Ngã dục phong thiên bns
Chương 279 : Đan lô khai
Mặc dù Mạnh Hạo vừa mới nhìn thấy vị lão đầu xa lạ này mở miệng, hắn ngay lập tức nhớ đến thanh âm bên trong Chủ lô lệnh bài bốn ngày trước. Hơn nữa nhìn vào thần sắc của đám người xung quanh, Mạnh Hạo há không đoán ra được…người này chính là Đan Quỷ đại sư tiếng tăm lừng lẫy chứ.
Thật ra trong mắt Mạnh Hạo, Đan Quỷ đại sư này nhìn rất bình thường, cũng không có chút gì gọi là tiên phong đạo cốt cả, cũng không cho người khác cái cảm giác bá đạo lăng liệt khi vừa liếc qua như hình dung, ngược lại chỉ là một lão đầu vô cùng bình thường.
Nhất là…Mạnh Hạo nghĩ tới việc đối phương thiếu nợ hắn hai ức linh thạch thì trong lòng chợt trở nên khó chịu, nhưng lại không cách nào có thể mở miệng đòi được. Lại nghĩ tới bốn ngày trước, đối phương kêu hắn trở về nhưng lại cố tình không nói chính xác nơi nào, báo hại hắn vội vàng chạy về tông môn, sau đó lại nhanh chóng chạy tới đây, nên khi hắn đến được đây thì đã cạn kiệt hết sức lực.
Đủ loại khó chịu nén lại khiến cho sắc mặt của Mạnh Hạo lúc này mới đầy tức giận cùng với bất đắc dĩ.
Sở Ngọc Yên liếc nhìn Mạnh Hạo, khẽ hừ lên một tiếng rồi quay đầu lại không thèm để ý tới nữa, Mà Diệp Phi Mục đứng bên cạnh nàng thì từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn qua hắn, chỉ cao ngạo đứng đó, không nói một lời.
Bảy người còn lại cũng nhìn qua Mạnh Hạo một cái, rồi cũng không chú ý nhiều tới hắn nữa. Hiển nhiên tâm tư cạnh tranh vị trí Tử lô đan sư trong đám người này cũng không dễ dàng hiển lộ cho mọi người thấy được như vậy.
An Tại Hải nhìn qua Mạnh Hạo thì chợt trên khóe miệng lão nở ra một nụ cười nhẹ khó mà thấy được. Lão biết rõ thân phận của Mạnh Hạo, cũng biết thái độ của sư tôn đối với tiểu gia hỏa này, chính là mặc kệ Phương Mộc hắn chơi đùa trong tông môn. Chuyện thân phận Đan Đỉnh kia, nếu Phương Mộc này nguyện ý thì nói ra, còn không muốn nói…thì đó cũng là chuyện của Phương Mộc hắn.
Về phần đám người bên những tông môn khác, khi Thanh La tông Tử La lão tổ nhìn về Mạnh Hạo thì gật nhẹ đầu đầy thiện ý. Sắc mặt Chu Kiệt không có biến đổi nhiều, Hàn Bối bên kia thì nhìn về phía Mạnh Hạo, nét mặt tươi cười như hoa nở, cảnh tượng này cũng bị người khác bắt gặp thấy. Sở Ngọc Yên nhìn lướt qua thì khẽ nhăn đôi mày thanh tú lại, trong thâm tâm chẳng biết vì sao lại cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Tiểu Bàn Tử thì trợn to hai mắt, khi thì nhìn nhìn Sở Ngọc Yên, sau đó quay qua nhìn Mạnh Hạo, rồi lại lé mắt liếc nhìn về phía Hàn Bối, sắc mặt đầy bội phục, còn trong lòng hắn lúc này đang nghĩ gì thì chính hắn mới biết được a.
“Nguyên lai vị này chính là Phương Mộc đan sư thanh danh nổi lên tại Nam Vực tây bộ mấy ngày nay.” Người của Vương gia đến đây hôm nay là một vị lão bà mặt mũi nhăn nheo, đang khoanh chân ngồi một bên. Trong đám tộc nhân Vương gia phía sau, Vương Đằng Phi cũng có mặt bên ở trong.
Có điều sắc nặt y đầy âm trầm, từ đầu đến cuối cũng không nhìn về phía Sở Ngọc Yên, như là không hề thấy nàng ở bên trong. Còn Sở Ngọc Yên cũng vẫn bình tĩnh như thường, cho dù nhìn về phía y thì cũng không chút ý tứ âm trầm bực bội, dường như nàng không hề đem chuyện năm đó lưu lại trong tâm mình.
"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên." Tiếng cười chợt truyền ra từ phía bên Tống gia, người nói chuyện cũng chính là Tống gia Tống lão quái. Bên cạnh lão cũng có hơn mười tộc nhân Tống gia, không có mặt Tống Vân Thư nhưng lại có mặt vị hôn thê trên danh nghĩa của Mạnh Hạo…Tống Giai, nàng này đang ngồi cạnh Tống lão quái. Nhiều năm không gặp, Tống Giai cũng ngày càng phổng phao, duyên dáng yêu kiều. Nàng đang ngồi nơi đó, thần sắc trang nhã, dung mạo xinh đẹp tựa như một đóa lan đang nở rộ vậy.
Hơn nữa, giữa trán nàng như có một vài điều u phiền lắng đọng nhiều năm, khiến cho nàng thoạt trông như một đóa U Lan xinh đẹp.
“Tử Vận tông lại xuất hiện một đệ tử không tệ, chúc mừng Đan Quỷ đại sư…” Lý gia, một trong tam đại gia tộc cũng góp lời. Lần này là vị tộc lão gia tộc Lý Quốc Bang đến đây, chỉ mới hơn năm trăm năm tuổi mà có tu vi Nguyên Anh hậu kì, khiến cho Lý Quốc Bang này nắm quyền thế rất lớn trong Lý gia.
Lúc này lão cũng nhàn nhạt nói, thanh âm truyền ra. Nhưng trong hàng đệ tử Lý gia, Lý Đạo Nhất chợt cau mày nhìn qua Mạnh Hạo.
Đan Quỷ đại sư mỉm cười, cũng không nói thêm gì mà chỉ đảo mắt nhìn mười người đám Mạnh Hạo.
"Hải Long, ngươi nói sơ qua về quy tắc đi.” Đan Quỷ thu hồi lại ánh mắt, cất bước đi qua một bên rồi khoanh chân ngồi xuống, cũng không lên tiếng thêm nữa.
Người có tư cách lão làng nhất trong đám Tử lô đan sư Lâm Hải Long vội vàng đứng dậy, hướng về phía Đan Quỷ đại sư cung kính cúi đầu sau đó mới nhìn về phía đám người Mạnh Hạo.
“Tấn chức Tử lô đan sư này, nếu nói là thí luyện, thì nên nói chính xác hơn là một hồi thu thập thảo mộc, luyện đan, nhận biết đan phương, thậm chí trong này còn bao gồm khảo thí tu vi cùng với Đan đạo nội hàm bên trong!
Trận thí luyện này lão phu cũng đã trải qua, mà những Tử lô khác bên cạnh ta cũng đã ở trong những thế hệ mình mà triển khai hết tài năng của mình trong đợt khảo thí Tử lô, đạt được Tử lô!
Nhưng…từ xưa đến nay, Tử Vận tông Đan Đông nhất mạch ta tổng cộng đã mở ra bảy mươi chín lần khảo thí Tử lô, đến hôm này mới chỉ có mười bảy người thành công tấn chức lên Tử lô. Còn sáu mươi hai lần khác, toàn bộ đám người tham dự đều đã bị thất bại, không có người nào có thể khiến cho đan lô của mình chuyển sang màu tím!
Cho nên cho dù các ngươi đã giành được tư cách tham dự thí luyện, nhưng khả năng thành công cũng chỉ có khoảng bảy thành, cũng có thể toàn bộ thất bại.” Vẻ mặt Lâm Hải Long trở nên nghiêm túc, ánh mắt lần lượt nhìn qua từng người Mạnh Hạo, chậm rãi đảo qua từng người từng người một.
Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, trong người hắn vẫn còn mỏi mệt vô cùng. Chẳng qua những chuyện có liên quan tới Tử lô đan sư Tử Vận tông thì Mạnh Hạo cũng đã đọc trên điển tịch rồi. Như chuyện Tử lô đan sư chân chính của Tử Vận tông trước đến nay chỉ có tất cả mười bảy người. Trong đó có hai người mưu phản tông môn, một người là Sơn Cửu, còn người kia họ Liễu.
Còn mười lăm người kia, một ngàn năm trước có năm người đã vẫn lạc, hai người đã bị mất tích vô ảnh trong lúc ra ngoài lịch luyện. Mặc cho Đan Quỷ đại sư đích thân tìm kiếm cũng không tìm ra nhiều dấu vết còn sót lại, chỉ có thể xác định là hai ngươi kia cũng chưa tử vong, nhưng không biết vì lí do gì lại biến mất ở Nam Vực.
“Bất quá coi như thất bại thì các ngươi cũng có thể đạt được không ít tạo hóa trong đó. Lần tấn chức Tử Lô thí luyện này, cũng không có nguy hiểm gì đến sinh mạng của các ngươi, nhưng…một đời Đan sư, cũng chỉ có một cơ hội duy nhất tham dự thí luyện này mà thôi.
Một lần thất bại, thì cả đời cũng không có lần thứ hai!
Cho nên từ xưa tới này, ở bên trong địa phương thí luyện cũng có không ít Đan sư để lại trong đó những đan phương mà mình đã sáng tạo ra, hoặc là những đan phương đặc thù, còn có những kinh nghiệm về cảm ngộ đan đạo của bọn họ, đủ các loại nhằm lưu lại cho hậu nhân, lưu lại cho những người có đủ tư cách tham gia thí luyện vào những ngày sau này.
Lão phu cũng nhớ rõ, năm đó bản thân ta bên trong địa phương thí luyện kia cũng đã để lại những cảm ngộ và lý giải về Tam Phàm đan…Lâm Hải Long chậm rãi nói, trong mắt cũng chợt lóe qua một chút hồi ức xưa cũ.
“Địa phương thí luyện là một tòa núi Tiên thổ, dưới núi là một đỉnh Đan lô mẫu. Bên trong Đan lô mẫu chính là tạo hóa đầu tiên của mười người các ngươi, từ trong đó cố gắng giành được bổn mạng Đan lô. Chính xác mà nói, thời điểm các ngươi tuyển chọn Đan lô cho mình, cũng chính là Đan lô đang chọn các ngươi!
Làm sao cho bổn mạng Đan lô này sau khi lên tới đỉnh Tiên thổ trở thành một màu tím, thì coi như hoàn thành xong phần thí luyện đầu tiên. Người nào leo được lên đỉnh núi kia, người đó sẽ lấy được tư cách trở thành Tử lô!
Nhưng tư cách này, nếu một người đạt được thì người đó chính là Tử lô đan sư, nhưng nếu có nhiều người đạt được thì quyền lựa chọn cuối cùng sẽ thuộc về các Chủ lô đan sư, các Tử lô đan sư nơi đây.
Bọn họ tán thành, cũng chính là điều quan trọng nhất để trở thành Tử lô!” Ánh mắt Lâm Hải Long đầy thâm ý sâu sắc nhìn thoáng qua mười người Mạnh Hạo, ánh mắt nhìn từng người rồi nói ra câu cuối cùng.
“Đan lô sau lưng các ngươi cũng chính là chí bảo mà vạn năm trước Tử Đông chân nhân lưu lại đây. Trong đó có một chỗ Tiên thổ, mà hướng lên trên đỉnh Tiên sơn sẽ có mười con đường tồn tại trong bốn phía của khu vực đó, luyện dược cũng khác nhau, khảo nghiệm cũng khác nhau. Tất cả đều dựa vào tạo nghệ đan đạo của mình mà xông qua từng cái một, mỗi lần xông qua cửa, thành tích khác nhau thì màu sắc của Đan lô của các ngươi cũng sẽ đậm màu hơn. Lão phu nhắc nhở các ngươi, hết thảy biểu hiện của các ngươi ở bên trong, những người bên ngoài này đều nhìn thấy rõ ràng…các ngươi hãy tự lo cho tốt. Lão phu kì vọng sau đợt thí luyện này, trong đám các ngươi có thể xuất hiện Đan Đông nhất mạch…cửu sư đệ của ta!” Lâm Hải Long nói xong thì quay đầu nhìn thoáng qua Đan Quỷ, khi lão thấy Đan Quỷ khẽ gật đầu thì liền quay người hất tay áo lên.
“Đan Kinh khởi, Đan lô khai!” Thanh âm Lâm Hải Long vang lên, thì tất cả các Đan sư nơi này, cho dù là Chủ lô hay Tử lô đều đồng loạt nhắm chặt hai mắt lại, đôi môi khẽ nhúc nhích.Từng tràng âm thanh mơ hồ truyền khắp bốn phía, thanh âm này người ngoài nghe không rõ ràng, cũng không thể hiểu nghĩa, thậm chí tu sĩ Nguyên Anh cũng khó mà hiểu ra được từng đoạn âm thanh này.
Chỉ có Đan sư Đan Đông nhất mạch mới có thể từ trong mơ hồ kia cảm thụ rõ ràng, cái gọi là Đan Kinh cũng chính là Đan Đạo Tái Sinh quyết!
Thanh âm mơ hồ xuất hiện, toàn bộ Đông Lai sơn chợt chấn động ầm ầm, hào quang bảy sắc cao tới vạn trượng khiến cho từng tầng mây trên bầu trời đều hóa thành hào quang bảy màu rực rỡ. Vô số gương mặt trong đám mây mù nổi bật kia cũng chợt nghiêm trang sắc mặt, trong miệng cũng phun ra những triện văn mơ hồ lượn lờ trên bầu trời. Bầu trời trong xanh trước mắt vậy mà trong chốc lát chợt hóa thành một bầu trời bảy sắc rực rỡ.
Mặt đất bình lặng nhưng lúc này từng đoàn sương mù chợt nổi lên, lấy trung tâm là Đông lai sơn này rồi dần dần khuếch tán ra phía bên ngoài. Thoáng cái, sương mù như chợt bao phủ toàn bộ Đông Lai quốc vào bên trong, đất đai vô tận, sinh linh vô số chỉ trong một lúc mà đã bị sương mù bao phủ hoàn toàn.
Tất nhiên những tu sĩ của Tử Khí nhất mạch Tử Vận tông đã nhanh chóng tản ra tám phương thủ hộ bình an ngay lúc sương mù tản ra bao phủ lấy nước Đông Lai.
Lúc này, bầu trời lượn lờ đầy hào quang bảy sắc, dưới mặt đất đã trở thành một biển mây mù, mà Đông Lai sơn như trở thành một ngọn núi trên biển, hóa thành đỉnh phong sừng sững trên biển mây bao la này. Phía sau, có thể thấy được pho tượng Tử Đông chân nhân to lớn xa xa kia trong tông môn Tử Vận tông cũng không hề mang dáng vẻ của một ngọn núi, mà như một người khổng lồ đang đạp lên biển mây mà hướng về nơi này.
“Đan Lô đã mở, các ngươi còn chờ gì mà không bước vào!” Thanh âm Lâm Hải Long ầm vang.
Đan lô trên đỉnh núi lúc này truyền ra từng tràng thanh âm ông ông, mắt thường có thể thấy thành Đan lô như trở nên hư ảo, dần trong suốt như trở thành màn nước. Diệp Phi Mục hít sâu, là người đầu tiên bước chân vào bên trong Đan lô, ánh mắt Sở Ngọc Yên đầy kiên định cũng nhanh chóng bước vào theo sau.
Mạnh Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Đan Quỷ đại sư đang nhắm mắt khoanh chân ngồi ở phía xa, cũng không nói tiếng nào mà nhanh chóng quay người rồi bước vào bên trong màn nước của Đan lô. Ngay khi cản thấy toàn thân chợt lạnh buốt, thì cả người hắn đã xuyên qua màn nước, biến mất trong mắt đám người bên ngoài này.
Bảy người còn lại cũng lần lượt bước vào bên trong rồi mất hút tông tích. Bảy người này nhìn qua không nổi danh, nhưng thật ra Chủ lô có được tư cách tham dự thí luyện tấn chức đều không phải là người thường. Tư cách bọn hắn có được, mà thanh danh thì cũng liên quan ít nhiều tới tính cách mỗi người, nên cũng không phải cứ danh khí càng lớn thì đan đạo càng cường đại, mà thường hay có trường hợp ngược lại!
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương