Ngã dục phong thiên bns
Chương 233 : Một cái dưới đất, một cái trên trời
Không cách nào có thể hình dung ở trong một tiếng gàn rú kia ẩn chứa bao nhiêu sát khí. Sát khí này rất mạnh. Khi tiếng gào rú này truyền ra khắp bát phương , thì trên người của gã tu sĩ hơn ba mươi tuổi này chui ra những sợi khí đen nhỏ tí ti.
Hắc khí kia nhanh chóng lượn lờ, khiến cho người này giống như là một tu sĩ vừa đi ra từ trong Hoàng Tuyền vậy. Hai mắt gã vốn là đã nhắm lại, nhưng ở trong khoảnh khắc này lại bất chợt mở ra, khiến cho toàn bộ mười vạn tu sĩ ở nơi đây trợn mắt há mồm. Bọn họ nhìn thấy một đôi mắt như là hung thú vậy, giống như trong ánh mắt chỉ có điên cuồng tử vong.
Cặp mắt kia là màu đỏ. Ánh mắt kia ẩn chứa sự điên cuồng khó có thể hình dung. Tựa như bắt đầu từ giây phút này, người này đã không còn là một tu sĩ, mà đã trở thành ma!
Mặc dù tu vi của gã chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng nên biết rằng trước đó gã rõ ràng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ. Loại bộc phát tới mức độ này, lập tức giống như thiên lôi quanh quẩn ở trong lòng mười vạn tu sĩ nơi đây.
Thiên lôi nổ vang, làm cho bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Mọi ánh mắt đều ngưng trên người của gã tu sĩ giống như Ma Thần này. Mà ngay cả nam tử trung niên phụ trách bán đấu giá ở bên cạnh, sau khi sửng sốt một chút, liền lập tức trợn mắt há mồm, thần sắc lộ ra hoảng sợ.
Bởi vì gã thanh niên tu hành công pháp Tử Khí Tây Lai này, thoạt nhìn thì như đã thành ma, sát khí ngập trời, hai mắt đỏ thẫm như đã mất đi thần trí. Nhưng hết lần này tới lần khác, trong đôi mắt của gã lại lộ ra một cỗ bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này so với điên cuồng thì còn đáng sợ hơn. Bởi vì điều này đại biểu, dù gã vẫn cứ tràn đầy sát khí điên cuồng, nhưng gã không đánh mắt đi thần trí!
Mà mười vạn tu sĩ nơi đây, toàn bộ đều có thể nhìn thấy rõ ràng biến hóa của bột thuốc ở trong thân thể của gã. Bọn họ tận mắt nhìn thấy bột thuốc này đã hoàn toàn hòa tan. Mà đây chỉ là một chút bột thuốc tí tẹo, mà đã có được mức độ biến hóa như thế này. Vậy nếu như là cả hạt đan dược...
Những tiếng hô hấp ồ ồ lập tức truyền ra từ trong đám đông, trong lòng bọn họ đều đã hiện lên đáp án. Điều này khiến cho ánh mắt của mười vạn tu sĩ ở nơi đây ánh lên vẻ hoảng sợ.
“Chuyện này... Đây là đan dược gì! Cư nhiên lại kinh người như thế!”
“Viên thuốc này... Chỉ là chút ít bột phấn mà lại có thể khiến cho một người tu sĩ có biến hóa như thế. Đây là chút ít bột phấn, nếu là nguyên vẹn nuốt vào thì sẽ lại như thế nào...”
“Có thể làm cho người ta điên cuồng, kích phát tất cả tiềm lực trong cơ thể, làm tan ra đan hải, đạo đài, tràn ra tuyệt mệnh sát cơ. Chuyện này... Đây nào phải cái gì độc đan, đây phải là một miếng tuyệt đan có thể giúp người ta bảo vệ tính mạng tại thời khắc mấu chốt!!”
“Độc đan, độc đan... Trong cuộc đời của bất kỳ một Đan Sư nào đều muốn đi thử luyện chế một khỏa độc đan. Nhưng độc đan vô phương. Viên thuốc này, viên thuốc này...”
“Cái các ngươi xem trọng là hiệu quả của viên đan dược này, nhưng cái làm lão phu chú ýlà viên đan dược này đến cùng thì phát huy được mấy thành dược lực. Chỉ là bột thuốc mà đã như thế... Ta cho rằng viên thuốc này ít nhất cũng phát huy được năm phần dược lực!!”
