Ngã dục phong thiên bns

Chương 283 : Lười biếng

Trên thực tế, dù Mạnh Hạo không đi luyện chế đan dược thì độc khí này đối với hắn cũng không có nguy hiểm gì. Tuy độc Bỉ Ngạn hoa đã bị áp chế nhưng thiên phú của nó thì vẫn còn đó. Bản thân nó có thể trừ được vạn độc trong thiên hạ. Độc thì Mạnh Hạo không sợ. Chỉ là năm đó, khi tham gia Huyết Tiên truyền thừa, có rất nhiều tu sĩ Nam Vực đã nhìn thấy. Thời gian trôi qua nhiều năm rồi nhưng chỉ cần để ý liên tưởng lại là sẽ tìm ra những điểm giống nhau. Đó là lý do Mạnh Hạo phải luyện chế đan dược để che giấu. Đan dược này không phải để trừ độc mà để áp chế khí tức của hắn trước đám độc trùng và chướng khí. Việc này tất nhiên khác với những người tham dự khác. Trong quá trình áp chế, Mạnh Hạo cũng gặp phải việc chẳng đừng được. Nếu hắn không luyện chế đan dược, sợ là vừa bước chân vào màn chướng khí này, toàn bộ chướng khí sẽ quay cuồng tránh xa người hắn, làm không gian quanh hắn không tồn tại chút chướng khí nào. Khi đã áp chế rồi, chướng khí quanh người hắn vẫn tản ra ít nhiều, không thể giống hoàn toàn như với những người khác. Những trùng độc gặp phải, nếu không vì Mạnh Hạo dùng đan dược áp chế tác dụng thiên phú của Bỉ Ngạn hoa thì cũng không có con nào dám lại gần hắn. Thậm chí, Mạnh Hạo còn lo nếu hắn không áp chế nổi, chỉ sợ đám độc trùng lại gần hắn sẽ bị chết ngay. Việc ấy chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý. Tóm lại, hắn phải dùng đan dược, cẩn thận khống chế cho chướng khí không bị tiêu tán, cho đám độc trùng dù có tránh thì cũng không quá xa. Mặc dù vậy, biểu hiện quanh người hắn vẫn khiến người ngoài kinh ngạc. Rất may, không có ai liên tưởng tới sự việc xảy ra trong Huyết Tiên truyền thừa. Vài ngày sau, người thứ nhất đi vào núi đá khu vực thứ hai vẫn là Diệp Phi Mục, sau hắn là Sở Ngọc Yên và Mạnh Hạo. Trừ ba người này, trong bảy người còn sót lại hai người cũng lần lượt xuất hiện. Năm người khác vướng chướng khí trên đường, tiện đó tiến hành luyện đan xong mới cẩn trọng tiến về phía trước. Tất cả thí luyện giả khi đi vào núi đá ở khu vực thứ hai đều thấy tử khí tràn ra. Sau khi lấy ra đan lô, những tử khí này sẽ dung nhập vào trong đan lô, thay đổi màu sắc của đan lô. Mạnh Hạo cũng tiến vào khu vực này nhưng đan lô màu đen của hắn lại bài xích không cho tử khí dung nhập. Sau khi Mạnh Hạo tién hành chấn áp thì đan lô của hắn vẫn còn phản kháng rất mạnh. “Chỉ là khu vực thứ nhất mà khoảng cách đã bị kéo giãn rồi.” “Xem ra, người cuối cùng có thể tấn chức sẽ là một trong năm người được chọn. Tuy vậy ta vẫn muốn quan sát thêm xem sao.” Tại khu vực này có nhiều âm thanh vang lên, trong đó có giọng nói của đan sư An Tại Hải. “Thí luyện tấn chức Tử Lô là khảo nghiệm tạo nghệ hoàn chỉnh của một đan sư. Hiện giờ vị chậm lại phía sau cũng chưa nói nên điều gì. Năm đó lão phu là người tiến vào khu vực thứ hai sau cùng, nhưng những người đi trước đều mắc kẹt tại khu vực thứ ba, riêng ta lại thành công đi qua. Các ngươi cứ ở đây thảo luận, không bằng nhìn xem thủ đoạn luyện đan của mười vị đan sư kiêu ngạo kia.” Giọng nói của An Tại Hải vang vọng, trấn áp tiếng nghị luận của các vị đan sư khác xung quanh. Mấy vị đan sư liền trầm tĩnh lại, ánh mắt lộ suy tư. Sau khi xem xét, bọn họ phát hiện năm vị đan sư tiếng vào sau nhưng thái độ mỗi người đều rất bình tĩnh, thủ đoạn luyện đan mỗi người mỗi khác, không có ai tỏ vẻ nôn nóng và thiếu tự tin. Thời gian trôi qua, tại đỉnh núi đá trong khu vực thứ hai, ngay cả Mạnh Hạo cũng cau mày, trầm mặc mấy canh giờ. Hai người Diệp Phi Mục và Sở Ngọc Yên cũng ở trong tình cảnh tương tự. Lối đi đã bị núi đã che lấp hoàn toàn. Chỉ có hoàn thành yêu cầu