Ngã dục phong thiên bns
Chương 308 : Ta là sư tôn của hắn!
“Hôm trước ta đã nhận được lệnh của tông chủ. Tử Lô Phương Mộc của Đan Đông nhất mạch đã mưu phản Tử Vận Tông, sinh tử không rõ. Đời này không còn quan hệ với Tử Vận Tông ta, người này chết cũng không có quan hệ.” Sau khi trầm mặc một lát, một trong hai vị lão tổ Trảm Linh của Tử Vận Tông chậm rãi mở miệng.
Lão nói từng chữ từng chữ một, hai mắt lại càng sáng lên. Giống như lời này từ trong miệng lão nói ra, lại làm cho lão cảm thấy cực kỳ khuất nhục, lại càng có một cỗ bi thương.
Còn lão tổ Trảm Linh khác bên cạnh lão thì trầm mặc không nói, nhưng cặp lông mày nhăn lại, ở trong mắt còn có một vòng phẫn nộ giống như sắp không áp chế nổi, nhưng lại nói lên rất rõ ràng là bọn hắn đối với Quý gia ẩn nhẫn.
Bọn họ là người duy nhất biết được sự tình của Phương Mộc ở nơi đây. Cũng thật sự là mấy ngày trước, bọn họ đã nhận được lệnh khẩn cấp từ Tử Vận Tông, trong đó nói rất đơn giản, không nói Quý gia có người bị giết, nhưng lại nói đã xảy ra đại biến, nói ra sự tình Mạnh Hạo phản bội, rồi lại lệnh cho hai người bọn họ sau khi có biến cố xuất hiện thì phải nói như vậy.
Lúc ấy hai người đã cảm thấy là có đại sự xảy ra, lúc này lại càng nhìn rõ ra vấn đề. Bọn hắn đã sống ngàn năm rồi, nên tự nhiên nháy mắt đã hiểu ra chỗ mấu chốt ở trong đó.
Phương Mộc cũng tốt, hay là Mạnh Hạo cũng được, kẻ này đích thật là có lỳ do không thể không ra tay giết tộc nhân của Quý gia, nhưng cũng không muốn làm liên lụy tông môn, do đó đã tự động bóp nát lệnh bài Tử Lô, lựa chọn nhất đao lưỡng đoạn với tông môn.
Loại hành vi này lại khiến cho hai lão tổ Trảm Linh này đau lòng. Đó là đệ tử tông môn bọn họ, là đệ tử truyền thừa của Đan Đông nhất mạch, là một đệ tử mà lúc gặp nguy cơ vẫn còn nghĩ đến không muốn làm liên lụy tông môn.
Nhưng...Bọn hắn lại không có cách nào bảo vệ, toàn bộ Tử Vận Tông cũng không có cách nào bảo vệ. Thậm chí còn muốn bọn họ ở chỗ này, đứng trước toàn bộ tu sĩ Nam Vực, nói ra những câu lãnh khốc vô tình như vậy.
Sống cũng tốt, chết cũng vậy, cùng Tử Vận Tông không có quan hệ.
Lúc những lời này truyền ra, bốn phía lập tức trở thành một mảnh yên tĩnh. Không ít tu sĩ Nam Vực đều lộ ra thần sắc phức tạp. Bọn họ nghe ra được vẻ bất đắc dĩ ở trong những lời nói này, tự nhiên sinh ra cảm động lây với việc Quý gia mạnh bắt nạt yếu.
Vị trung niên nam tử Trảm Linh của Quý gia kia lạnh nhạt nhìn đám người Tử Vận Tông, hừ lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì.
Bốn phía yên tĩnh, không có ai nói chuyện. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, chờ tới lúc tất cả những đệ tử của các tông trở về.
Xung quanh nơi này, từng đạo cấm chế ngăn cách truyền tổng đã bị mở ra. Đúng lúc này, dưới cột sáng của Thanh La Tông, hai mắt Tử La lão tổ bỗng nhiên lóe lên, chậm rãi mở miệng.
“Chư vị đạo hữu Quý gia, nơi đây có một vị tiền bối của ra biết được trên người Mạnh Hạo còn có một miếng thượng cổ Như Ý Ấn. Sợ rằng cấm chế của các ngươi...” Tử La lão tổ mỉm cười, nói lấp lửng.
Nhưng những lời này của lão vừa ra khỏi miệng, lại lập tức làm cho mấy vị lão giả của Quý gia kia hai mắt lóe lên. Sau khi nhìn nhau, thì gã trung niên nam tử Trảm Linh nâng tay phải lên, ném ra một miếng ngọc bội.
“Đặt ở trong cấm chế, có thể ngăn được Như Ý Ấn...”
Trong chỗ Tử Vận Tông, hai mắt của hai vị lão tổ Trảm Linh lộ ra vẻ âm u, nhìn chằm chằm vào chỗ Thanh La Tông Tử La lão tổ, trong mắt ẩn chứa bất thiện.
Đám đệ tử của các tông ở bốn phía đều như ve sầu mùa đông. Ở trong lòng bọn họ hiện lên đủ loại suy nghĩ, một mặt là Phương Mộc, mặt khác lại là Mạnh Hạo, thần sắc biến hóa liên tục, hiển nhiên là vẫn còn khiếp sợ.
Dù sao thân phận Phương Mộc cũng đã hoàn toàn vang danh ở Nam Vực. Trong thế hệ đồng lứa không nói có thể như mặt trời ban trưa, nhưng cũng không sai biệt lắm. Đệ tử truyền thừa của Đan Quỷ đại sư, đạo tử của Đan Đông nhất mạch, vị đại sư thứ tư của Nam Vực Đan Đỉnh đại sư...
Còn cái tên Mạnh Hạo, giờ phút này mang theo mặt nạ Huyết Tiên xuất hiện cũng làm cho trong lòng mọi người nổ vang.
Người sở hữu Thái Linh Kinh, con rể Tống gia, giờ phút này còn thêm một cái nữa, đó là người đoạt được Huyết Tiên truyền thừa!
Trong lúc mọi người bốn phía đang trầm mặc, thì ở chỗ cột sáng của Tống gia, mọi người lúc này đều có sắc mặt khó coi. Tống lão quái cũng có ở trong đó, chỉ biết cau mày, thầm than một tiếng.
Giờ phút này tất cả tu sĩ, kể cả những lão tổ Trảm Linh kia, đều không ai có thể nhìn thấy ở bên trong đám tu sĩ ở bốn phía, chẳng biết từ lúc nào có thêm một lão giả. Lão giả này toàn thân gầy còm, dung mạo xấu xí. Nhưng hết lần này đến lần khác, lão đứng ở chỗ đó mà tu sĩ ở bốn phía đều không có nhìn thấy. Giống như mảnh thế giới chỗ lão giả này đang đứng khác với của mọi người.
“Tiểu gia hỏa bước vào cảnh giới hoàn mỹ, thế gian có nhân có quả. Ngày sau lão phu đoạt hoàn mỹ của ngươi là quả, hôm nay giúp ngươi một lần thì chính là nhân rồi.” Lão giả này mỉm cười, nhẹ giọng mở miệng, nhưng không có ai nghe được. Lão chính là Vương gia thập tổ.
Trong lúc mọi người bốn phía đang thi nhau trầm mặc, thì giờ phút này ở biên giới của Nam Vực, ở một nơi gần với Triệu quốc, sau khi từng mảnh núi lớn mất đi, thì chính là biển cả mênh mông.
Mảnh biển này, chính là chỗ phân cách hai khu vực Tây Nam và Đông Bắc,Thiên Hà Hải.
Lúc này ở trên bầu trời Thiên Hà Hải tiếp giáp với Nam Vực, khoảng không đột nhiên vặn vẹo, một đạo thân ảnh mơ hồ nháy mắt cất bước đi ra. Người này không phải là chân thân, mà chỉ là một thân thể hư ảo. Thân thể này nháy mắt ngưng tụ thành thực chất ở giữa không trung, đó là một lão giả.
Chính là một vị lão tổ của Quý gia ở đỉnh Bạch Sơn Đông Thổ đã nói ra một câu Quý gia đoạt nhân quả, Quý Phương lão tổ!
Lão đứng ở giữa không trung, phía dưới là Thiên Hà Hải mênh mông. Sau khi nhìn thoáng qua mặt đất Nam Vực, thân hình lão nhoáng lên một cái, hướng thẳng về phía Nam Vực. Nhưng khi lão vừa tới gần biên giới Nam Vực, đang chuẩn bị bước vào thì bỗng nhiên, lão giả này nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo vung về phía trước.
Âm thanh nổ vang nháy mắt truyền khắp bát phương, khiến cho nước biển phía dưới bỗng nhiên gào thét, khiến cho đất đai chỗ biên giới Nam Vực đều run rẩy, có một vài ngọn núi đá sụp đổ nổ tung.
Trong lúc đất đai sụp đổ, nước biển gầm thét, thì ở khoảng không phía trước của Quý Phương có một lão giả mặc trường bào màu xám đi ra, trên ống tay áo có một ấn ký lò đan.
Lão giả này đầu tóc bạc phơ, bộ dáng gày gò, còn có một vài đốm đen, nhưng thần sắc không giận tự uy. Nhất là hào quang trong đôi mắt, ở trong tích tắc này giống như có thể ngưng định thương khung.
Một cỗ đan hương nồng đậm ở trong chớp mắt lan rộng ra, vờn quanh bát phương.
“Ta nên gọi ngươi là Tử Đông hay là Đan Quỷ!” Quý Phương lạnh nhạt nhìn về phía lão giả đối diện, hờ hững mở miệng.
Lão giả này chính là sư tôn của Mạnh Hạo, Đan Quỷ!
“Tử Đông đã chết rồi. Lão phu là Đan Quỷ.” Đan Quỷ trầm mặc một lát, rồi nhìn về phía Quý Phương, chậm rãi mở miệng.
“Ta là sư tôn của hắn. Hắn đã bái ta ba lạy. Ta muốn cuối cùng có thể vì hắn mà làm mấy thứ gì đó.” Đan Quỷ lắc đầu, tay phải vung lên. Lập tức một cái Thanh Đồng lò đan thình lình huyễn hóa ra ở trên tay của lão. Cái lò đan này vừa ra lập tức tràn ra một cỗ khí tức tang thương cổ xưa, mà ở bên trên lò đan này lại tán phát ra từng trận sương mù màu xanh. Những sương mù này lượn lờ ở bốn phía,khiến cho trong khoảng thời gian ngắn, mảnh không trung này giống như là đã trở thành một thế giới sương mù.
“Nếu như ngươi thật sự là Tử Đông thì lão phu còn cố kỵ một ít. Về phần ngươi... là đang tìm chết!” Quý Phương hừu lanh, tay phải khẽ nâng lên, lập tức khiến cho sương mù ở nơi đây càng thêm nồng đậm, đem thân ảnh của hắn cùng với 2 hoàn toàn bao phủ.
Nhìn ko rõ thân ảnh của hai người, những vẫn có thể nghe được từng trận âm thanh nổ vang từ bên trong sương mù mãnh liệt truyền ra. Thiên Hà Hải ở bên dưới mãnh liệt gầm thét, đất đai biên giới Nam Vực chấn động. Giống như hai người này ra tay, bất cứ ai cũng có đủ lực lượng rung chuyển thiên địa.
“Vì một người đệ tử. 2 ngươi làm như vậy, đáng giá sao? Ngươi có thể ngăn cản ta một lần, nhưng ngươi có thể ngăn cản Quý gia ta sao?” Trong sương mù, truyền ra âm thanh trầm thấp của Quý Phương.
“Hắn lựa chọn trở thành đệ tử của ta, ta lựa chọn trở thành sư tôn của hắn, ko phải một người nói phản bội là có thể xóa đi. Ta thấy nó đáng giá, vậy thì hết thảy đều đáng giá!”
“Ta ko ngăn cản được Quý gia, nhưng có thể ngăn cản ngươi một thời gian ngắn. Như thế là đủ rồi!”
Trong nháy mắt, một trận chiến kinh thiên bỗng diễn ra tại biên giới Nam Vực, tại Thiên Hà hải.
Sương mù cuồn cuộn, chớp nổ vang trời, lôi đình gào rú…
Thế giới từ ý thức Sửu Môn Thai biến ảo đã bắt đầu sụp đổ với phạm vi lớn. Lão nhìn thân ảnh Mạnh Hạo biến mất đằng xa, cắn môi. Hai mắt từ từ nhắm nghiền lại.
Mạnh Hạo rời đi không mang hình dáng của Phương Mộc mà dùng tướng mạo của chính mình, năm xưa ly khai Triệu quốc, dùng tu vi Kết Đan hóa thành đạo cầu vồng lao về phía trước.
Hắn không phải muốn rời khỏi mê cung nơi này mà là muốn rời xa Hứa Thanh. Nhất định không quay đầu lại.
Trên mu bàn tay Mạnh Hạo đang có một ấn ký màu xanh lóe lên. Sau khi ngưng tụ Tử Đan, máu huyết trong cơ thể Mạnh Hạo tuần hoàn thì ấn ký này cũng xuất hiện tại nơi ấy. Ấn ký trông như phù văn này Mạnh Hạo không còn xa lạ nữa. Năm đó tiến hành Trúc Cơ, rồi lúc gặp Sửu Môn Thai triệu hoán nó đều đã hiện ra.
Lúc này, khi hắn tiến về phía trước, vách tường bốn phía sụp đổ nhanh chóng. Theo sự sụp đổ này, có rất nhiều tu sĩ đã nhìn thấy nhau, rồi tụ tập lại theo từng tông môn. Đồng thời cũng có những mối bất hòa giữa các tu sĩ gây nên những trận chiến khiến khung cảnh nơi này đã loạn lại càng hỗn loạn.
Mạnh Hạo dùng tốc độ cực nhanh lao đi, không có ai thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ nhìn thấy tia sáng lóe lên rồi biến mất.
Tiếng sẫm nổ vang, những vách tường không ngừng sụp đổ. Mạnh Hạo chợt dừng lại, nhìn quanh. Hắn biết sự sụp đổ này đã sắp đạt tới cực hạn.
“Ở bên ngoài, sợ là vì chuyện Lý Đạo Nhất và Quý Hồng Đông tử vong mà mọi ngóc ngách đều đã bị phong tỏa, Như Ý Ấn của ta sợ cũng không có hiệu quả.” Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo. Thời điểm giết chết Quý Hồng Đông hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
“Sinh cơ duy nhất là vượt ra ngoài trăm dặm Vãng Sinh Động!” Mạnh Hạo hít thở sâu, đột nhiên thần sắc khẽ biến. Trên thân thể hắn nổi lên một tầng sương mù, sau đó quay người bay về một hướng khác.
Không lâu sau, phía trước Mạnh Hạo xuất hiện mấy người Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục và một ít đệ tử Tử Vận Tông khác đang bị bốn tu sĩ Tây Mạc vây quanh, chuẩn bị đại chiến.
“Đạo hữu Tử Vận Tông, các ngươi giao ra thác ấn thạch bích lấy được ra đây chúng ta sẽ lập tức rời đi. Bằng không, dù các ngươi là đệ tử mấy đại tông ở Nam Vực thì chúng ta cũng sẽ tiêu diệt.” Thanh âm băng lãnh truyền ra quanh quẩn. Đồ đằng trên thân bốn tu sĩ Tây Mạc nhảy múa trong khi đám người Sở Ngọc Yên và những tu sĩ Tử khí nhất mạch khác đang chống đỡ một cách khó khăn.
Diệp Phi Mục đã bị trọng thương, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ kiên định. Khóe miệng Sở Ngọc Yên trào máu tươi, cánh tay phải máu chảy thành dòng, dung nhan không còn chút huyết sắc, hai hàm răng ngà cắn chặt.
Mấy người khác cũng đều mang thương thế, toàn lực chém giết.
Bên cạnh họ, có hai đệ tử của Tử Khí nhất mạch nằm trên mặt đất, sống chết không rõ.
Truyện khác cùng thể loại
221 chương
261 chương
1798 chương
1287 chương
1 chương
112 chương
143 chương