Ngã dục phong thiên bns
Chương 23 : Thượng cổ chi thú
Trong lúc Mạnh Hạo đang bế quan trong khe hở trên đỉnh Hắc Sơn, phong ba do lần phóng đan vừa rồi gây ra ở Kháo Sơn Tông cũng dần qua đi. Hai người Chu, Doãn trở về, có rất nhiều người nhìn thấy nhưng không ai dám hỏi đan dược rốt cuộc rơi vào tay ai. Mạnh Hạo thì không thấy quay trở lại, có không ít người đồn Mạnh Hạo đã chết.
Tại tòa đệ nhất động phủ của đệ tử ngoại tông trên ngọn Đông Phong, Vương Đằng Phi mặc áo trắng, chắp hai tay sau lưng đứng đó, mái tóc dài tung bay theo gió. Với phong thái và vẻ ngoài của hắn, đừng nói là Kháo Sơn Tông, nếu hắn gật đầu, ngay cả những nữ tu trẻ trong giới tu chân toàn Triệu quốc sẽ đều vì hắn mà si mê.
Ánh mắt ôn hòa, khí tức nho nhã, lại thêm dung nhan anh tuấn tiêu sái, tu vi không tầm thường khiến Vương Đằng Phi trở thành một người nhận được mọi sủng ái của tạo hóa. Lúc này, hắn đang đứng đó mỉm cười, ánh mắt nhìn về xa xăm có chút mong ngóng. Ánh mắt giống như có thể nhìn xuyên qua núi hoang trùng trùng điệp điệp, dừng lại ở ngọn Hắc Sơn đầy yêu thú.
“Thời gian không sai biệt lắm! Ta mất ba năm thời gian tìm kiếm điển tịch, lại thêm một năm tìm khắp Triệu quốc, cuối cùng ở Kháo Sơn Tông này đợi thêm hai năm nữa, rốt cuộc đã chờ được ngày này. Hai trăm năm trước, Ứng Long kia trước khi chết đã bay tới nơi này.”
Khuôn mặt Vương Đằng Phi nở nụ cười như có gió xuân thổi nhưng trong lòng lại như có lửa nóng đang chực chờ thiêu đốt.
“Thật không nghĩ hai việc quan trọng nhất với ta lại đều có quan hệ với Kháo Sơn Tông này, có lẽ cũng là do duyên phận. Sau khi việc này chấm dứt, ta sẽ tiến vào nội môn, tìm cách Trúc Cơ. Việc này có liên quan tới chuyện thứ hai!” Vương Đằng Phi tự nhủ, nụ cười nở ra càng tươi tắn hơn.
“Vương sư huynh, mọi sự đã chuẩn bị ổn thỏa. Mặt khác, tông môn dựa vào điều kiện Vương sư huynh đưa ra đã mời thêm mấy vị đạo hữu, lần này nhất định sẽ thành công. Chỉ tiếc, Thượng Quan Tống hắn chưa thấy trở về, không biết đã đi đâu, cũng không biết hắn có mời Thượng Quan sư thúc hay không.”
Sau lưng Vương Đằng Phi là một nam tử có tu vi Ngưng Khí tầng thứ năm, cung kính mở lời.
“Không sao, việc này ta đã chuẩn bị rất lâu rồi. Theo suy đoán của ta, yêu mãng sắp hoàn tất việc lột xác. Lúc nó thành công cũng là lúc nó suy yếu nhât.” Vương Đằng Phi vừa cười vừa nói, hai mắt sáng ngời. Hắn đã bỏ ra nhiều năm thời gian để chuẩn bị, lại bỏ ra bốn kiện trọng bảo, dùng mấy vạn linh thạch để bố trí trận pháp. Cái giá quá lớn ấy khiến cho hắn không dám có sai sót.
“Vương sư huynh yên tâm, việc này nhất định sẽ thành công, sư huynh sẽ lấy được yêu đan.”
“Tất nhiên phải thành công, vì Vương Đằng Phi ta chưa từng thất bại bao giờ.” Vương Đằng Phi cười, khuôn mặt càng thêm rạng rỡ. Hắn hiểu, nếu những thông tin trong điển tịch là chính xác, từ này về sau hắn có một kiện chí bảo mang theo mình, thậm chí còn có cơ hội đoạt được truyền thừa từ thượng cổ. Về chuyện yêu đan, nếu ở thời điểm yêu thú còn sung mãn, nó nhất định ngang với một kiện thiên tài địa bảo. Tiếc là nhiều năm trôi qua, tác dụng có lẽ không còn nhiều, cùng lắm là giúp ta thuận lợi vượt qua bình cảnh, đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy mà thôi.
“Sáng sớm mai, chúng ta sẽ đi Hắc Sơn.” Vương Đằng Phi bình thản nói.
Dưới làn áo, hắn sờ lên cánh tay phải của mình, có một chỗ lấm tấm những điểm huyết sắc, ánh mắt hiện lên vẻ kích động.
Năm hắn mới có sáu tuổi, một giọt huyết dịch rơi từ trên không xuống, nhỏ lên cánh tay hắn hình thành. Từ đó về sau, ban đêm hắn thường gặp phải mộng cảnh. Trong mộng cảnh đó, hắn như trở thành Quân Chủ, rong ruổi giữa thiên địa, đất trời. Cũng chính giọt huyết dịch này khiến hắn lấy được một tia truyền thừa, rồi dựa vào cảm ứng, lần theo từng dấu vết để tìm đến nơi này.
“Thế gian này, ngoài ta ra không còn ai khác có thể tìm tới chỗ này, vì chỉ có ta, người đã lấy được một tia truyền thừa trong giọt máu ấy. Ta còn có cảm giác, giọt máu ấy là duy nhất.” Vương Đằng Phi nhìn về ngọn Hắc Sơn ở xa xa, ánh mắt đầy mong chờ. “Nếu Kháo Sơn Lão Tổ vẫn còn sống, bảo vật này khó thoát khỏi tay hắn. Nhưng hắn đã mất tích bốn trăm năm nay, đây chính là tạo hóa, là cơ duyên của Vương Đằng Phi ta.”
“Căn cứ vào điển tịch và những tìm hiểu của ta, hai trăm năm trước, Ứng Long kia bay tới đây đã bị kiện chí bảo ấy che dấu khí tức nên có rất ít người phát hiện ra. Kháo Sơn Tông này cũng vậy. Chỗ đó còn có cấm chế cường đại, không chỉ ngăn cho khí tức thoát ra ngoài, dù xâm nhập vào cũng không có thu hoạch gì, hai mắt sẽ bị huyễn thuật mê hoặc mà thôi.”
“Yêu mãng này cũng thật là giảo hoạt! Bình thường nó ngủ say không ra ngoài, những khi lột da mới gào thét ầm trời. Tại thời điểm yêu mãng lột da, cấm chế mới mất đi, tu sĩ mới có thể buớc vào. Ngay cả việc này cũng chỉ có ta mới biết, người khác không cách nào nghĩ ra. Chí bảo, truyền thừa chính là đang chờ Vương Đằng Phi ta.”
Vương Đằng Phi hất tay áo, quay người bước trở về động phủ. Ánh trăng rơi trên người hắn, vờn quanh như múa, không muốn rời đi. Cảm giác hắn lúc này giống một tiên nhân đạo cốt khiến đám tu sĩ bên cạnh hết sức sùng bái.
Sáng sớm ngày thứ hai, trên đỉnh Hắc Sơn, trong cái khe người ngoài không nhìn thấy được, Mạnh Hạo đang ngồi, toàn thân một màu đỏ thẫm. Mồ hôi mang theo chất dịch nhầy màu đen dơ bẩn từ lỗ chân lông không ngừng tiết ra. Hắn đã bế quan mấy ngày, tinh thần vẫn thanh tỉnh, cũng nhiều lần nghe tiếng yêu mãng gầm rú, gào thét như sắp tới thời điểm mấu chốt.
Mạnh Hạo không có tâm tư muốn đi xem sự việc, hắn chỉ tập trung toàn lực để trùng kích bình cảnh. Hai mắt hắn đỏ bừng, mười viên Hạn Linh Đan hắn đã nuốt vào tám viên, trong đầu vang lên tiếng nổ trầm đục, cả người run rẩy. Toàn thân lúc thì có cảm giác như muốn bị xé rách, lúc lại phảng phất như một tờ giấy, thổi khẽ là có thể bay lên.
Trong cơ thể Mạnh Hạo, kinh mạch sáng lên óng ánh, linh lực vận chuyển như sông lớn cuồn cuộn chảy, rồi tụ lại thành một hồ nước. Cái hồ này tồn tại ở vùng đan điền của Mạnh Hạo. Hắn cảm thấy hồ nước này có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ của Ngưng khí tầng thứ năm, cũng cảm giác được đường ranh giới rất khác nhau giữa tầng thứ năm, thứ bảy và thứ chín, hay còn gọi là đại viên mãn.
Sau tiếng nổ vang, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hai mắt Mạnh Hạo chậm rãi mở ra, ắnh mắt chứa tinh mang trước nay chưa từng có. Thân thể hắn như cao hơn trước, làn da hơi đen hơn, còn khuôn mặt toát ra khí chất khó nói thành lời.
“Ngưng Khí tầng thứ năm!” Mạnh Hạo thở sâu, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm, hắn có thể tu luyện Phong Hành Thuật, phối hợp với phi kiếm của hắn, cả tốc độ và lực lượng đều được nâng cao lên một tầm mới hoàn toàn khác trước.
“Hạn Linh Đan quả nhiên không tầm thường, nhưng viên đan dược này cũng không thể cứ uống mãi. Theo thời gian, tác dụng đối với việc nâng cao tu vi sẽ giảm đi, không biết có trụ được tới lúc ta đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu không.” Mạnh Hạo cúi đầu nhìn hai viên Hạn Linh Đan còn lại, thần sắc khó tả. Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gào thét thê lương của yêu mãng. Hắn bước theo khe hở, hướng ra ngoài quan sát. Tình cảnh nhìn thấy khiến con ngươi hắn co rút, hai tay không tự chủ được co lại thành nắm đấm.
Ở cách đỉnh núi không xa, có một thanh niên tuấn mỹ phi phàm, mặc áo trắng, phi kiếm kim sắc vờn quanh làm nhấc lên từng trận cuồng phong đang đại chiến cùng với hơn nữa phần thân thể đã trườn ra ngoài của yêu mãng.
Người này chính là Vương Đằng Phi!
Vương Đằng Phi vẫn giữ nụ cười tươi, bộ dáng thong dong, ánh mắt ôn hòa, thần sắc như mặt trời buổi sáng. Lúc hắn ra tay công kích cũng mang lại một cảm giác mỹ diệu cho người khác. Đứng quanh hắn có chín người, trong đó một người chính là Thượng Quan Tu. Người này cùng với những người khác đều có tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy, đang giằng co cùng với yêu mãng.
Mạnh Hạo cũng chưa từng gặp qua mấy người này. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Đằng Phi, toàn thân không động đậy, từ sâu trong đáy mắt trổi lên một tia âm trầm mà ngày thường hắn vẫn ẩn giấu.
Sau một thời gian ngắn, yêu mãng càng gào rú thảm thiết, trên thân mình xuất hiện thêm nhiều vết thương, máu tươi văng ra khắp nơi. Thời điểm này đúng là thời điểm nó suy yếu nhất, đám người bao vây càng tấn công kịch liệt. Vường Đằng Phi vẫn mỉm cười nhưng đã không che được ánh mắt đang kích động.
Hắn chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi!
Cùng lúc đó, trên đỉnh chín ngọn núi hoang bỗng lóe lên ngân quang như những sợi tơ nhỏ li ti hợp thành một trận pháp. Trận pháp này che lấp không trung, hóa thành vô số sợi tơ bạc, nhìn từ xa như một vầng sương mù bay thẳng tới nơi đám tu sĩ đang chiến đấu với yêu mãng, xem bộ dáng như muốn phong ấn lấy nó.
Yêu mãng chợt ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, âm thanh vang vọng khắp bốn phương làm cả ngọn Hắc Sơn chấn động, sau đó từ trên đỉnh đầu yêu mãng xuất hiện một hư ảnh thú.
Con thú này toàn thân đỏ thẫm, to lớn khổng lồ với hai đôi cánh, đầu lâu dữ tợn, móng vuốt sắc bén lóe lên hàn mang lạnh buốt. Sau lưng nó có một chiếc đuôi dài. Ở thời điểm hư ảnh xuất hiện, bầu trời biến sắc. Đám tu sĩ hoảng sợ, duy chỉ có Vương Đằng Phi đứng đó, hai mắt càng kích động mãnh liệt hơn. Hư ảnh ấy xuất hiện rồi lại rất nhanh biến mất.
Hư ảnh thú vừa biến mất, yêu mãng liền từ trong hang động bay ra, lớp vẩy đã lột xong sáng bóng vô cùng. Lúc bay ra, nó không ngừng gào thét, từ miệng phun ra một màn sương đỏ bao trùm bốn phía. Đám tu sĩ và Vương Đằng Phi vẫn trơ mắt nhìn màn sương tràn tới. Trận pháp vốn hóa thành màn sương mù liền rơi xuống, bao phủ lấy yêu mãng, bao phủ cả đám người Vương Đằng Phi vào trong.
Nhìn thấy cảnh đó, Mạnh Hạo trợn mắt kinh ngạc. Lúc lột da xong, rõ ràng hắn không nhìn thấy thanh phi kiếm trên thân yêu mãng ở chỗ nào. Rồi hắn không do dự, dùng tốc độ nhanh nhất, đạp lên phi kiếm mà xông lên đỉnh núi, chạy vào trong động con yêu mãng vừa bay ra cách đó không lâu.
“Nhanh! Phải nhanh lên!” Mạnh Hạo gầm nhẹ, hắn liều lĩnh nhảy vào trong động, không để ý tới thứ mùi cổ quái đang bao trùm nơi này mà chạy thẳng vào bên trong. Hắn liếc mắt đã nhận ra một mảng lớn da yêu mãng đã lột xong, thấy cả thanh phi kiếm vẫn còn cắm trên mảng da màu xám lúc trước.
Mạnh Hạo vội chạy tới rút mạnh thanh phi kiếm ra, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, khuôn mặt đỏ bừng, tâm trạng cực kích động. Đang muốn rời khỏi nơi này thì hắn trợn mắt, phát hiện ra bộ da mãng xà mà cả đời này hắn chưa từng được thấy, cũng chưa có thứ gì khiến hắn hoảng sợ như vậy.
Đó là một thi thể yêu thú đã khô héo nhưng vẫn lớn chừng trăm trượng. Hang động này lớn như thế, nhưng đã bị thi thể này chiếm mất hơn một nửa.
Thi thể yêu thú cao lớn gần trăm trượng, hai đôi cánh đã vỡ và cái đầu lâu vẫn khiến hắn kinh khiếp. Thi thể này đúng là hư ảnh mà con yêu mãng vừa ra khỏi hang kia biến ảo thành. Thứ mà hắn đã nhìn thấy, đã gọi là yêu mãng kia thực ra chỉ la một cái đuôi của nó mà thôi.
“Đây là cái đuôi đã thành yêu, thành yêu vĩ rồi!” Mạnh Hạo há hốc mồm.
“Cái này…, cái này chính là yêu đan!” Mạnh Hạo cắn răng ngăn cho hắn khỏi hét lên. Hắn đã săn giết nhiều yêu thú, kinh nghiệm và hiểu biết về yêu đan cũng không kém. Thông thường yêu đan đều ở tại đầu của yêu thú. Hắn nhảy mạnh, nhoáng một cái đã tiến tới gần đầu yêu thú, một tay cầm thanh phi kiếm cổ xưa, một tay lôi từ trong hộp sọ ra một viên yêu đan đã khô quắt. Hắn đang muốn quay người trở ra thì lại giật mình kinh hãi. Từ chỗ hắn đứng, hắn nhìn thấy cái đầu khổng lồ của yêu thú đang đè lên một cỗ hài cốt.
Hài cốt này nằm ở đây không biết đã bao nhiêu năm rồi, bên cạnh có một túi trữ vật màu vàng. Hắn cảm thấy huyết dịch trong người đang sôi trào. Trong hang động này hắn đã lấy được tiểu kiếm, lấy được một viên yêu đan, lại còn được thêm một túi trữ vật kim sắc nữa. Hắn ôm cả ba thứ lại, nhanh như gió xông ra khỏi hang động, chạy thẳng xuống chân núi.
“Phát tài rồi! Lần này lão tử phát tài rồi!”
Sau khi Mạnh Hạo rời đi khoảng hơn mười tức thời gian, thân ảnh vừa thoát vào trong rừng cây ở phía xa thì một thân ảnh áo trắng bay ra khỏi đám sương mù. Người này chính là Vương Đằng Phi, đang nhảy khỏi phi kiếm rơi xuống trước cửa động, không thèm quan sát xung quanh mà chạy vội vào trong.
Truyện khác cùng thể loại
491 chương
369 chương
44 chương
363 chương
160 chương