Ngã dục phong thiên bns
Chương 216 : Hai chữ đại sư
“Dùng một lệnh bài Chủ lô để được tiến cử vào Đan đông nhất mạch, ngươi có mục đích gì?” lão giả nhanh chóng quay người nhìn thẳng vào Mạnh Hạo, hai mắt sắc lạnh, phút chốc bỗng nhiên có một khí thế uy bức ập tới Mạnh Hạo.
Đang nói, lão nhấc chân bước về phía trước một bước.
Một bước này rơi xuống, như đem bốn phía hoàn toàn phong tỏa lại. Như ngăn cách hẳn nơi này với bên ngoài, khiến cho con người ta khi lâm vào trong hoàn cảnh này bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác như có chạy đằng trời cũng không thể thoát được vậy.
“Phàm là tu sĩ họ Phương trong toàn bộ nước Đông Lai này lão phu đã điều tra qua một lượt, cũng không thể nào tìm ra được lai lịch của ngươi. Ngươi không phải là người dân nước Đông Lai, vậy ngươi tới đây…là có mục đích gì!” Vừa dứt lời, lão giả kia nhanh chóng đặt thẳng tiếp câu hỏi thứ hai. Ý tứ chất vấn của lão cực kì rõ ràng, hơn nữa lúc này khí thế của lão như một đám mây đen cuồn cuộn bao trùm, đàn áp xuống Mạnh Hạo.
Trong lòng Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, có điều vẻ ngoài của hắn đầy tái nhợt. Hắn đứng yên đó, cơ thể hơi run rẩy nhưng cũng không nhúc nhích, quai hàm lại cắn chặt lại mang đầy vẻ quật cường.
“Khai báo rõ ràng tên thật và mục đích của ngươi tới đây. Coi như đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu còn chấp mê bất ngộ thì đừng trách lão phu vô tình!” Lão già lại bước ra thêm một bước nữa, lập tức trong viện sấm sét vang rền. Mà cuồng phong cũng nổi lên gào thét bốn phía, khiến cho cả đám dược thảo bên trong dược điền phút chốc bị tàn phá xác xơ tiêu điều.
Lúc này, sắc mặt của Mạnh Hạo càng thêm tái nhợt, chỉ có điều trong lòng của hắn thì vẫn bình tĩnh như trước. Tuy rằng lão già này có tu vi Kết đan, lời nói tựa như lãnh khốc vô tình, như thực tế có chút không đúng cho lắm. Mạnh Hạo một đường tu hành, trải qua rèn luyện bao nhiêu năm há không nhìn ra được chút mánh khóe trong đó chứ.
Huống chi bản thân mình đã tới Tử Vận tông nửa năm rồi, lão giả này sớm không tới, muộn không tới, lại tới ngay lúc này. Nguyên nhân thì trong đầu Mạnh Hạo đã có suy đoán được hơn phân nửa rồi.
Ngày tấn thăng cũng đã gần kề, bản thân vốn không có tư cách tham dự. Cũng có thể do tư chất ngày đó của hắn trong quá trình kiểm tra là Giáp đẳng khiến cho cả Đan Đông nhất mạch chú ý nên mới có chuyện như ngày hôm nay. Nói là uy hiếp, thực ra thì đúng hơn, là một màn cảnh cáo mà thôi.
Sau khi phân tích rõ ràng mọi chuyện trong đầu, liên tưởng tới sự tình phát sinh trong lần hắn đi qua cầu treo khảo nghiệm tiến vào tông môn, trong lòng Mạnh Hạo cũng trở nên yên ổn lại. Hắn hít sâu một hơi, vẫn giữ vẻ tái nhợt bên ngoài, chắp tay cúi đầu hướng về phía lão giả kia.
“Tên của vãn bối chính xác là Phương Mộc, thực ra cũng không phải là người nước Đông Lai. Bởi vì một lòng hướng tới đan đạo, nên mới khát vọng bái nhập vào Tử Vận tông, cũng không có mục địch nào khác. Chỉ có một lòng học đan mà thôi.” Mạnh Hạo biểu lộ ra một vẻ đắng chát, nhẹ giọng nói.
“Chỉ là Tử Vận tông không thu nhận ngoại nhân, cho nên vãn bối chỉ có thể nghĩ đến biện pháp tìm cách lấy lệnh bài Chủ lô để có thể bái nhập vào tông môn. Vãn bối biết rõ việc này vốn có điều lấp liếm những cũng không còn cách nào khác.
Nếu như tiền bối cảm thấy khó có thể chấp nhận được lỗi này của vãn bối, xin đành phó mặc cho tông môn xử trí.” Mạnh Hạo cúi đầu, cũng không ngẩng đầu đứng dậy.