của nó, nó mới mở ra khe hở cho mọi người đi qua. “Luyện chế đan dược cho bốn cảnh giới Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan và Nguyên Anh, mỗi loại dược hiệu đều phải đạt tới tám thành trở lên. Trong đan dược phải ẩn chứa ngàn vạn biến hóa từ dược thảo trong đó. Nếu có thể tự nghĩ ra đan dược mới thật hoàn mỹ.” Mạnh Hạo trầm mặc, khoanh chân ngồi trên một mỏm đá, ánh mắt suy tư. Thí luyện Tử Lô này có bốn khu vực, khảo nghiệm đan nghệ thực sự của các đan sư. Khu vực thứ nhất khảo nghiệm năng lực tùy cơ ứng biến, dựa vào tình huống khác nhau mà luyện chế ra các đan dược khác nhau. Nhìn như đơn giản, thực tế có khá nhiều Chủ Lô đan sư không vượt qua được. Khu vực thứ hai gian nan hơn, là khu vực khảo nghiệm thực lực luyện đan của mỗi người. Đan dược dùng cho bốn đại cảnh giới đều phải có dược hiệu ổn định, nắm giữ ngàn vạn biến hoá thảo dược ở trong đó. Đây là thí luyện tổng hợp, không phải là Chủ Lô đỉnh phong thì khó mà qua được. Dẫu là Chủ Lô đỉnh phong, muốn vượt qua khu vực này cũng không hề dễ dàng. Mạnh Hạo đang trầm tư, Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục cũng rơi vào trầm tư như vậy. Nhưng đan sư đến sau, khi tiến vào đây đều nhốn nháo một hồi, sau đó, tất cả lại rơi vào trầm mặc. Không có dược thảo đặc biệt nào, mọi thứ đều phải tùy tâm mà làm. Nhưng nếu vị nào có thể nắm giữ được càng nhiều biến hóa của thảo dược, có thể phác họa ra nó trên núi đá, dùng Tiên Thổ chi lực là có thể luyện đan trong hư ảo. Vừa hư ảo nhưng cũng rất chân thật. “Cửa ải này bắt mỗi người phải đưa ra lựa chọn. Một là theo cách cũ, cứ luyện chế đan dược sao cho đảm bảo dược hiệu và ẩn chứa biến hóa của dược thảo như yêu cầu. Các thứ hai khó khăn hơn nhiều, chính là tự mình sáng tạo đan dược. Hai con đường này, đi tới cực điểm là đều có thể vượt qua kiểm tra, nhưng cách thứ hai mới chính là Tử Lô chi đạo!” Ánh mắt Sở Ngọc Yên toát lên vẻ kiên định. Nàng là đệ tử của Đan Quỷ đại sư, nàng nhất định phải trở thành Tử Lô để chứng minh khả năng của mình. Cũng mang tâm tư ấy còn có Diệp Phi Mục. Hắn nhìn núi đá trước mắt, ánh mặt dần lộ ra tinh mang cùng vẻ ngạo nghễ. “Muốn luyện thì hãy luyện đan dược người ngoài không có, như thế mới chứng minh được ý chí muốn trở thành Tử Lô của ta.” Hai người Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục đã quyết định lựa chọn con đường thứ hai. Hiện giờ hai người đều ngồi xuống, suy nghĩ tìm cách sáng tạo ra đan dược của riêng mình. Những người khác, đa phần đều chọn theo con đường cũ, cũng có người ngẫu nhiên xen lẫn sáng tạo của riêng mình. Mỗi người đều căn cứ vào tạo nghệ để đưa ra lựa chọn riêng. Manh Hạo lặng yên nhìn núi đá trước mắt. Hắn thở dài, vuốt vuốt mi tâm. Lúc trước hắn phải chạy liên tục bốn ngày trở về, sau đó phải đấu tình thần cùng đan lô màu đen nên toàn thân mỏi mệt vô cùng. Hiện giờ nhìn yêu cầu trên núi đá, nghĩ tới con đường tự sáng tạo đan dược thì vẻ mỏi mệt càng hiện rõ. “Cùng đám người kia chọn cách sáng tạo ra đan dược không bằng đi luyện chế đan dược sắn có. Vì việc sáng tạo cần phải có cơ duyên, cần kì ngộ. Nếu trong lòng còn có ý niệm khác, chẳng những không thành mà còn nhận thất bại thảm hại. Phải rồi, ta nghĩ không sai, tuyệt đối không thể thất bại như thế được.” Mạnh Hạo thầm nhủ. Càng nghĩ càng thấy mình có lý nên hắn thoải mái tình thần hơn hẳn, không bắt mình phải suy nghĩ tìm cách sáng tạo ra đan dược nữa. Mạnh Hạo nâng tay lên, nhấn mạnh trên mặt núi đá. Mặt trước vách núi xuất hiện gợn sóng rung động, dựa theo dược thảo xuất hiện trong đầu hắn mà hiển thị ra ngoài. “Với cảnh giới Ngưng Khí ta sẽ luyện đan dược đơn giản nhất là Ngưng Khí Đan.” Hắn phất tay áo lên, trên mặt vách núi liền hiện ra hư ảnh một lò đan cùng đám dược thảo cần thiết. Mạnh Hạo trầm tư một lúc, sau đó bắt đầu công việc luyện chế. Không lâu sau, lúc mọi người đang chìm vào trong việc luyện chế đan dược của mình thì Sở Ngọc Yên mở mắt. Bàn tay trắng nõn vung lên, đan lô biến ảo theo quang mang trong ánh mắt nàng. Nàng bắt đầu sáng tạo đan dược của mình. Sau thời gian nửa nén hương, Diệp Phi Mục cũng mở mắt, bắt đầu luyện đan. Lúc ấy, trên đỉnh Đông Lai Sơn, mọi người có mặt đang ngưng thần quan sát, ánh mắt lần lượt đặt trên mười người đang tiến hành luyện đan. Trong đó hai người được chú ý nhất là Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục. Dù sao, ở khu vực thứ nhất, biểu hiện của hai người này là sáng chói nhất. Cũng có nhiều ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, người mới quật khởi trong thời gian gần đây nhưng danh tiếng đã rất lớn. Chỉ là, sau khi thấy Mạnh Hạo lựa chọn cách luyện đan theo phương thức cũ, lại luyện chế Ngưng Khí Đan giống như sáu người còn lại thì đều ngạc nhiên. “Phương Mộc này chọn luyện chế Ngưng Khí Đan. Xem ra, khoảng cách giữa hắn và hai người Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục lại bị kéo dài ra rồi.” “Ta sớm đã nghe danh tiếng Chủ Lô Diệp Phi Mục này có tạo nghệ cực cao. Hôm nay nhìn thao tác của hắn, đoán hắn đang luyện chế đan dược không tầm thường. Chẳng lẽ là đan dược hắn tự nghĩ ra?” Mấy người có mặt thấp giọng nghị luận. Từ những chữ viết hiện ra trên vách đá, mấy người cũng đã hiểu cửa thứ hai này là muốn khảo nghiệm cái gì rồi. “Sở Ngọc Yên cũng đang tự nghĩ ra đan dược để luyện. Chỉ riêng việc đó thôi cũng đáng được tán thưởng rồi.” Lâm Hải Long mỉm cười, nhìn An Tại Hải nói. An Tại Hải khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh. Hắn đảo mắt qua mười người, nhìn thoáng qua Mạnh Hạo và đan dược hắn đang luyện chế mà buồn cười. Trong mắt hắn, xem ra Mạnh Hạo đang gặp không ít khó khăn, muốn vượt qua cửa ải này nên mới lựa chọn biện pháp thông thường ấy. Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã sang ngày thứ ba. Mạnh Hạo đã luyện thành đan dược đạt tới tám phần dược hiệu, lại luyện ra dược hiệu Trúc Cơ thiên. Hiện giờ hắn đang luyện chế Hóa Linh Đan, loại đan dược có tác dụng tới Kết Đan cảnh. Nếu là trước đây, Mạnh Hạo khó mà luyện chế được đan dược này. Hiện giờ hắn đã mở ra mười tòa đạo đài, đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn, việc luyện chế Hóa Linh Đan tuy cần nhiều tinh lực nhưng cũng không phải là quá gian nan. Hắn vừa luyện đan vừa nghỉ ngơi. Trải qua mấy ngày trên đỉnh Tử Đông Sơn, tinh lực của hắn đã hồi phục khá nhiều, vẻ mỏi mệt giảm bớt nên tốc độ luyện đan của hắn cũng nhanh hơn. Lúc hắn luyện chế thành công Hóa Linh Đan thì Sở Ngọc Yên cũng thành công luyện chế ra một viên Ngưng Khí Đan của mình. Đan dược thành hình mang theo đan quang hai màu uốn lượn khiến mọi người nhìn thấy đều ngạc nhiên. Cùng lúc đó, đan dược do Diệp Phi Mục sáng tạo cũng hoàn thành, nó mang đan mang bốn màu, nhìn qua cũng thấy đan dược này mạnh hơn đan dược của Sở Ngọc Yên luyện ra một bậc. Mọi người quan sát đều ồ lên chấn động. Riêng Mạnh Hạo, ở trong khu vực thứ hai này không có biểu hiện thần kỳ nào. Cùng với những người lựa chọn luyện chế các loại đan dược quen thuộc, thái độ của hắn giống thái độ của một người lười biếng, nhàn nhã, khác hoàn toàn hai người Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục. Sự chênh lệch hiện lên trong mắt mọi người càng lớn, lớn ngoài dự liệu. Chỉ có Đan Quỷ đại sư khoanh chân ngồi trên đỉnh Đông Lai Sơn thờ ơ nhìn Mạnh Hạo, khóe miệng nhếch lên như đang vui vẻ thưởng thức màn diễn này.