Ngã dục phong thiên bns
Chương 327 : Đông lạc linh phẫn nộ!
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, khiến cho Mạnh Hạo giật mình đứng yên tại chỗ. Hắn chỉ thấy một đạo tạp quang bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung với tốc độ cực nhanh, như một đạo lưu tinh, bay thẳng tới chỗ con Xích Sắc khổng tước xinh đẹp ưu nhã mà cao ngạo.
Ở bên trong tạp quang đúng là Anh Vũ, thân thể nó thẳng tắp, ngửa đầu, khiến cho đôi mắt bình thường hiền hòa chuyển sang dữ tợn, thân thể co rút lại cùng một chỗ giống như mũi thương!
Không biết có phải là ảo giác hay ko, mà Mạnh Hạo nhìn thấy trong mắt của nó như có một chút kích động, hưng phấn, mơ hồ còn có chấp nhất cùng với dâm đãng.
Với tốc độ cực nhanh, chỉ giây trước còn ở phía xa, mà ở giây tiếp theo, Anh Vũ đã xuất hiện ở ngay cạnh Xích sắc Khổng Tước.
Lông toàn thân Xích sắc Khổng Tước dựng đứng lên một cách mãnh liệt, cái đầu xinh đẹp lập tức quay sang, trong nháy mắt lộ ra một cỗ uy thế không thể xâm phạm của Phượng Hoàng. Bỗng nhiên, Mạnh Hạo mở to mắt, trong óc vù vù một tiếng. Hắn có dự cảm không ổn, thấy Anh Vũ hóa thành tạp quang, lập tức phóng thẳng vào mông Xích sắc Khổng Tước.
Á..á..á!(Hự..Á..Hự ^^)
Trong chớp mắt, một tiếng kêu thê lương từ trong miệng của Xích sắc Khổng Tước truyền ra. Thanh âm này mang theo sự thê thảm, giống như toàn thân bị bao phủ bởi một sự đau nhức khó có thể hình dung.
Lông toàn thân Xích sắc Khổng tước đã dựng thẳng lên, ánh mắt nó vặn vẹo, đã không còn sự cao nhã thường ngày, chỉ còn sự thống khổ. Thân thể nó mãnh liệt run rẩy, thanh âm thê thảm truyền khắp toàn bộ Đông Lạc Thành, khiến cho phần lớn tu sĩ Mặc Thổ trong nội thành cùng nhau kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Khổng Tước.
Từ trước tới giờ, Khổng Tước đều là ưu nhã cao ngạo. Giờ phút này bọn họ thấy Khổng Tước thân thể run rẩy, miệng không ngừng phát ra thanh âm thê thảm, thân thể đang bay lên càng ngày càng cao. Đôi cánh nó vặn vẹo giữa không trung như muốn đem vật thể nào đó trên người vung ra.
Nhưng mọi việc làm của nó đều vô ích, Khổng Tước kêu thảm thiết, con mắt đỏ ngầu, toàn thân nháy mắt xuất hiện biển lửa ngập trời. Ở trong biển lửa, tiếng kêu thảm thiết càng thêm thê lương, toàn thân lông vũ nổ tung, Khổng Tước giờ đây như lâm vào điên cuồng.
Nguyên một đám tu sĩ ở trong thành trì trợn mắt há hốc mồm, không biết Khổng Tước đã xảy ra chuyện gì. Lúc này, từ bên trong thành có rất nhiều tu sĩ của Đông gia bay ra, mang theo lo lắng, thẳng tới chỗ của Khổng tước. Trong đám người này có một cô gái trẻ tuổi. Cô gái này ăn mặc một thân váy dài màu xanh lá, dung nhan xinh đẹp động lòng người. Giờ phút này mắt phượng đang lo lắng, vẻ mặt không biết làm sao mang theo đau lòng, muốn đi đến gần Khổng Tước.
"Khổng Tước, ngươi làm sao vậy. . ." Giọng nói của nàng rất là êm tai, như chim sơn ca.
"Là Đông Lạc gia, Đông Lạc Linh Tiên Tử. . ."
"Chính là Đông Lạc Linh, nghe nói là ở trong nữ tu các gia tộc tại Mặc Thổ, dung mạo của nàng đủ để liệt vào Top 3."