Xung quanh chợt yên tĩnh lại, lão giả nhìn Mạnh Hạo, lão cũng sớm tra ra được Mạnh Hạo có chút vấn đề. Nhưng thật ra trong tông môn có hơn mười vạn dược đồng, dĩ nhiên cũng có không ít người có vấn đề. Nhưng nếu như có thể đi qua được cầu treo, thì cũng chứng tỏ được người đó cũng không có ác ý đối với Đan Đông nhất mạch, còn nếu như là những kẻ có lòng dạ khó lường, tuyệt đối không thể nào còn nguyên vẹn đi qua cầu treo kia được. Nếu Mạnh Hạo không phải là loại dược đồng có tư chất Giáp đẳng, mà chỉ là loại tư chất tầm thường thì lão giả này cũng không cần quản những chuyện như vậy. Những vấn đề này cứ để tự sinh tự diệt là được. Chỉ là hết lần này tới lần khác tư chất Mạnh Hạo lại khiến hắn chú ý tới, còn khiến cho các Chủ lô đan sư Đan Đông nhất mạch chú ý tới. Hơn nữa người này cũng nhiễm nhiên đoạt được tư cách tham dự tấn thăng hội nghị, mạnh mẽ gạt bỏ hoàn toàn mọi lời nghị luận bài xích, nên…mới có một màn xảy ra như vậy.
“Bước vào Đan Đông nhất mạch ta, suốt đời tuyệt đối không được phản bội, ngươi, có thể làm được không??” Vương Phàm Minh suy nghĩ một lát rồi nghiêm giọng hỏi Mạnh Hạo.
“Tông môn có đại ân dạy bảo đan đạo cho đệ tử, trừ phi tông môn vứt bỏ ta, ta tuyệt đối sẽ không phản bội tông môn.” Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn lão giả trước mặt, chém đinh chặt sắt dứt khoát mở miệng.
Thực tế sau khi Mạnh Hạo ở đây hơn nửa năm qua thì Tử Vận tông cũng đã có một vị trí nhất định trong lòng hắn rồi, đặc biệt là Đan đông nhất mạch. Trong quá trình học tập đan đạo, hắn đã nói, nếu như không có chuyện ngoài ý, hắn học đan tại tông, sẽ tuyệt đối không phản bội lại tông môn.
“Nếu vậy, lão phu có thể không cần để ý tới chuyện lai lịch của ngươi nữa, nếu ngươi nói ngươi là Phương Mộc, vậy lão phu cũng coi như ngươi là Phương Mộc vậy đi. Chỉ là nếu như ngày sau ngươi đám phản bội lại sư môn, đích thân lão phu sẽ thu hồi lại đan đạo của ngươi, nếu lão phu không làm được, thì những đan sư của Đan đông nhất mạch khác sẽ tiếp tục làm đến khi nào có thể thu hồi lại đan đạo của ngươi thì thôi.” Vương Phàm Minh liếc nhìn Mạnh Hạo thật sâu, sau đó nâng tay phải lên vung ra một tấm lệnh bài bay thẳng về phía Mạnh Hạo.
Lệnh bài lạnh băng rơi vào trong lòng bàn tay của Mạnh Hạo, phát ra ánh sáng mờ mờ.
“Một tháng sau là cuộc khảo thí tấn chức đan sư, ngươi đã có tư cách tham dự. Khảo thí chỉ lấy một người duy nhất, có tấn chức được hay không còn trông chờ vào vận mệnh của ngươi.” Vương Phàm Minh nói xong, cũng không nhìn Mạnh Hạo mà quay người hướng về không trung bước vài bước. Sau đó bóng dáng lão cũng dần mất hút.
Như lão đã từng nói, lão không quan tâm tới lai lịch của Mạnh Hạo, bởi vì trong Tử Vận tông Đan đông nhất mạch, có quá nhiều người lai lịch có vấn đề. Thậm chí trong vị trí Chủ lô bên kia cũng có không ít người của tông môn khác trà trộn vào, cũng có những người vì phải ẩn trốn cừu gia bên ngoài mà bái nhập vào Tử Vận tông.
Ngay cả chính bản thân lão cũng không phải là người của nước Đông Lai này, bởi vì đủ loại cơ duyên mới trở thành tu sĩ Đan đông nhất mạch ngày hôm nay.
Đan đông nhất mạch có một truyền thống hào hùng như vậy, phần lớn cũng nhờ công lao của một vị đức cao vọng trọng của Đan đông nhất mạch, thậm chí là của toàn bộ Tử Vận tông, Đan Quỷ đại sư!
“Đan đạo đại đồ, nếu mong muốn trường cửu thì không thể giới hạn môn hộ được. Nếu như có thể có tư chất đan sư, thì bất kế lai lịch ra sao, chỉ cần không phải là kẻ lòng muông dạ thú quá khó lường, thì đều có thể trở thành tu sĩ của Đan đông nhất mạch ta.” Đây cũng chính là truyền ngôn của Đan Quỷ đại sư đối với Đan đông nhất mạch.
Cũng chính vì vậy, cả quá trình truyền thừa từ xa xưa cho tới hiện tại của Đan đông nhất mạch, cho dù cũng xuất hiện một số đệ tử phản bội tông môn, nhưng cũng không có bất kì người nào mang công pháp của Đan đông nhất mạch lưu truyền ra bên ngoài. Có thể vì những người này nhớ đến tình xưa nghĩa cũ của tông môn hoặc cũng có thể vì một vài bí ẩn nào đó mà ngoại nhân không biết được.
Từ xưa tới nay, những người kia đều đã bị Đan đông nhất mạch thu hồi lại đan đạo, ngoại trừ…có hai vị là ngoại lệ duy nhất ra. Mà hai vị này, hôm nay đã danh chấn toàn Nam Vực, dương danh trở thành hai vị đan đạo đại sư sánh ngang với Đan quỷ đại sư!
Trên thực tế, hai người này cũng đều đã từng là đệ tử kí danh của Đan Quỷ đại sư. Sau đó cả hai đều sáng tạo ra con đường mới, cũng không tương đồng nhau. Mà sau này cho dù trước mặt người ngoài, cả hai cũng không cho rằng tạo nghệ đan đạo của bản thân có thể vượt trên sư tôn được.
Thật ra, sở dĩ hai người có thể dương danh trên con đường đan đạo mà không bị Đan đông nhất mạch thu hồi lại, cũng do Đan quỷ đại sư truyền xuống hai câu nói, mới có thể đứng thẳng được tới ngày hôm nay.
“Một đường đan đạo như trăm hoa đua nở. Ai nói chỉ cho phép Mẫu đơn sinh sôi, còn Thược dược, Mai Lan tương trợ bên cạnh mới có thể xưng tụng là bách hoa viên. Như trong dược điền vậy, nếu như chỉ có một loại dược thảo, thì làm sao còn có thiên hạ đan đạo được.”
“Những người đã từng được lão phu truyền đan đạo, nếu đã phát sinh lòng muông dạ thú. Một khi từ bỏ đan đạo của ta, có thể sửa cũ thành mới, đi trên một con đường đan đạo mới mà chưa từng có tiền nhân bước đi trước đó. Tức thì khi đó coi như là đã tự lập môn hộ, xứng đáng hai chữ đại sư. Tất nhiên cũng không có quan hệ với lão phu, thì ta cũng không có đạo lý nói đến hai chữ thu hồi.”
Cũng vì nguyên nhân này, đan đạo ở Nam Vực như có ba vị Đại sư, nhưng thực tế thì chỉ có duy nhất một vị đại sư mà thôi!
Đan Quỷ đại sư!
Mạnh Hạo nhìn Vương Phàm Minh rời đi, hai mắt lộ ra chút nghĩ ngợi. Hắn cũng không nghĩ bản thân cứ đơn giản vậy mà có thể lấy được tư cách tham dự khảo thí tấn thăng Đan sư. Lúc này hắn có chút suy nghĩ, sau đó Mạnh Hạo cúi đầu nhìn vào ngọc giản trong tay, rồi dung nhập linh thức vào bên trong. Chợt trong tâm thức hắn bỗng nhiên chấn đồng ầm lên một tiếng.
Trong đầu hắn, xuất hiện hai chữ lớn.
Đan kinh!
Mạnh Hạo bèn khoanh chân ngồi trên sân, tay cầm ngọc giản, mắt nhắm lại, tâm chìm sâu vào trong Đan kinh ẩn trong đầu. Mãi cho tới sáng ngày hôm sau, khi ánh ban mai vừa ló dạng, thì Mạnh Hạo mới mở hai mắt, hắn thở dài một hơi thật sâu sau đó ngẩng đầu nhìn về ngọn núi phía xa. Trong mắt đầy tôn kính, trầm mặc không nói gì.
Đan kinh kia, cũng không phải là kinh văn gì, thực ra chỉ là một bản ghi chép những phát sinh của Đan đông nhất mạch về truyền kỳ của Đan Quỷ đại sư trong khoảng một ngàn năm từ sau khi thành danh đến nay, từng câu chuyện một phát sinh xung quanh vị đại sư ở Đan đông nhất mạch này.
Trong này có đề cập lại rất nhiều câu chuyện xưa cũ, tỷ như chuyện liên quan tới hai vị đại sư kia của Nam Vực, tỷ như một số câu nói của Đan quỷ đại sư về một số vấn đề có liên quan đến đan đạo. Có điều sau khi Mạnh Hạo đọc qua Đan kinh này, bất giác trong đầu hắn được khắc họa lên một hình ảnh vô cùng rõ nét về một vị đang đứng tại vị trí đỉnh phong đan đạo, đáng được mọi người tôn trọng và ngưỡng mộ.
Hắn bỗng nhiên hiểu rõ, vì sao Vương Phàm Minh cứ thản nhiên như vậy không chút để ý đến việc mình che giấu lai lịch mà đến đây.
Trong trầm mặc, Mạnh Hạo thu hồi lại ngọc giản này, sau đó hắn thở dài. Tiếp tục bắt đầu công việc tu hành hàng ngày của một dược đồng.
Một tháng thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, mà sự kiện thập niên dược đồng có được tư cách tham gia vào khảo hạch tấn chức đan sư cũng nhanh chóng quét một vòng qua Đan đông nhất mạch, trở hành một sự kiện tâm điểm trong bất kì cuộc thảo luận của tất cả các dược đồng.
Trong mười vạn dược đồng, thập niên dược đồng cũng khoảng tám phần trong số này, chỉ có điều cũng không phải ai cũng tham dự ghi danh tham gia khảo hạch tấn chức, cuối cùng chỉ có khoảng hơn ba vạn người tham dự mà thôi.
Ngày thí luyện, cũng là ngày mà Đan đông nhất mạch vô cùng náo nhiệt, tiếng ngân của đan chung vang vang khắp bốn phía. Sau đó, một cái lò đan khổng lồ nhanh chóng xuất hiện giữa không trung, từ trong lò đan xuất hiện mấy vạn sợi tơ nhỏ tự động truyền dẫn tới từng dược đồng có được tư cách tham dự khảo thí tấn thăng đan sư. Rồi trong sự chờ đợi của mọi người, dần dần những người này được nâng lên trên không trung, kể cả Mạnh Hạo, cùng với đám dược đồng tham dự khảo thí tấn thăng tiến dần vào trong lò đan.
Trong chốc lát sau, hơn ba vạn dược đồng không còn chút tăm hơi nào nữa. Khi những người này xuất hiện lại đã không còn trên tiên thổ dược điền kia, mà đang đứng trên một quảng trường vô cùng rộng lớn. Toàn bộ quảng trường được lát đá xanh, trung tâm quảng trường là một lò đan to lớn xanh biếc tản mát ra từng đợt hương dược liệu thơm nồng. Quảng trường này dường như cũng vấn vương đầy mây mù sương khói mờ ảo, chỉ là mây mù lượn lờ ở đây cũng là dược vân, sương khói nơi này cũng chính là dược vụ.
Trên quảng trường lúc này đã bày biện sẵn ba vạn chiếc bàn nhỏ, trên mặt bàn được đặt sẵn từng thẻ ngọc màu đen. Đoàn người yên ắng trật tự đi tới, đồng thời hồi hộp nhìn nhau, sau đó hướng về bốn phía của chiếc lò đan, nơi đó còn có tám lão giả đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Mà Vương Phàm Minh cũng chính là một trong số những lão giả đang ngồi tại đó.
Dường như mọi người vừa đưa mắt nhìn qua tám lão, thì tám lão giả này cũng như cảm ứng được mà đồng loạt mở mắt ra, ánh mắt bình hòa đảo qua đám người.
“Đan đông nhất mạch, khảo hạch tấn chức đan sư. Trong bọn ngươi chỉ lấy một người duy nhất, từ nay sẽ bắt đầu tu hành đan đạo.”
“Khảo hạch chia làm hai đợt, vòng thứ nhất chủ yếu là sàng lọc, vòng thứ hai tuyển ra đan sư duy nhất!”
“Vòng thứ nhất chỉ lấy mười người đứng đầu. Nơi đây có ba vạn bàn nhỏ, chia ra đủ chỗ cho mỗi người. Mười vạn dược thảo, trăm vạn biến hóa, yên lặng liệt kê từng cái xuống, có thể ghi được bao nhiêu thì ghi ra bấy nhiêu!”
Truyện khác cùng thể loại
221 chương
261 chương
1798 chương
1287 chương
1 chương
112 chương
143 chương