!”
“Mạnh sư huynh có phong thái nho nhã, nghe nói trước kia từng là thư sinh đã công thành danh toại nhưng chỉ một lòng tu hành nên mới buông bỏ, gia nhập Kháo Sơn Tông ta.”
“Nhắc lại mới nhớ, năm đó ta nhìn thấy Mạnh sư huynh đã nhận định sư huynh nhất định không tầm thường, dẫu đánh với Vương Đằng Phi một trận cũng có thể giành được phần thắng.”
Từng thanh âm bàn tán vang lên, lan truyền khắp bốn phía, sau cùng cũng lọt vào trong tai Mạnh Hạo làm hắn vội ho lên mấy tiếng. Chỉ là tiếng ho khan nhè nhẹ lại làm đám đệ tử đứng dưới quảng trường nhất thời im bặt, toàn bộ cung kính nhìn về phía hắn.
Trong đám người, Mạnh Hạo nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Chu Khải, cũng nhìn thấy nụ cười khổ của Doãn Thiên Long và mấy đệ tử Ngưng Khí tầng thứ tư, khuôn mặt tỏ ra ý hài lòng. Hắn còn nhìn thấy thân thể Tào Dương đang không ngừng run rẩy.
“Hôm nay Mạnh mỗ phát đan dược, các vị đồng môn nên chuyên tâm một lòng tu hành, nhanh chóng đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy. Mạnh mỗ rất mong chờ ngày ấy, Kháo Sơn Tông chúng ta lại có thêm một đệ tử nội tông nữa.” Mạnh Hạo bình thản lên tiếng. Hắn vốn là thư sinh nho nhã, tài văn chương cũng có chút đỉnh, lúc này không cần chuẩn bị nhiều, mở miệng lên tiếng là một luồng áp lực vô hình xuất hiện trong lòng đám người phía dưới.
Uy áp này không tới tù tu vi của hắn, mà tới từ thân phận đệ tử nội tông của hắn.
“Mạnh sư huynh dạy phải lắm, chúng ta nên ghi nhớ những lời này.” Phía dưới quảng trường liền có tiếng người vang lên, thần sắc kích động, liên tục cúi người bái lễ. Ngay sau đó, tiếng người nhao nhao cùng một vẻ như thế khiến không khí trên quảng trường hòa thành một thể, vang vọng khắp bốn phía.
Mạnh Hạo lấy túi trữ vật từ trên người tiểu đồng tử, sau khi mở ra liền hất mạnh lên, lập tức tất cả đan dược, linh thạch đều bay ra ngoài rơi xuống trước mặt từng người. Sau đó, hắn đưa tay vào trong túi trữ vật lấy ra một viên đan dược có màu trắng sữa, phát tán ra một tầng bạch khí (khí trắng) cùng mùi đan hương nồng đậm.
“Là…Bạch Linh Đan!”
“Đan dược này rất có hiệu quả đối với tu sĩ có tu vi dưới Ngưng Khí tầng thứ ta, đã lâu lắm rồi không thấy xuất hiện. Cuối cùng hôm nay chúng ta cũng được trông thấy rồi.” Phía dưỡi quảng trường, cả đám người nhìn thấy đan dược liền nhốn nháo, hô hấp dồn dập nhìn về viên đan dược trong tay Mạnh Hạo.
Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua một lượt, thấy Tiểu bàn tử đang nhếch mép cười. Hắn không thèm muốn Tử Linh Đan lắm, trong túi trữ vật của hắn cũng có vài viên, tất cả đều là Mạnh Hạo đã cho hắn.
“Đan dược này không tầm thường, các ngươi cũng đã biết. Ta vốn định để nó cho đệ tử thích hợp nhưng Mạnh mỗ chợt nhớ tới tình bạn cũ, trông thấy cố nhân nên quyết định để cho người này.” Ánh mắt Mạnh Hạo tập trung trên người Tào Dương, thân thể hắn liền run lẩy bẩy. Tay phải Mạnh Hạo phất lên, đan dược liền bay thẳng về phía hắn.
“Xong rồi! Sau vụ này nhất định sẽ trọng thương mấy tháng…” Bộ dạng Tào Dương như muốn khóc, trong lòng thầm kêu khổ. Hắn đã hiểu Mạnh Hạo nhất định còn mang lòng oán hận, dù đã là đệ tử nội tông vẫn còn nhớ thù oán năm xưa với mình.
Ánh sáng trên quảng trường dần tiêu tán, Mạnh Hạo phất ống tay áo quay người rời đi, không để ý tới tràng tranh đoạt phía dưới.
Tiểu bàn tử nhanh chân chạy tới đứng trước người Mạnh Hạo, vẻ mặt đắc ý như gió xuân nhưng lại trừng mắt nhìn tiểu đồng tử Triệu Hải, muốn đối phương đứng lùi ra xa một chút, sau đó cùng Mạnh Hạo đi thẳng về phía trước.
“Mạnh sư huynh, chúng ta đi một vòng ngoại tông chứ?” Tiểu bàn tử nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt mong chờ, bộ dáng cùng với Mạnh Hạo năm đó nhìn Hứa sư tỷ thì giống nhau như đúc. Mạnh Hạo nhớ tới chuyện cũ liền mỉm cười gật đầu.
Hai người tiến lên phía trước, Triệu Hải mang vẻ mặt ủy khuất lủi thủi theo sau. Đi cách quảng trường không bao xa, đã thấy Chủ Khải vội đuổi theo sau.
“Bái kiến Mạnh sư huynh!” Chu Khải lên tiếng, thần sắc có chút bất định. Hắn đã đắc tội với Mạnh Hạo mấy lần, vốn tưởng rằng đối phương đạt tới thân phận đệ tử nội tông thì sẽ không để ý chuyện cũ nữa, nhưng vừa chứng kiến kết quả Tào Dương phải nhận, hắn liền khẩn trương chạy vội theo sau.
Mạnh Hạo liếc nhìn Chu Khải, không kịp nói thì Tiểu bàn tử đã nhảy ra hét lớn.
“Có chuyện gì?”
“Mấy ngày trước Chu mỗ đạt được một cái bảo bối, nhìn qua đã thấy vật này có duyên với Mạnh sư huynh, nhất định rất thích hợp. Kính xin Mạnh sư huynh nhận lấy.” Chu Khải cắn răng, lấy từ trong ngực ra một túi đựng đồ cung kính đưa cho Mạnh Hạo. Tiểu bàn tử hừ lạnh rồi cầm lấy, sau đó tươi cười đưa cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhận lấy túi đồ, quét mắt nhìn qua rồi cất vào trong ngực, hướng Chu Khải khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi, thần sắc không biểu lộ gì. Chu Khải cảm thấy bất đắc dĩ, thầm cảm khái trong lòng.
“Không hổ là đệ tử nội tông, những vật này có lẽ hắn thực sự không để vào mắt…”
Mạnh Hạo đang đi tới, Doãn Thiên Long đứng ở xa xa thầm than một tiếng rồi khuôn mặt nở ra nụ cười duyên dáng, cũng tranh thủ chạy tới, nói mấy ngày gần đây tìm được một vật, cảm thấy có duyên với Mạnh sư huynh nên có ý dâng lên. Hắn đưa tới một túi trữ vật, bên trong có năm mươi khối linh thạch. Mạnh Hạo nhận xong thì khẽ chau mày.
“Chúng ta đều là đồng môn, ân oán ngày xưa cũng nên xóa bỏ, ngươi không cần phải làm như thế.”
Doãn Thiên Long nghe xong thì giật thót, hắn hiểu ra liền nguyền rủa Chu Khải một hồi, chắc hẳn đối phương đã cho nhiều lắm rồi cắn răng lấy ra thêm một túi trữ vật khác đưa tới, lúc này Mạnh Hạo mới nhẹ gật đầu.
Trên đường Mạnh Hạo di chuyển, phàm là những người trước kia có chút ân oán với hắn đều làm ra một tràng cảnh như vậy, dần dần hắn đã nhận được hơn mười túi trữ vật.
“Thế nào, chuyện này ta đã sớm thu xếp, trước khi phát đan đã đề tỉnh bọn hắn, nếu muốn sau này yên ổn sinh sống thì nên xuất ra chút tài vật mới được.” Tiểu bàn tử đắc ý nhìn Mạnh Hạo bảo.
Mạnh Hạo chỉ biết lắc đầu cười cười. Hắn đã có cảm giác hôm nay có chút bất thường, cũng đoán được nhất định là do Tiểu bàn tử này đã động chân động tay vào rồi.
“Tên đệ tử Ngưng Khí tầng thứ năm ngày đó muốn giết ngươi đâu rồi?” Mạnh Hạo lên tiếng hỏi.
“Hắn à? Hắn bị ta dùng ngọc bội của ngươi tìm chấp sự ngoại tông an bài hắn vào núi hoang trảm yêu giết thú, không đạt được một trăm cái yêu đan thì không được trở về.” Tiểu bàn tử làm bộ tức giận, kẻ dám đắc tội với hắn há có thể bỏ qua một cách dễ dàng?
“Chuyện xảy ra, trước mặt người khác cũng không nên tuyệt tình quá.” Mạnh Hạo thấp giọng nhắc nhở.
“Ta hiểu rồi, sẽ tìm một cơ hội giết chết hắn. Mọi chuyện đều được an bài cả rồi, chỉ cần Chu Khải và Doãn Thiên Long ra tay.” Tiểu bàn tử thấp giọng đáp. Hai người nhìn nhau đều có ý cười, không bàn tới việc này nữa.
Đi vòng một lượt quanh địa phận của đệ tử ngoại tông, có không ít đệ tử nhìn thấy Mạnh Hạo thì đều chạy tới cung kính hỏi thăm. Lúc hai người đi tới Dưỡng Đan Phường thì dừng lại, khuôn mặt tươi cười bước vào bên trong.
Nam tử trung niên trong Dưỡng Đan Phường nhìn thấy Mạnh Hạo thì vội đứng dậy, làm bộ cung kính.
“Bái kiến Mạnh sư huynh!”
Mạnh Hạo mỉm cười gật đầu, đảo mắt nhìn qua một lượt những đan dược trưng bày.
“Mạnh sư huynh yên tâm, đan phường có Lý sư đệ chiếu cố, sinh ý không tệ, tuyệt sẽ không để các đệ tử khác có được cơ hội mua đan dược ở đây.” Người trung niên vội vàng nói, trong giọng nói có chút tự hào.
Tiểu bàn tử mặt mày hớn hở, thừa dịp người khác không để ý liền đưa cho người trung niên này một cái túi trữ vật, người này rất nhanh cầm lấy, ánh mắt hai người đều bừng sáng. Dù sao nơi này vẫn thuộc về tông môn quản lý, không phải sở hữu của cá nhân nên có thể kiếm thêm một chút, nam tử trung niên này hiển nhiên là mừng rỡ.
Trước nguyện vọng của Tiểu bàn tử, dù tiết trời đã gần trưa, Mạnh Hạo và hắn vẫn đi dạo một vòng khắp khu vực ngoại tông, làm cho tất cả đệ tử đều nhìn thấy. Sau đó hai người đi tới Tàng Bảo Các.
Nam tử trong Tàng Bảo Các đã sớm đứng đợi ở bên ngoài, thấy Mạnh Hạo tiến tới thì vội vàng bái lễ, lớn giọng hô.
“Đệ tử Bảo Các là Tôn Thiên Địa bái kiến Mạnh sư huynh! Mạnh sư huynh là rồng giữa nhân gian, khí thế lăng lệ, uy vũ bất phàm…”. Nam tử nói xong không có vẻ gì đắc ý, thần sắc hơi kích động nhưng trong lòng lại thầm lo lắng. Dù sao năm đó chính hắn đã lừa gạt Mạnh Hạo, hắn rất sợ Mạnh Hạo sẽ nhớ tới việc này, hai mắt mở lớn nhìn Tiểu bàn tử đứng cạnh.
“Khụ khụ, để ta vào trong lấy thêm mấy pháp bảo, coi như đền bù cho hắn.” Tiểu bàn tử lúng túng mở miệng.
Mạnh Hạo chỉ im lặng, cuối cùng đã xong việc ở Tàng Bảo Các. Tiểu bàn tử cũng rời về động phủ của mình. Mặt trời chuyển về chiều, Mạnh Hạo ngồi trên đỉnh núi đã phía ngoài động phủ, nhớ lại những chuyện đã xảy ra suốt cả ngày hôm nay, hắn cũng hiểu rõ hơn về thân phận đệ tử nội tông của mình.
Hoàng hôn buông xuống, Mạnh Hạo ngước nhìn bầu trời dâng lên đỏ ối, chợt nhận ra điều gì vội quay đầu lại. Cách đó không xa có một thân ảnh nữ tử mặc trường bào màu bạc, mái tóc đen dài, dung nhanh tuyệt mỹ, khuôn mặt hơi có chút nhợt nhạt đang đi tới. Thân ảnh này hiện lên trong mắt Mạnh Hạo, tâm tình hắn bỗng dâng lên một cảm xúc khác thường.
“Hứa sư tỷ.” Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu nói.
“Chúc mừng ngươi đã trở thành đệ tử nội tông.” Nữ tử này đúng là Hứa Thanh, tên như người, tính cách nàng vẫn lãnh đạm như vậy nhưng cũng không hẳn với tất cả mọi người nàng đều giữ biểu hiện như thế. Nàng mới xuất quan, nghe đồng tử nhắc chuyện của Mạnh Hạo liền đi tới nơi này.
Mạnh Hạo mỉm cười, đứng cạnh Hứa Thanh. Gió núi thổi qua khiến quần áo hai người bay phất phơ trong gió.
“Ban này ta có đi qua Dưỡng Đan Phường, đổi được một viên Dưỡng Nhan Đan này.” Mạnh Hạo nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược.
Hứa Thanh trầm mặc, nhìn thoáng qua viên đan dược trong tay Mạnh Hạo, chần chừ một lúc mới nhận lấy, sau cũng không nói thêm gì, chỉ đứng đó nhìn về chân trời ửng đỏ phía xa xa. Dưới ánh hoàng hôn phủ xuống, khuôn mặt như ngọc của nàng càng hiện lên xinh đẹp vô cùng.
Cho tới lúc ánh mặt trời lặn khuất, Hứa Thanh mới xoay người rời đi. Đi được mấy bước, nàng chợt dừng lại.
“Ta đã qua Dương Đan Phường, viên Dưỡng Nhan Đan ngươi tặng ta không phải là ngươi đổi ở đó.” Nói xong, nàng cũng không quay đầu mà cứ thế rời đi.
Mạnh Hạo ngẩn người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Hắn gãi đầu, hai mắt ánh lên sáng ngời. Lúc trước hắn cảm thấy chuyện này không có một chút khả năng nào, tựa hồ theo thời gian trôi đi, đã dần có chút hy vọng…
Truyện khác cùng thể loại
491 chương
369 chương
44 chương
363 chương
160 chương