Ngã dục phong thiên bns

Chương 355 : Ứng long trên bầu trời!

“Xem ra cho dù là ta đã cứu nàng nhưng vẫn không có cách nào khiến người khác tin tưởng được a.” Mạnh Hạo trừng mắt nhìn về đám người đang một đường lao tới đây. Đi đầu là một người thanh niên có vẻ ngoài tuấn lãng, ánh mắt đầy lo lắng, tu vi đã là Kết đan hậu kì. Hơn mười người theo sau gã, yếu nhất cũng có tu vi Kết đan sơ kì, trong đó còn có ba người tu vi Kết đan hậu kì tương tự như gã. Ngay khi họ lao ra, ngũ tinh trên đỉnh đầu họ cũng không ngừng xoay tròn mà tản ra từng đạo bạch quang, khiến bọn hắn một đường phóng qua như gió, gào thét bay thẳng tới đây. Cũng chính thời điểm này, Hàn Tuyết San dùng một tốc độ cực nhanh mà lao ra, hai mắt Mạnh Hạo khi nhìn thấy tốc độ này cũng chợt lóe sáng. Nàng này hiển nhiên trước kia một mực che dấu tốc độ bản thân, ngay khi lao ra, dưới chân này cũng hiện lên băng tuyết bay lượn. Hai tên tu sĩ kia cũng đồng loạt bay ra, ngay khi lao ra bọn họ cũng không quên phóng thích thuật pháp, thôi động Pháp bảo tách ra xung quanh. Nhìn dáng điệu đó của bọn họ, hiển nhiên là lo lắng Mạnh Hạo ra tay ngăn trở lại cho nên tranh thủ ra tay trước. Nhưng…những thuật pháp và pháp bảo này đã định trước là vô ích, vì Mạnh Hạo cũng chỉ nhìn thoáng qua, trên mặt cười nhưng không phải cười, cũng không bước chân ra ngăn cản chút nào, tùy ý để ba người bên cạnh nhanh chóng đi xa. Một màn này khiến cho hai tu sĩ kia chợt sững người, chỉ là lúc này bọn hắn cũng không dám nghĩ nhiều mà cảnh giác theo sau Hàn Tuyết San nhảy vào trong chiến trường, liều chết bảo hộ cho nàng. Hơn nữa, trên người Hàn Tuyết San thỉnh thoảng lại có một đạo sáng bạc tản ra, mỗi khi tia sáng này xuất hiện đều khiến cho thân thể đám hung thú kia chợt khựng lại nên ba người mới có thể thuận lợi rời đi xa nhanh như vậy. Ba người Hàn Tuyết San sau khi lao ra ngoài cách Mạnh Hạo khoảnh ba trăm trượng, thì cũng hợp lại với đám người thanh niên kia. Cả bọn đều vô cùng kích động nhưng tự biết lúc này không phải là lúc thích hợp để hàn huyên, gã thanh niên kia nhanh chóng cùng đám tu sĩ bảo hộ Hàn Tuyết San lùi về trong thành. Hàn Tuyết San lúc này mới thở nhẹ ra một hơi, lúc quay đầu lại, trong ánh mắt đầy xinh đẹp của nàng lộ ra đầy vẻ giảo hoạt, còn có đắc ý mà nhìn lướt qua phía Mạnh Hạo nơi xa. Nhưng ngay lúc đoàn người này quay về, thì hung thú bốn phía, Giao long trên bầu trời, thậm chí còn có rất đông tu sĩ Mặc Thổ cung và một lượng Hắc lang khổng lồ nhanh chóng trùng kích đến. Mà phía xa, bảy tám tu sĩ Tây Mặc cũng nhanh chóng lao về hướng này. Dù cho chiến trường hỗn loạn như thế nào, nhưng một màn này đều được Mạnh Hạo đang đứng nơi xa nhìn thấy hết sức rõ ràng. “Ân cứu mạng, cũng không thể cứ như vậy mà xong được.” Mạnh Hạo nhẹ giọng thì thào. Lúc này hắn đã thấy được cục diện chiến trường hôm nay hoàn toàn không phải là quyết chiến cuối cùng, mà chỉ là một trận thăm dò mà thôi. Dường như song phương có điều cố kỵ gì đó mà đang cố gắng khắc chế lẫn nhau. Người xuất động mạnh nhất chẳng qua chỉ có tu vi Nguyên Anh, mà vị tu sĩ Nguyên Anh của Mặc Thổ Cung lúc này cũng không ra tay. Người đi đón Hàn Tuyết San trở về cũng chỉ có tu vi Trúc cơ hậu kì là cao nhất, mà tu sĩ Nguyên Anh tại Thánh Tuyết thành từ đầu tới giờ vẫn chưa từng xuất hiện qua. “Bọn họ đều đang âm thầm khắc chế, không muốn lộ ra lực lượng ẩn tàng trong thời điểm này. Nói vậy, thì cuộc chiến thăm dò này cũng khó mà có thể uy hiếp được ta, rất ít đấy!” Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua chiến trường rồi chợt mỉm cười. Sau đó hắn bước chân đi thẳng về phía trước, phía sau hắn là tên tu sĩ Tây Mạc vốn đang mờ mịt cũng nhanh chóng theo sau. Lúc này trên chiến trường, có một đạo tàn ảnh từ trong Thánh Tuyết thành nhanh chóng bay ra ngoài, là một bà lão với một mái đầu bạc trắng. Ngay khi bà ta vừa xuất hiện, thì ánh mắt vị tu sĩ Nguyên Anh đeo mặt nạ bạc của Mặc Thổ cung cũng lóe lên tia sáng, rồi cất bước ra, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt bà lão kia. Hai người không nói một lời mà nhanh chóng triển khai ra thần thông. Tiếng nổ ầm vang, trời đất đều là chiến trường, thuật pháp thần thông của hai người khiến cả bầu trời biến sắc. Trên mặt đất cũng diễn ra từng tràng chém giết kịch liệt, càng lúc càng có thêm nhiều tu sĩ trong Thánh Tuyết thành lao ra ngoài gia nhập vào chiến trường. Về phần Hàn Tuyết San, lúc này nàng đầy lo lắng. Cho dù bên người nàng đã có thêm tộc nhân từ Thánh thành thủ hộ, nhưng khoảng cách trở về thành không phải ít, mà bốn phía có Hắc Lang, có hung Sư, mà ngoài bên bầu trời còn có thêm tu sĩ Tây Mạc và tu sĩ Mặc Thổ cung khiến cho bọn họ di chuyển hết sức khó khăn. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng trong mười người kia đã có ba người bỏ mình chết thảm. Mặc dù trên đầu họ, từng đạo bạch quang vẫn cấp tốc tản ra, sáng lấp lánh nhưng cũng không cách nào làm giảm nguy cơ cho bọn họ lúc này. Mà quan trọng nhất, là một cự nhân khổng lồ cách đó không xa cũng đang vung vẩy đại kiếm mà gào thét lao đến, hơn mười con Giao long cũng đang vọt về phía Ngũ tinh như đang muốn phá hủy hoàn toàn vật này. Một khi pháp khí ngũ tinh bị tan vỡ, nguy hiểm của bọn họ càng thêm lớn. Một tiếng nổ vang vọng trên bầu trời, hơn mười con Giao long gầm rú, toàn thân lóe sáng hào quang chói mắt mà huyễn hóa thành thân thể hư ảo rồi lao thẳng vào ngũ tinh. Một tiếng nổ vang nữa, ngũ tinh bắt đầu nứt vỡ, rồi vết nứt càng ngày càng nhiều, một lát sau thì hoàn toàn tan nát. Ngay khi Ngũ tinh tan vỡ, đám người xung quanh Hàn Tuyết San lại có thêm bốn người thê thảm mà chết, tiếng gào rú thê lương trước khi chết của bọn hắn còn vang vọng trong tai Hàn Tuyết San khiến cho sắc mặt nàng tái nhợt. Đồng thời nàng còn tận mắt chứng kiến một tu sĩ trong đó trước khi chết đã lựa chọn tự bạo, tạo ra tiếng nổ ầm vang, rồi một lực trùng kích xuất hiện nhằm tranh thủ thời gian cho bọn họ tiếp tục đi tiếp. Hai mắt người thanh niên Kết đan hậu kì chợt đỏ ngầu, kéo Hàn Tuyết San lại rồi nhanh chóng lao ra không ngừng nghỉ mà tiến thẳng về phía thành trì. Một khi có hung thú hoặc tu sĩ đuổi theo, thì sẽ có người không tiếc tự bạo cản đường lại. Một màn này khiến cho sự đắc ý của Hàn Tuyết San đối với Mạnh Hạo lúc trước đã tan biến đi mất, trong lòng đầy bi ai, chỉ có thể cắn môi theo sát người thanh niên kia, không ngừng đi thẳng về phía trước. Chính lúc này, Mạnh Hạo cũng từ rìa mà tiến vào trong chiến trường. Không đợi hắn đi xa thì đã có từng đàn Hắc lang bốn phía đầy hung tàn và điên cuồng đánh thẳng tới phía. Mạnh Hạo bèn nâng tay lên tóm lấy một con trong đó, rồi đưa tay trái lấy một viên đan dược đút vào trong miệng Hắc lang kia rồi rung tay. Bộ lông của con Hắc lang này chợt bong tróc ra, cả thân thể nó nhanh chóng phình lên, tất cả chỉ diễn ra trong vài hơi thở, đến khi những con Hắc lang khác lao đến thì Mạnh Hạo cũng buông tay ra. Một tiếng tru bi ai truyền ra, Hắc Lang vừa thoát ra từ trong tay Mạnh Hạo tru lên thảm thiết thê lương, rồi cả người nó trực tiếp nổ tung, nhưng lại không chút huyết nhục nào mà chỉ là một đám khói đen tản ra xung quanh. Những con Hắc lang khác đang lao lên, khi tiếp xúc với đám khói đen này thì toàn thân cũng lập tức héo rũ xuống, trong tiếng kêu thảm thiết, thân thể chúng nó lại bắt đầu hóa thành làn khói đen, khiến màn khói đen xung quanh Mạnh Hạo càng ngày càng thêm nhiều. Một đường lững thững bước về phía trước, thần sắc hắn như thường, vô cùng bình thản nhưng cảnh tượng này rơi vào mắt ngoại nhân khiến cho tất cả đều giật mình kinh hãi. Trên đường đi về phía trước, khói đen càng thêm cuồn cuộn. Những hung thú khi đụng vào đều thê lương mà tử vong. Dần dần khói đen xung quanh Mạnh Hạo cũng đã lan tràn ra hơn mười trượng, khiến cho mảnh chiến trường chỗ này không cách nào khiến người khác không chú ý được. Hàn Tuyết San cũng nhìn thấy một màn này. Đúng lúc này thì có một con hung Sư bảy tám trượng lao tới, chỉ là ngay khi nó tiến tới gần Mạnh Hạo thì hắn đưa tay nhanh như chớp mà tóm lấy cổ con hung Sư này, đưa tay trái cầm viên đan dược ném thẳng vào miệng nó. Trong lúc mọi người bốn phía kinh ngạc há hốc mồm, đồng thời vô cùng hoảng sợ, thì bọn họ lại chứng kiến cảnh toàn thân con hung Sư này bong tróc từng mảng lông xuống, cả người nó nổ tung ra, nhưng không có chút huyết nhục nào mà chỉ có rất nhiều khói màu lam tản ra. Trong đám khói lam này còn lộ ra hàn khí nhanh chóng dung hợp vào khói đen xung quanh Mạnh Hạo, phạm vi khuếch tán cũng trở nên rộng hơn. Đồng thời khi con hung Sư nào tiếp xúc với làn khói này thì cũng không cần Mạnh Hạo phải động tay thêm nữa, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền khắp cả chiến trường. "Hắn là ai!" "Cái này là. . . Độc? Người này am hiểu dụng độc!" “Đây cũng không phải là độc bình thường, có thể làm cho Dị yêu Tây Mạc phải như thế, loại độc này… Loại độc này…" Xung quanh truyền đến từng tiếng hít hơi lạnh, những tên tu sĩ Mặc Thổ nhanh chóng lùi về phía sau, vẻ mặt dưới lớp mặt nạ cũng đã biến sắc từ lâu, độc dược mà Yêu thú Tây Mạc còn không thể chống cự nổi thì bọn hắn tuyệt đối không nghĩ bản thân có thể vô sự trong đám khói đó được. Chấn động nhất lại không phải bọn họ, mà là tất cả tu sĩ Tây Mạc nơi này, tất cả tu sĩ Tây Mạc đều hoảng sợ. Cả đám nhìn về phía Mạnh Hạo lúc này, đã mang theo vẻ hoảng sợ chưa từng có trong ánh mắt. "Ti Long, người này cũng là Ti Long. . ." “Chỉ có Ti Long có kiến giải về Dị yêu, mới có thể diệt sạch Dị Yêu như vậy ….” Trong đám người tu sĩ Tây Mạc lúc này, có ba người thân thể cũng không cao lớn như người khác, trên người bọn họ cũng có ấn kí Đồ Đằng như đám tu sĩ kia. Ba người bọn họ cũng đến từ Tây Mạc, nhưng không phải là những chiến sĩ Đồ Đằng, mà là Ti Long Tây Mạc, là những Ti Long chủ yếu chỉ điểu khiển những Dị Yêu mà thôi. Đám Hắc lang, hung Sư, Giao long nơi này chính là do bọn họ điều khiển. Nhưng vì vậy mà mức độ khiếp sợ của ba người bọn họ là kinh khủng nhất, hơi thở bọn họ cũng trở nên dồn dập, ngơ ngác nhìn khói đen bao trùm bốn phía quanh người Mạnh Hạo, tâm thần đầy kinh hãi. Mạnh Hạo đi thẳng về phía trước, bất chợt trên bầu trời có tiếng âm thanh gào thét thê lương truyền đến. Ba con Giao long gầm rú mà mạnh mẽ lao thẳng đến Mạnh Hạo với tốc độ vô cùng nhanh, đảo mắt đã tới gần hắn. Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, hai mắt lóe ra tia sáng kì dị, lúc này hắn không dùng độc nữa mà há to miệng mà hướng lên bầu trời, khẽ hút vào một hơi. Một cái hút vào này, Nội đan Thượng cổ Ứng long trong Kim đan của hắn đột nhiên chấn động. Đồng thời sau lưng Mạnh Hạo, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh hư ảo của Thượng cổ Ứng Long. Một thân thể cao lớn gần mấy trăm trượng đầy hùng vĩ, khí thế duy ngã độc tôn, quân chủ của bầu trời trong chớp mắt bộc phát ra. Theo cái hút vào của Mạnh Hạo, thân ảnh hư ảo của Thượng cổ Ứng Long cũng há to miệng mang theo khao khát như đã bị bỏ đói vài vạn năm mà hướng về ba con Giao long kia, Mạnh Hạo nuốt xuống. Ba con Giao long phát ra tiếng kêu gào thảm thiết đầy tuyệt vọng. Ngay khi nhìn thấy hư ảnh Ứng Long bên ngoài thân thể Mạnh Hạo xuất hiện, toàn thân bọn chúng run rẩy, thần sắc hoảng sợ chưa từng có, tất cả đều muốn lùi về phía sau nhưng đã chậm mất. Theo cái nuốt vào của Ứng Long, ba con Giao Long kia hoàn toàn bị nuốt mất. Một màn này lập tức oanh động toàn bộ chiến trước, khiến cho đám tu sĩ Tây Mạc suýt rơi cả tròng mắt ra ngoài, hơi thở dồn dập, thần sắc đầy hoảng loạn. “Hắn. . . Hắn ăn dị yêu! !" "Đại Ti Long, hắn nhất định là Đại Ti Long! !" “Long ảnh kia, hẳn là thiên yêu của hắn, nhất định là thiên yêu của hắn. Đại Ti Long thiên yêu!!” Tu sĩ Mặc Thổ, còn có tu sĩ Thánh Tuyết thành, tất cả mọi người trong tích tắc này đều đồng loạt đứng sững tại chỗ, đầu bọn họ ong ong. Bởi vì bọn họ vừa mới nhìn thấy Long ảnh sau lưng Mạnh Hạo kia, lúc này lại ngửa mặt lên trời gầm vang, sau đó từ trên người Mạnh Hạo bay ra, lao thẳng đến mấy con Giao long khác trên bầu trời.