Ngã dục phong thiên bns

Chương 257 : Luyện hồn

“Tiền bối đã coi trọng vãn bối như thế, viên thuốc này... Phương mỗ nhất định sẽ dùng hết sở học để luyện chế, nhất định sẽ vì quý tông mà luyện ra viên Luyện Hồn Đan này! Mà ân tình của tiền bối, Phương mỗ sẽ khắc ghi. Như vậy đi, lần luyện đan này, tại hạ cũng sẽ không chọn luyện chế số lượng lớn, bởi vì đan dược có liên quan tới hồn mà luyện chế với số lượng lớn, đối với ta mà nói thì sẽ bớt được chút việc, nhưng trên thực tế dược hiệu lại không lớn. Bởi vị hồn của mỗi người đều có sự khác biệt rất nhỏ, cho nên cần phải căn cứ vào mỗi người khác nhau, mà có sự điều chỉnh riêng, luyện ra hồn đan riêng, như thế mới có thể khiến cho hiệu quả của đan dược phát huy được toàn bộ!” Mạnh Hạo chần chừ một chút rồi giống như là đã hạ quyết tâm, kiên quyết mở miệng. Tử La lão tổ liếc nhìn Mạnh Hạo, có chút suy tư, tuy nhiên kể từ lúc Mạnh Hạo bắt đầu bước chân vào Thanh La Tông, Tử La lão tổ lại không có tìm ra chỗ không đúng ở trên người Mạnh Hạo. Vô luận là lai lịch hay là thân phận, hoặc là đan đạo tạo nghệ, cũng đều không có chút nào khiến lão có thể hoài nghi. Tuy nói viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan lúc sau cùng kia có làm cho lão do dự đôi chút, nhưng càng nghĩ, lại càng không thấy manh mối gì ở trong việc này. Nhất là việc luyện đan trước mắt, viên Luyện Hồn Đan này đối với Thanh La Tông cực kỳ trọng yếu. Nhưng hết lần này tới lần khác, việc luyện chế viên đan dược này lại không giống với những đan dược khác để cho đan tu của Thanh La Tông có thể tự mình đi luyện. Có quan hệ dính dáng tới hồn thì chỉ có Đan Đông nhất mạch hoặc là Đan Giới nhất mạch mới có thể làm được. Chỉ là hôm nay người của Đan Giới nhất mạch đã rời đi, mà ở đây chỉ còn Phương Mộc là ưu tú nhất, cho nên sau khi trầm tư một lat thì Tử La lão tổ cũng chậm rãi nhẹ gật đầu. “Thanh La Tông ta có mười ba đệ tử hạch tâm, bởi vì tu luyện một môn thần thông đặc thù nên bị thương tới thần hồn, thỉnh thoảng điên cuồng xuất hiện ảo giác, giống như Chu Kiệt mà ngày đó ngươi đã nhìn thấy. Ai.” Tử La lão tổ thở dài, ngưng trọng nhìn qua Mạnh Hạo. “Việc đan dược, hết thảy xin nhờ Phương đại sư. Mười ba đệ tử hạch tâm này ta sẽ an bài đem bọn họ đưa tới, để cho Phương đại sư luyện riêng cho từng người...” Tử La lão tổ nói xong, nhìn Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, rồi quay người rời đi. Không lâu sau đã có người đưa tới một túi trữ vật. Bên trong đó có lượng lớn linh thạch, khoảng chừng vài chục vạn, làm Mạnh Hạo nhìn mà tim đập hơi nhanh. Trừ đó ra còn có số lớn dược thảo, cùng với đan phương của Luyện Hồn Đan. Cuối cùng ánh mắt của Mạnh Hạo rơi vào trên một lò đan ở bên trong túi trữ vật. Sau khi lấy nó ra cầm ở trong tay, Mạnh Hạo nhìn nó mấy lần, hai mắt lập tức sáng lên. Lò luyện đan này toàn thân màu trắng, giống như ngọc mà không phải ngọc, không có điêu khắc một chút nào, mà ngay cả hình dáng cũng đều rất tầm thường, cũng không có chút mùi hương đan dược nào tràn ra. Nhưng Mạnh Hạo vừa liếc mắt nhìn thì dường như thấy được ở trong lò đan này có từng sợi khí màu trắng đang lượn lờ ở xung quanh mà không tràn ra. “Vạn Luyện Lô!” Mạnh Hạo thì thào mở miệng, tim đập thình thịch. Thông qua ngọc giản ở Đan Đông nhất mạch, hắn đã biết rất nhiều lò đan ở trong thiên hạ, trong đó có một loại rất hiếm thấy, đó là sau khi trải qua vạn lần luyện đan thì bởi vì được đan khí tẩm bổ mà lột xác trở thành lò đan có linh tính. Loại lò luyện đan này, nếu chất liệu của nó càng cao thì sau vạn lần luyện lại càng kỳ dị, ngày hôm nay tồn tại không nhiều lắm. Bởi vì lò đan là vật tiêu hao, phần lớn là sau trăm lần thì đều bị nổ tung. Lò đan có thể sau vạn lần mà không nổ, rất có giá trị với Mạnh Hạo. Mặt khác loại Vạn Luyện Lô này, cái gọi là vạn luyện, dù là một loại đan hay là vô số loại đan dược, thì chỉ cần có thể luyện được vạn lần thì đã nói rõ lên giá trị của nó. Mạnh Hạo thở sâu, đưa tay phải vào trong lò đan quấy khẽ ở trong đám khí, sau khi cảm thụ thoáng qua thì trong lòng có chút tiếc nuối. Đây là một cái lò đan chỉ luyện một loại đan dược mà tạo thành Vạn Luyện Lô. Nhưng tuy là như thế, tuy kém hơn so với loại lò đan luyện qua vô số loại đan dược, nhưng đối với Mạnh Hạo thì cái lò đan này cũng vượt qua Huyết Hạc Lô rất nhiều. Thu lại cái Vạn Luyện lô này, Mạnh Hạo đứng ở trên lầu nhìn ra phía ngoài, lập tức nhìn thấy ở dưới ngọn Thanh Nghênh phong này đang có vài chục tu sĩ của Thanh La Tông vây quanh, trên người của bọn họ tràn ra từng luồng ánh sáng màu xanh, cùng lượn lờ một chỗ, trong lúc mơ hồ như hóa thành một màn ánh sáng. Hiển nhiên là chỉ chờ tới lúc Mạnh Hạo luyện dan thì cái màn sáng này sẽ lập tức hiển lộ ra, như đem nơi này phong ấn để ngăn cản tất cả sự quấy rầy. Mạnh Hạo trầm ngâm một lát. Vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn lấy ra lệnh bài Chủ Lô của mình đem lạc ấn thần thức ở bên trong. Tấm lệnh bài này lóe lên vài cái, một lát sau, ở bên ngoài Thanh Nghênh phong, Chu Đức Khôn hóa thành một đạo cầu vồng đang bay đến. Lão nhận được lệnh bài truyền âm của Mạnh Hạo, cũng đã giảng đan xong. Lúc tới gần ngọn Thanh Nghênh phong, thì lão đã lập tức nhận ra ở dưới ngọn núi này có hơn mười tu sĩ Thanh La Tông đang ngồi tĩnh tọa, trong lòng hơi kinh ngạc. Mạnh Hạo đi ra ngoài nghênh đón, đem sự tình đã trải qua kể lại một phen, đồng thời cũng đề nghị Chu Đức Khôn hộ pháp cho mình với tư cách là trợ thủ. Nếu như đổi lại là lúc trước thì Chu Đức Khôn nhất định là sẽ cự tuyệt, nhưng hôm nay thái độ của lão đối với Mạnh Hạo đã nghịch chuyển. Lão nghe được việc này thì ngưng trọng gật đầu, lấy ra lệnh bài Chủ Lô của lão. Lúc này Mạnh Hạo mới hoàn toàn yên tâm, lấy ra túi trữ vật chứa dược thảo mà Thanh La Tông cung cấp đưa cho Chu Đức Khôn. Có hai khối lệnh bài Chủ Lô tồn tại, Mạnh Hạo tin tưởng Thanh La Tông dù quan sát như thế nào, thì trong thời gian ngắn cũng vô pháp xuyên qua để tiến vào. Còn về phần những tàn hồn kia, Mạnh Hạo cũng đã có cách khiến cho chúng không thể nào xem xét tất cả những gì ở nơi đây. Mặt khác, quan trọng nhất, đó là Mạnh Hạo cũng không có ý định làm ra quá mức rõ ràng, tất cả đều phải dùng cẩn thận làm chủ. Không lâu sau, chỉ thấy ở phía xa xa có hai tu sĩ đang dìu một thanh niên áo lam đang rất nhanh tiến đến. Khi bọn họ tới gần, Mạnh Hạo ngưng thần nhìn lại, Chu Đức Khôn ở bên cạnh cũng đưa mắt ngóng nhìn, nhưng rất nhanh đã nhíu mày. Sắc mặt của thanh niên này trắng bệch, giống như không có nửa điểm huyết sắc, hai mắt vô thần mang theo mờ mịt. Nhất là thân hình của người này rất gầy, giống như là da bọc xương, có thể nhìn thấy rõ ràng được gân mạch ảm đạm ở trên làn da, trên người thì không có chút chấn động tu vi nào, giống như là phàm nhân. “Đây là đệ tử hạch tâm Hoàng Trung Tích của Thanh La Tông ta, tu hành bí pháp mà bị cắn trả, hồn thể suy yếu. Nếu như không phải có trưởng lão trong tông dùng pháp lực duy trì thì sớm đã hồn phi phách tán.” Người bên cạnh thanh niên này là một nam tử trung niên, nam tử này thở dài, hướng về Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu thật sâu. “Cơ thể suy nhược, hồn tràn đầy tổn thương. Người này...” Chu Đức Khôn nhẹ giọng mở miệng. Vẻ mặt của Mạnh Hạo nghiêm túc, nhìn thanh niên đang thất thần kia. Sau một hồi lâu hắn đứng lên đi tới bên cạnh thanh niên này, nâng tay phải lên chạm vào cổ của gã. Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra trầm ngâm. Một lát sau Mạnh Hạo thu hồi tay phải, nắm lấy cánh tay của thanh niên này, cẩn thận quan sát gân mạch ảm đạm trên làn da của gã. “Trước hết luyện một quả Dung Thần đan đi. Ta thấy thần hồn của người này tổn thương rất nhiều. Chu sư huynh cảm thấy thế nào?” Mạnh Hạo liếc nhìn Chu Đức Khôn, lần thứ hai nhẹ gật đầu. “Tam Hoàng thảo , Thất Hồn Hương , Bách Linh Ni ..." Mạnh Hạo chậm rãi mở miệng , liên tiếp nói ra mấy chục loại dược thảo. Chu Đức Khôn sau khi nghe xong những dược thảo này, trong lòng biết có một vài thứ là vật cực kỳ hiếm thấy, đều là dược thảo có liên quan tới dưỡng thần, lập tức nhanh chóng lấy ra từ trong túi trữ vật mà Thanh La Tông đưa tới, dựa theo Mạnh Hạo yêu cầu , lập tức thôi hóa xử lý. Tay phải của Mạnh Hạo nâng lên, lấy ra Vạn Luyện lô. Chớp mắt khi vừa nhìn thấy lò đan này, thì hai mắt của Chu Đức Khôn bỗng trợn to, nhưng lão biết lúc này không phải là lúc đi hỏi. Tuy nhiên lão cũng đã minh bạch vì sao Mạnh Hạo lại coi trọng lần luyện đan này như vậy... Đem các loại dược thảo đặt ở trong lò đan, tay trái của Mạnh Hạo bấm niệm pháp quyết thôi hóa đan dược, tay phải trực tiếp nâng lên điểm vào mi tâm của thanh niên kia, sau khi mở ra một vết thương, thì thu lấy một giọt máu tươi. Giọt máu tươi này phiêu phù ở trước mặt Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo ném vào trong lò đan. Một lát sau, một quả đan dược màu đen đã được luyện chế ra, bị Mạnh Hạo hất lên, bay thẳng vào trong miệng gã thanh niên. Sau khi gã nuốt vào, khoảng hơn mười hơi thở, thân hình gã bỗng nhiên run mạnh, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết. Âm thanh gào rú này vang lên quanh quẩn, lập tức khiến cho sắc mặt cảu hai người bên cạnh biến hóa. Thần sắc Mạnh Hạo thì vẫn như thường, rất là bình tĩnh. Tiếng gào thảm kéo dài khoảng một nén nhang, thì ở đỉnh đầu thanh niên nay có một đạo hắc khí. Trong đoàn hắc khí này còn có một mảnh sương trắng. Giờ phút này dường như khí tức hắc bạch đang dung hợp lại với nhau, nhưng khi dung hợp, lại không phải là riêng bên nào có được mà đang dần tiêu tán. Giống như quá trình dung hợp này đã bị một lực lượng nào đó cải biến, khiến cho không thể nào chia lìa. Nhưng càng dung hợp thì lại càng tiêu tán. Sợ rằng nếu không có thủ đoạn khác áp chế, thì quá trình dung hợp này kéo dài không được bao lâu sẽ biến mất. “Không biết là người này tu hành công pháp gì, mà lại khiến cho tử khí nhập thể, thôn phệ sinh cơ. Cho dù đã bị áp chế, nhưng không được mãi. Tối đa không quá ba tháng, nếu không có phương pháp chữa trị thì chắc chắn phải chết. Phương mỗ có thể thử một chút, chỉ có năm thành nắm chắc, nhưng thân hình huyết mạch của người này đã sụp đổ, cần phải có tổ huyết đời thứ ba để luyện ra huyết mạch đan, dùng cái này để cải tạo máu huyết đã bại hoại, lại để cho bản thân người này sinh ra phách mới, mà hồn theo phách, theo máu mới mà sinh ra đời. Sau đó mới có thể luyện chế Luyện Hồn Đan, một lần hành động thành công.” Mạnh Hạo hờ hững mở miệng. Hai người trung niên tu sĩ ở bên cạnh thanh niên, sau khi nghe xong lập tức quay người. Ước chừng hai nén nhang thì quay trở về, đưa cho Mạnh Hạo ba cái bình ngọc. Bên trong chính là tổ huyết đời thứ ba của thanh niên này. Có thể trở thành đệ tử hạch tâm, ngoại trừ tư chất ra, thì phần lớn là do có tổ tiên có địa vị cao ở trong tông môn, cho nên thu hoạch tổ huyết đời thứ ba không khó. Sau đó hai tu sĩ Thanh La Tông đêm đệ tử bị tàn hồn đoạt thể dìu vào bên trong lầu các, Mạnh Hạo liền lập tức đuổi người đi, lại lấy ra lệnh bài Chủ Lô, Chu Đức Khôn ở bên cạnh cũng lấy lệnh bài ra, tạo thành một màn sáng phong tỏa lầu các. ở bên ngoài Nghênh Thanh phong, cũng có một tầng màn sáng lập tức xuất hiên, giống như phong ấn. Giờ phút này ở bên trong lầu các, chỉ còn có Mạnh Hạo và Chu Đức Khôn, cùng với một thanh niên sắc mặt tái nhợt, thất thần chán nản này. Thần sắc của Mạnh Hạo vẫn như thường, quan sát thanh niên kia, hai mắt lộ ra suy tư. “Đoạt xá người này, chính là tàn hồn đã tránh đi thiên địa luân hồi kia... dùng tàn hồn đoạt xá, bởi vì bản thân không có sinh cơ, cho nên sau khi đoạt xá, chẳng khác gì là hoạt tử nhân, không cách nào có thể suy trì thân thể, tối đa mấy ngày sẽ bắt đầu hư thối. Cho nên, mới không thể đi nuốt hồn vốn có, mà biến đoạt xá thành ký sinh, như thế mới có thể hoàn mỹ điều khiển thân hình này!” “Đây vốn là một loại cân đối, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm cho cân đối bị phá vỡ, mới có chuyện hôm nay...” Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên nhỏ bé không thể nhận ra. “Tàn hồn đã tổn thương, đơn giản nhất là cần phải âm cực hóa dương...hết khổ lại thông! Như trên Phong Yêu cổ ngọc đã từng nói, phong thì không thể nhìn thấy ánh mặt trời tháng bảy, trợ thì dung máu phong yêu sư!” Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một vòng lạnh lẽo, Luyện Hồn Đan có hữu hiệu hay không hắn không biết, nhưng Mạnh Hạo minh bạch, dùng máu tươi của mình hòa vào, đối với thanh niên này mà nói, vô luận là bây giờ hay sau này, sinh tử của gã nằm trong một ý niệm của Mạnh Hạo.