Ngã dục phong thiên bns
Chương 142 : Thanh la tông
Trong sương mù, thân thể Mạnh Hạo chấn động, hai mắt lóe ra lệ mang. Hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập. Trong cơ thể, tu vi vận chuyển hết tốc lực khiến sương mù cũng quay cuồng theo.
Nhưng…, Mạnh Hạo không để ý mà nhìn qua viên Dưỡng Nhân Đan đang ở giữa hai ngón tay, ánh mắt tập trung vào đó. Trên thân viên đan dược khắc một ngọn núi.
Hình khắc này không mang theo pháp lực, cũng không phải đan dược quá quý giá gì mà chỉ là một viên đan dược bình thường. Nhưng những kỷ niệm thì…..
Bởi vì ngọn núi ấy, không phải là người ở Kháo Sơn Tông thì sẽ không biết được. Ngọn núi được khắc này chính là ngọn Đông phong trên Kháo Sơn Tông. Hình dáng ấy in đậm trong trí óc Mạnh Hạo. Hắn chỉ liếc mắt là nhận ra nó ngay.
Có thể vẽ ra ngọn núi này trên thân một viên đan dược, lại xuất hiện ở Thanh Vân quốc này…, Mạnh Hạo rà lại một lượt những thân ảnh có thể làm việc ấy.
Có một người mặc áo trắng, dung mạo xinh đẹp nhưng khiến người khác có cảm giác lạnh như băng. Cũng chính nàng là người đưa Mạnh Hạo bước chân vào tu chân giới, từng ngoái đầu nhìn hắn dưới ánh trăng. Nàng chình là Hứa Thanh!
Hứa sư tỷ!
Viên Dưỡng Nhan Đan này Mạnh Hạo không đủ chứng cứ để xác định chính xác đây có phải là viên đan dược năm đó hắn đưa cho Hứa sủ tỷ hay không, nhưng trực giác mách bảo hắn, sự thực chính là như vậy.
Mạnh Hạo cầm viên đan dược trong tay, hắn yên lặng ngồi đó. Gương mặt che dưới vàng mũ như sắp hiện ra một tràng mưa to gió lớn.
“Viên đan dược này nếu nàng không dùng tới, lại mang theo đến Thanh La Tông này. Vậy thì vì sao hôm nay lại xuất hiện ở chỗ này? Ở Thanh La Tông, không biết nàng sống thế nào….”
“Trên thân viên đan dược này khắc hình của ngọn Đông phong, là nàng khắc để tưởng nhớ tới Kháo Sơn Tông, hay là đang nhớ người nào đó… Viên đan dược này chắc có ít nhiều ý nghĩa với sư tỷ, lẽ nào nàng lại mang đi bán? Trước kia nàng với ta vẫn có giao tình, chắc không thể là Hứa sư tỷ được.”
Mạnh Hạo buông tay ra, nhìn hình điêu khắc trên thân viên Dưỡng Nhan Đan này, trong lòng nổi lên ý niệm muốn tìm kiếm Hứa sư tỷ.
“Hứa sư tỷ!...”
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe quang mang. Hắn hít thở sâu. Đan dược này bị mang ra bán đấu giá, lẽ nào…
Trong lòng hắn đau đớn, lại có chút hoảng hốt. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Hứa sư tỷ của mấy năm trước cùng những kỷ niệm đã có giữa hai người. Sau một hồi lâu, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên. Nơi này không phải chỗ để cho những cảm xúc như vậy hiện ra, hậu quả mang lại có thể không kiểm soát được, lại dễ đánh rắn động cỏ.
Nghĩ như vậy, dưới vành mũ rộng, Mạnh Hạo lộ ra vẻ mặt quyết đoán. Hắn đã thay đổi ý định, nhất khoát phải tới Thanh La Tông một chuyến.
Đối với những chuyện sau đó của bí hội, hắn không còn hào hứng nữa. Suốt thời gian sau ấy hắn chỉ nghĩ tới Hứa sư tỷ, cho tới khi bí hội này kết thúc. Nhìn sương mù bốn phía đang dần biến mất, thấy Thanh Sơn lão giả phất tay, gật đầu về hướng mọi người rồi rời đi, Mạnh Hạo và đám người còn lại cũng không chuyện trò gì mà đều nhanh chóng đi tới truyền tống của mình.
Tổ chức bí thương này có nhiều thủ đoạn hơn người nên mới có thể tổ chức ra một bí hội như vậy, khiến cho đám tu sĩ cảm thấy rất hứng thú. Lúc thân ảnh Mạnh Hạo hiện ra thì hắn đang ở một nơi rất bình thường trong trạch tử, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Chỗ này cách chỗ hắn theo Lữ Đào tới địa phương bí mật kia khoảng nửa thành trì. Mạnh Hạo cũng sớm nhận ra vị trí thực sự của vương phủ kia cũng không nằm ở thành này. Chẳng qua trong thành này mọi người bàn luận nhiều về nó mà thôi.
Đi trên đường, ánh trăng nhô lên cao. Mạnh Hạo ngước nhìn bầu trời, thân ảnh hắn để lại một vệt bóng dài dưới đất, làm khung cảnh hiện lên vẻ cô tịch, đìu hiu.
Cách có mấy năm thời gian, lúc quay đầu đã không còn quê quán nữa. Mạnh Hạo than nhẹ rồi đi thẳng. Tới khi bình minh, đến một tòa thành của tu sĩ, hắn hóa thành một bóng ảnh hướng thảnh tới Thanh La Tông.
Vài ngày sau….
Thanh La Tông nằm ở phía đông của Thanh Vân quốc, nằm trong Thập Vạn Đại Sơn mênh mông cuồn cuộn, tỏa ra khí thế bàng bạc khiến cho tất cả tu sĩ trông thấy đều bị chấn nhiếp tinh thần.
Thập Vạn Đại Sơn có chín mươi chín ngọn núi vờn quanh, trên đó treo rất nhiều cây rủ bóng xuống đại địa. Có nhánh dài vài trượng, có nhánh cả mấy trăm trượng kết hợp với mây mù như phong cảnh chốn thần tiên.
Lầu các điều khắc, trạm trổ mọc lên như nấm, đại điện hiện diện khắp mọi nơi. Chín mươi chín ngọn núi có mái vòm hình cầu liên thông với nhau, hiện ra quang mang màu hồng đẹp rực rỡ. Dưới chân núi, nước chảy róc rách, nhũ đá chằng chịt. Cả tông môn hiện lên nét đẹp mỹ lệ vô cùng. Quanh quẩn là tiếng chuông làm lòng người có cảm giác bình an thư thái.
Xa hơn, trên ngọn núi cao nhất là Thanh La Tông, nhìn ra bốn phía, khí thế mạnh mẽ như vĩnh hằng bất diệt. Có tam tòa lư hương cực lớn dựng phía trước, phả khói lên không trung, theo gió thổi hóa thành từng làn khói mảnh khiến người nhìn qua cám nhận được nhân sinh thật vô thường.
Đó, chính là đất của Thanh La Tông!
Theo ý muốn của Thanh La Tông, bọn họ muốn cả Thập Vạn Đại Sơn đều thuộc về tông môn. Dù sao, bọn họ cũng là một trong năm đại tông môn ở Nam Vực, lịch sử tồn tại đã cả vạn năm, có truyền thừa sâu xa. Nơi này linh khí nồng đậm, dù ở khu vực biên giới Thập Vạn Đại Sơn thì đọ nồng đậm của linh khí cũng vượt trên tất cả các tông môn trên núi ở Triệu quốc. Bước vào bên trong Thập Vạn Đại Sơn thì linh khí tăng thêm mấy lần. Ở bất kỳ ngọn núi nào cũng có thể sánh được với sơn cốc nơi Mạnh Hạo lựa chọn tiến hành Trúc Cơ.
Nhất là trong ngọn Thiên Sơn, linh khí cực nồng. Phàm nhân ở trong đó có thể kéo dài tuổi thọ. Từ lúc sinh ra, không cần cật lực tu hành, chỉ hấp nạp linh khí thôi là tu vi cũng sẽ tự nhiên mà tăng lên. Trong khu vực của trăm ngọn núi thì linh khí tồn tại càng khiến mọi người kinh hãi.
“Thanh La Tông ta, trong cả trăm ngọn núi, chỉ có đệ tử nội môn mới được ở lại tu hành. Đệ tử ngoại môn chỉ được ở trong ngọn Thiên Sơn, nhưng dù như vậy thì linh khí cũng vượt quá hầu hết những nơi được gọi là linh sơn ở trên thế gian rồi.”
Bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, một nam tử mặc trường bào màu xanh nhẹ nói, khuôn mặt toát ra một cỗ ngạo khí.