“Năm phần... Chẳng lẽ đây là độc đan do Chủ Lô luyện chế...”
Toàn bộ phòng đấu giá ở trong khoảnh khắc này như bị oanh tạc, tiếng bàn tán điên cuồng nổi lên, giống như đúc với lúc Trúc Cơ Thiên xuất hiện! Ánh mắt của mọi người trong chốc lát đều đã ngưng tụ lên viên đan dược màu đen. Cũng trong lúc này, có người đã nhìn thấy trên viên đan dược có khắc hình một cái đỉnh!
“Có ấn ký!”
“Cái đó là... Một chiếc đỉnh. Trên viên đan dược này có một chiếc đỉnh!”
“Cái này đích thị là do Đan Sư tự thân lạc ấn. Chỉ có đan dược mà mình thỏa mãn thì Đan Sư mới khắc xuống ấn ký riêng chỉ thuộc về mình. Đỉnh... Ta chưa từng nghe nói có Đan Sư nào dùng ấn ký là đỉnh cả!”
“Ta muốn yêu cầu phòng đấu giá khảo thí dược lực của viên thuốc này, xem nó phát huy mấy thành!!”
“Đúng. Chúng ta yêu cầu phòng đấu giá khảo thí!” Từng âm thanh truyền ra, làm cho toàn bộ phòng đấu giá trong nháy mắt lại bùng lên hào khí. Trung niên nam tử phụ trách bán đấu giá thở sâu. Gã chẳng thể nào nghĩ tới, sau Trúc Cơ Thiên, rõ ràng lại xuất hiện một khỏa đan dược để cho tu sĩ nơi đây lại lâm vào điên cuồng như vậy.
Lập tức mười vạn tu sĩ ở đây nhao nhao đưa ra yêu cầu khảo thí. Âm thanh càng lúc càng lớn. trung niên nam tử phụ trách bán đấu giá này không chậm trễ chút nào, nâng tay phải vung lên. Lập tức từ trong cánh cửa ánh sáng ở bên cạnh gã, có hai lão giả đi ra.
Hai lão giả này đầu tóc bạc trắng, chính là hai Đan Sư già dặn của Tử Vận Tông Đan Đông nhất mạch, phụ trách khảo thí dược hiệu của đan dược trong lần đấu giá này. Hai người bọn họ đi ra, thái độ của trung niên nam tử phụ trách bán đấu giá kia lập tức liền trở nên khách khí.
Thần sắc của hai lão giả này rất ngạo nghễ, nhìn cũng không thèm nhìn mười vạn tu sĩ ở phía dưới. Một người trong đó nâng tay phải lên bắt lấy viên đan dược, khi ánh mắt đảo qua ấn ký hình cái đỉnh thì trong mắt còn có một tia không vừa ý. Lão cho rằng, Đan Sư không đạt tới Chủ Lô thì không có tư cách lưu lại ấn ký ở trên đan dược. Nếu không phải lúc này mọi người chú ý tới, thì với tính cách của lão, sẽ trực tiếp đem cái ấn ký này xóa đi.
Giờ phút này lão mang theo vẻ không vui, cầm viên đan dược này đưa lên mũi ngửi một cái. Lão vừa ngửi, lập tức thân hình bỗng nhiên chấn động, hai mắt lộ ra vẻ không thể nào tin, rồi vội cúi đầu cẩn thận nhìn lại. Lão càng xem lại càng nóng vội, dần dần thân hình đều run rẩy cả lên, hai mắt trợn to, lộ ra vẻ không thể nào tin.
“Điều đó là không có khả năng... Không có khả năng có đan dược như vậy. Điều đó không có khả năng...” Lão giả này nghẹn ngào thì thào. mười vạn tu sĩ ở bốn phía nghe dc lời nói của lão truyền ra, thì nguyên một đám hô hấp lập tức dồn dập cả lên. Bọn họ không cách nào tưởng tượng, đan dược này đến cùng có phẩm chất gì mà rõ ràng làm cho một Đan Sư già dặn phải hoảng sợ thất sắc.
Một lão giả khác lúc này đã cất bước tới gần, cũng cẩn thận quan sát một chút, lại ngửi một cái. Dần dần trong hai mắt lão lộ ra tia sáng kỳ dị, như muốn nhìn thấu bên trong viên đan dược này. Nhưng rất nhanh, sắc mặt của lão đã trở nên trắng bệch, trong thần sắc lộ ra vẻ không dám tin, lại càng có cả hoảng sợ.
“Chuyện này... Đây là...” Hai lão giả này nhìn nhau một cái, đều thấy được vẻ hoảng sợ mãnh liệt trong mắt đối phương. Thân hình của bọn họ run rẩy, hô hấp lập tức trở nên dồn dập.
“Hai vị đan lão, viên thuốc này...”
“Viên thuốc này không thể bán!!” Hai vị Đan Sư này gần như cùng lúc nói ra. Lúc âm thanh này vang lên thì trong chớp mắt, toàn bộ phòng đấu giá lập tức ầm ầm ông minh.
“Vì cái gì không thể bán. Chúng ta là muốn khảo thí. Chẳng lẽ đan phách của Tử Vận Tông muốn xuất hiện lần đầu không đấu giá trong suốt ngàn năm qua!!”
“Dựa theo quy tắc đan phách thì chúng ta có thể yêu cầu khảo thí. Bây giờ còn chưa khảo thí ra kết quả đã nói là không bán?”
“Chúng ta muốn kết quả khảo thí xem viên thuốc này đến cùng là có được mấy thành dược lực!”
Âm thanh của mười vạn tu sĩ vang lên quanh quẩn, nhất là Tiểu Bàn Tử lại càng lớn tiếng gào rú. Sắc mặt của trung niên nam tử phụ trách bán đấu giá thay đổi, loại chuyện này là lần đầu gã gặp được. Giờ phút này, khi gã còn đang lo lắng, thì ở bên cạnh gã, trong chớp mắt lại xuất hiện một cánh cổng ánh sáng.
Từ trong cánh cổng này, thình lình có bảy người đi ra!
Bảy người này vừa đi ra, thì sắc mặt của trung niên nam tử kia lập tức đại biến. Gã vội vàng ôm quyền thật sâu. Còn hai lão Đan Sư kia thì thần sắc cũng cực kỳ cung kính, ôm quyền cúi đầu.
Mười vạn tu sĩ ở bốn phía phòng đấu giá cũng lập tức yên tĩnh trở lại. Nhưng nguyên một đám lại lập tức trợn to hai mắt, lộ ra vẻ rung động. Bởi vì bọn họ lập tức nhận ra, bảy người này... Toàn bộ đều là Chủ Lô của Tử Vận Tông Đan Đông nhất mạch!
Thậm chí tên của từng người đều như sấm bên tai bọn họ. Giờ phút này, khi tất cả còn đang chấn động, thì bảy người này đã đi thẳng tới chỗ viên Nhập Ma Đan. Một người trong đó nâng tay phải lên cầm lấy đan dược, sau khi nhìn một chút thì tay phải run lên, vẻ mặt lộ ra rung động.
Tuy sự rung động này nháy mắt đã bị che giấu đi, nhưng dưới con mắt chú ý của mười vạn người ở đây, thì vẫn có người bắt gặp. Những tu sĩ chứng kiến được thần sắc của Chủ Lô, thì tại đáy lòng như đang có mười vạn lôi đình đồng thời nổ vang.
“Tử Vận Tông Đan Đông nhất mạch ta, trong mỗi lần đan phách, thì chỉ có một lần cơ hội giúp chư vị có thể khảo thí dược hiệu. Các ngươi xác định, là muốn dùng nó trên viên đan dược kia?” Vị Chủ Lô Đan Sư đang cầm đan dược chậm rãi mở miệng, ánh mắt đảo qua mười vạn tu sĩ phía dưới. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, thì y thầm than một tiếng, đem Nhập Ma Đan thả trôi nổi ở giữa không trung, còn mình thì khoanh chân ngồi xuống.
Sáu người ở bên cạnh y cũng lần lượt nghiêm túc khoanh chân ngồi xuống. Bảy người vây quanh viên Nhập Ma Đan này, đồng thời hai tay bấm niệm pháp quyết. Lập tức ở trước mặt bảy người bọn họ, xuất hiện bảy cái lò đan khác nhau. Bất kỳ một cái lò đan nào cũng đều là tuyệt phẩm!
“Nhen nhóm lên một lò đan, đại biểu một thành dược lực. Việc này rất công bằng, bởi vì thảo mộc dùng để luyện chế ra đan dược bán ở trong đan phách đều là dược thảo do Đan Đông nhất mạch ta gieo trồng. Trừ phi viên thuốc này không phải là do Đan Đông nhất mạch ta luyện chế. Bằng không nhất định là sẽ trắc ra dược hiệu mấy thành.”
Lời này nói ra được mười vạn tu sĩ muôn người chú ý lắng nghe. Bảy vị Chủ Lô Đan Sư này thanh danh hiển hách, đức cao vọng trọng. Lúc này nguyên một đám nhắm hai mắt lại, một cỗ đan hương mờ mịt mông lung nháy mắt tràn ngập bốn phía, một lò đan lập tức sáng ngời, ngay sau đó là cái thứ hai, cái thứ tư, toàn bộ sáng lên!
Sáng lên bốn cái, đại biểu có thể phát huy bốn thành dược lực...
Thì ra là mới được bốn thành, còn không bằng Trúc Cơ Thiên lúc trước. Tuy nhiên Trúc Cơ Thiên kia bởi vì có đan dược để so sánh nên có thể đơn giản nhận ra được dược hiệu. Nhưng viên độc đan này lại không có đan dược cùng loại để so sánh, cho nên xem không... Hả? Tiếng bàn tán bốn phía vừa mới nổi lên thì lập tức như bị nhéo ở cổ, toàn bộ phòng đấu giá lại trở thành một mảnh tĩnh mịch.
Giờ phút này, hô hấp của mười vạn tu sĩ đều gần như đình trệ.
Nguyên một đám thần sắc rung động, ngơ ngác nhìn lò đan thứ năm, thứ sáu, rồi thứ bảy, trong chớp mắt, toàn bộ đều sáng ngời!
“Bảy... Bảy thành?”
“Chẳng lẽ là do Chủ Lô luyện chế? Cái này... Chuyện này...”
“Đây không phải là bảy thành. Nếu có lò đan thứ tám...” Trong lúc những người này đang chấn động, sắc mặt của bảy vị Chủ Lô Đan Sư kia cũng đại biến, tâm thần như đang nổ vang, thì trong chớp mắt, lại có ba vị Đan Sư đi ra từ trong cánh cổng ánh sáng. Ba người này thình lình cũng đều là Chủ Lô, mang theo vẻ mặt nghiêm túc, ngưng trọng cất bước đi tới. Ngay sau khi ngồi xuống thì lập tức xuất ra lò đan của bản thân.
Nhưng gần như ngay khi lò đan của bọn họ vừa mới xuất hiện thì lập tức có một lò đan sáng lên. Đây đã là lò đan thứ tám. Ngay sau đó, cái thứ chín, cho đến lò đan thứ mười, trong nháy mắt sáng ngời!
Mười lò đan, đồng loạt phóng ra hào quang ngập trời. Giờ phút này, không có bất kỳ một tiếng xôn xao nào. Bởi vì mười vạn tu sĩ ở nơi đây, toàn bộ đều đã ngây ngốc tại chỗ...
Về phần mười vị Chủ Lô khảo thí đan dược, giờ phút này cũng đã hoàn toàn ngốc trệ, trong đầu bọn họ nổ vang. Nguyên một đám hô hấp dồn dập, ánh mắt lộ ra sự rung động mà cả đời này chưa từng có. Ngay sau đó, sắc mặt của tất cả bọn họ bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi.
Điên cuồng! mười vạn tu sĩ tham dự đan phách ở nơi đây, sau nháy mắt đã kịp khôi phục lại phản ứng. Cho dù trong đầu của bọn họ đang nổ vang, nhưng hai mắt đều đã đỏ ngầu, hơi thở phát ra ồ ồ. Có thể nhìn ra, bọn họ đang... Điên cuồng!
Đan dược mười phần có thể nói là tuyệt phẩm. Từ xưa đến nay chưa bao giờ xuất hiện ở trong đan phách!
Trúc Cơ Thiên lúc trước, so sánh cùng với Nhập Ma Đan này thì hoàn toàn là một cái dưới đất, một cái trên trời!
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương