Ngã dục phong thiên bns
Chương 199 : Con đường thứ mười
Giây phút này, tất cả những Nguyên Anh lão quái có mặt ở trên tầng mây đều lộ ra ánh mắt sáng ngời. Nếu nơi đây không phải là Tống gia, bọn hắn tất nhiên là đã lập tức ra tay. Lúc này mặc dù có chút kiêng kị, nhưng cũng đều đã có chuẩn bị kỹ càng. Trong mắt của bọn hắn, Mạnh Hạo đã như cá trong chậu, ở nơi này có mà chạy đằng trời.
Cái duy nhất mà bọn họ cần để ý tới chính là thái độ của Tống gia. Dù sao mức độ trọng yếu của Thái Linh Kinh Ngưng Khí quyển cũng khó có thể hình dung. Thậm chí rất nhiều người trong số bọn họ đều không thể hiểu được, vì sao nhiều năm về trước, tông môn lại có thể cho phép bộ kinh văn này tồn tại ở trong Kháo Sơn Tông mà không đi đoạt lấy...
Giờ phút này nguyên một đám ánh mắt chớp động, chỉ chờ Mạnh Hạo đi ra, chỉ chờ người của tông môn mình nhanh chóng chạy đến.
Duy chỉ có tu sĩ Nguyên Anh của Thanh La Tông, lúc này hai mắt lóe lên không thể nhìn thấy. Lão không nói gì nhiều, cũng đã bóp nát ngọc giản. Nhưng nội dung bên trong ngọc giản lại bất đồng với những người khác. Ngoại trừ truyền ra sự tình Thái Linh Kinh, thì còn có thêm cả tung tích của Mạnh Hạo.
Lão tổ của Thanh La Tông đã ban xuống mệnh lệnh tìm kiếm người đã cướp đi cực chán ghét lúc trước. Nhưng không truyền việc này ra bên ngoài, mà chỉ có thể âm thầm tiến hành. Thái Linh Kinh xuất hiện vào lúc này đối với Thanh La Tông cũng không phải là chuyện tốt.
“Một khi người này bị phần lớn tông môn chú ý, sợ rằng tất cả bí mật sẽ bị cởi bỏ. Phải là người đầu tiên bắt được người này trước tất cả mọi người!” Tu sĩ Nguyên Anh của Thanh La Tông hai mắt chớp động, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Thượng cổ phúc địa còn không vây khốn được người này, thì nơi này lại càng không cần phải nói. Trên người người này có Như Ý Ấn của thượng cổ Như Ý Tông, có thể tùy ý đi về phía trước. Hắn là tu sĩ Nguyên Anh duy nhất ở nơi đây biết được mảnh hư ảnh Kiến Mộc này không cách nào vây khốn được Mạnh Hạo. Tuy nhiên lão lại không quá lo lắng. Trên thực tế, sau khi Thanh La Tông biết được Mạnh Hạo có Như Ý Ấn thì đã làm ra một loạt chuẩn bị.
Giờ phút này ở vùng nước xoáy dưới tầng mây, ở trong thế giới kim quang vạn trượng, Mạnh Hạo thở sâu đứng ở đỉnh tán cây nhìn lão giả áo xám đang đứng cách mình khoảng mấy trăm trượng.
Giữa hai người có chín con đường lá cây, lúc này đã bị nhuộm thành màu vàng kim. Dưới màu sắc này, có ba con đường ở trong đó là có hào quang khác đi một tý.
“Lựa chọn như thế nào sao...” Mạnh Hạo đứng ở nơi này, cũng không trầm mặc quá lâu. Đến khi hắn ngẩng đầu thì hai mắt lộ ra một vòng hàn mang. Chín con đường này, hắn đã chọn hai lần, nhưng cả hai lần đều thất bại. Lần này là lần thứ ba, nếu lần này lại thất bại, thì Mạnh Hạo biết rằng mình vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội lựa chọn lần thứ tư.
Trên thực tế vào lúc này Mạnh Hạo đã đoán được con đường chính xác. Đó chính là lựa chọn một con đường mà liên tục đi. Giống như một người tu hành thì cần phải có chấp nhất, không thể dễ dàng thay đổi. Cứ như thế, nhất định có thể bước qua.
“Nhưng lựa chọn như thế không phải là niệm của ta...” Trong mắt Mạnh Hạo hàn mang lấp lánh, thân hình lao mạnh về phía trước. Thân ảnh của hắn cũng bị những tu sĩ Nguyên Anh ở trên tầng mây nhìn thấy lờ mờ. Tuy nói thế giới này đã tràn ngập kim quang, nhưng dù sao mắt của những tu sĩ Nguyên Anh đó, chỉ cần muốn nhìn thì không có khả năng là không nhìn được.
Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh. Trong lúc hắn lao đi, năm tòa hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể ầm ầm bộc phát. Khí tức vô địch trong cảnh giới Trúc Cơ nhanh chóng được kéo lên, kim quang càng đậm, tốc độ lại càng nhanh hơn.
Hắn... Không lựa chọn bất kỳ con đường nào. Mà cả người trong trực tiếp bay ở giữa không trung. Lại... Vọt thẳng tới chỗ lão giả áo xám kia!
Tất cả nói rất dài dòng nhưng thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt, Mạnh Hạo đã vượt qua chín con đường xuất hiện ở trước mặt lão giả áo xám. Tay phải của hắn bỗng nhấc lên, tu vi trong cơ thể tràn ra, lập tức hóa thành một con hỏa long gần hai trăm trượng, phô thiên cái địa, ngay lập tức đem lão giả áo xám bao phủ ở bên trong.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo buông tay phải xuống, chụp lấy Tứ Phương châu ở trong tay của lão giả áo xám. Từ đầu đến cuối, lão giả áo xám kia không hề có chút phản kháng hay là giữ chặt hạt châu. Mà khi lão bị hỏa long của Mạnh Hạo bao phủ, khi hạt châu bị cướp đoạt thì trong mắt lập tức lộ ra ánh sáng âm u, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
“Ngươi rõ ràng đã biết được con đường chính xác, vì sao lại lựa chọn con đường này?” Lão giả áo xám này mỉm cười, truyền ra âm thanh tang thương, quanh quẩn bốn phía, rõ ràng lại khiến cho sắc vàng trong thế giới này như bị áp chế lại. Cùng lúc đó, cảnh tượng này lập tức bị những thiên kiêu của các tông môn ở nơi đây nhìn thấy.
Khi nhìn rõ, toàn bộ tâm thần của bọn hắn đều chấn động, lộ ra vẻ không thể nào tin. Bọn hắn nhìn thấy thân hình lão giả áo xám ở trong ngọn lửa, nhìn thấy Mạnh Hạo đang đứng ở giữa không trung. Dùng nhãn lực của bọn hắn, giờ phút này sao còn có thể nhìn không ra là Mạnh Hạo lại không lựa chọn bất kỳ một con đường nào, mà trực tiếp đi tới.
“Hắn lại dám ra tay?”
“Chuyện này... Đây là... Tên Mạnh Hạo này không lựa chọn con đường nào, mà trực tiếp ra tay!”
“Lão giả kia thâm bất khả trắc, liếc nhìn đã thấy bất phàm. Mà nơi đây cũng vô cùng quỷ dị, vậy mà tên Mạnh Hạo lại dám ra tay. Chết tiệt... Ta cũng thật không ngờ!!”
Ở dưới tán cây, thiên kiêu của các tông đều bị một màn này làm cho rung động. Những Nguyên Anh lão quái ở trên tầng mây cũng đều đứng dậy, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.
Nhất là Tống gia lão tổ Tống Thiên, trong mắt lại càng lộ ra không thể tưởng tượng nổi. Lão nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, thở sâu, vẻ mặt lộ ra vẻ rất ngưng trọng.
Không chỉ có lão, mà Tống lão quái, Hàn Bối, Lý Thi Kỳ, Lý Đạo Nhất, còn có đạo tử của Tống gia Tống Vân Sách cũng đều thi nhau nhìn lại, vẻ mặt mang theo vẻ không thể nào tin.
Nhất là đạo tử của Tống gia Tống Vân Sách, y nhìn chòng chọc vào Mạnh Hạo, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Gã xông qua cửa ải này, hai lần đã thành công, đều là đi cùng một con đường. Nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới, rõ ràng lại có thể ra tay diệt sát lão giả áo xám kia.
“Hắn như thế nào có thể. Đó là khí linh của cái cây này...” Tống Vân Sách nghẹn ngào mở miệng.
Giờ phút này, tất cả đều nghe thấy được lão giả áo xám ở trong biển lửa đang tiêu tán rất nhanh đặt ra câu hỏi. Câu hỏi này mặc dù là do lão giả áo xám hỏi ra, nhưng ở trong khoảnh khắc này cũng là một dấu hỏi ở trong lòng của tất cả mọi người ở nơi đây.
Hắn, vì sao lại lựa chọn con đường này!!
“Tuân theo khuôn phép cũ tất cả thành không. Thuận theo ý trời cũng tốt hay chấp niệm khôn cùng cũng được. Đó đều không phải lựa chọn của ta.” Mạnh Hạo cầm Tứ Phương châu trong tay, bình tĩnh mở miệng. Nói xong câu đó, thân hình hắn nhảy lên một cái. Đây chính là lựa chọn của hắn!
Hắn sẽ không đi tuân thủ theo quy tắc ở nơi đây, mà đi sáng tạo đạo của hắn, cũng giống như hoàn mỹ Trúc Cơ bị thiên địa bất dung nên có lôi kiếp muốn diệt. Nhưng hắn vẫn kiên trì. Con đường này, bản thân phải khác với người ngoài. Con đường này, là bản thân không theo khuôn phép cũ. Đã như vậy, Mạnh Hạo hắn cần gì phải tuân theo quy tắc, đi tìm ra con đường chính xác ở trong chín con đường.
Nếu đã như thế, hắn liền dứt khoát vọt thẳng tới, chém giết đoạt châu! Mặc dù chọn chỉ một con đường là sẽ thành công, nhìn thì giống như lựa chọn chấp nhất. Nhưng trên thực tế, phần chấp nhất nào đã nằm ở trong quy tắc, không phải là tự tại chân chính!
Tiếng cười dài của lão giả áo xám truyền ra từ trong biển lửa. Tiếng cười mang theo tang thương, mang theo vui vẻ, cũng mang theo cả vẻ chờ mong. Lão nhìn Mạnh Hạo, tùy ý để cho ngọn lửa thiêu đốt. Sau khi nhìn một cái thật sâu thì thân hình cũng tiêu tán.
Gần như cùng với lúc lão giả áo xám biến mất thì thân hình của Mạnh Hạo cũng nhảy lên một cái. Tất cả thiên kiêu của các tông ở dưới tàng cây kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo. Trong lòng bọn hắn như có sóng lớn nổi lên, không còn cách nào có thể bình tĩnh. Lựa chọn của Mạnh Hạo rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể có lựa chọn đơn giản như vậy.
Bởi vì bọn hắn sinh hoạt ở trong sự tuân theo, sống ở trong quy tắc. Mà nơi đây đã có quy tắc, nên bọn hắn theo bản năng ở trong quy tắc mà tìm kiếm đường ra, không hề nghĩ tới việc đi phá vỡ cái quy tắc này.
Mà Mạnh Hạo thì không phải như vậy!
Sắc mặt của Vương Đằng Phi tái nhợt. Vương Hữu Tài trầm mặc không nói. Còn Tiểu Bàn Tử thì vẻ kính nể trong mắt lộ ra càng lúc càng đậm. Giờ phút này, thân ảnh của Mạnh Hạo, lời nói của Mạnh Hạo đã vĩnh viễn lưu lại ở trong lòng mọi người.
Cũng giống như vậy, khi Mạnh Hạo làm ra lựa chọn, khoảnh khắc Mạnh Hạo nói ra lời giải thích, thì nguyên một đám tu sĩ Nguyên Anh ở trên tầng mây đều thở sâu. Lúc bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo, thì trong đầu đều nổi lên một cái ý nghĩ giống nhau.
“Nếu như kẻ này không chết non, thì sau này chắc chắn sẽ có một chỗ ở trong Nam Vực!”
Tính cách như thế, tâm tính như thế, lại có thủ đoạn như vậy. Tất cả khiến cho những Nguyên Anh lão quái này, cho dù là có để ý tới Thái Linh Kinh của Mạnh Hạo, nhưng trong lòng đều nổi lên tâm tư riêng. Ví như cũng không phải là sau khi bắt Mạnh Hạo sưu hồn đoạt Thái Linh Kinh rồi mặc kệ cho hắn tử vong. Mà nếu như có thể đem kẻ này dẫn vào trong tông môn, rồi tiến hành bồi dưỡng. Có lẽ ngày sau trong tông môn sẽ có nhiều thêm một cường giả!
Hai mắt Lý Đạo Nhất lộ ra vẻ cố chấp, giống như ở bên trong có chiến ý đang chuẩn bị bùng phát. Còn trong mắt Lý Thi Kỳ cũng lộ ra sáng ngời, nhìn về Mạnh Hạo ở trong vùng nước xoáy, trong lòng cũng dâng lên ý muốn tái chiến.
Hàn Bối nhìn về phía Mạnh Hạo, như đang nghĩ tới điều gì. Sâu trong mắt không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng cùng bội phục. Nàng tự hỏi nếu là mình, thì tối đa cũng chỉ lựa chọn đi một con đường, cũng không thể có được quyết đoán như Mạnh Hạo. Việc này sau khi người khác đã thực hiện thì nhìn cũng không có cái gì. Nhưng quan trọng là người đó là người đầu tiên dám nghĩ tới.
Tống Vân Sách trầm mặc. Tống Giai ở cạnh y thì nhìn Mạnh Hạo, khắc sâu ở trong trí nhớ.
“Hay cho một cái tuân theo khuôn phép tất cả thành không!”Tống gia lão tổ Tống Thiên lúc này đứng lên, truyền ra âm thanh quanh quẩn.
Khi âm thanh của lão truyền ra, trong lòng những Nguyên Anh lão quái ở bốn phía trong lòng bỗng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không ổn.
“Kẻ này là người đầu tiên lấy được Tứ Phương châu. Vậy thì vô luận là hắn có thân phận gì, vô luận là hắn ở bên ngoài đã trêu chọc bao nhiêu phiền toái lớn, thì khuê nữ của Tống gia ta, cũng chính là người của hắn!
Lão phu ngược lại muốn xem xem, ai dám động đến hắn?” Lời nói của Tống gia lão tổ truyền ra.
Giờ phút này trong lòng mọi người đều nổi lên tâm tư, nên cũng không ai phát hiện ra hàm nghĩa trong lời nói của Tống gia lão tổ. Giống như không thể so sánh như bình thường, lại không phải nói là ở rể, mà ẩn chứa thâm ý.
Đúng lúc này, đột nhiên ở dãy núi bên ngoài Tống gia, khắp nơi nổi lên ánh sáng trận pháp sáng lấp lánh. Một cỗ khí tức cường đại xuất hiện, từng bóng người lần lượt lao ra.
Ngũ tông nhị tộc nghe gió mà đến!
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương