Ngã dục phong thiên bns

Chương 315 : Động phủ hoàng đại tiên

Đất trời Mặc Thổ toàn một màu đen kịt, không gian quạnh quẽ, đìu hiu. Hoàn cảnh khiến cho phàm nhân rất khó sống tại đây, do vậy, nhân số nơi này chủ yếu là tu sĩ. Ngẫu nhiên cũng có phàm nhân sinh sống nhưng đều là những người có thân thể cường tráng, khí huyết cường thịnh. Qua nhiều năm những người này đã trở hậu duệ gia tộc tu chân. Thời điểm bước vào ranh giới Mặc Thổ, hắn quay đầu lại, vẻ mặt hồ nghi. Hắn mơ hồ cảm thấy sau khi bước vào thì trên cơ thể có rất nhiều sợi tơ vô hình được che đi. Lúc chưa bước vào hắn không phát giác ra. Chỉ khi bước vào đất Mặc Thổ này hắn mới phát hiện ra sự tồn tại của những sợi tơ ấy trên người mình. Trầm ngâm một lúc, ra chiều suy nghĩ, sau đó nhánh dây nâng thân thể hắn tiếp tục bay đi. Hắn thu hồi tâm tư, tản ra linh thức. Trong nháy mắt, phương viên trăm dặm xung quanh hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. “Ta cần tìm một nơi yên tĩnh để chữa thương đã. Lúc trước, Chu Đức Khôn từng bị bắt vào Mặc Thổ, hơn nữa chỗ này cũng có tin tức về Vô Mộc Tàm. Nếu đủ khả năng, có thể luyện chế ra Vô Mộc Tàm.” Sau khi suy nghĩ, Mạnh Hạo lấy túi trữ vật của Quý Hồng Đông ra. Phù văn trên đó đã yếu hơn như đang bị áp chế, chỉ là sau khi thử nhiều cách mà hắn vẫn không thể mở nó ra. Mạnh Hạo nghĩ, nếu thời gian áp chế kéo dài hơn thì có lẽ hắn sẽ mở được. Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, để cho nhánh dây bay nhanh về phía trước. Cứ liên tiếp di chuyển như thế hơn một tháng không ngừng nghỉ. Trên đường di, hắn thấy một số tu sĩ Mặc Thổ. Những tu sĩ này thân thể gầy gò, khí tức hung hãn cực kỳ mạnh mẽ. Điều lạ là những tu sĩ này rất ít khi đi thành nhóm mà chủ yếu chỉ đi đơn lẽ từng người khiến hắn nghĩ tới những con sói cô độc. Điểm này khác hoàn toàn ở Nam Vực. Tu sĩ nơi này trải qua chém giết sinh tử, những người có thể sống sót không ai là không trải qua máu lửa. Những tu sĩ bình thường hung hãn này, khi thấy Mạnh Hạo thì con ngươi đều co rút lại. Mái tóc hắn màu trắng dễ khiến người khác chú ý, khuôn mặt lại tái nhợt, khí thế âm trầm. Nhánh cây phát ra khí tức Trúc Cơ làm người khác nhìn thấy đều nghĩ nó là vật chẳng lành. Người ngồi trên đó không nên trêu vào là hơn. Có một số người có tu vi cao hơn, có thể phát heinẹ được khí tức tu vi của Mạnh Hạo nhưng rồi cũng chần chờ, sau đó tránh đi mà không ngăn trở. Ở Mặc Thổ này, giết người là việc hết sức bình thường nên không khó để phát hiện ra xác người. Trên đường đi, Mạnh Hạo đã có mấy chục lần nhìn thấy tu sĩ khác chém giết, người chết không ít khiến hắn càng hiểu thêm về đất Mặc Thổ này. Hơn một tháng trôi qua, Mạnh Hạo vẫn luôn cảnh giác nhưng không phát hiện thấy có người của Quý gia đuổi theo. Việc này làm hắn băn khoăn, bất chợt nhớ tới những sợi tơ che đậy khí tức trên người mình lúc mới bước vào đất Mặc Thổ này. “Những sợi tơ ấy xuất hiện sau khi ta giết Quý Hồng Đông hay sao? Là thứ để người của Quý gia tìm kiếm dấu vết của ta? Nếu là như thế, tại sao đất Mặc Thổ này lại có thể che đậy được nó?” Mạnh Hạo thầm đánh giá. Thêm một tháng nữa trôi qua… So sánh với Nam Vực thì Mặc Thổ không lớn, thành trì cũng không có nhiều lắm. Ở nơi này phần lớn chỉ là những vùng đất hoang vu, mặt đất đen kịt mang tới cảm giác u ám, nặng nề. Những địa phương có đủ linh khí rất thưa thớt. Cũng may Mạnh Hạo không có nhiều yêu cầu về Linh khí. Một hôm, đang nhắm mắt, khoanh chân ngồi trên nhánh dây hắn bỗng mở mắt nhìn về phía xa xa. Cách khoảng tám mươi dặm hiện ra trong linh thức của hắn có một vùng núi thấp, trong đó có một động phủ. Động phủ này không nằm trong núi mà ở dưới chân núi, hiện lên như một động đất bình thường. Bên cạnh đó có một thác nước chảy xuống hình thành một đầm nước. Vùng nước này không sạch sẽ lắm, cỏ dại mọc nhiều, mới nhìn rất giống một vùng hoang phế. Không phải Mạnh Hạo vẫn tập trung tìm kiếm thì rất dễ bỏ qua chỗ này. “Địa phương này không tệ.” Suy nghĩ một chút, Mạnh Hạo đưa ý thức điều chỉnh nhánh dây bay thẳng tới ngọn núi ấy. Một lúc sau hắn đã bay tới địa phương này, đi ngang qua vùng đầm nước. Trong đầm có một con thú nhỏ màu đen đang uống nước. Nó ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, khuôn mặt lộ ra vẻ hung ác. Mạnh Hạo không chú ý tới con thú này. Hắn bay vòng quanh vùng núi này mấy lần, vẻ mặt thỏa mãn. Sau đó nhằm một khe hở trong núi mà bay tới. Khe hở này uốn lượn, sau một lúc di chuyển, trước mặt hắn hiện lên một cánh cửa động phủ lớn. Mạnh Hạo vẫy tay, cánh cửa này run rẩy, từ từ mở ra. Động phủ không lớn, bốn phía bám đầy bụi. Một thời gian dài chắc không có ai ở đây nhưng vẫn lưu lại một ít khí tức, tầm Ngưng Khí tầng thứ năm, thứ sáu. Từ đó có thể thấy được chủ nhân trước đây có tu vi không cao. Nhìn xung quanh, Mạnh Hạo phất tay áo lên. Trong động phủ nổi gió, toàn bộ tro bụi liền tiêu tán, hơi ẩm mốc cũng theo đó biến mất. Lúc ấy, Mạnh Hạo mới khoanh chân ngồi xuống, thở phào một hơi, ánh mắt trầm tư. Một lát sau, tay phải hắn bấm niệm pháp quyết, ngón tay chỉ hướng về cửa động phủ. Cửa động phủ liền tự động đóng lại, trên mặt cửa xuất hiện mấy cái phù văn phong bế hắn ở bên trong. “Thương thế của ta đã khỏi được năm phần rồi. Lần này bị thương quả không nhẹ…” Mạnh Hạo lấy đan dược ra, nuốt vào bụng sau đó nhắm mắt ngồi xuống, tranh thủ điều tức để chữa trị. Bản thân hắn là một vị đại sư về đan đạo, dựa theo thương thế mà luyện chế đan dược nên hiệu quả đương nhiên là tốt nhất. Thời gian chậm rãi trôi qua, không gian cả vùng núi này đều rất yên tĩnh. Trong bầu không khí đó, Mạnh Hạo vẫn khoanh chân ngồi trong động phủ tối đen, thi thoảng tản ra linh thức, cũng có lúc hắn mở mắt, trong đầu hiện lên từng việc đã xảy ra ở Tử Vận Tông. “Quý gia…”, trong mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó lại nhắm lại. Ba tháng yên tĩnh trôi qua. Thương thế trong cơ thể Mạnh Hạo đã khôi phục hơn phân nửa. Theo tính toán của hắn, mấy tháng nữa là có thể trở lại bình thường, đạt tới trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn tịnh tiến hơn trước một ít. Có điều làm hắn cảm thấy lạ là ba tháng vừa rồi, vẫn không hề có người của Quý gia đuổi theo. Việc đó làm hắn suy nghĩ rất nhiều. “Chẳng lẽ là do sư tôn…”, bỗng nhiên, hắn nghĩ tới sư phụ mình rồi lâm vào trầm mặc. Hồi lâu sau, Mạnh Hạo than nhẹ, đang muốn nhắm mắt tiếp tục chữa trị thương thế thì cay mày, đưa mắt nhìn về ngoài cửa động phủ. Cách ngọn núi thấy khoảng trăm dặm có một người khoảng ba mươi tuổi đang cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó tiến nhanh về phía trước. Tu vi người này không cao, chỉ dừng ở Ngưng Khí tầng thứ sáu, trong mắt hiện lên một tia hung tàn. Nếu là ở Nam Vực, gặp phải tu sĩ có cùng cấp độ, người này có rất nhiều cơ hội giành chiến thắng nếu xảy ra tranh đấu. “Lần này thật xui xẻo! Cái chỗ chết tiệt kia lấy mất của lão tử hai năm trời…” Người này nghiến răng, đưa mắt cảnh giác nhìn bốn phía. Hắn đi về phía trước, nhằm thẳng hướng ngọn núi thấp. Tới gần chân núi, người này quay đầu nhìn quanh, thấy không có nguy hiểm gì, không có ai theo sau mới yên tâm nhảy vào trong khe hở. “Lần sau nhất định ta sẽ không quay lại địa phương quỷ quái kia nữa. Cũng may vừa rồi bị nhốt mất hai năm nhưng tính mạng lại không sao cả. Nếu là người khác, sợ rằng có giữ được mạng rồi.” Hắn thở dài. Từ khi bước chân vào thế giới tu chân hắn đã trải qua không ít chuyện, thấy được sống chết. Hiện giờ hắn đã khá bình tĩnh. Lẩm bẩm mấy câu, người này đi lại gần cánh cửa động phủ, tay phải nâng lên ném ra một khối lệnh bài. “Tuy vậy, có được cái động phủ này cũng là cơ duyên của ta rồi.” Hắn đắc ý, chuẩn bị bước vào trong động phủ nhưng lại trợn mắt khi thấy cửa động phủ không mở ra như thường lệ. “Chả lẽ hỏng rồi?” Hắn ngạc nhiên, bước tới lấy tấm lệnh bài quan sát thật kỹ. Đang muốn thử lại, bỗng hướng mắt nhìn xuống mặt đất. Nơi này rõ ràng đã có dấu vết dịch chuyển. Thấy động phủ của mình bị người khác đoạt mất, hắn không khỏi tức giận. “Tên gia hỏa đui mù từ nơi nào tới, dám đoạt động phủ của Hoàng gia gia ngươi? Còn không cút mau?” Nam tử họ Hoàng này quát lên. Hắn đoán linh khí nơi này sắp khô kiệt, tu sĩ có tu vi cao hơn sẽ không chọn lưu lại nơi này. Thời gian hắn ở đây, cũng từng có nhiều người tới muốn cướp đoạt, đa phần đều có tu vi ngang với hắn hoặc không chênh lệch nhiều lắm. Những người này đều bị hắn giết chết, sau đó trở thành chủ nhân đích thực của động phủ này. Hiện giờ theo suy đoán của hắn, vì hai năm rồi hắn không trở lại nên động phủ đã bị người khác cướp mất. “Mau mở ra! Chết tiệt, đây là địa bàn của Hoàng gia gia, là động phủ của Hoàng gia gia ngươi. Bốn phương tám hướng quanh đây có ai là không biết Bát Tí Long Vương Hoàng đại tiên ta!” Bên trong động phủ, Mạnh Hạo nhíu mày. Lúc trước hắn thấy nơi này hoang phế, không nghĩ nó còn có một chủ nhân như vậy. “Ta thấy ngươi đã ăn phải gan hùm, mật gấu rồi. Ngay cả động phủ của Hoàng gia gia ta cũng dám cướp đoạt!” Hoàng Đại Tiên này rống lên nhưng không thấy có thanh âm đáp lại. Hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải nâng lên bấm pháp quyết, sau đó hướng một ngón tay chỉ về phía cổng động phủ. Từ tay hắn xuất hiện một đạo hỏa diễm (lửa), sau đó hóa thành một luồng lửa lớn cao hơn người bình thường bay thẳng về phía động phủ. Một tiếng nổ đinh tai vang lên. Hoàng Đại Tiên lại quát lớn. “Còn không mở cửa? Ngươi…” Hắn còn chưa kịp nói xong, cửa động phủ chợt lộ ra một khe hở. Hoàng Đại Tiên hừ lạnh, thầm nhủ thuật pháp mình thi triển đã chấn nhiếp đối phương rồi. Hắn vẫn còn tức giận nhưng không dám bước vào trong ngay, ánh mắt cảnh giác quan sát. Tới lúc cửa đại môn đã hoàn toàn mở ra, bụi đất xung quanh không hề lay động. Hoàng Đại Tiên liếc mắt đã thấy Mạnh Hạo đang ở trong động phủ, vẻ mặt bình thản. “Ngươi…”, Hoàng Đại Tiên quan sát Mạnh Hạo một lúc, trong lòng khá đã hơi buông lỏng thì chợt thấy ánh mắt Mạnh Hạo. Ánh mắt thâm thúy, mang theo uy áp lẽo lẽo, tôn nghiêm. Mái tóc trắng của người này khiến hắn sợ hãi. Nước da đối phương nhợt nhạt như thiếu máu. Những hình ảnh này hiện lên trong mắt như một khối nước lạnh vừa đổ xuống đầu Hoàng Đại Tiên khiến thân thể hắn run rẩy. “Đạo…, vị đạo hữu này…”