Ngã dục phong thiên bns
Chương 21 : Mạnh hạo ngươi thật vô sỉ!
Bên trong ngọn Hắc Sơn, cây cối tốt tươi, có nhiều cây cổ thụ đứng thẳng, vươn tán như muốn che cả bầu trời. Nơi này được gọi là Hắc Sơn vì cây cối nơi đây đều mang một màu đen tuyền, còn có yêu khí lượn lờ khắp chốn. Đứng từ xa nhìn lại, Hắc Sơn so với những ngọn núi hoang xung quanh thì hoàn toàn khác biệt.
Vừa tiến vào bên trong, Mạnh Hạo đã nghe thấy tiếng gào thét. Hai con yêu thú mình sói đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng thứ ba liền xông tới, hai mắt dữ tợn. Nhưng chúng vừa tới gần, Mạnh Hạo không dừng bước, tay phải lấy ra mảnh gương đồng chiếu về phía chúng, lập tức có một con yêu thú nổ tung mắt phải, máu tưới trào ra rồi kêu lên thảm thiết. Con yêu thú còn lại bị hù dọa cho khiếp sợ, chưa kịp chạy trốn đã chịu chung số phận.
Lần chiến đấu này, mảnh gương đồng lại khiến chúng nổ tung ở mắt chứ không phải ở mông như những lần trước. Thừa dịp hai con yêu thú gào lên chạy trốn, Mạnh Hạo dùng tốc độ nhanh nhất vọt qua, toàn thân như mũi tên lao bắn về phía trước.
Hai tên tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ năm đuổi tới, mắt thấy hai con yêu thú thì không nói một lời, phi kiếm xuất ra. Hai con yêu thú kêu gào rồi mau chóng im bặt, chết tốt. Hai người bọn hắn không kịp thu lấy yêu đan, thân thể hóa thành hai đạo cầu vồng đuổi theo Mạnh Hạo.
“Nơi này là yêu sơn, nghe nói trên đỉnh núi còn có Yêu vương sinh sống. Mạnh Hạo ngươi trốn vào đây chẳng khác nào tự tìm đường chết.”
“Ngươi chớ chạy trốn nữa, tốt nhất nên trở lại, chúng ta cùng thương nghị, chúng ta có thể dùng vật khác để đổi lấy Hạn Linh Đan của ngươi.”
Hai tên tu sĩ vừa truy đuổi, vừa mở miệng khuyên nhủ, một giọng chân thành hết mức, còn trong lòng lại tràn ngập sát cơ.
Mạnh Hạo tất nhiên không quay đầu lại, chẳng nói chẳng rằng chỉ hướng đỉnh núi mà tiến tới. Trong một thời gian ngắn đã liên tục gặp bảy, tám yêu thú, tu vi từ tầng ba tới tầng bốn Ngưng Khí nhưng đều bị Mạnh Hạo dùng mảnh gương đồng đuổi đi. Hai tên tu sĩ đuổi theo sau lại không được nhẹ nhàng như vậy, liên tục phải ra tay giết chóc mới chạy thoát qua được, trên người dính đầy máu tươi của yêu thú. Hai người truy kích tới lúc này đã thấm mệt, lại phải chiến đấu liên tục khiến đan dược mang theo tiêu hao không ít nhưng không nỡ buông bỏ, đành cắn răng lao theo.
“Còn đuổi theo nữa sao…”, Mạnh Hạo sa sầm mặt. Chỗ này đã là nơi sâu nhất mà hắn từng vào rồi, nếu tiếp tục tiến về phía trước, khó tránh gặp phải yêu thú có tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm hoặc có khi còn cao hơn nữa. Trong mắt hắn ánh lên một tia tàn khốc, cắn răng, thân thể lại tiếp tục lao lên đỉnh núi phía trước.
Sau thời gian khoảng nửa nén hương, khắp núi non Hắc Sơn vang lên một tiếng gầm nhẹ. Một con cự lang (sói lớn) hóa thành một ngọn hắc phong từ phía trước gào thét lao tới. Con cự lang này cao chừng hai trượng, hai mắt đỏ bừng đầy sát khí. Vừa mới xuất hiện, khí thế có thể so với tu sĩ đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm liền khuếch tán ra bốn phía. Phía sau nó là một đàn tạp lang tu vi yếu hơn, cao nhất đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư đỉnh phong cũng đang lao theo. Cả đàn cự lang xuất hiện khiến cuồng phong nổi lên, gào thét bốn phía.
Hai mắt Mạnh Hạo giờ phút này cũng lóe lên tinh mang, không chút do dự cầm lấy mảnh gương đồng chiếu thẳng về đám tạp lang trước mặt. Từ đám tạp lang vang lên tiếng kêu thảm thiết. Một con cự lang bị nổ tung trước ngực, huyết nhục mơ hồ lẫn lộn như vừa trúng một đòn công kích cực mạnh, máu tươi phun ra xối xả khiến cho đám tạp lang ở bên cạnh sững sờ, nhất thời dừng lại, toàn thân run rẩy rồi lui về phía sau.
Thừa dịp đó, trong lòng Mạnh Hạo không kịp suy nghĩ gì nhiều, cắn răng lao về phía trước, dưới chân hiện ra hai thanh phi kiếm, toàn thân hắn bắn về phía trước xa hơn mười trượng. Hai tên tu sĩ đuổi theo vừa tới nơi, nhìn thấy cả đoàn cự lang thì biến sắc. Hai người đuổi theo Mạnh Hạo tới đây nhưng trong lòng vẫn luôn có ý đề phòng nhau. Nơi này dù sao cũng là phạm vi của Kháo Sơn Tông, nhưng đã không còn ở trong sơn môn nữa, không có ai quản việc đệ tử như bọn họ giết hại lẫn nhau.
Hiện giờ gặp phải đàn cự lang trước mặt là một uy hiếp không nhỏ tới hai người bọn hắn, ngoài con cự lang đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm, còn cả cự lang đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư đỉnh phong khiến hai người không hẹn mà cùng tách ra, hướng về hai phía tránh né.
Tốc độ của hai người rất nhanh, nhưng đàn cự lang tốc độ còn nhanh hơn. Bản thân chúng là yêu thú, đã hơi có thần trí. Mạnh Hạo có mảnh gương đồng kỳ dị còn khiến chúng kiêng kỵ, giờ phút này cả đàn cự lang gào thét rầm trời, đuổi theo hai tên tu sĩ.
Trong lòng hai tên tu sĩ bấn loạn, thầm hối hận nhưng không thể dừng lại, sau lưng mỗi người đều có cự lang đuổi theo.
Mạnh Hạo thở phào, nhìn lên đỉnh núi, lại nhìn xuống cảnh hai tên tu sĩ đuổi theo đang phát khổ vì bị đàn cự lang truy đuổi.
“Mấy con yêu thú này kỳ thực chỉ khiến bọn họ hơi chật vật mà thôi, không kéo dài được bao lâu là sẽ tiếp tục đuổi tới. Bốn canh giờ đang sắp hết rồi, có đan quang chỉ dẫn, bọn hắn sẽ dễ dàng tìm ra mình.” Vừa nghĩ, Mạnh Hạo vừa nhìn lên đỉnh núi, lại cắn răng tiến về phía trước.
Một lúc sau, từ trong túi trữ vật của Mạnh Hạo đột nhiên phát ra quang mang chói mắt, tia sáng này chiếu tới tận trời xanh, tỏa ra ánh sáng lóng lánh khiến người đứng ở cách đó rất xa cũng có thể thấy rõ.
Tia sáng này chính là dấu hiệu của mỗi lần đan mang tới, hôm nay đã xuất hiện mấy lần, bốn canh giờ cũng sắp trôi qua. Trên đường tiến tới, Mạnh Hạo rất cẩn thận đề phòng, quan sát kỹ càng nên tránh được phần lớn yêu thú. Đám yêu thú này hầu hết đều đạt tới tu vi Ngưng Khí tầng thứ năm khiến hắn không khỏi kinh hãi. Những yêu thú này lại rất ít khi đi một mình, thường là một đám vài con cùng di chuyển, Mạnh Hạo chỉ còn cách giảm tốc độ, lựa thế mà vòng qua.
Thời gian trôi đi, còn nửa canh giờ nữa là sẽ hết thời gian bốn canh giờ. Từ trong Hắc Sơn đột nhiên truyền tới nhiều tiếng gầm rú, phẫn nộ, cùng lúc đó Mạnh Hạo xuất hiện, từ trong rừng bay ra, bộ dạng chật vật vô cùng. Đuổi theo sau hứn là một đám bảy, tám con yêu vượn có tốc độ cực nhanh điên cuồng đuổi theo Mạnh Hạo.
Trong số này có ba con có thể so với tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ năm khiến Mạnh Hạo trong lòng kêu khổ không thôi. Hắn vốn đã rất cẩn thận thu lại mảnh gương đồng, chẳng biết vì sao lúc hắn đang lựa thế vượt qua thì mảnh gương đồng tự nhiên công kích khiến một con yêu vượn nổ tung. Đám yêu vượn bị đánh động, phẫn nộ tới cực điểm.
“Dù đám yêu vượn này lông lá rậm dày, ngươi cũng không cần phải nóng vội thế chứ!” Mạnh Hạo nghĩ tới mảnh gương, chỉ biết cười khổ. Giờ phút này hắn làm gì còn thời gian mà ngẫm nghĩ nhiều, nhằm thẳng chân núi mà chạy xuống.
Đám yêu vượn đuổi theo sát rạt, Mạnh Hạo liền vung mảnh gương đồng lên, mỗi lần vung là một lần từ phía sau vang lên tiếng thét thảm thiết. Sau một lúc, từ giữa lưng núi bỗng ánh lên hào quang lóng ánh của phi kiếm.
Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, chạy thẳng tới nơi đó. Gần tới nơi thì thấy có bốn tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ tư đỉnh phong đang tụ tập, trong đó một người chính là Thượng Quan Tống. Đám tu sĩ này cũng đang cùng mấy con yêu gấu điên cuồng chém giết, máu tươi tràn ngập, bộ dạng vô cùng chật vật mới hơi chiếm được chút thượng phong. Trên mặt đất còn xuất hiện thi thể của hai con yêu gấu.
“Mạnh Hạo!”
Thấy Mạnh Hạo đang chạy tới, đám tu sĩ liền nhao nhao gọi nhau, sát ý trong mắt càng đậm, nhất là tên Thượng Quan Tống.
Cá đám bọn chúng trải qua bao mệt nhọc mới đuổi tới đây, trên đường phải trải qua biết bao trường chiến đấu. Lúc trước có hơn mười người, bây giờ chỉ còn có bốn người cắn răng truy đuổi tới nơi này thì gặp bọn yêu gấu, chiến đấu tới giờ vẫn chưa chấm dứt.
“Các vị sư huynh, ta đã nhận lệnh của mấy người đưa bọn yêu vượn này tới đây, mau ra tay đi!” Vừa tới gần, Mạnh Hạo liền hô lớn như sợ đám yêu vượn phía sau không đủ nghe thấy.
Lời Mạnh Hạo vừa dứt, phía sau hắn đám yêu vượn liền gào thét, thêm bảy tám con yêu vượn khác từ trong núi nhảy ra, đỏ mắt lao đến.
“Mạnh Hạo ngươi là tên vô sỉ!”
“Chết tiệt, đồ hèn hạ!”
Mặt đám tu sĩ mặt xám xịt, chửi bới liên hồi rồi không ngừng lui về sau nhưng đám yêu gấu nhất quyết không buông tha. Mạnh Hạo vòng tránh qua bốn người này, lui ra phía sau họ khiến đám yêu vượn càng điên tiết lao tới. Mạnh Hạo liếc nhìn bốn người, trong mắt hiện lên sát cơ. Hắn vỗ tay vào túi trữ vật, một thanh phi kiếm liền hiện ra. Mạnh Hạo mang vẻ không cam lòng, rồi quát khẽ.
“Bạo!”
Tiếng nổ vang lên chói tai. Theo tiếng nổ của thanh phi kiếm, Mạnh Hạo còn liên tục ném ra hai đám Hỏa xà khiến cây cối xung quanh bị chấn nát bấy. Mạnh Hạo cố nhịn phun ra máu tươi, mượn lực trùng kích bay ngược về sau rồi nhanh chóng bỏ chạy. Đám tu sĩ còn lại bị vụ nổ ngăn lại, lại bị đám yêu vượn đang điên cuồng đuổi tới tấn công nên chỉ biết trơ mắt nhìn hắn rời đi.
Từng thanh âm chém giết, gào thét vang lên, Mạnh Hạo cũng không dám dây dưa mà ở lại chỗ này.
“Phương pháp này không tệ, có điều thực sự quá nguy hiểm!” Vừa hổn hển chạy, Mạnh Hạo vừa thầm cảm thán.
“Thật không dễ mà nuốt được Hạn Linh Đan này vào!” Hắn nhìn vào túi trữ vật, thở dài, trong lòng càng đau khổ.
“Đã mất tới ba mươi thanh phi kiếm rồi, tất cả đều là linh thạch, linh thạch của ta! Còn đan dược nữa chứ, cũng đều là linh thạch, mà thời gian trôi qua còn chưa tới năm canh giờ…” Mạnh Hạo vô cùng đau khổ, nhăn nhó nghĩ. “Nhưng nếu có thể thành công nuốt viên đan dược này vào, tu vi đột phá tới Ngưng Khí tầng thứ năm thì hết thảy đều đáng giá.”
Trong mắt Mạnh Hạo vằn lên từng sợi tơ máu. Hắn đã bỏ ra một cái giá quá lớn, nên mong muốn thành công càng mãnh liệt.
“Bốn tên tu sĩ kia dẫu không chết cũng tàn phế, đám người đuổi theo cũng không thấy đâu, chỉ có hai tên tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ năm kia là còn đang uy hiếp tới mình.” Mạnh Hạo bỗng trở nên âm trầm. Tu vi đối phương cao hơn hắn, lại có hai người, hắn rất khó địch lại. Mà việc giết người này không mang lại lợi ích gì cho hắn cả, linh thạch bị tổn hao quá nhiều.
Mạnh Hạo tranh thủ nghĩ ngơi trong chốc lát, mắt nhìn lên đỉnh núi rồi lại cắn răng chạy tới. Thời gian trôi qua rất nhanh đã tới canh giờ thứ năm, từ trong túi trữ vật của hắn lại phát ra quang mang chói mắt chiếu sáng tới tận trời. Dường như ngay lập tức, từ hai hướng khác nhau truyền tới âm thanh giận dữ.
“Mạnh Hạo, ngươi trốn không thoát đâu!”
“Ngoan ngoãn đem Hạn Linh Đan giao ra đây, chúng ta còn để ngươi sống, bằng không, ngươi nhất định sẽ chết!”
Hai giọng nói vang vọng, quanh quẩn một hồi. Hai tên tu sĩ hóa thành hai đạo cầu vồng xông thẳng tới Mạnh Hạo. Trong lòng Mạnh Hạo cũng trở nên khẩn trương, ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết, nhằm hướng mà hắn nghi có yêu thú cư ngụ xông tới.
Truyện khác cùng thể loại
491 chương
369 chương
44 chương
363 chương
160 chương