Ngã dục phong thiên bns

Chương 302 : Nguy cơ

Thanh niên Quý gia này ngạo nghễ, thái độ căn bản không để Mạnh Hạo vào mắt, giọng nói như đang chất vấn hạ nhân vậy. Mạnh Hạo nhíu mày nhưng nghĩ tới gia tộc đối phương là gia tộc khủng bố, lại được An Tại Hải dặn dò cẩn thận, nghĩ tới những việc mình vừa trải qua ở trong này thì hắn đè xuống những xúc cảm không vui. Hiện giờ không phải là thời điểm thích hợp để hắn ra tay, tu vi cơ thể đang ở thời khắc mấu chốt như đang lột xác, lúc này mà ra tay sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới việc tấn cấp của mình. Mặt khác, thanh niên họ Quý này đã đạt tới Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong, thực lực so với tu sĩ Mặc Thổ mặt xanh lúc trước còn cao hơn một chút. “Ý của các hạ là gì Phương mỗ không rõ? Phương mỗ tới đây chưa lâu, không thu hoạch được gì. Ở đây còn bảo vật hay sao?” Mạnh Hạo kinh ngạc hỏi lại, hai mắt lộ ra ánh nhìn tham lam. Thanh niên họ Quý cau mày, liếc nhìn Mạnh Hạo bằng vẻ khinh ghét, sau đó liếc nhìn quanh, trong lòng nổi lên nghi hoặc. “Người này chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, không có khả năng mở ra tiên thức của vị tiên nhân kia. Dù vị tiên nhân này đã suy yếu tới cực hạn, lại ở trong trạng thái mê man nữa… Dù là ta, nếu không được lão tổ đưa cho vật đặc thù thì cũng không thể mở ra tiên thức. Nghĩa là đã có người khác tới trước rồi sao?” Thanh niên Quý gia này thầm nhủ, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của nữ tử họ Phương kia. “Trước lúc ngươi tới đã nhìn thấy những gì ở các nơi khác? Ngươi mau kể lại chi tiết, nếu nói ngoa thì không chỉ ngươi, cả tông môn gia tộc của ngươi đều sẽ bị xóa sổ.” Thanh niên liếc nhìn Mạnh Hạo không che giấu vẻ chán ghét, hỏi với giọng trịch thượng. “Những người khác? Đúng là tại hạ có thấy một vị vận quần áo màu xanh nhưng không nhìn rõ lắm. Vị đạo hữu này…, xin cho hỏi, nơi đây là…”, Mạnh Hạo làm bộ chần chừ một lúc rồi thấp giọng hỏi, nhưng không đợi hắn nói xong, trong lòng thanh niên họ Quý kia đã có chủ ý. Hắn phất tay, thần sắc lộ vẻ không kiên nhẫn. “Cút!” Giữa hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một tia tinh mang nhưng thần thái thể hiện ra ngoài lại vô cùng nhu nhược. Hắn liên tục lui ra sau, định quay người rời đi. Đúng lúc ấy, bỗng vách tường bên người Mạnh Hạo ầm ầm sụp đổ. Từ trong ấy bay vụt ra một thân ảnh màu xanh. Thân ảnh này tới mang theo khí tức bá đạo, mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phía. Từ hơi thở phát ra khí thế bá đạo không giấu diếm. Bóng người màu xanh này bước từng bước lại gần. Nàng chính là nữ tử của Phương gia. Vừa xuất hiện, hai mắt nàng đã tập trung lên người thanh niên Quý gia. Mạnh Hạo có mặt nhưng ở đấy nhưng hai người này căn bản không để hắn vào mắt. “Quý Hồbg Đông, mang tiên tàng giao ra đây!” Nữ tử này có dung mạo xinh đẹp, nàng cất giọng băng lạnh nói với thanh niên Quý gia. Vừa nhìn thấy nữ tử họ Phương này xuất hiện, trong lòng Mạnh Hạo giật thót. Hắn lùi về sau vài bước vừa lúc Quý Hồng Đông cau mày nhìn nữ tử Phương gia. “Phương Du, ngươi đã lấy tiên tàng đi lại còn…”, Mới nói được nửa câu, trong lòng hắn khẽ động vội đưa mắt nhìn Mạnh Hạo. Mắt phải hắn chớp liên tục bảy lần, từ trong đó xuất hiện hai cát đồng tử mang theo lực lượng như có thể thu lấy tinh thần của người khác nhìn Mạnh Hạo. Hắn liền thấy được trong đan điền Mạnh Hạo có một quả lăng phiến màu trắng. Ngoại trừ quả lăng phiến màu trắng này ra thì những thứ khác hắn chỉ nhìn thấy mơ hồ. Dù chỉ nhìn thấy một quả lăng phiến cũng đủ khiến sát cơ hiện ra trong mắt hắn. Sát cơ này nhanh chóng biến mất. Mọi việc diễn ra rất nhanh, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không thể nhận ra sự thay đổi này. “Ngươi không chịu nói đạo lý hả.” Quý Hồng Đông cười lạnh. Hắn không nhìn Mạnh Họa mà tiến thẳng tới nữ tử Phương Du. Lúc tới gần, hắn vung tay phải về phía trước. Sau lưng hắn chợt xuất hiện một vùng trời sao. Phương Du hừ lạnh, nàng tiến về phía trước một bước, cũng nâng tay phải hóa thành quyền đánh thẳng vào hư không. Một tiếng nổ lớn vang lên, khuếch tán ra bốn phía. Mạnh Hạo nhanh chóng rút lui, lao thẳng về một hướng. Sắc mặt hắn vô cùng âm trầm. Hiện giờ hắn đã nhìn ra mánh khóe của tên Quý Hồng Đông kia. Đối phương không vạch trần bí mật của hắn vì có sự xuất hiện của nữ tử Phương Du kia, định bụng sẽ một mình tìm tới gặp Mạnh Hạo sau. Lúc này, vách tường ở bốn phía đang không ngừng vỡ vụn nhưng không biết tới bao lâu nữa mới hoàn toàn biến mất. Hắn vỗ tay vào túi trữ vật, lấy ra Như Ý Ấn. Vừa sờ vào hắn đã biến sắc. Như Ý Ấn không thể nào truyền tống! “Không thể đem toàn bộ hy vọng đặt ở nơi này được…”. Mạnh Hạo biết, nếu là trước khi nơi này sụp đổ thì hắn còn có biện pháp chạy ra, nhưng nếu sau khi nó sụp đổ hoàn toàn rồi thì hắn không thể thoát khỏi sự truy đuổi của Quý Hồng Đông được. Thân phận của đối phương không bình thường. Nếu Mạnh Hạo giết đối phương tất sẽ gây ra đại họa. Hắn không biết mấy vị lão tổ ẩn tàng của Tử Vận Tông có chống cự được hay không, nhưng hắn nghĩ hai bên căn bản không cùng một cấp bậc. Sắc mặt Mạnh Hạo càng trở nên âm trầm. Hắn bay về phía trước đã được thời gian gần nửa nén hương. Bỗng hắn cắn chặt răng, thân thể đang di chuyển chợt dừng lại, khoanh chân ngồi xuống mặt đất, không để ý vách tường bốn phía đang sụp đổ mà tập trung đả tọa, vận chuyển tu vi mau chóng Kết Đan. “Dù thế nào, phải Kết Đan rồi mới có thể chủ động tính toán được.” Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang. Lúc này là thời khắc nguy hiểm, không được phép đa tưởng (nghĩ nhiều). Hắn khép hai mắt, nhổ ra một ngụm sương mù hóa thành lôi vụ bao phủ bốn phía xung quanh. Cùng lúc đó, một tầng huyết sắc từ khe hở dưới khuôn mặt Mạnh Hạo tản ra. Từ trong ấy xuất hiện mấy huyết thân ẩn núp hộ pháp cho Mạnh Hạo. Mười tòa đạo đài trong cơ thể Mạnh Hạo đang truyền ra âm thanh chỉ có mình hắn nghe được. Đại lượng tử khí tràn ra trong khi mười tòa đạo đài bắt đầu hòa tan. Khi nào mười tòa đạo đài hoàn toàn hòa tan, khoảnh khắc Mạnh Hạo kết đan có tiên linh khí hỗ trợ nên quá trình này được áp súc, nó diễn ra với tốc độ nhanh từ trước tới nay chưa từng có. Thời gian chậm rãi trôi qua. Mạnh Hạo không biết lúc nào Quý Hồng Đông sẽ đuổi tới nhưng hắn biết, đối phương đã nhìn ra mánh khóe của Mạnh Hạo, tất sẽ tìm cách thoát khỏi tu sĩ Phương gia kia để đuổi theo mình. “Mọi chuyện phải thật nhanh lên!” Mạnh Hạo dùng toàn lực vận chuyển tu vi trong cơ thể. Không bao lâu, một tiếng nổ kinh thiên vang lên trong óc hắn. Tòa đạo đài thứ mười trong cơ thể hắn đã hòa tan. Tử khí ồ ạt khuếch tán hướng về màn sương mù màu tím bao quanh tiên linh khí lao tới. Màn sương này chuyển động rất nhanh, từ đó xuất hiện vô số sợi tơ màu tím mỏng lan tràn toàn thân Mạnh Hạo. Một cỗ khí thế cường hãn từ cơ thể hắn toả ra, nhục thể hắn trở nên cứng cỏi hơn, linh thức cũng khuếch tán rộng hơn một ít. Biểu hiện rõ nhất là huyết sát giới bên trong những huyết thân kia đang mạnh mẽ hơn nhiều. Bản tôn mạnh lên thì bọn chúng cũng sẽ mạnh mẽ theo! Có điều lúc này, tốc độ như vậy đối với Mạnh Hạo vẫn còn là chưa đủ. Gân xanh nổi lên trên mặt hắn. Mạnh Hạo liều lĩnh vận chuyển tu vi. Giữa tiếng nổ vang, tòa đạo đài thứ chín bị hòa tan, tử khí tỏa ra càng nhiều, màn sương mù màu tím cũng vận chuyển nhanh hơn như muốn ngưng tụ thành đan. Ngay sau đó, lần lượt từng tòa đạo đài thứ tám, thứ bảy,… đồng loạt nổ vang sau đoa hòa tan, phóng xuất ra linh khí bàng bạc. Tốc độ vận chuyển của màn sương màu tím càng nhanh. Chúng không ngừng hấp thu tử khí, thân thể Mạnh Hạo cũng đang tràn ngập hào quang màu tím. Màn sương mù xoay tròn, dấu hiệu trở thành Tử Đan càng thêm rõ ràng. Biểu hiện này lúc Mạnh Hạo nuốt Tam Phàm Đan cũng chưa từng rõ ràng như vậy. “Nhanh nữa lên nào!” Nội tâm Mạnh Hạo thầm kêu lên. Giữa tiếng nổ vang, tòa đạo đài thứ sáu, thứ năm và thứ tư thay nhau hòa tan. Giữa lúc ấy, Mạnh Hạo nghe được từ xa có âm thanh do thuật pháp va chạm nhau tạo ra. “Không phải Quý Hồng Đông…”. Dù đang vận chuyển tu vi nhưng linh thức tản ra giúp hắn nhìn thấy đang có một bóng người dùng tốc độ rất nhanh bay tới. Mạnh Hạo thầm than. Hắn mở mắt, nhìn bóng dáng tươi cười của đối phương. Người này chính là Lý Đạo Nhất. “Ta còn tưởng là ai có thể làm Quý đạo hữu để ý như vậy. Thì ra là Phương Mộc đại sư.” Lý Đạo Nhất mỉm cười liếc Mạnh Hạo rồi chậm rãi bước tới. “Khí tức Kết Đan? Ngươi định Kết Đan ở chỗ này?” Lý Đạo Nhất sửng sốt, sau đó cười ha hả, giọng cười đầy trào phúng. “Không hổ là Phương Mộc đại sư, lại dám quyết đoán như thế. Tuy nhiên, ngươi không nên cầm vật của Quý đạo hữu, lại càng không nên gặp ta. Chỉ cần nhìn thấy ngươi là sát khí lại dâng lên trong lòng ta rồi.” “Ngươi muốn khơi mào cuộc chiến giữa Lý gia và Tử Vận Tông sao?” Mạnh Hạo lạnh lùng hỏi. Hắn cần tranh thủ thời gian để vận chuyển tu vi trong người mình. Tòa đạo đài thứ ba đã sắp hòa tan rồi. “Lý mỗ tất nhiên sẽ không ra tay, chỉ là giữ ngươi lại. Người lấy mạng ngươi không phải là ta mà là Quý đạo hữu. Việc ấy lão tổ các ngươi cũng không thể can thiệp được.” Lý Đạo Nhất cười lớn, sau đó nhấc tay phải lên hướng thẳng tới mi tâm Mạnh Hạo. Mạnh Hạo thân thầm trong lòng. Hắn biết mình không thể tiếp tục đột phá được. Sát cơ trong mắt lóe lên, đang muốn ra tay thì biến sắc. Cùng lúc ấy, Lý Đạo Nhất cũng biến sắc, thân thể mạnh mẽ tránh sang một bên. Vừa lúc hắn tránh đi, một đạo bạch quang xuyên thấu vị trí hắn vừa rời khỏi, sau đó đuổi theo Lý Đạo Nhất. Hứa Thanh mặc y phục màu trắng, khuôn mặt lạnh như băng hóa thành cầu vồng lao tới, xuất hiện trước người Mạnh Hạo. Nàng hướng ánh mắt lạnh lùng khó coi nhìn Lý Đạo Nhất. “Ngươi cứ đột phá, ta sẽ tới đối phó với hắn.” Hứa Thanh bình tĩnh mở lời. Giọng nàng lạnh như băng nhưng từng lời rơi vào trong lòng Mạnh Hạo lại vô cùng ấm áp.