Ngã dục phong thiên bns

Chương 350 : Tuế nguyệt chí cương

Tuế Nguyệt là gì. . . Rất nhiều năm sau, Đông Lạc Hàn vẫn không thể quên tình cảnh năm đó, hắn đứng trên một mảnh lá xanh, cảm giác mờ mịt nhưng trong lòng lại tỉnh táo. Hắn nhìn thấy thân thể mình già nua rất nhanh, nhìn thấy đám lá xanh kia trong chốc lát trở nên mục nát, nhìn thấy thiên địa dường như đã tang thương. Theo Liên Hoa Kiếm Trận chuyển động, Tuế Nguyệt lực lượng khuếch tán phạm vi lớn, Mạnh Hạo đứng trên sương mù nhìn xuống, hắn thấy sức mạnh của tháng năm lần đầu bày ra trước mặt mình. Đó là một loại sức mạnh cực nhu nhưng cũng là cực cương trong thiên địa Không có bất kỳ ai, bất kỳ sinh mệnh, bất kỳ vật chất nào, có thể chống lại Tuế Nguyệt cực nhu, trận pháp, thần thông, hữu hình, vô hình cũng như nhau, trước Tuế Nguyệt, chẳng khác nào đối mặt cực cương chi lực, như cành khô dễ dàng bị bẻ gãy. Mà trong những Tuế Nguyệt chi kiếm tạo thành trận pháp này, chỉ có một là ba giáp, những cái còn lại chỉ là tàn thứ, nếu như tất cả đều là ba giáp, như vậy 1.800 năm Tuế Nguyệt lực lượng đánh ra chỉ có thể nói là kinh thiên động địa. Đây chính là Tuế Nguyệt! Thời khắc này, tất cả tán tu bốn phía dường như ngừng thở, ngơ ngác nhìn thiên địa trước mắt, giống như một bức tranh có chút ố vàng, già nua, dần dần hóa thành tro. Trong sương mù, những tộc nhân Đông Lạc gia tộc bị điều khiển thân thể cũng khôi phục thần trí, nhưng bọn họ thà không tỉnh lại nữa, bởi vì ngay khi tỉnh lại cái họ thấy là thân thể mình trong phút chốc trở thành lão nhân. Đông Lạc Linh ngơ ngác nhìn hai tay mình, nhìn nếp nhăn, nhìn thân thể khô héo, nàng chỉ có thể mờ mịt. Lá xanh phòng hộ Đông Lạc thành hiện giờ bắt đầu có dấu vết vỡ vụn, thậm chí có những chỗ xuất hiến lỗ hổng, khiến bên trong trong thành trì xuất hiện sương mù, xuất hiện Tuế Nguyệt, xuất hiện kịch độc. Tất cả những thứ này gây nên khủng hoảng, làm tộc nhân Đông Lạc gia tộc tâm thần chấn động. Nhưng bọn họ còn chưa kịp có biện pháp gì, đột nhiên sương mù gợn lên kịch liệt, Anh Vũ từ trong sương mù vọt thẳng lên bầu trời, gào lên một tiếng sắc bén. Ngay sau đó sương mù hóa thành từng sợi khói đen, trong nháy mắt nhập vào người nó. Biển sương mù vạn trượng lúc này toàn bộ phân tán ra, hóa thành mấy trăm đạo khói đen lao đến không trung, vờn quanh Anh Vũ. Trong đó còn có hơn một ngàn Kim Quang giáo tu sĩ, bọn họ nhắm hai mắt, toàn thân khói đen bao phủ, trở thành bộ phận của trận pháp. Mọi người bốn phía chấn động, bọn họ nhìn thấy đám khói đen giữa không trung không ngừng ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một con Hắc Ô khổng lồ! Toàn thân nó tỏa ra hắc khí, đột nhiên gào lên, thanh âm này vang vọng trong thiên địa, có thể để cho người sống phải nhắm mắt, để người chết phải mở mắt. Hắc Ô lao về phía Đông Lạc thành, như một đạo Lưu Tinh bay xuống! Rất nhiều người từng thấy cảnh này vào buổi tối hôm đó ở trong Đông Lạc thành, giờ khắc này xuất hiện lần nữa có điều khí thế cùng cảm giác mà nó đem lại vượt qua lúc trước rất nhiều. Hắc Ô gào thét, nó như muốn xuyên thủng hư vô trực tiếp đâm vào màn phòng hộ của Đông Lạc thành. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, màn phòng hộ kia sau khi bị suy yếu nhiều lần, bây giờ nó chỉ hơi rung lên rồi ầm một tiếng, nổ tung. Bên trong Đông Lạc thành, rất nhiều đại thụ, cây cối gẫy đổ, lá cây nát tan, Đông Lạc thành phòng hộ trong nháy mắt này hoàn toàn biến mất! Cùng lúc đó,thân thể Hắc Ô tan ra, hóa thành đại lượng sương mù, một lần nữa vây quanh Đông Lạc thành. Từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, kịch độc cùng Tuế Nguyệt lực lượng trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Đông Lạc thành, bên ngoài sương mù hoàn toàn yên tĩnh, mấy trăm tu sĩ đều ngơ ngác nhìn tình cảnh này, đầu óc ong ong, hình ảnh trước mắt như hóa thành dấu ấn không thể nào quên trong họ. Bên trong Đông Lạc thành, hai trưởng lão Nguyên Anh sắc mặt trắng bệch, bốn phía họ là sương mù vô cùng, bọn họ không thấy tộc nhân của mình nhưng lại có thể nghe được từng tiếng kêu thảm thiết vọng lại. Bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh, bọn họ mạnh mẽ, thực lực cá nhân cũng là mạnh nhất nơi đây, có điều ở bên trong trận pháp này, bọn họ dù có Thuấn Di cũng không thể thoát ra, dù có triển khai thần thông cũng không thể đánh tan sương mù. Bọn họ cảm thấy phẫn nộ, nhưng đối mặt trận pháp quỉ dị này dù có phẫn nộ cũng vô dụng. Ngày thứ nhất, bọn họ còn dùng hết tất cả biện pháp có thể nghĩ ra để phá trận, ngày thứ hai cũng vậy, nhưng cho đến ngày thứ năm, khi bọn họ không còn nghe thấy tộc nhân kêu nữa, bọn họ trở nên tuyệt vọng, điên cuồng. Bọn họ trở nên già nua, trong năm ngày bị Tuế Nguyệt lực lượng tập kích, dù bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh cũng không cách nào chống lại Tuế Nguyệt thay đổi. Ngày thứ sáu, sương mù bao vây Đông Lạc thành xuất hiện gợn sóng, khuếch tán ra ngoài, vờn quanh sương mù, rồi dần dần biến mất hẳn trong thành trì. Có điều giờ khắc này Đông Lạc thành chỉ còn là một mảnh phế địa, cỏ cây, tất cả mọi thứ đều mục nát, chỉ sáu ngày mà nó như đã trôi qua mấy trăm năm. Trong thành trì, có ba người, chính là ba đại trưởng lão tối cao của Đông Lạc thành, nhất là Tam trưởng lão sắc mặt trắng bệch, lão là kẻ bị nhốt lâu nhất, sương mù vừa tan, lão sửng sốt nhìn bốn phía, hô hấp lập tức trở nên gấp gáp, đôi mắt ngơ ngác. Từ đầu đến cuối, lão vẫn nghĩ mình còn ở trong địa bàn Kim Quang giáo, không hề biết chiến trường từ lâu đã chuyển đến nơi này. Lão nhìn thấy hai tên trưởng lão kia, ba người trầm mặc nhìn nhau, chợt thấy Mạnh Hạo từ trong sương mù đi ra. Ngay lúc thấy hắn, thân thể ba người trở nên có chút mơ hồ, nhưng đã kìm lại không Thuấn Di, họ biết Mạnh Hạo đã dám đi ra thì tuyệt đối không thể không có chuẩn bị. Mạnh Hạo nhìn Tam lão, tay phải vung lên, lập tức sương mù bốn phía xuất hiện mấy trăm bóng người trôi nổi, đó đều là tộc nhân Đông Lạc gia tộc, giờ khắc này đều hôn mê, bị sương mù quấn quanh. Vừa nhìn thấy những tộc nhân này, làm cho Tam lão triệt để mất đi ý định Thuấn Di, bởi kia đều là tộc nhân bọn họ, bọn họ không thể mạo hiểm. Trầm mặc! "Sai ở các ngươi, ta nếu như không ra tay chắc chắn bị các ngươi đoạt đi Kim Quang giáo, thực ra các ngươi chiếm đoạt cũng không sao nhưng mà thành ý các ngươi không đủ." Mạnh Hạo chậm rãi mở miệng, nhìn Tam lão. "Đông Lạc gia tộc tộc nhân, ta không giết quá nhiều, những kẻ còn sống đều ở đây, dùng cái tàn thành này để trao đổi đi." Mạnh Hạo nói xong liền im lặng, chờ đợi Tam lão trả lời. Bọn họ cay đắng, sau khi nhìn nhau một cái, Nhị trưởng lão cắn răng, gật đầu mở miệng. "Việc đã như vậy, bọn ta đồng ý, chỉ là. . ." Hắn chưa kịp nói hết, thấy Mạnh Hạo nhìn lại, lắng nghe, đột nhiên, Tam trưởng lão trong chớp mắt biến mất, Thuấn Di ra biên giới, dường như muốn chạy trốn. Đại trưởng lão vốn là từ trước đến giờ vẫn im lặng, sát cơ chợt lóe lên trong mắt, thân thể biến mất, rồi thình lình xuất hiện ở phía sau Mạnh Hạo, mang theo oán độc, tay phải giơ lên đánh vào người hắn. Tiếng nổ vang vọng, thân thể Mạnh Hạo trước mặt Đại trưởng lão trực tiếp tan vỡ có điều lại hóa thành đại lượng sương mù, tiêu tán. Ngay lúc đó Tam trưởng lão bỗng xuất hiện bên sương mù, thì ra lão vốn không hề chạy trốn, tay phải lão bấm quyết, toàn thân kêu lên ong ong, phía sau biến ảo ra một đại thủ từ trong sương mù lôi ra một người. Đó cũng là Mạnh Hạo! "Chết cho ta! !" Tam trưởng lão gầm nhẹ, ầm một tiếng, đại thủ nắm chặt, có điều. . . Theo tiếng nổ vang, Mạnh Hạo thân thể tan vỡ, một lần nữa trở thành sương mù. Tam trưởng lão biến sắc, vị Đại trưởng lão, còn có Nhị trưởng lão đang nói dở kia cũng vậy, giờ khắc này nội tâm ba người lộp bộp một tiếng. Bọn họ lúc trước thông qua ánh mắt, đã xác định cái kế hoạch này, nhưng vẫn là thất bại, thậm chí trong nháy mắt, từ trong sương mù, đi ra hơn mười bóng người, bọn họ đều là Mạnh Hạo! Bọn họ giống nhau như đúc, ánh mắt đều lạnh lùng nhìn ba người. "Kim Quang lão tổ, ngoại trừ trận pháp, ngươi có dám một đáu một với bọn ta không!" Tam lão, thẹn quá hóa giận, uất ức mấy ngày nay vào lúc này bạo phát, lấy tu vi Nguyên Anh nói ra lời này, có thể nói là đã giận dữ đến cực điểm. "Không dám..." Một Mạnh Hạo ho khan một tiếng, giọng nói có chút ngại ngùng. Hắn vừa nói xong, Nhị trưởng lão liền xuất hiện đánh ra một đòn, bóng người kia tan vỡ thành khói đen, có điều ngay sau đó. . . Lần thứ hai từ trong sương mù hơn mười Mạnh Hạo lại đi ra. Tam lão lúc này đã cảm thấy vô lực đến cực điểm. "Ba vị tiền bối, như vậy không tốt sao, vãn bối thành tâm cùng các ngươi thương lượng biện pháp giải quyết vấn đề a." "Đông Lạc gia tộc ở Mặc Thổ tiếng tăm không nhỏ, dù ở Cửu Minh chỉ là hạng bét, nhưng nếu tộc nhân trong một đêm toàn bộ tử vong, việc này truyền đi cũng không tốt." "Kính xin ba vị tiền bối đem thành trì này cho vãn bối đi." Mấy chục Mạnh Hạo cùng lúc mở miệng, mang theo ngại ngùng, dường như có chút không tiện mở miệng. Có điều bọn hắn vừa nói xong, mấy trăm tu sĩ Đông Lạc gia tộc thân thể đều run rẩy một hồi, chợt co sương mù quấn quanh ở trên cổ của bọn họ.