Ngã dục phong thiên bns
Chương 178 : Cố nhân
Mới vừa đi vào, Bì Đống đã lập tức kinh hô một tiếng.
“Cái này, cái này, chuyện này... Đây là Hoàng Tuyền cửu táng phiên!! Rõ ràng là đã mở ra tam vĩ. Tà ác, thật là tà ác. Ngươi cái lão nhân này quả nhiên là hóa thân của tà ác. Ta phải thay mặt cho chính nghĩa đến độ hóa ngươi!” Bì Đống nói xong, liền tới gần trước mặt Tiếu Trường Ân lúc này đang sững sờ. Bộ dáng của nó cực kỳ nghiêm túc, bắt đầu lải nhải.
“Ngươi như vậy là không đúng, ngươi như vậy là không đạo đức, ngươi như vậy sẽ không có kết cục tốt...”
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, tranh thủ đem cái mặt nạ đỏ ngòm này thu hồi, thở phào một hơi, nhưng hai mắt lại co chút lóe lên.
“Hoàng Tuyền cửu táng phiên?” Mạnh Hạo giống như có điều suy nghĩ, thân hình nhoáng một cái đang muốn bay lên. Bỗng nhiên thân hình hắn lóe lên một cái ẩn vào trong rừng, đem tu vi trong cơ thể thu liễm lại, hai mắt híp lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Tuy tu vi của hắn đã đến Trúc Cơ trung kỳ, ở trong cảnh giới Trúc Cơ Mạnh Hạo đã đạt tới trình độ có thể tranh đấu cùng với đạo tử, nhưng hắn không có gốc rễ, mà nơi đây lại là vùng ranh giới giữa Huyết Yêu tông và Nhất Kiếm Tông, cho nên hắn vẫn còn phải cẩn thận, không được quên tất cả.
Điểm này Mạnh Hạo vẫn luôn ghi nhớ.
Sau hơn mười hơi thở, ở trên bầu trời có từng đạo cầu vồng gào thét bay qua, những cầu vồng này có tới vài chục đạo. Trong đó có hơn mười người đạp chân lên phi kiếm, nguyên một đám khí vũ hiên ngang, ăn mặc quần áo đồng nhất. Những nơi bọn họ đi qua, bầu trời đều vang lên tiếng nổ.
Phía trước hơn mười người này, có ba người mặc y phục màu xanh đai lưng màu trắng rất dễ nhìn thấy, phía sau mang theo vỏ kiếm, dưới chân là phi kiếm sáng lóng lánh, kiếm quang sắc bén cho người ta cảm giác như có thể xé rách hư vô.
Ba người này, một người thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt uy nghiêm, tu vi cao cường, không ngờ là đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ xấp xỉ Giả Đan. Tuy dung nhan như thế nhưng tóc đã có vài sợi hoa râm, lúc này bay đi hòa lẫn vào với tóc đen bay phấp phới.
Phía sau người này là một thanh niên hơn ba mươi tuổi. Y có đôi môi hơi mỏng, ẩn chứa vẻ cay nghiệt, hai mắt như phượng, lộ ra một vòng lạnh lẽo. Y dù trông tuấn mỹ bất phàm nhưng lại khiến cho người ta cảm giác lãnh khốc vô tình. Phi kiếm dưới chân y lại càng tỏa ra hàn khí bức người. Tu vi của y là Trúc Cơ trung kỳ khiến cho khí thế của thanh niên này cũng không hề kém.
Người cuối cùng là một thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tướng mạo bình thương nhưng lại mang theo chính khí rõ ràng. Dù tu vi chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng hai mắt lại lấp lánh như ánh sao, khiến cho người này thoạt nhìn giống như là bản thân có sẵn một cỗ hạo nhiên chính khí.
Trong chớp mắt khi Mạnh Hạo nhìn thấy người này thì trong mắt lộ ra một vòng hồi ức. Cái người mang theo chính khí đầy thân, chình là... Đại sư huynh của Mạnh Hạo ở Kháo Sơn Tông, sau đó bị Nhất Kiếm Tông mang đi.
Mấy năm không gặp, bây giờ ở nơi này, khi Mạnh Hạo lại một lần nhìn thấy Trần Phàm, nhớ lại năm đó, dường như đã cực kỳ xa xôi. Kháo Sơn Tông năm đó đã không còn, Triệu quốc cũng đã biến mất, không biết người ở trước mắt có còn nhớ hay không.
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn dĩ nhiên là nhìn ra toàn bộ hơn mười người này đều là đệ tử của đệ nhất đại tông ở Nam Vực, Nhất Kiếm Tông. Mà Nhất Kiếm Tông xuất hiện ở nơi đây cũng không có gì nằm ngoài ý muốn. Dù sao thì chỗ này cũng thuộc về chỗ giáp ranh giữa Huyết Yêu Tông và Nhất Kiếm Tông.
Từ chỗ người của Tiếu gia, Mạnh Hạo dĩ nhiên là nghe được, Nhất Kiếm Tông cùng với Huyết Yêu Tông không ngừng có va chạm với nhau, đôi khi còn xảy ra tranh chấp.
Cho đến khi những người này đi xa, Mạnh Hạo giống như là nghĩ tới điều gì, sắc mặt khẽ động, lại nhìn lên trên không trung.
Không lâu sau lại có vài chục đạo cầu vồng huyết quang gào thét bay qua ở gần chỗ này, tốc độ rất nhanh, nhấc lên gió làm rừng cây ở phía dưới lay động. Lại còn có cả mấy hư ảnh cự thú khổng lồ giống như đằng vân giá vụ bay ở phía trên mấy đạo cầu vồng huyết sắc kia.
Vẻ mặt của những tu sĩ ở trong hơn mười đạo cầu vồng này đều âm u, thần sắc lộ ra vẻ muốn giết người, khiến cho sát khí lượn lờ bốn phía, rồi giống như là ngưng tụ lại cùng một chỗ, bị những con cự thú ở phía bên trên nuốt vào, phát ra từng trận gào rú kinh thiên.
Những người này chính là đệ tử của Huyết Yêu Tông. Tốc độ của bọn chúng rất nhanh, chỉ trong vài hơi thở đã xẹt qua chỗ Mạnh Hạo. Nhìn phương hướng của bọn chúng thì đúng là bay thẳng tới chỗ những tu sĩ của Nhất Kiếm Tông.
Sau khi những người này đi xa, thân ảnh của Mạnh Hạo mới đi ra từ bên trong núi rừng. Hắn nhìn phương hướng mà Huyết Yêu Tông và Nhất Kiếm Tông rời đi, suy nghĩ một chút, hai mắt bỗng lóe lên, không bay lên, mà di chuyển ở trong mảnh núi non này âm thầm theo dõi.
Khoảng chừng hai nén hương sau, lúc Mạnh Hạo đang bay nhanh ở trong mảnh núi rừng này, thì đã nghe được từng trận tiếng sấm truyền ra ở phía trước. Bước chân của hắn nhanh hơn, cũng không lâu sau liền lập tức nhìn thấy ở trên không trung cách đó không xa, hai đoàn người của Huyết Yêu Tông và Nhất Kiếm Tông đang đấu pháp chém giết lẫn nhau. Tiếng sấm vang lên quanh quẩn, từng trận gợn sóng lan ra, lại cũng có cả ánh sáng thuật pháp lượn lờ.
Người Nhất Kiếm Tông, chính là một thanh kiếm có sinh mệnh vô cùng sắc bén. Còn thuật pháp của Huyết Yêu Tông thì lại thiên biến vạn hóa, cũng không phải lấy huyết sắc làm chủ, mà có tầng tầng lớp lớp đủ loại thủ đoạn. Nhất là những hư ảnh cự thú kia, giống như là có sức mạnh vô cùng lớn, dù chỉ có ba con, nhưng vẫn mạnh mẽ lao tới ở trên không trung, khiến cho không ai có thể đến gần trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng trong cả hai đoàn người đều không có tu sĩ Kết Đan, cao nhất cũng chỉ là cảnh giới giả đan mà thôi, những người này đều là Trúc Cơ. Giờ phút này đang chém giết lẫn nhau, máu tươi rơi tung tóe, Mạnh Hạo đã nhìn thấy mấy người kêu thảm bỏ mình. Huyết Yêu Tông giống như là đang chiếm được thượng phong. Nhưng đúng lúc này, trong mắt lão giả Giả Đan của Nhất Kiếm Tông bỗng lóe lên hàn mang.
“Nhất kiếm trận!” Lão vừa nói ra, lập tức tất cả tu sĩ Nhất Kiếm Tông ở bốn phía, trong đó có cả Trần Phàm đều lập tức vờn quanh lão, từng đạo kiếm quang kinh thiên. Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy kiếm quang đang ngưng tụ lại cùng một chỗ, bất thình lình tạo thành một bóng kiếm cực lớn khoảng chừng trăm trượng, trực tiếp chém về phía ba con cự thú.
Tiếng sấm quanh quẩn bát phương, ba con cự thú kia toàn thân run lên bần bật, phát ra những tiếng gào rú không cam lòng, sau đó thân hình vỡ vụn sụp đổ. Giờ phút này đại kiếm tản ra, hóa thành mấy trăm đạo kiếm quang bay thẳng đến những đệ tử của Huyết Yêu Tông còn sót lại, lại có vài chục ánh kiếm lại... phóng xuống mặt đất, lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo đang ẩn thân.
Mạnh Hạo nhíu mày, thân hình nhảy lên, rồi nâng tay phải vung lên một cái về phía trước, nhấc lên cuồng phong gào thét ở bốn phía. Những kiếm quang kia còn chưa kịp tới gần Mạnh Hạo đã trực tiếp sụp đổ ở mấy trượng phía bên ngoài.
Mạnh Hạo xuất hiện, kiếm quang sụp đổ, lập tức khiến cho những tu sĩ Nhất Kiếm Tông ở bốn phía đều nhìn thấy được. Nhất là thanh niên Trúc Cơ trung kỳ có cặp môi hơi mỏng, mang theo vẻ cay nghiệt đứng ở giữa không trung kia, thì hai mắt lại càng lóe lên tia sáng lạnh. Kiếm quang lúc trước phóng tới chỗ Mạnh Hạo chính là do y điều khiển tới.
“Dư nghiệt của Huyết Yêu Tông, đều không có người tốt. Các sư đệ nghe lệnh, đem hắn vây giết!” Thanh niên này hờ hững mở miệng, cũng không thèm đi phân biệt thân phận của Mạnh Hạo. Đã xuất hiện ở nơi này, thì ở trong mắt y sinh tử đã không còn là do đối phương quyết định.
Lời y vừa nói ra, vị trung niện Trúc Cơ hậu kỳ thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi kia hơi nhíu mày, nhưng lại không có ngăn cản, tuy nhiên bản thân lão cũng không ra tay. Những kẻ ở bên cạnh, thì hai mắt đồng thời lấp lánh tia sáng lạnh, lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.
Đúng lúc này, Trần Phàm chợt nhìn về phía Mạnh Hạo. Sau khi nhìn mấy lần thì hai mắt lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ.
“Dừng tay!!” Y vừa nói vừa nhanh chóng bay ra, dùng tu vi Trúc Cơ sơ kỳ hóa thành tốc độ, trực tiếp vượt qua tất cả mọi người, thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.
“Người này là sư đệ của ta, chư vị dừng lại!” Trần Phàm dùng tốc độ cao nhất, trực tiếp xuất hiện ở trước người của Mạnh Hạo, vẻ mặt lộ ra vẻ kích động, còn có cả vui sướng mãnh liệt, thậm chí còn có một chút hoảng hốt, giống như thấy được Mạnh Hạo như thấy được một vòng hồi ức.
Mạnh Hạo nhìn Trần Phàm, khuôn mặt lộ ra nụ cười. Bộ dáng tươi cười của Trần Phàm, còn có những lời nói của y, tất cả đều lộ ra vẻ chân thành, làm cho Mạnh Hạo có thể lập tức nhìn ra, Trần sư huynh... vẫn giống như bảy tám năm trước, không hề thay đổi.
“Bái kiến sư huynh.” Mạnh Hạo thở sâu, ôm quyền hướng về phía Trần Phàm ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Tiếng cười truyền ra từ trong miệng Trần Phàm. So sánh với bảy, tám năm trước, thì bộ dáng của y tuy có thay đổi một chút, nhưng tính cách thì vẫn như trước. Giờ phút này đã tiến tới ôm lấy cổ Mạnh Hạo.
“Trần sư đệ, vị sư đệ này của ngươi, sao ta chưa bao giờ thấy qua. Ta cũng không biết là Nhất Kiếm Tông ta rõ ràng còn có một người đệ tử như thế.” Thanh niên có tướng mạo cay nghiệt, lúc này cười nhưng trong lòng thì lại không cười mở miệng, lời nói âm trầm mang theo ý muốn chất vấn.
“Chu sư huynh, hắn không phải là đệ tử của Nhất Kiếm Tông, mà là sư đệ của ta ở Kháo Sơn Tông.” Trần Phàm khe chau mày, đứng ở trước người Mạnh Hạo, nhìn về phía thanh niên họ Chu.
Mạnh Hạo không nói gì, vẻ mặt vẫn như bình thường. Hắn muốn nhìn xem Trần sư huynh xử lý chuyện này như thế nào.
“Thì ra là đệ tử của thiên dã tiểu tông. Nếu đã có quen biết cùng với Trần sư đệ, vốn ta cũng không muốn hỏi khó, nhưng người này lại ở chỗ này nhìn trộm, việc này cần phải có một lời giải thích.” Thanh niên họ Chu nói, âm thanh không nhanh không chậm. Thực sự thì y không phải nhằm vào Mạnh Hạo, mà là muốn nhằm vào Trần Phàm.
Đệ tử Nhất Kiếm Tông ở bốn phía hai mặt nhìn nhau, tất cả đều im lặng lùi lại một chút, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên nhìn thấy hai người Chu, Trần như vậy.
Đến nỗi cả nam tử trung niên có tu vi Giả Đan kia cũng thầm than một tiếng, có chút đau đầu nhìn hai người Chu, Trần. Sau đó ánh mắt lại rơi vào Mạnh Hạo, nhíu mày.
“Bàn giao? Chu Sơn Nhạc, Trần mỗ rất muốn biết, ngươi muốn sư đệ của Trần mỗ phải bàn giao cho ngươi cái gì.” Hai mắt Trần Phàm lập tức lạnh đi, đứng ở trước người Mạnh Hạo, hờ hững mở miệng.
“Có ta ở chỗ này, ngược lại ta muốn nhìn xem, ai dám làm khó xử sư đệ của ta!” Trong lúc nói, Trần Phàm vỗ túi trữ vật, lập tức có một thanh tiểu kiếm màu đen lớn bằng lòng bàn tay lập tức bay ra, vờn quanh đỉnh đầu của y.
Khi thanh tiểu kiếm này vừa xuất hiện, tâm thần Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động, sắc mặt của những người xung quanh cũng lập tức trở nên khẩn trương, mà ngay cả nam tử trung niên Giả Đan kia cũng thở sâu một hơi.
Sắc mặt Chu Sơn Nhạc lại càng khó coi nhìn lên, ánh mắt lộ ra vẻ ghen ghét mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, nhưng trong lòng lại kiêng dè không thôi.
Một cỗ khí tức khủng bố có thể so với Kết Đan, bất ngờ phóng thích ra từ trên thanh kiếm này.
“Chu Sơn Nhạc, Trần mỗ đang chờ ngươi tới nói chuyện đây.” Trần Phàm bình tĩnh nói ra.
Truyện khác cùng thể loại
5349 chương
954 chương
7 chương
826 chương
476 chương
102 chương
897 chương
172 chương