Ngã dục phong thiên bns
Chương 219 : Việc này bất công
Trong lúc không khí xung quanh vẫn còn đang sôi sục thì Mạnh Hạo đứng dậy, bất chợt mọi người cũng yên lặng lại mà nhìn theo hành động của hắn. Mọi ánh mắt đều dừng lại trên người Mạnh Hạo, có phức tạp, có hậm mộ, có rung động, cũng có cả ghen ghét nữa.
Mặc kệ mọi loại ánh mắt với đầy đủ các loại tâm tình hướng về phía mình, Mạnh Hạo đầy mỏi mệt quay người hướng về phía đám người Vương Phàm Minh chắp tay cúi đầu chào rồi rời khỏi bàn nhỏ, tiến đến một chỗ sáng sủa bên quảng trường rồi ngồi xuống tĩnh tọa.
“Mười canh giờ sau sẽ bắt đầu thí luyện đợt thứ hai của khảo hạch tấn chức Đan sư, cũng là vòng cuối cùng. Trong mười người, tuyển chọn một người duy nhất trở thành Đan sư. Đợt khảo nghiệm thứ hai là về công pháp thôi phát lực lượng. Các ngươi có mười hai canh giờ để nghỉ ngơi nhưng tuyệt đối không được rời khỏi nơi này.” Vương Phàm Minh thở dài liếc nhìn Mạnh Hạo, sau đó quét qua đám đệ tử bốn phía, nhàn nhạt giải thích.
Sở Ngọc Yên vẫn cứ chăm chú nhìn Mạnh Hạo, sự rung động trong mắt vẫn chưa tiêu tán đi. Tuy vừa nhìn thấy hắn, nàng lại cảm thấy bực bội trong lòng, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận Mạnh Hạo trước mắt quả thật có đủ tư cách để cho người khác ngưỡng mộ.
“Thảo mộc tạo nghệ cũng chỉ là một phần thành tựu của Đan sư mà thôi, còn cần phải xem xem tư chất luyện đan của người này như thế nào nữa. Mà phần này bên trong lại bao gồm thôi hóa, cũng chính là biểu hiện trình độ khống chế tu vi linh lực, nên cũng không dễ dàng mà thực hiện được. Ta cũng muốn xem thử người này có thể biểu hiện kinh người như trước được hay không.” Lúc này Sở Ngọc Yên càng nhìn càng cảm thấy Mạnh Hạo không vừa mắt chút nào, bất giác trong lòng có chút không phục.
Ba vạn dược đồng xung quanh không có ai rời khỏi đây, cả đám đang thấp giọng bàn luận về mười người đứng đầu bên kia, có điều trong mười câu, thì bảy tám câu có liên quan tới Mạnh Hạo, còn hai ba câu còn lại mới đề cập tới chín người đã trổ hết tài năng trong vòng thí luyện thứ nhất còn lại.
Chín người này cũng đang hết sức căng thẳng. Bọn họ cũng đang tận dụng hết thời gian nghỉ ngơi để khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên một góc quảng trường, vận chuyển tu vi trong cơ thể. Chỉ có thể giữ cho cơ thể ở trạng thái đỉnh phong nhất, tương lai của bọn họ sau đợt khảo thí thứ hai này cũng có thể chắc chắn thêm phần nào.
Cho dù ở vòng đầu tiên, Mạnh Hạo dùng một tư thế như nghiền ép vượt trên toàn bộ khiến cho bọn họ ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Thế nhưng thực tế thì vị trí đệ nhất cùng với vị trí thứ mười cũng không có gì khác nhau cả, bởi vì cả đám mười người bọn họ đều có đủ tư cách tham dự đợt khảo hạch thứ hai.
Mà đợt thí luyện thứ hai này, mới quyết định tất cả!
Cho dù đợt đầu tiên, Mạnh Hạo có biểu hiện mạnh mẽ vượt trội, thì đợt thứ hai này, chín người bọn họ cũng không phải là không có khả năng giành chiến thắng. Bởi vì cho dù có hiểu biết thảo dược nhiều bao nhiêu đi chăng nữa, thì thôi hóa thảo dược cần phải có tu vi, chẳng những thế còn cần trình độ nhuần nhuyễn, thậm chí phải có trình độ khống chế linh lực tinh xảo, nhiều linh lực một chút…thảo dược sẽ bị thiêu rụi, còn nếu thiếu chút linh lực thì…thảo dược sẽ sinh trưởng kém, khó có thể đạt được mức dược lực cao nhất.
Chín người lúc này thở nhẹ, đồng loạt ngồi xuống, trong đầu mường tượng ra nhưng kinh nghiệm thôi hóa đã gặt hái được trong những năm gần đây. Dần dần mỗi người đều bình tĩnh trở lại.
Từ đầu tới giờ Mạnh Hạo vẫn cứ nhắm hai mắt lại, thực ra tu vi của hắn cũng không hao phí nhiều lắm trong phần thi đầu tiên, phần mỏi mệt chủ yếu cũng không phải từ thân thể hắn truyền tới, mà là do quá trình cướp đoạt truyền thừa Bỉ Ngạn hoa trong đầu cùng với yêu đan xoay tròn, khiến cho đầu hắn đau nhức không thôi. Lúc này hắn bình tâm nghỉ ngơi, trong đầu cũng dần bình tĩnh yên ả lại không ít.
Mười canh giờ cũng nhanh chóng trôi qua. Ngay khi vừa kết thúc canh giờ thứ mười thì giọng nói của Vương Phàm Minh cũng truyền ra, vang vọng khắp cả quảng trường, đồng thời tay phải của lão cũng nâng lên hướng về lò đan bên cạnh nhấn một cái.
“Đợt thí thí luyện thứ hai, mười người các ngươi lập tức tiến tới đây!” Lời vừa nói ra, cả quảng trường cũng đồng loạt chấn động, âm thanh của lô chung ngân nga, mà ba vạn dược đồng nơi này bỗng nhiên cảm nhận một trận choáng váng, khi nhìn lại thì cả đám chợt hít sâu vào một hơi.
Quảng trường trước mắt vẫn là quảng trường, có điều ba vạn bàn nhỏ kia đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là mười cái bệ đá cao ba trượng. Mười bệ đá vững chãi đứng đó, tỏa ra hào quang sáng lấp lánh khiến cho người ta càng thêm bị thu hút phải nhìn vào.
Trong lúc mười bệ đá vừa xuất hiện, ngoại trừ Mạnh Hạo, chín người còn lại ngay lập tức tung người từng người phân biệt nhảy lên trên từng bệ đá.
Cảm giác được vạn người chăm chú nhìn vào cũng khiến cho thần sắc của chín người khó nén được mà trở nên xúc động. Có điều, có thể trổ hết tài năng, vượt lên trên ba vạn người thì bọn họ cũng được tính là những nhân vật kiệt xuất của thế hệ. Do vậy, mà họ chỉ chợt xúc động trong chớp mắt rồi nén lại, thay vào đó và sự quyết tâm và chấp nhất hiện lên rõ ràng trong ánh mắt.
Mạnh Hạo mở mắt ra, ánh mắt hắn chợt lóe sáng. Đầu hắn rốt cuộc cũng đã hết đau nhức, mà cái thiên tư thảo mộc kia cũng đã hoàn toàn dung hợp vào trong người hắn, có thể nói là như hai mà một vậy!
“Đại sư, là tình thế bắt buộc của ta.” Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên đầy quyết đoán, hắn đứng lên, nhoáng người cất bước thẳng tới bệ đá cuối cùng. Hắn xuất hiện, khiến cho bốn phía nhất thời chợt yên tĩnh lại, vô số ánh mắt liếc nhìn về phía hắn. Ánh mắt mọi người lúc này đầy trong đợi vào cuộc khảo thí tấn chức đan sư này, đến cùng thì ai…là người trở thành Đan sư!
Một khi trở thành Đan sư, từ nay về sau sẽ vượt lên trên mười vạn người.
Thân phận, địa vị, đãi ngộ từ tông môn cùng với thanh danh sẽ chênh lệch nghiêng trời lệch đất với dược đồng. Cả hai không còn ở trong cùng một tầng thứ nữa. Trong toàn bộ Tử Vận tông, Đan sư cũng chỉ có hơn một ngàn người mà thôi, thậm chí nếu có đầy đủ thiên tư cùng với đại cơ duyên thì cũng có thể bước vào đại cảnh giới Chủ lô, tức thì sẽ oanh động cả Nam Vực này. Dù sao thì Chủ lô là một vị trí tôn cao trong đan đạo, cho dù là ở Tử Vận tông hay ở bên ngoài cũng đều nhận được sự kính trọng vô cùng.
Chủ lô đan sư, trong toàn Tử Vận tông cũng chỉ có gần trăm người mà thôi.
Trong đó có tám người là Tử lô đan sư. Tám người này nhiễm nhiên đại biểu cho trình độ đỉnh phong của đan đạo, có vị trí chỉ dưới ba vị đan đạo đại sư Nam Vực mà thôi! Mỗi một vị đều nhận được sự kính trọng từ tất cả các đại tông môn gia tộc, thậm chí có được một vị trong gia tộc, tông môn mình chính là khát khao của các tông môn gia tộc này.
Khi Mạnh Hạo đã yên vị trên bệ đá. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Vương Phàm Minh cùng với đám người thất lão nhìn nhau, sau đó một lão giả vung tay phải lên. Lò đan bên cạnh lão bay lên, đồng thời vang ra tiếng ông ông, nắp lò mở ra, trong đó có mười đạo ánh sáng bay ra lơ lửng giữa không trung.
“Mười loại thảo dược khác nhau thuộc những giống thảo dược cũng không giống nhau. Mười người các ngươi hãy tự lựa chọn riêng phần mình, người thôi hóa thành thục nhất chính là Đan sư!”
Lão vừa nói xong, ngoại trừ Mạnh Hạo, chín người khác trên bệ đá đều lóe sáng hai mắt, đồng loạt nhìn về một đám hạt giống thảo dược mờ ảo đang lơ lửng giữa không trung, đáng tiếc không cách nào phân biệt được chủng loại nào cả. Nhưng cũng có người quyết đoán, đưa tay chụp vào hư không, sau đó một đoàn sáng bay tới rơi vào lòng bàn tay của người đó hóa thành một hạt giống màu xanh nhạt.
“Thủy Lam hoa…” mấy người khác cùng nhìn lại, hoa này dùng để luyện chế một ít đan dược thiết yếu cho Trúc cơ, độ thôi hóa không hề dễ.
Lúc này những người kia cũng không chần chừ nữa mà hướng về chùm sáng đang lơ lửng trên không trung chụp lấy riêng phần mình từng đoàn sáng. Trong tay chín người lúc này là chín hạt giống không giống nhau, có dễ có khó tùy vào vận khí của mỗi người, có điều mức độ khó dễ xem ra cũng không có nhiều sai biệt lắm.
Ngay khi mọi người chọn xong, Mạnh Hạo bình tĩnh nâng tay phải chụp lấy đốm sáng duy nhất còn sót lại trên không trung. Khi ánh sáng trong lòng bàn tay hắn tiêu tán đi, thì một hạt giống màu xám tro cũng dần hiện ra.
“Là Hôi phi diệp sao…” Ngay lúc Mạnh Hạo nhìn vào trong bàn tay mình, thì mấy vạn dược đồng xung quanh cũng đồng loạt nhìn thấy, lập tức một loạt tiếng ồ thốt lên.
“Mười loại thảo dược khác nhau, Hôi Phi diệp trong này là loại đơn giản nhất, vận khí của Phương Mộc này cũng thật là …”
“Cũng không thể nói vậy được a, Hôi Phi diệp này, thật ra thôi hóa cũng không tính là dễ dàng như vậy.”
Trong lúc mọi người xung quanh ồn ào sôi nổi nghị luận, thì sắc mặt chín người khác trên đài cao cũng có chút khó coi, có điều Mạnh Hạo lại là người ra tay cuối cùng, cũng không khác gì không chọn lựa, nên cũng không thể nói gì hắn, cũng không thể nói hắn cố tình chơi xấu được.
“Bắt đầu đi!” Một lão giả bên cạnh Vương Phàm Minh nhìn thấy Hôi Phi diệp trong tay Mạnh Hạo cũng có chút sửng sốt, sau đó lão cũng nhíu mày nhìn đám thất lão xung quanh cũng có chút khó hiểu, nhưng cũng không nhiều lời thêm mà nhàn nhạt nói. Thanh âm lão vang vọng khắp quảng trường, trực tiếp đè ép tất cả những lời nghị luận rầm rì kia xuống.
Bốn phía cũng nhanh chóng an tĩnh lại, mà mười người Mạnh Hạo trên đài cao cũng nhanh chóng tập trung nhìn vào hạt giống trong lòng bàn tay, vận chuyển linh lực trong cơ thể, dựa theo công pháp của Đan Đông nhất mạch, dùng linh lực của bản thân để tẩm bổ, bắt đầu tiến hành thôi hóa thảo dược.
Hơn mười hơi thở sau đó, âm thanh tách tách cũng nhanh chóng truyền ra, tất cả hạt giống bên trong lòng bàn tay của mọi người, kể cả của Mạnh Hạo cũng đều bắt đầu nảy mầm, sau đó đung đưa trong lòng bàn tay rồi lớn dần lên.
Sắc mặt Mạnh Hạo đầy chăm chú, tu vi trong cơ thể hắn cũng chầm chậm mà đưa ra ngoài, không chút lãng phí nào. Thủ đoạn điều khiển linh lực trong Huyết Tiên truyền thừa hắn đã được rèn luyện không ít, hơn nữa trong khoảng nửa năm vừa rồi tại Tử Vận tông, mỗi ngày hắn đều học tập loại thuật pháp này. Đặc biệt trong mấy tháng đi cùng với Lệ Đào, hắn thường xuyên phải xài thuật này tới mức dồn dập. Nên lúc này, linh khí trong người hắn dũng mãnh tiến vào, cũng rất nhanh, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một gốc thảo dược màu xám cao hai thước.
Mở ra bảy lá, nương theo sự sinh trường, màu sắc lá cây không còn là màu xanh nữa, mà đã xuất hiện những đường kẻ xám.
“Khi Hôi Phi diệp hoàn toàn chuyển sang màu xám cũng có nghĩa là thảo dược hoàn toàn trưởng thành, khi đó mới có thể khiến nó nhanh chóng tan thành tro bụi. Mà tro bụi của nó lúc này mới là bộ phận tinh hoa nhất, cũng chính là dược thảo chân chính.” Mạnh Hạo vừa chăm chú nhìn vào thảo dược trong tay, trong đầu lại hiện lên từng thông tin chi tiết có liên quan tới thảo dược này, cùng với đó là mấy chục loại biến hóa phối hợp của nó.
Thảo dược trong tay Mạnh Hạo càng ngày càng cao, lúc này đã cao trọn vẹn ba thước, mà hơn phân nửa lá cây đã chuyển sang màu xám, đồng thời cũng đã khai ra đủ mười hai lá. Phải biết rằng cực hạn của Hôi Phi diệp, chính là khai xuất ra mười hai lá.
Mà chín người kia, người có thành tích tốt nhất, cũng chỉ có thể hoành thành khoảng sáu thành mà thôi, rõ ràng hoàn toàn không thể nào so với Mạnh Hạo đang sắp thành thục tới nơi rồi.
Sắc mặt chín người khác cực kì khó coi, cả đám hiện lên một vẻ mặt không cam lòng. Thậm chí đám dược đồng xung quanh cũng chỉ còn cách đồng loạt thở dài mà thôi. Chính vì bọn họ đều có kiến thức, nên có thể biết rõ ưu thế của Mạnh Hạo khi chỉ thôi diễn loại thảo dược kia.
“Thí luyện như thế này, có chút bất công…Nếu như Phương Mộc lấy được không phải là Hôi Phi diệp thì tuyệt cũng không có khả năng dễ dàng như vậy…”
“Thật ra cũng không hẳn là bất công, Hôi Phi diệp kia đúng là rất dễ dàng nếu so với linh khí của Phương Mộc mà thôi, nếu là người khác, ngược lại cũng chưa chắc dễ dàng như vậy đâu. Phải biết muốn Diệp này trưởng thành vô cùng đơn giản, nhưng muốn nó sau đó thành Hôi Phi thì phải tốn rất nhiều linh lực hơn hẳn so với các loại thảo dược khác.”
Trong lúc thanh âm nghị luận còn đang quanh quẩn thì Hôi Phi diệp trong tay Mạnh Hạo chợt phịch một tiếng, giống như bị thiêu đốt trong lòng bàn tay hắn mà dấy lên một đoàn lửa màu xám, bên trong ngọn lửa kia, có một đám tro bụi tản ra ngoài.
Một màn này xảy ra khiến cho sắc mặt chín người còn lại đồng lại đại biến.
"Chư vị trưởng lão, việc này bất công !!"
“Hôi Phi diệp của Phương Mộc so với chúng ta thì đơn giản hơn rất nhiều, nếu chúng ta cũng lấy được Hôi Phi diệp thì mọi chuyện cũng thuận lợi như vậy thôi!”
“Chúng ta đã nỗ lực rất nhiều năm chỉ vì cơ hội tấn chức lần này. Chẳng lẽ cuối cùng chúng ta thua vì không phải bổn sự, mà là vì không đủ vận khí, như vậy thật sự quá bất công!”
“Thỉnh cho mở lại đợt khảo thí lần hai, chỉ cần cho chúng ta thôi diễn thảo dược giống nhau, cho dù chúng ta có thua, cũng sẽ tâm phục khẩu phục!!” Chín người trên bệ đá lúc này đều đỏ vằn hai mắt, cả đám không cam lòng hướng về đám người Vương Phàm Minh tranh nhau nói.
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương