Ngã dục phong thiên bns
Chương 369 : Thiên địa của kinh thứ
“Đưa hạt giống Kinh Thứ cho ta!” Mạnh Hạo đột nhiên mở hai mắt ra.
Ánh mắt hắn lúc này lóe lên tia sáng kì dị, nhìn vào tựa như trong mắt kia đã trải qua rất nhiều năm tháng mà lắng đọng lại, rồi dần hình thành nên một lực lượng không cách nào hình dung được. Tựa như chỉ cần hắn liếc nhìn người khác, cũng có thể như vĩnh hằng lưu lại trong lòng của đối phương mà không có thuật pháp nào có thể dễ dàng xóa đi được.
Tâm thần Hàn Tuyết San chấn động. Ánh mắt như vậy nàng từng gặp qua trên người vị Lão tổ Trảm Linh của gia tộc trong một lần người thức tỉnh, đó chính là hai mắt của lão tổ, cũng ẩn chứa sự thâm sâu, dường như lắng đọng cả tuế nguyệt trong hai mắt đó. Chỉ cần liếc nhìn người, cũng có thể khiến ngươi như trôi qua trăm ngàn năm rồi.
Ngay trong lúc tâm thần đang chấn động, Hàn Tuyết San tựa như mất đi lực phản kháng, theo bản năng đưa hạt giống Kinh Thứ, được gia tộc coi như là Thánh vật trong tay đưa cho Mạnh Hạo.
Hạt giống này vừa rơi vào tay Mạnh Hạo, hắn hít sâu một hơi, tu vi trong cơ thể vận chuyển. trong chốc lát, kim quang trên người hắn tràn ra, ba loại bí pháp, thôi hóa bí pháp, tuế nguyệt bí pháp và cuối cùng là Ti Long bí pháp cũng được Mạnh Hạo triển khai toàn bộ ra ngoài.
Thôi hóa hết thảy thảo mộc, ngưng tụ ra lực lượng tuế nguyệt, điều khiển vạn thú trong thiên hạ, ba đại bí thuật lúc này đồng thời ngưng tụ trên một thân Mạnh Hạo. Theo sự vận chuyển của tu vi, hạt giống Kinh Thứ trong tay hắn lúc này đầy mạnh mẽ mà nở ra, không còn là khô quắt nữa mà đã nhú mầm nhỏ, rồi mầm xanh xuất hiện với một tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã vờn quanh tay phải của Mạnh Hạo.
Lúc này, toàn thân Mạnh Hạo cũng không còn tràn ra kim quang nữa nhưng lại có một khí tức thảo mộc nồng đậm hình thành trên thân thể của hắn. Cỗ khí tức này nhanh chóng thu hút tất cả sự chú ý của tất cả các tu sĩ Tây Mạc đang chính diện công kích lấy tòa thành trì này, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, cho dù không không biết vì nguyên nhân gì nhưng dựa vào trực giác và sự chấn động của tâm thần mà cả đám nhanh chóng gào thét lao thẳng tới phía hắn.
Xung quanh Mạnh Hạo lúc này ngoại trừ còn có Hàn Tuyết San, thì những người khác cũng đã sớm tản ra bên ngoài. Lúc này nhìn thành trì sắp sửa bị phá trước mắt, ngay cả tứ đại trưởng lão trên không trung cũng đã lộ ra đầy vẻ tuyệt vọng.
Bọn họ không nghĩ tới, ba tháng sau, chỉ với đợt công kích đầu tiên của Mặc Thổ Cung và Tây Mạc, Thánh Tuyết Thành đã không cách nào chống cự lại được.
Hàn Tuyết San cười thảm, nàng vô lực đi chống cự lại. Lúc này bảy tám tên tu sĩ Tây Mạc hóa thành cầu vồng đang gào thét thẳng tới Mạnh Hạo, nháy mắt đã ở trong khoảng cách không tới mười trượng là đến chỗ hắn.
Mà Mạnh Hạo lúc này đang khoanh chân ngồi đó, trong tay nắm chặt hạt giống Kinh Thứ, lá xanh của cây cũng đã phủ trùm toàn bộ tay phải hắn, thậm chí không ngừng vươn xuống, bò cả lên người hắn.
Mười trượng, tám trượng, năm trượng!
Ngay khi đám người Tây Mạc kia kéo tới trong khoảng năm trượng là đến gần Mạnh Hạo thì hai mắt Mạnh Hạo đột nhiên mở ra, lóe sáng đầy thâm sâu đồng thời hắn nâng tay phải lên nhấn xuống mặt đất một cái.
Một cái nhấn xuống này, cây lá bên người Mạnh Hạo trong nháy mắt đó đột nhiên chui xuống dưới lòng đất. Trong chớp mắt, một tiếng nổ lớn truyền ra, rồi một đám gai sắc nhọn dài hơn một trượng đột nhiên đầy quỷ dị xuyên thấu lên mặt đất hình thành nên một bức tường chắn trước mặt Mạnh Hạo. Tốc độ cực nhanh đến khó mà hình dung được, cũng không để cho người khác chút khả năng né tránh, trực tiếp đâm xuyên thấu qua người một tên tu sĩ Tây Mạc.
Ngay đó, là từng cành gai sắc nhọn cũng ầm ầm nổi lên bốn phía xung quanh Mạnh Hạo, mà cũng trong nháy mắt này, tiếng kêu thê lương đầy thảm thiết xung quanh Mạnh Hạo cũng vang lên, truyền khắp tám hướng. Cách người Mạnh Hạo trong vòng năm trượng, toàn bộ bảy tám tên tu sĩ Tây Mạc đều đã bị những nhánh gai sắc nhọn trực tiếp xuyên qua người, rồi bị nhấc lên trên cao.
Kinh người hơn, đám cành gai nhọn sau khi đâm xuyên qua người mấy tên tu sĩ này thì bất chợt nhúc nhích đầy quỷ dị, tựa như đang hút lấy toàn bộ máu huyết cùng tu vi của bọn họ. Thân thể của đám tu sĩ kia, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy đang bị teo quắt lại, tiếng kêu thê lương thảm thiết như không phải của con người phát ra thảm thiết truyền khắp tám hướng, khiến tất cả các tu sĩ xung quanh đều đồng loạt kinh hoảng sợ hãi.
“Đây là cái gì?” Hơi thở của tất cả mọi người đều dồn dập, chỉ là còn chưa để cho mọi người bình tâm lại, thì trên thân thể của đám tu sĩ Tây Mạc đang teo quắt lại ở xung quanh Mạnh Hạo đột nhiên bắn ra lượng lớn gai nhọn nữa.
Đám gai này lập tức nổ bung ra, oanh kích khắp bốn phía, một số gai nhọn rơi xuống mắt đất thì nhanh chóng biến mất vào lòng đất rồi mãnh liệt xuất hiện lại tại một vùng gần đó, thường khi xuất hiện sẽ đâm thẳng vào trong thân thể tên tu sĩ gần đó.
Một số gai nhọn khác thì ngay lúc nổ bung ra đã lao thẳng vào người tên tu sĩ nào đó, tiếng kêu thảm thiết vừa mới truyền ra thì người của gã đã héo rũ xuống, rồi trong thoáng chốc đó lại nảy sinh ra thêm một lượng lớn gai nhọn nữa.
Lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, bốn phía tường thành đều vang lên tiếng nổ, từng gai nhọn lập tức xuất hiện mà không ngừng khuếch tán ra đưa tới oanh động khó mà tưởng tượng nổi. Cho dù là tu sĩ Thánh Tuyết Thành hay đám người Mặc Thổ Cung, đám gai nhọn này không phân biệt phe nào cả, từng cái lần lượt xuyên thấu hút lấy sinh cơ huyết nhục của tu sĩ rồi lại tiếp tục sinh trưởng. Cứ như vậy, chỉ trong vài hơi thở, phạm vi ngàn trượng xung quanh Mạnh Hạo đã trở thành một phiến thế giới đầy gai nhọn.
Một màn này diễn ra trực tiếp ảnh hưởng tới trận chiến, khiến lượng lớn tu sĩ Mặc thổ hoảng sợ mà lùi lại phía sau. Chỉ là cho dù bọn họ có lùi ra, nhưng những gai nhọn này vẫn cứ xuyên thấu mặt đất mà bất ngờ xuất hiện như lúc nãy, toàn bộ thành trì này rất nhanh chóng cũng đã trở thành thiên địa của đám gai nhọn. Từng đám gai đan xen vào nhau hình thành nên một bộ dạng đầy dữ tợn mang một màu đỏ thẫm bắt đầu lan tràn ra bên ngoài thành trì.
Lúc này, toàn bộ tu sĩ bên trong Thánh Tuyết Thành hoàn toàn tái nhợt mặt mày, không dám nhúc nhích một chút nào, nhìn gai nhọn bốn phía, rồi nhìn bên ngoài thành trì với cảnh tượng những tu sĩ Mặc Thổ Cung cùng với đám hung thú kêu thảm rồi té rạp xuống như ngả rạ, một số thì đang gắng sức chạy trốn, phía sau là từng mảng gai nhọn dựng lên đầy đất.
Cho dù là trên không trung cũng không chút an toàn, đám gai nhọn này bắn lên rất cao, hết thảy sinh mệnh đang bay lượn trên bầu trời đều nằm trong phạm vi công kích của chúng.
Đưa mắt nhìn xa, toàn bộ mặt đất dường như đều bị đám gai nhọn này bao phủ, tu sĩ Mặc Thổ, tu sĩ Tây Mạc đều đầy kinh hoảng. Chỉ còn khoảng vài trăm người có thể chạy thoát ra ngoài được mà thôi, một đám này sau khi chạy ra được bên ngoài, vẻ mặt vẫn còn đầy rung động cùng với không cách nào tin tưởng được.
Đến lúc này thì trên không trung Tứ đại trưởng lão và đám tu sĩ Nguyên Anh Mặc Thổ cung và Tây Mạc cũng đã không thế tiếp tục chiến đấu được nữa mà nhanh chóng tản riêng ra, đồng thời không ngừng ngăn cản đám gai nhọn đang gào thét bắn tới từ bốn phía.
Toàn bộ chiến trường, trong tích tắc, mọi ánh mắt đều tập trung vào Mạnh Hạo. Bởi vì trước người hắn lúc này, là một nhánh gai nhọn cực lớn đầy dữ tợn ngập trời mà dựng thẳng lên. Cành gai nhọn này lay động, tản ra một khí tức đầy máu tanh, trên cành này lại trải đầy đám gai nhỏ khác nhìn qua càng thêm dữ tợn vô cùng, càng khiến cho người khác thêm chú ý.
Nơi Mạnh Hạo ngồi lúc này cũng là nơi duy nhất không có gai nhọn, là nơi mà hết thảy gai nhọn bắt nguồn từ đây. Hắn chậm rãi đứng dậy, kèm theo đó là từng tiếng hít sâu vào của đám người xung quanh.
Tay phải của Mạnh Hạo, là một đám cành lá xanh quấn quanh, trên mỗi lá xanh kia lại gắn đầy gai nhọn, nếu nói đám gai nhọn đầy mặt đất kia không phải do Mạnh Hạo phóng ra, thì tuyệt đối sẽ không có người nào tin tưởng đấy.
Mạnh Hạo hít sâu lại, hắn cũng không nghĩ tới hạt giống Kinh Thứ này lại có thể kinh người đến vậy. Nhưng cái loại cục diện không phân biệt được địch ta thế này, Mạnh Hạo cũng không có cách nào giải quyết. Lúc vật này đang sinh trưởng thì còn cần Mạnh Hạo thôi hóa, nhưng ngay khi chúng nó có thể hấp thu máu huyết và sinh cơ của đám tu sĩ thì ngoại trừ còn có một tia liên hệ như có như không ra, thì hắn không có cách nào khống chế đám gai này.
“Mạnh đại sư…” Một tên tu sĩ Thánh Tuyết Thành cách hắn không xa vừa bị gai nhọn đâm vào đùi, gã vừa mới mở miệng nói đến đây thì một đạo gai nhọn nhanh chóng lao đến. Cũng may hắn lập tức câm miệng lại, gai nhọn này dừng lại cách trán hắn vừa đúng một tấc, nó như một con rắn lung lay vài cái rồi mới rút về.
Bốn phía chìm vào trong yên tĩnh, bất kể là đám Mặc Thổ Cung hay Mặc Thổ, hay là đám tu sĩ bị gai nhọn đâm xuyên qua người, cho dù có đau đớn kịch kiệt cũng đè nén xuống mà không dám kêu rên một tiếng.
Những tu sĩ Nguyên Anh trên không trung cũng khựng người lại, sắc mặt đầy biến hóa nhưng cũng không dám phi hành, không dám nói thêm lời nào. Bởi vì bốn phía xung quanh bọn hắn chợt lơ lửng mấy vạn gai nhọn, tựa như chỉ cần bọn hắn nhúc nhích một cái, thì những gai nhọn này trong nháy mắt sẽ đến đâm xuyên vào người.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt đầy mờ mịt.
Trên tường thành, bên ngoài thành trì, không rõ có bao nhiêu tu sĩ và hung thú bị gai nhọn đâm xuyên qua, nhưng tất cả đều mang theo sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy sợ hãi chưa từng có mà nhìn Mạnh Hạo.
Mấy trăm người chạy thoát khỏi một màn sinh tử kia cũng đầy hốt hoảng mà co rút như ve sầu mùa đông, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo. Trận chiến tranh này, đến lúc này thì dường như xem ra, đã trở thành một người có thể quyết định hết thảy.
Người này, là Mạnh Hạo.
Chỉ là trong lòng Mạnh Hạo hiểu rõ, không phải bản thân hắn có thể quyết định được, bởi vì đám gai nhọn này căn bản chưa từng nghe hắn chỉ huy cả…
Mạnh Hạo trầm mặc, bốn phía càng thêm trầm mặc, mà những tu sĩ bị gai nhọn đâm xuyên cũng chợt run rẩy trong lòng, ánh mắt dần hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Đúng lúc này, bên tai Mạnh Hạo chợt có một giọng nói mà không ai ngoài hắn nghe được truyền tới, giọng nói đầy già nua, vô cùng suy yếu, như tùy thời có thể tử vong mà tiêu tán đi mất.
“Kinh Thứ phá diệt, có thể diệt được tất cả tồn tại dưới Trảm Linh, một khi đã mọc rễ thì không thể di động, chỉ có thể sống trong một tháng…mặc kệ ngươi làm sao khiến nó thức tỉnh, bây giờ hãy thu lại tâm thần của ngươi, rồi lấy ra một giọt máu ẩn chứa ý thức của ngươi bên trong, dung nhập vào nhánh Kinh Thứ chính này.
Nhớ kỹ…một giọt máu tươi ẩn chứa ý thức của ngươi, có thể truyền đạt lại cho nó một mệnh lệnh.” Thanh âm suy yếu thoảng qua bên tai Mạnh Hạo, dường như là từ hư vô truyền đến. Chỉ là ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo nghe được giọng nói này, thì hắn chợt nhớ tới lúc Chu Đức Khôn bị bắt mang đi ba tháng trước, dưới lòng đất cũng truyền ra giọng nói đó.
Giống như đúc.
Trong trầm mặc, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, rồi dựa theo phương pháp như lời đối phương nói, giữa trán hắn đột nhiên tách ra một giọt máu tươi. Một giọt máu này, ẩn chứa tu vi của Mạnh Hạo, bên trong còn ẩn chứa ý thức của hắn, ngay khi xuất ra giọt máu tươi này thì Mạnh Hạo cũng cảm nhận được sự suy yếu truyền đến. Hắn hiểu được, máu tươi như vậy, bản thân hắn cũng không xuất được quá năm giọt đấy!
Một khi vượt quá năm giọt, như vậy đối với hắn chính là tổn thất quá lớn.
Trong lúc trầm ngâm, Mạnh Hạo cắn răng một cái. Máu huyết này dù trân quý, nhưng vì Hàn Tuyết Tằm…Ánh mắt Mạnh Hạo lóe sáng, huyết dịch này lập tức bay ra rồi dung nhập vào cành gai nhọn chính bên cạnh hắn.
Không chút trở ngại, trực tiếp thấm vào bên trong, toàn thân nhánh gai chủ này chợt chấn động.
Cùng lúc đó, chỉ cần là tu sĩ Thánh Tuyết Thành bị gai nhọn ngộ thương đâm phải thì miệng vết thương cũng khép miệng lại, gai nhọn cũng biến mất, tựa như tan vào trong cơ thể của bọn họ, trở thành chất dinh dưỡng khôi phục thương thế trên người bọn hắn.
Từng đám gai nhọn dần tiêu tán, mà bên ngoài thành trì, nguyên một đám tu sĩ đến từ Mặc Thổ Cung cùng với Tây Mạc chợt kêu lên đầy thê lương thảm thiết, rồi thân thể của bọn chúng cũng nhanh chóng héo rũ xuống. Cùng lúc đó, cũng có từng loạt âm thanh nổ vang lên, xuất phát từ đám tu sĩ thấy rõ bản thân phải chết, bèn tự bạo cơ thể.
Trong tiếng nổ vang đó, trong đầu Mạnh Hạo như bị phân tách thành vô số phần. Dường như bản thân hắn cũng đã hóa thành nhánh gai nhọn chính này, mà mỗi gai nhọn tràn ra kia lại như đều ẩn chứa ý thức của hắn bên trong.
Một ý niệm, có thể giết chết tất cả mọi người.
Cùng lúc đó, Linh thức của hắn đã hao tổn với một tốc độ khủng khiếp. Dù sao linh thức của Mạnh Hạo cũng gần bằng với tu sĩ Nguyên Anh, vượt trội so với tu sĩ cùng cảnh giới, bằng không mà nói thì Linh thức hắn trong chớp mặt hẳn sẽ hoàn toàn khô kiệt.
Đúng lúc này, đột nhiên trong ý thức của Mạnh Hạo, tại một nơi có bảy tám gai nhọn xuyên qua bên ngoài thành, một người thấp giọng hỏi.
“Là Mạnh đại sư sao?”
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
685 chương
131 chương
297 chương
208 chương
8 chương