Ngã dục phong thiên bns
Chương 205 : Tứ phương châu giải độc
Mưa gió vẫn còn, nhưng chân trời đã không còn là màu đen kịt, ánh trăng ở sau mây đen cũng đã dần ảm đạm. Ánh sơ dương ở phương đông bay lên, dần dần xua tan đi đêm tối, giống như đại biểu cho ánh sáng đã tới.
Trong thời khắc nhật nguyệt luân chuyển này. Trong mưa, Mạnh Hạo đi thẳng về phía trước. Ánh mắt của hắn bình thản, không nổi lên chút gợn sóng nào. Đi dưới trời mưa như vậy, làm cho hắn nhớ tới tuyết của Triệu quốc.
Hắn không biết đây là chỗ nào của Nam Vực. Đây là một dãy núi liên miên bất tận, nhìn không thấy điểm cuối. Bốn phía chỉ có mưa làm bạn, chỉ có gió lạnh tiễn đưa.
Qua trận chiến với Chu Kiệt, Mạnh Hạo đã thấy được chiến lực cao nhất của bản thân sau khi có năm tòa đạo đài, đó là có thể áp chế được đạo tử có cảnh giới Trúc Cơ!
“Đáng tiếc là thuật pháp của ta vẫn còn khuyết thiếu, pháp bảo cũng đơn giản là chỉ có một cái, cho nên cũng không hoàn toàn nghiền ép được!”
Mạnh Hạo trầm mặc bước đi trong mưa. Hắn rơi vào trong trầm tư. Từ lúc bước vào thế giới tu chân khác biệt với việc đọc sách, hắn dần dần học được cách đi tìm chỗ thiếu sót của bản thân, không để cho sự thiếu sót này trở thành mồ chôn của mình ở trong trận chiến tiếp theo.
“Về thuật pháp, nhất thời cũng không có biện pháp giải quyết. Tuy nhiên nếu có thể bái nhập vào Tử Vận Tông thì cũng có thể giảm bớt đi không ít. Nhưng... Pháp bảo...” Mạnh Hạo nhíu mày.
“Phần lớn pháp bảo của hắn là đoạt được ở trong chiến đấu. Nhưng theo tu vi không ngừng tăng lên, lại dần dần thiếu đi những pháp bảo sắc bén. Chỉ còn lại mộc kiếm, lôi vụ, và tấm lưới đen kia. Còn các thứ như bảo phiến, cung tiễn cũng chậm rãi mất đi tác dụng.”
“Cũng không phải là không có biện pháp. Ở đây ta có phương pháp luyện chế pháp bảo khác nhau. Một là tới Mặc Thổ tìm Hàn Tuyết Tằm, dùng tất la lôi Tang Đình Diệp nuôi nấng, khiến cho nó lột xác thành Vô Mục Tằm, nhả ra cái sợi tơ bất diệt kia!
Mặt khác, chính là dùng trang ngọc của tổ tiên Hàn Bối luyện ra pháp bảo tuế nguyệt. Nếu có thể luyện thành một trong hai thứ này, vậy thì có thể lập tức giải quyết được chỗ khó của ta hôm nay. Đáng tiếc... Cả hai đều cực kỳ gian nan, không phải là có thể thành công trong thời gian ngắn được. Mặt khác còn có cây Tam Vĩ phiên kia. Nhưng tiếc là với tu vi hôm nay của ta còn không cách nào rung chuyển được vật ấy...” Mạnh Hạo lắc đầu. Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì trận mưa này như có vẻ không muốn ngừng lại, ngược lại lại lớn dần. Thân hình của hắn nhoáng lên một cái, bay thẳng đến một chỗ ở dưới dãy núi. Sau đó vung tay phải lấy ra phi kiếm đào một cái động phủ.
Mạnh Hạo hất tay áo lên, thân hình như một con dạ ưng bay thẳng vào trong động phủ này. Hắn khoanh chân ngồi tĩnh tọa, tu vi tản ra xung quanh. Lập tức hơi ẩm trong cái động phủ vừa mới mở ra tiêu tán, thay vào đó lại có một chút dễ chịu.
Mạnh Hạo há miệng nhổ ra một cái, lôi vụ lập tức bay ra bao phủ lối vào của động phủ này. Lúc này hắn mới nhắm nghiền hai mắt, yên lặng vận chuyển tu vi trong cơ thể. Ước chừng sau nửa nén nhang, hai mắt Mạnh Hạo mở ra, nâng tay phải đụng vào túi trữ vật một cái. Khi hắn đưa tay lên thì ở trong tay của hắn xuất hiện một hạt châu.
Hạt châu này thoạt nhìn có hình vuông, nhưng nhìn kỹ thì lại không phải như vậy, rất là kỳ dị. Mạnh Hạo thở sâu, nhìn hạt châu trong tay, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Sau đó hắn lấy gương đồng ra phục chế thêm một hạt. Nhưmg tiếc rắng linh thạch của hắn không còn nhiều lắm, nên sau khi phục chế được một hạt, Mạnh Hạo chần chừ một chút, không tiếp tục phục chế thêm nữa.
“Hy vọng hạt châu này có thể giải được độc Bỉ Ngạn Hoa của ta.” Mạnh Hạo cầm Tứ Phương châu trong tay, hai mắt bỗng nhiên lóe lên. Dù hắn không biết hạt châu này sử dụng như thế nào, nhưng hôm nay Mạnh Hạo đã không còn là tu sĩ ngày đó, mà đã là người mạnh nhất ở trong Trúc Cơ. Lúc này linh thức của hắn mạnh mẽ động một cái, dũng mãnh tiến vào trong hạt châu này.
Một lát sau, Mạnh Hạo nhíu mày, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi này rơi lên trên hạt châu. Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy máu tươi của hắn đang bị hạt châu này hấp thu. Sau đó hạt châu này lại bắt đầu tan ra ở ngay trước mắt Mạnh Hạo.
Từng làn khói trắng bay ra, mang theo một mùi thơm, cũng ẩn chứa một cỗ khí tức giống như là tinh lọc. Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ trầm tư. Hồi lâu sau, hắn nâng tay phải lên hướng xuống mặt đất nhấn một cái. Lập tức cả vùng núi này chấn động, dưới bàn tay của Mạnh Hạo xuất hiện một vết nứt. Một nhánh dây bất chợt chui ra.
Dưới sự điều khiển của Mạnh Hạo, nhánh dây này vừa xuất hiện đã lập tức hướng về phía một ít khói trắng kia khẽ hút. Lập tức có một chút khói trắng bay đến chỗ nhánh dây, bị nó hút vào bên trong. Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, ngưng thần nhìn lại.
Sau hơn mười hơi thở, màu sắc của nhánh dây này có sự thay đổi. Không còn là màu đỏ sậm, mà từ từ biến thành màu trắng. Thậm chí trên thân cây còn lộ ra cảm giác tinh khiết.
Cho đến khi nửa ngày qua đi, Mạnh Hạo như đang suy nghĩ điều gì, lúc này hắn mới nhìn về phía hạt châu đang chậm rãi hòa tan kia, nhìn làn khói đang bay lên ở trên đó, trong mắt lộ ra quyết đoán. Hắn mở miệng khẽ hút, lập tức làn khói kia bay tới, theo miệng, mũi chui vào trong thân thể.
Trong chớp mắt này, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt. Nhưng sau hơn mười hơi thở, toàn thân Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, trên mặt nổi lên gân xanh, hai mắt bỗng nhiên mở to. Trong mắt hắn thình lình có một mặt quỷ giống như khóc mà không phải khóc, giống như cười mà không phải cười hiện ra. Mà ở trên mặt quỷ này lại nổi lên một tầng sương mù. Sương mù này chính là làn khói kia!
Dường như cái làn khói này đang muốn tinh lọc độc Bỉ Ngạn Hoa trong thân thể Mạnh Hạo.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Nửa canh giờ sau, mồ hôi của Mạnh Hạo rơi xuống như mưa, sắc mặt trắng bệch. Nhưng trong mắt hắn lại càng thêm chấp nhất. Lúc này hắn lại hút khẽ một lần nữa, lập tức lại có lượng lớn khói trắng tiến vào. Sau khi khói trắng này dung nhập vào trong thân thể, thì mặt quỷ bên trong hai con ngươi của hắn xuất hiện vặn vẹo.
Hình như có tiếng thét thê lương mơ hồ truyền ra, quanh quẩn ở trong đầu Mạnh Hạo. Cơ thể của hắn lại càng xuất hiện cảm giác bị xé rách. Dường như trong cơ thể hắn đang diễn ra một hồi sinh tử chiến. Nhất là hai mắt của hắn, lúc này mặt quỷ đang vặn vẹo, rõ ràng lại xuất hiện hư ảnh trọng điệp. Mà ở trên đỉnh đầu của Mạnh Hạo vào lúc này lại có một chút ít khí đen bay ra, thình lình tạo thành một cây tam sắc Bỉ Ngạn Hoa ở giữa không trung!
Nhưng Tứ Phương châu ở trước mặt Mạnh Hạo lại xuất hiện dấu hiệu ảm đạm, đã sắp phóng ra hết toàn bộ khí tức. Lúc này nó đã nhỏ đi mất một nửa, sợ rằng không bao lâu sẽ hoàn toàn hóa thành làn khói, và hạt châu này cũng hoàn toàn biến mất.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng, hắn không chút do dự, nâng tay phải nắm lấy hạt châu kia. Lúc này hắn lại không hấp thu làn khói, mà là đem hạt châu này thả vào trong miệng rồi nuốt vào.
Ngay tức khắc, trong cơ thể của Mạnh Hạo truyền ra tiếng nổ mạnh, giống như là đang hô ứng với lôi đình ở bên ngoài. Bỉ Ngạn Hoa ở bên trên đỉnh đầu hắn, như bị cuồng phong quét ngang, lần đầu tiên xuất hiện dấu hiệu muốn tiêu tán.
Từng đợt tiếng thét chói tai càng thêm thê lương tràn ngập ở trong đầu Mạnh Hạo. Lúc này, thần sắc của hắn đang vặn vẹo, nhưng lại không chần chừ chút nào vung tay phải, lấy ra khỏa Tứ Phương châu thứ hai, không tiếc mang tất cả linh thạch hiện có mà phục chế.
Sau khi liên tiếp phục chế hai khỏa thì linh thạch đã không còn. Mạnh Hạo nắm lấy tất cả Tứ Phương châu, hai mắt lộ ra quyết đoán, đem toàn bộ nuốt xuống trong một lần.
Khi Mạnh Hạo nuốt những hạt Tứ Phương châu này vào trong miệng, thì trong cơ thể của hắn vang lên một tiếng oanh minh kinh thiên động địa. Dù là ở dãy núi bên ngoài cũng đều truyền đi rất xa. Cũng vào lúc này, tất cả lỗ chân lông trên thân thể hắn đều có làn khói màu trắng tràn ra, đem thân hình hắn bao phủ ở bên trong.
Mà tam sắc Bỉ Ngạn Hoa trên đỉnh đầu hắn lúc này đang run rẩy, giống như sắp tiêu tán. Dùng mắt thường cũng có thể thấy nó đang nhanh chóng bị xóa đi. Mà Mạnh Hạo ở trong sương trắng, mặt quỷ trong mắt hắn cũng đang không ngừng xuất hiện trọng điệp, dần dần mơ hồ. Tựa như hạt châu này, thật sự có thể cởi bỏ được độc Bỉ Ngạn Hoa.
Thậm chí qua nửa canh giờ sau, hình bóng Bỉ Ngạn Hoa ở trên đỉnh đầu Mạnh Hạo đã hoàn toàn biến mất, mặt quỷ trong mắt hắn cũng đã không còn chút nào. Nhưng đúng lúc này...
Đột nhiên, sương mù đang bao phủ thân hình của Mạnh Hạo, vốn sau khi đã xua đi Bỉ Ngạn Hoa, đang khuếch tán ra phía ngoài biến mất. Nhưng ngay sau đó, những làn khói trắng này lại đồng loạt chấn động, lập tức cuộn trào rồi ngưng tụ lại ở trên đỉnh đầu của Mạnh Hạo. Ở trong màu trắng này xuất hiện một vòng màu hồng, sau đó lại xuất hiện một vầng sáng màu vàng, rồi kế tiếp là màu xanh da trời nháy mắt hiện ra.
Sau đó bốn màu sắc này hòa vào nhau, ở bên trong sương mù đang cuộn trào, thình lình ngưng tụ ra một đóa... Tứ sắc Bỉ Ngạn Hoa!
Dường như là cái Bỉ Ngạn Hoa này căn bản là không có khả năng bị hủy diệt. Cho dù lúc trước nhìn như là nó đã bị xóa đi, nhưng nó lại như là chuyển thế ở trong tử vong vậy, lại xuất hiện lần nữa.
Sắc mặt của Mạnh Hạo cực kỳ khó coi. Hắn ngẩng đầu nhìn tứ sắc Bỉ Ngạn Hoa đang phiêu phù ở phía trên, ánh mắt lộ ra vẻ âm trầm. Nhưng rất nhanh hai mắt Mạnh Hạo liền lóe lên.
Hắn nhìn chòng chọc vào đóa tứ sắc Bỉ Ngạn Hoa. Tựa như khí tức của đóa hoa nhìn như mặt quỷ kia cũng không phải là rất mạnh, không khác so với lúc có ba màu trước kia, thậm chí còn có chỗ không bằng. Quan trọng nhất là, lúc này nó đang run rẩy.
“Đây không phải là màu thứ tư!” Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng, cẩn thận quan sát đóa Bỉ Ngạn Hoa phía trên. Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh đóa tứ sắc Bỉ Ngạn Hoa ở trong Huyết Tiên truyền thừa, đem so sánh, dần dần phát hiện ra sự khác biệt.
“Nếu thật sự mở ra màu thứ tư, thì ta đã triệt để mất đi ý thức mà biến thành một đóa Bỉ Ngạn Hoa mới đúng. Nhưng hôm nay ta cũng không thấy có gì dị thường. Hơn nữa màu thứ tư của đóa hoa này...”
Đúng lúc này, cái tứ sắc Bỉ Ngạn Hoa đang run rẩy kia đột nhiên chấn động. Cánh hoa màu trắng rõ ràng lại sụp đổ vỡ vụn trong chốc lát, hóa thành một mảnh những điểm sáng màu trắng, bay thẳng đến cánh hoa màu xanh da trời. Đóa Bỉ Ngạn Hoa này càng run rẩy mãnh liệt hơn. Qua vài hơi thở, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng.
Hắn tận mắt nhìn thấy, cánh hoa màu xanh da trời kia đang héo rũ, nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, khiến cho đóa Bỉ Ngạn Hoa đang phiêu phù ở giữa không trung , vào lúc này chỉ còn lại hai màu. Nhưng nếu nhìn thật kỹ thì vẫn có thể nhìn thấy, cánh hoa màu xanh nhạt kia cũng không phải hoàn toàn biến mất, mà vẫn còn một tia, giống như có thể tùy thời mà dần dần khôi phục.
Hơn nữa đóa nhị sắc Bỉ Ngạn Hoa này, tuy lúc này suy yếu, nhưng lại có một cỗ khí tức tinh khiết truyền ra. Tựa như là sau khi nó hấp thu Tứ Phương châu, cho dù tổn thất mất một màu, nhưng từ đó về sau, khả năng giải độc của Tứ Phương châu đã không còn chút tác dụng nào đối với nó.
Đóa nhị sắc Bỉ Ngạn Hoa này lóe lên, rồi không cho Mạnh Hạo cự tuyệt, trực tiếp dung nhập vào bên trong đỉnh đầu của hắn, khí tức đã suy yếu hơn phân nửa. Mạnh Hạo đứng lên, sau khi do dự thì trong mắt lộ ra quyết đoán.
“Tứ Phương châu này cũng có chút hiệu quả, nhưng hiển nhiên là không thể đem nó hoàn toàn cởi bỏ. Phải nghĩ biện pháp lẻn vào Tử Vận Tông, tìm kiếm phương pháp xử lý cái Bỉ Ngạn Hoa này. Bằng không thì độc của hoa này ở trong người như là nghẹn ở cổ họng!”
Truyện khác cùng thể loại
221 chương
261 chương
1798 chương
1287 chương
1 chương
112 chương
143 chương