Ngã dục phong thiên bns
Chương 365 : Một cái bẫy lớn!
“Điều đó là không có khả năng, làm thế nào mà…người này…” Nghiêm Tung trong vô thức liền quay qua nhìn về phía Chu Đức Khôn, nếu như không phải gã sớm biết Chu Đức Khôn là Đại sư, thì chắc chắn lúc này sẽ cảm thấy Mạnh Hạo trước mặt mới chính thức là một vị đan đạo đại sư.
Mà coi như trước kia đã có nhận định chắc chắn như vậy, lúc này Nghiêm Tung cũng có chút dao động trong lòng. Nhớ lại mấy lời nói của Chu Đức Khôn khi nãy, lúc này nghĩ lại gã cảm thấy tựa như…không phải do lão cố gắng làm ra như vậy, mà thật sự là bởi vì thẹn quá hóa giận.
Không chỉ có riêng gã, mà lúc này còn thêm cả bốn vị trưởng lão, cùng gần như toàn bộ tu sĩ xung quanh đều có suy nghĩ giống như vậy, trong lòng đều có một chút dao động đối với lới nói của Chu Đức Khôn.
Nhưng khi nhìn thấy Chu Đức Khôn bên kia, bọn hắn vẫn nhìn thấy bộ dáng tươi cười đầy bình thản, thậm chí còn thêm vẻ tán thưởng đầy yêu mến đối với vãn bối khiến cho bọn họ cũng chợt sững người.
Hơn nữa cái bộ dạng cao thâm mạt trắc đầy phong phạm của một vị Đại sư lại khiến cho không ít người xung quanh lại lần nữa nhận định chắc chắn, Chu Đức Khôn mới chính là người có đan đạo cường hãn nhất.
Ngay cả Nghiêm Tung cũng có chút do dự, biểu hiện của Chu Đức Khôn thật sự rất chân thật. Loại chân thật này đã tới trình độ ngay cả Mạnh Hạo nhìn thấy cũng phải lắp bắp kinh hãi, nếu như không phải hắn hiểu rõ Chu Đức Khôn thì hẳn cũng sẽ bị lão làm cho mê hoặc.
Chu Đức Khôn cười nhạt một tiếng, trong lòng lão cảm thấy vừa ý nhưng cũng không khỏi run rẩy một trận, đồng thời cũng đầy khiếp sợ. Lão cũng không nghĩ tới đối phương vậy mà đang chờ đợi một đạo Thiên lôi.
“Dùng Thiên lôi làm chủ dược để luyện chế đan. Tên này thật sự yêu nghiệt, biến thái, so với Phương Mộc còn yêu nghiệt hơn!” Trong lòng Chu Đức Khôn cũng đã sớm trở nên run rẩy, nhưng càng vậy thì biểu hiện bên ngoài của lão càng không chút biểu lộ. Loại bổn sự này của lão, mấy năm trời rèn luyện tại Mặc Thổ đã sớm đạt tới đỉnh cao, đến mức có đôi lúc lão còn cảm giác rằng bản thân mình vốn cũng lợi hại như vậy.
Chẳng qua phần lớn thời gian lão cũng vẫn nhận thức được rõ ràng, lúc này trong lòng cũng thầm kêu khổ, đồng thời lão dứt khoát thả mình hoàn toàn vào trong phương diện bổn sự này. Một bên ngẩng đầu nhìn trời, bày ra cái bộ dạng cao thâm, để cho người khác nhìn vào bất giác như bừng tỉnh mà hiểu ra.
“Ta nói không hiểu lúc nãy vì sao mà Chu đại sư lại ngẩng đầu nhìn trời, hóa ra là hắn đã sớm nhận ra được vị Chủ dược Thiên lôi kia!”
“Đúng vậy a, lúc nãy ta cũng hiếu kỳ, bây giờ mới thấy quả nhiên Chu đại sư không hổ là Đan Đạo đại sư!”
Nghiêm Tung cũng hít sâu, vẻ mặt đầy kính nể, cũng không cần nói đến bốn đại trưởng lão bên kia, còn vị thanh niên có đủ huyết mạch của gia tộc Hàn Tuyết vốn cũng không hiểu biết nhiều về đan đạo, thấy Nghiêm Tung bày ra vẻ như vậy nên càng thêm coi trọng vị Chu đại sư này.
“Đây là đan dược gì?” Sắc mặt Nghiêm Tung đầy ngưng trọng, cũng không còn chút khinh thị nào trên mặt nữa. Đan dược của Mạnh Hạo đã hoàn toàn chứng minh được đan đạo của bản thân hắn, khiến Nghiêm Tung cực kỳ coi trọng. Thậm chí trong lòng gã, vị trí của Mạnh Hạo cũng đã sánh ngang với Chu Đức Khôn rồi.
“Một viên đan dược đơn giản, có thể phóng xuất ra một phiến Lôi hải.” Mạnh Hạo mỉm cười trả lời. Đan dược này vậy mà không phải là vật phẩm có thể nuốt vào trong người, mà gần như Pháp đan vậy. Mạnh Hạo cũng phát hiện ra, Ngũ Hành luyện đan nếu như áp dụng cho pháp đan thì hiệu quả cũng tự nhiên tốt hơn rất nhiều.
Nghiêm Tung trầm mặc. Gã không cần phải xem xét kỹ lưỡng đan dược này làm gì, chỉ cần nhìn vào quá trình luyện chế cùng với thời điểm biến hóa cuối cùng thành đan, còn thêm cảm giác khi vừa liếc mắt nhìn vào đan dược này, gã có thể hoàn toàn xác định lời của Mạnh Hạo là mười phần chính xác.
Loại đan dược dùng Thiên lôi làm chủ dược này, gã luyện chế không được, trừ phi trong quá trình luyện chế gã có được vận khí cực tốt thì may ra!
Lúc trước nhìn gã luyện chế đan dược nạp lôi thành đan, thực chất cũng chỉ là một loại mưu lợi, mượn nhờ lực lượng thiên địa khiến cho Ngũ Hành viên mãn mà thôi. Không giống như Mạnh Hạo lúc này, chân chính đem Thiên lôi biến thành Chủ dược.
Hai tầm đó, cao thấp có thể thấy rõ.
“Đúng vậy, loại phương pháp luyện chế đan dược này có chút ý tứ. Ngày sau ngươi có thể suy nghĩ thêm một chút, không chừng có thể mở ra một con đường đan đạo mới.
Một đường đan đạo, nhớ lấy, không thể tự mãn. Đan không bờ, đạo vô tận, chúng ta cần phải luôn bảo trì tâm trí kiên định, vừa lại chứng minh thiên địa đại đạo của mình!” Chu Đức Khôn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói, ngôn từ đầy ẩn ý cao nhân chỉ điểm.
Vẻ mặt Mạnh Hạo đầy cổ quái, nhìn như cười nhưng không phải cười. Còn Nghiêm Tung bên kia thì hít sâu lại, chắp tay cúi đầu hướng về Chu Đức Khôn.
“Chu đại sư nói rất phải. Nghiêm mỗ tâm phục khẩu phục, đan dược kia không nên nhìn, cũng đã biết vì sao Chu đại sư không cho ta nhìn viên đan dược đó, hẳn là nghĩ đan đạo của Nghiêm mỗ còn chưa đủ, sợ tâm tình ta bị rối loạn. Ý tốt của Chu đại sư, Nghiêm mỗ suốt đời khó quên.”
Nghiêm Tung đầy nghiêm túc mà cúi đầu thêm lần nữa.
Chu Đức Khôn vẫn giữ nguyên bộ dạng cao thâm không lường được mà cười nhạt nhìn gã. Càng như vậy, thì đám người bốn phía lại càng thêm kính nể lão, đến mức bốn vị đại trưởng lão cũng nhìn về phía lão lúc này đầy vẻ tôn kính chưa từng có.
Một màn này khiến cho Mạnh Hạo ngẩn người, hắn nhìn đan dược trong lòng bàn tay, lại nhìn qua Chu Đức Khôn một chút, trong lòng đầy gượng gạo. Bản thân hắn khổ sở luyện chế đan dược, thế nhưng Chu Đức Khôn chỉ cần hời hợt nói vài câu thì lại để cho tất cả mọi người càng thêm tin phục lão.
Chu Đức Khôn này, làm thế nào học được cái bản lĩnh này ở Mặc Thổ được chứ?” Mạnh Hạo liếc nhìn Chu Đức Khôn, nhìn tới nhìn lui khiến cho Chu Đức Khôn không khỏi run rẩy trong lòng. Lão đành ho khan lên một tiếng, định mở miệng tán dương Mạnh Hạo một chút.
Nhưng đúng lúc này, vị lão giả Nguyên Anh hậu kì luôn đứng sau người thanh niên Hàn Tuyết Tung mang đầy đủ huyết mạch của Hàn Tuyết gia tộc chợt lóe lên tia sáng kì lạ trong ánh mắt, rồi lão nhoáng người phóng thẳng tới Chu Đức Khôn.
Bốn đại trưởng lão Hàn Tuyết gia tộc vốn đã chú ý tới đối phương từ lúc nãy, nhìn thấy mọi chuyện xảy ra bèn mạnh mẽ cất bước tiến về phía trước, nhưng cũng không tiến đến vị trí của Chu Đức Khôn.
Trong chốc lát, bốn vị đại trưởng lão cùng với lão giả kia va chạm trực tiếp ngay trên không trung, tiếng nổ ầm vang, bốn đại trưởng lão cũng đều phun ra máu tươi, mà lão giả Tây Mạc kia cũng khựng người lại. Đột nhiên lão chuyển hướng xoay ngược về phía Mạnh Hạo.
Ngay sau khi lùi lại, hai tay của bốn đại trưởng lão này nhanh chóng bấm niệm pháp quyết rồi điểm ra một chỉ. Một màn sáng từ dưới mặt đất xuất hiện rồi nhanh chóng bao phủ lấy Chu Đức Khôn vốn còn đang bị một màn kinh biến này làm cho chấn động.
Trong lòng Chu Đức Khôn run rẩy, thế nhưng sắc mặt lão lại vô thức bảo trì trấn định như trước, một bộ dạng cao thâm khôn lường đập vào mắt gã thanh niên Hàn Tuyết Tung kia, trong lòng gã đầy phấn chấn cả người nhoáng cái lao thẳng ra ngoài.
Với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt gã đã xuất hiện ngay bên cạnh màn sáng rồi đưa tay phải nhấn nhẹ lên màn sáng một cái, màn sáng chợt vỡ tan ra. Bốn vị đại trưởng lão thấy vậy vội gầm nhẹ lên một tiếng, đang muốn lao qua cứu viện thì tay phải Hàn Tuyết Tung đã vung lên quét về phía sau, tay trái gã tóm lấy Chu Đức Khôn.
Chu Đức Khôn bị hù vậy, cả người chợt run rẩy, đang muốn kêu lên.
“Chu đại sư không cần phải kinh sợ, tại hạ sẽ không đả thương ngươi. Chỉ là cảm thấy với tài nghệ của đại sư, lưu lại đây chỉ phí phạm mà thôi, chi bằng cùng ta đến Tây Mạc, tuy điều kiện có kém hơn nơi này nhưng nếu ngươi cự tuyệt, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!”
Chu Đức Khôn bị tóm chặt như vậy cũng không cách nào giả vờ tiếp được nữa, lúc này cả người lão run rẩy, sắc mặt tái nhợt, trong lòng đã sợ hãi đến cực điểm.
“Hiểu lầm, việc này là hiểu lầm, ta…đan đạo của ta không bằng hắn a, muốn bắt các người đi bắt hắn a, bắt ta các người lỗ lớn rồi!!!” Trong lòng đầy hốt hoảng, Chu Đức Khôn vội nói, còn đưa tay chỉ thẳng qua Mạnh Hạo.
“Đến việc thiếu khuyết Chủ dược Thiên lôi, Chu đạo sư cũng nhìn ra được. Lúc này ngươi nói vậy, chính là muốn ép ta ra tay?” Ánh mắt Hàn Tuyết Tung đầy lạnh lẽo, không vui quát.
“Ta…ta thật sự không được a, ta thề, ta là nói thật mười phần, tuyệt đối không nói ngoa. Bắt hắn, hắn mới chính là đan sư lợi hại nhất, hắn có thể so sánh với sư đệ Phương Mộc của ta… hắn lợi hại hơn ta vô số lần a!” Chu Đức Khôn lúc này đầy gấp gáp, trong lòng hối hận vô cùng, sắc mặt tái nhợt mà gào thét ầm lên.
Lúc này hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, khi nhìn thấy lão giả Nguyên Anh hậu kì kia tiến đến, hắn không chút do dự vẩy ra huyết băng thi pháp. Khi đối phương vừa tới thì hắn cũng vừa biến mất, xuất hiện ở cách đó hơn mười trượng.
Tên tu sĩ Tây Mạc kia nhẹ kêu lên một tiếng, đang định tiếp tục đuổi theo thì Hàn Tuyết Tung đã tóm chặt lấy Chu Đức Khôn bay lên, vội nói.
“Không nên làm khó hắn nữa, lần này chúng ta tiến tới đây nhằm thỉnh tu sĩ ưu tú nhất gia nhập. Đã có Chu đại sư rồi, người kia không có cũng không sao.”
“Ta không phải ưu tú nhất, chết tiệt, ta thật sự không phải a, là hiểu lầm, đây là hiểu lầm. Lúc trước chỉ là do ta giả bộ đấy, thật sự giả bộ, ta không phải là đại sư, ta chỉ là một chủ lô Đan đông nhất mạch nho nhỏ mà thôi. Hắn mới là đại sư, nhất định hắn là đại sư, bắt hắn a!!! Thật sự là ta giả bộ a!!!” Da đầu Chu Đức Khôn run lên, lúc này lão thật sự khóc không ra nước mắt. Lần này lão phát hiện mình giả bộ hơi lớn chuyện rồi, mất kiểm soát mất rồi.
Lúc này lão đành run rẩy kêu rên.
“Chu đại sư không cần phải làm như vậy. Biểu hiện lúc trước của ngươi, ta đều nhìn thấy từ đầu đến cuối, tuyệt đối không sai. Không dùng bất kì thủ pháp nào mà liếc mắt đã nhận ra mánh khóe, thậm chí vị chủ dược cuối cùng cũng nhận ra được. Bổn sự bậc này, Hàn Tuyết Tung ta tuyệt đối không nhìn lầm được!
Ngươi chân chính là đan đạo đại sư! Ngược lại thì bộ dạng hiện tại của ngươi, không khỏi quá mức giả bộ đi.” Hàn Tuyết Tung cười cười, không cho là thật.
“Đúng vậy, ngay từ lúc Nghiêm mỗ đến đây cho đến lúc cuối cùng, Chu đại sư vẫn cứ luôn luôn hiểu tường tận mọi chuyện dù lớn dù nhỏ, nắm giữ tiên cơ. Cho dù là Đan hương tự thân, cho dù là Thiên lôi chủ dược, thần sắc của Chu đại sư đầy tán thưởng đối với tiểu bối, đối với việc hiểu biết Đan đạo là không thể nào giả tạo ra được đấy. Loại bổn sự như vậy ta không có được, những vị đan sư khác cũng không có được, chỉ duy nhất Chu đại sư là có đấy.
Cả đời này Nghiêm mỗ không bội phục nhiều người lắm, nhưng hôm nay hẳn nhiên lại có thêm Chu đại sư!” Nghiêm Tung đầy khách khí chắp tay đáp lời.
Chu Đức Khôn thật sự rất muốn khóc, lão cảm thấy như mình bị lừa, không phải là người khác lừa, mà chính là bản thân lão tự lừa gạt chính mình đấy…Nước mắt lão thiếu điều rơi rớt xuống, nhìn những nữ tử trẻ tuổi trên mặt đất kia lão không nỡ rời đi a, nghĩ đến Tây Mạc cằn cỗi, một nơi đầy đáng sợ đến nỗi cả người lão run lên. Do vậy mà lão không ngừng giải thích.
“Ta thật sự không phải là Đại sư, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi. Ta không nên giả bộ làm đại sư a, bắt hắn a, các ngươi bắt hắn đi. Chết tiệt, hắn mới thật sự là Đại sư…” Trong lòng Chu Đức Khôn đầy hối hận, cảm giác nhân sinh trước mắt thật sự vô cùng ảm đạm. Có điều lúc này mặc kệ lão có giải thích như thế nào thì cũng không có ai tin tưởng.
“Chu đại sư không nên giả bộ làm gì. Coi như hắn là đại sư đi, nhưng Chu đại sư ngươi mới chính là người chúng ta cần nhất đấy!” Hàn Tuyết Tung cười ha ha, chụp lấy Chu Đức Khôn rồi nhanh chóng bay người lên không trung.
Vị tu sĩ Nguyên Anh Tây Mạc kia khi nghe vậy cũng liếc nhìn Mạnh Hạo thêm lần nữa rồi quay người trở lại giữ không trung. Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng gầm nhẹ từ trong Thánh Tuyết Thành ầm ầm truyền ra.
“Cút!” Một chữ đột nhiên vang lên, thiên địa biến sắc, mặt đất chấn động, toàn bộ trận pháp bên ngoài thành chợt vỡ vụn, như xuất hiện một cơn cuồng phong gào thét quét ngang ra bên ngoài. Nếu đứng trên không trung nhìn xuống, có thể thấy một gợn sóng từ mặt đất bên trong Thánh Tuyết Thành truyền ra rồi khuếch tán dần ra xung quanh. Sau đó hình thành nên một trận Phong bạo lan ra khỏi thành trì, lướt qua toàn bộ hung thú, toàn bộ tu sĩ bên ngoài thành. Những nơi cơn gió này lướt qua, toàn bộ thân thể của hung thú, hay của tu sĩ đều bị mất đi huyết nhục mà trơ lại xương cốt, toàn bộ ngàn dặm xung quanh Thánh Tuyết Thành chỉ còn trơ lại thành trì, hết thảy tồn tại đều bị tan thành tro bụi.
Thiên địa chấn động, hai tai của tất cả tu sĩ bên trong thành trì như ù đi, thần sắc đầy hoảng sợ.
Hàn Tuyết Tung biến sắc, gã và vị tu sĩ Tây Mạc bên cạnh đều chấn động toàn thân, phun ra máu tươi, vẻ mặt đầy sợ hãi. Mà Nghiêm Tung cũng phun ra máu tươi, nhanh chóng vọt về phía trước.
“Đi!” Trong mắt Hàn Tuyết Tung đầy âm trầm, tay vẫn còn tóm chặt lấy Chu Đức Khôn còn đang rên rỉ khóc lóc, cả bốn người nhanh chóng hóa thành cầu vồng, trên người cũng trở nên mơ hồ đi như đang chuẩn bị thực hiện truyền tống rời khỏi nơi này.
“Đây quả thật là hiểu lầm a, lần này ta thật sự không có giả bộ a, ta thật sự không phải là Đại sư. Hắn mới phải a, ta…” Giữa bầu trời, tiếng kêu rên đầy thê lương thảm thiết của Chu Đức Khôn vẫn còn vang vọng. Mấy trăm người đang đứng trên mặt đất ngơ ngác nhìn lên bầu trời đầy tức giận.
"Chu Đại Sư! !"
“Chết tiệt, bọn hắn tới đây là vì Chu đại sư!”
Sắc mặt bốn vị đại trưởng lão đầy khó coi thế những cũng không có cách nào ngăn cản được, đành trơ mắt nhìn thân ảnh của đám người Hàn Tuyết Tung trên bầu trời đang mờ dần rồi biến mất.
Còn tiếng kêu thê lương đầy thảm thiết của Chu Đức Khôn rơi vào tai mọi người, lại khiến mọi người cảm thấy trong lòng cảm khái không thôi.
“Không nghĩ tới lúc mấu chốt như vậy mà Chu Đức Khôn lại có được bản lĩnh có thể khiến cho người khác nghe xong cảm thấy đầy tin tưởng như vậy, Nếu như không hiểu rõ về Chu đại sư, nhất định sẽ cảm thấy lão nói thật đấy a.”
Mạnh Hạo trợn to mắt, một màn này khiến cho hắn hoàn toàn bất ngờ.
“Lần này ta không muốn lừa người, nhưng sao lại như vậy được, chẳng lẽ trình độ lừa bịp khá hơn thì vô thức cũng có thể lừa được cả người một nhà nữa hay sao?” Mạnh Hạo rất chân thành tự kiểm điểm.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
685 chương
131 chương
297 chương
208 chương
8 chương