Phàm là tu sĩ ở trong nội thành nhìn thấy cảnh tượng này đều thấp giọng đàm luận. Mạnh Hạo đã sớm cúi đầu, nhanh chóng đi vào trong thành. Giờ phút này da đầu hắn run lên, trốn trong đám người, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn xem ngọn lửa ở giữa không trung, hắn nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết của Khổng Tước.
"Anh Vũ chết tiệt!" Mạnh Hạo cắn răng, trong lòng nổi lên cảm giác vô lực. Hắn sớm nên nghĩ đến sở thích “kỳ dị” của đối phương. Lúc trước khi còn ở trong gương đồng không cách nào đi ra, còn cần Mạnh Hạo chủ động lấy ra mới kích động khi gặp thú có lông. Nhưng hôm nay Anh Vũ có thể tự do thoát khỏi gương đồng, thấy được lông vũ Khổng Tước xinh đẹp như vậy, há có thể nhịn được.
"Ngàn vạn đừng làm cho mọi người biết nó là do ta mang đến. . ." Mạnh Hạo cau mày, đúng lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời, tiếng kêu thê lương của Khổng Tước thảm thiết truyền ra lần nữa. Lúc này đây mọi người đã thấy rõ ràng, ở đằng sau mông Khổng Tước, có một đạo tạp quang cấp tốc bay ra, không đợi mọi người thấy rõ vật bên trong, đạo tạp quang này giống như lại tích lũy được thêm một ít khí lực, tiếp tục gào thét thẳng đến Khổng Tước.
Vô luận Khổng Tước né tránh như thế nào cũng không thể tránh được tạp quang xâm lấn. Một màn này rơi vào trong mắt mọi người, khiến cho tất cả lập tức trợn mắt há hốc mồm, không gian trở thành một mảnh tĩnh mịch.
Bọn hắn giờ đây đã minh bạch tại sao Xích sắc Khổng Tước ưu nhã lại phát ra tiếng kêu thê thảm như vậy. . .
"Cái này. . ."
"Đây là cái thể loại gì thế, cư nhiên vô sỉ như thế. . . Thật không thể hình dung nổi. . ."
"Tạp quang này lại chui vào… trời ạ, còn có loại pháp bảo này hay sao? Đây là pháp bảo gì, quá ác độc, quá sắc bén rồi. . ." Mọi người bốn phía lập tức ồn ào, lộ ra vẻ mặt không cách nào tin được, càng có hoảng sợ.
Trong đám người, Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, cảm giác mặt mình đỏ rần. Giờ phút này hắn sợ bị người biết rõ, tạp quang kia là theo mình mà đến.
Tu sĩ của Đông Lạc gia ở trên không trung muốn đi trợ giúp Khổng Tước, trong đó có Đông Lạc Linh đang mang vẻ mặt lo lắng. Nhưng sau khi bọn hắn thấy được đạo tạp quang kia, cả đám lại toàn bộ ngây ngốc tại chỗ.
Xích sắc Khổng Tước kêu rên, ánh mắt lộ ra ủy khuất, càng có thống khổ, trực tiếp hướng đầu xuống đất, chổng mông lên trời. Toàn thân nó run rẩy, giờ phút này tu sĩ gia tộc của Đông Lạc Thành mới kịp phản ứng. Nguyên một đám nổi giận phóng đi, sau khi tới gần Khổng Tước, lại hoàn toàn không nghe cũng chẳng thấy gì. Đạo thần bí tạp quang kia đã sớm biến mất, chỉ còn lại Khổng Tước nằm sấp trên mặt đất, mỏi mệt hấp hối.
Những tu sĩ Đông Lạc gia tộc này nguyên một đám sắc mặt cực kỳ khó coi. Ánh mắt của Đông Lạc Linh càng là phóng hỏa. Ngay sau đó cả thành trì lập tức được lệnh phong tỏa cùng giới nghiêm. Đại lượng tu sĩ gia tộc Đông Lạc Thành xông ra rất hổ báo, mang theo sát cơ cùng phẫn nộ, bắt đầu tìm kiếm đạo tạp quang kia.
Có thể tưởng tượng được, nếu như bọn hắn tìm được tạp quang thần bí kia, tất nhiên sẽ dùng thủ đoạn hung ác cùng cực để trừng phạt.
Còn Xích sắc Khổng Tước lập tức được mọi người dùng tốc độ nhanh nhất mang đi chữa thương.
Sắc mặt của Mạnh Hạo hiện tại cực kỳ khó coi. Hắn theo đám người tản ra, còn Anh Vũ đi đâu thì hắn không biết. Giờ phút này hắn cũng không có tâm tình để ý tới. Hắn sợ lỡ bây giờ tự nhiên Anh Vũ đột ngột xuất hiện ở trên vai của mình. Nếu như vậy, Mạnh Hạo nhất định phải chạy mất dép khỏi nơi này.
Hắn đột nhiên cảm giác được, Bì Đống vẫn còn nhu thuận nhiều lắm.
Đông Lạc Thành, theo màn đêm buông xuống, một màn này bị tu sĩ nơi đây không ngừng truyền ra, dần dần nội thành đã không người không biết việc này. Nhất là lúc đêm khuya, tu sĩ Đông Lạc gia tộc gào thét mà qua ngay bên trong thành trì. Nếu không làm rõ chuyện hôm nay, không biết gia tộc này sẽ nổi lên lửa giận lớn cỡ nào.
Trong phủ đệ Đông Lạc gia tộc, Đông Lạc Linh mang theo nước mắt, trấn an Xích Tước ngủ thiếp đi, nhưng thân thể nó như trước đôi lúc vẫn còn run rẩy, mỗi lần chứng kiến bộ dạng Xích Tước run rẩy, Đông Lạc Linh trong mắt lại lộ ra sát cơ mãnh liệt.
"Ta nhất định phải tìm được đạo tạp quang kia. Tìm được vật ấy, ta muốn đem nó phanh thây xé xác!" Đông Lạc Linh nghiến răng nghiến lợi.
Đêm nay có lẽ sẽ là một đêm dài, còn Mạnh Hạo thì đang khoanh chân ngồi trong phòng của một quán rượu trong thành. Sắc mặt Mạnh Hạo khó coi, hắn thở dài hồi lâu. Đang lúc hắn muốn nhắm mắt ngồi xuống, bỗng nhiên hai mắt hắn mạnh mẽ mở ra, ở trong phòng, hắn thấy Anh Vũ đột nhiên xuất hiện.
Toàn thân nó vẫn như cũ lông vũ lẫn lộn. Móng vuốt của nó đang ngoắc một cái lục lạc chuông bên trên do Bì Đống biến thành. Vẻ mặt nó cuồng ngạo, sâu trong ánh mắt còn mang theo một chút thỏa mãn cùng với đắc ý.
"Khục khục, Ngũ Gia ta đã trở về." Anh Vũ nghênh ngang đứng ở trên mặt bàn, hất cằm lên nhìn về phía Mạnh Hạo.
"Thoải mái không?" Mạnh Hạo trên mặt nhìn không ra cảm tình, nhàn nhạt mở miệng.
"Rất thư thái! !" Anh Vũ nghe xong những lời này, lập tức thở sâu, thần sắc cuồng ngạo tán đi, mà chuyển biến thành vẻ mặt mang dư vị nhớ lại.
"Loại chim thuần một màu này, Ngũ Gia ta trước đây đã thử qua rất nhiều màu sắc, đến cả lão tổ Phượng Hoàng của chúng, năm đó cũng bị ta thử qua rồi. Duy chỉ có cái màu đỏ này là chưa thử qua, quả thật không tệ không tệ." Anh Vũ cảm khái mở miệng.
"Ngươi biết một khi bị phát hiện, chúng ta sẽ rước lấy bao nhiêu phiền toái sao." Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng.
"Sợ cái gì? Tin Ngũ Gia, được suốt đời, Ngũ Gia vừa ra, ai dám tranh phong. Bọn hắn dám đến trêu chọc ta, ta giết chết bọn chúng. Ta đối phó với con chim to như vậy còn được, huống gì đi đối phó bọn chuột nhắt đó!" Anh Vũ ngạo nghễ ngẩng đầu, lần nữa tản ra một bộ khí thế Thiên Địa Duy Ngã Độc Tôn.
"Ta nói cho ngươi biết, làm chim phải có khí thế, làm người cũng phải có khí thế, khí thế kia rất mấu chốt, ta lại có nghĩa vụ trợ giúp ngươi. Đến đây, cùng ta hô vang nào. . ."
"Ngươi không có đạo đức, ngươi quá tà ác. Độ hóa con chim tà ác như ngươi, là sứ mạng cả đời của ta!" Trên lục lạc chuông ở mắt cá chân của Anh Vũ, lộ ra gương mặt của Bì Đống, nghiêm túc nói.
"Ngươi câm miệng! Con em ngươi! Lần đó chuyện tốt loại này ngươi chưa từng cùng ta làm qua sao? Năm đó cái con Tinh Không Viên Hầu kia, ta mang hay không mang ngươi? Còn có Hỏa Phượng Hoàng kia, ta mang hay không mang ngươi?
Còn có trong Tinh Hải có con cá mọc lông rất lớn, còn có con hổ kia ở ngọn núi thứ tám, còn có Đại Kim Long kia, ngươi đều đã quên?" Anh Vũ cúi đầu, giọng nói mang theo khinh thường hướng về Bì Đống.
"Ách. . . Lão phu ta là bị bắt buộc!" Bì Đống chần chờ một chút, cắn răng nói ra.
Mạnh Hạo ở một bên trầm mặc, hắn vốn định đối với sự tình hôm nay nói cái gì đó. Nhưng giờ phút này nghe được Anh Vũ nói ra chút ít "chiến tích" năm đó, hắn bỗng nhiên không còn lời nào để nói rồi. Thở dài, lắc đầu không hề để ý tới mà nhắm mắt ngồi xuống.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, Đông Lạc gia tộc dùng toàn bộ lực lượng, thậm chí còn vận dụng chí bảo trong tộc, triển khai thần thức dò xét trong nội thành từng góc từng chỗ, nhưng như cũ lại không thu hoạch được gì. Cuộc điều tra này kéo dài ba ngày mới dần dần tiêu tán.
Mạnh Hạo trong ba ngày này đã ra ngoài hai lần. Mỗi lần Anh Vũ đều đứng trên vai của hắn, mang vẻ mặt cao ngạo theo Mạnh Hạo nhìn vào trong thành. Thậm chí có mấy lần khi đi ngang qua tộc nhân Đông Lạc gia tộc, bọn họ còn sinh ra hoài nghi với tên Anh Vũ thoạt nhìn có chút xấu xí này.
"Không cần lo lắng đâu. Loại chuyện này Ngũ Gia ta làm khá nhiều lần rồi, cho tới bây giờ còn chưa bị bắt tại trận. Hôm nay, giới tu sĩ mới chỉ truyền lưu truyền thuyết của Ngũ Gia ta mà chưa có ai chính thức từng thấy qua ta cả." Anh Vũ ngạo nghễ mở miệng.
Mạnh Hạo trầm mặc.
Hai lần ra ngoài, Mạnh Hạo tìm kiếm thông tin về những vật phẩm sẽ xuất hiện tại đấu giá hội được tổ chức ở nơi đây mười ngày sau. Ở đấu giá hội đích thật sẽ xuất hiện một ít dược thảo, trong đó có mười gốc linh Lan Diệp.
Về phần giá cả, Mạnh Hạo cũng hỏi thăm một chút. Loại linh thảo này cách vài năm đều có bán ra, giá cả ước chừng trên dưới một vạn Linh thạch.
Trên người Mạnh Hạo, linh thạch còn không nhiều. Trong túi trữ vật của Quý Hồng Đông, ngoại trừ Cực phẩm Linh Thạch ra, chỉ còn có một chút Linh Thạch rải rác, số lượng ước chừng hơn hai vạn. Dùng để phục chế đan dược không đủ, nhưng mua sắm Linh Lan Diệp thì lại dư xài.
Cho đến hoàng hôn ngày thứ tư, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong phòng. Hắn mở mắt ra, thở dài. Hắn biết rõ, phiền toái rốt cục cũng đến. Việc này lúc trước hắn cũng nhìn ra được sơ hở, biết không thể giấu được. Giờ phút này hắn ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng.
Không bao lâu sau, cửa phòng của hắn oanh một tiếng, bị người từ bên ngoài trực tiếp đánh nát bấy. Vô số mảnh vỡ từ cửa cuốn vào trong ốc xá.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
685 chương
131 chương
297 chương
208 chương
8 chương