Xung quanh hắn có chín tu sĩ đang nhìn về Thanh La Tông, quần áo mỗi người đều không giống nhau, hiển nhiên không cùng tới từ một nơi. Trong đó có một người vận trường bào hoa văn, màu da hơi đen nhưng lại ẩn chứa khí tức nho nhã. Người này chính là Mạnh Hạo.
“Vạn sơn là vùng đất hiếu khách nhưng ta nhắc nhở các đạo hữu trừ những ngọn núi bên ngoài thì không nên xâm nhập những nơi khác. Những chỗ ấy đều có phong ấn phần lớn hung thú. Dù là một ít đệ tử nội môn lên đó không cẩn thận cũng có thể mất mạng như chơi.” Người thanh niên mỉm cười, đưa mắt nhìn qua mấy người Mạnh Hạo.
“Các vị đạo hữu hưởng ứng lời kêu gọi của Thanh La Tông chúng ta mà tới thì chính là khách của Thanh La Tông ta. Mọi người có thể chọn trong những ngọn núi nơi này lấy một nơi cho mình tu hành. Mọi thứ cần thiết đều được chuẩn bị đầy đủ. Ngày mai sẽ có đệ tử Thanh La Tông đưa chư vị đi tới lấy đan dược đệ nhất La Địa Đan. Viên đan dược này là lễ gặp mặt, nhưng Chân mỗ muốn nhắc nhở chư vị. Cầm đan dược bước vào vạn sơn thì đã giống như cùng nhau ước định, một khi đổi ý, hay là lén rời đi thì sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của Thanh La Tông ta.” Người thanh niên ôm quyền, mỉm cười hướng năm người Mạnh Hạo, đưa năm người đi tới một ngọn núi ở bên cạnh.
Ở đây đã có sắn năm đệ tử ngoại môn của Thanh La Tông đang chờ.
“Như vậy là công bằng.” Trong chín người cùng đi có một lão giả mặc áo bào xám, lạnh nhạt mở miệng nói. Những người còn lại không có ý kiến gì. Mạnh Hạo đứng bên cạnh không nói, ánh mắt đảo qua những ngọn núi rải khắp Thanh La Tông.
“Được rồi, xin mời các vị đạo hữu. Lần này chắc không phải đợi quá lâu vị trước khi mọi người tới, đã có những đạo hữu khác tới rồi.” Người thanh niên mỉm cười, ôm quyền nói.
“Không biết tu sĩ Trúc Cơ lần này tới Thanh La Tông có bao nhiêu người?” Một tu sĩ mặt vàng như nến bỗng lên tiếng hỏi.
“Không kể các vị, đã có tới chín mươi bảy người.” Nói xong, người thanh niên ôm quyền, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng bay đi.
“Chư vị tiền bối, xin theo chúng ta đi. Hiện giờ chúng ta là người chỉ dẫn chỗ cư trú tạm thời cho các ngài.”
Sau khi người thanh niên rời khỏi, năm đệ tử ngoại môn hướng năm người Mạnh Hạo cúi đầu, thanh âm thành kính nói.
Người dẫn đường cho Mạnh Hạo là một thiếu nữ, ước chừng mới mười sáu, mười bảy tuổi. Tu vi đang ở Ngưng Khí tầng thứ bảy. Người này dung nhan xinh đẹp, khiến người khác nhìn vào thì thấy dịu dàng, nhu thuận.
“Tiền bối, xin mời!” Thiếu nữ nhẹ nhàng nói. Màu dau Mạnh Hạo hơi đen nhưng bộ dáng lại hết sức nho nhã. Đây chính là khí chất của nho sinh mà không nhiều tu sĩ có được. Điều này làm nữ tu sĩ này ngạc nhiên, quan sát hắn mấy lần.
Hai mắt Mạnh Hạo đầy vẻ thanh tịnh, nhưng bên trong vẫn ẩn chứa một tia yêu dị, thâm thúy. Thiếu nữ nhìn Mạnh Hạo, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Tiền bối….” Thiếu nữ vội cúi đầu.
“Đi thôi”. Mạnh Hạo mỉm cười. Hắn nhìn nữ đệ tử này, nghĩ tới Kháo Sơn Tông và Hứa sư tỷ năm xưa, lại ngẩng đầu nhìn Thanh La Tông vô cùng rộng lớn, ánh mắt chợt kiên định hơn.
Dưới sự chỉ dẫn của nữ đệ tử này, Mạnh Hạo tới một nơi núi cao xanh biếc. Trên đó có đình viện, đằng liễu quấn quanh. Xung quanh núi đá có những con đường nhỏ uốn lượn. Gió thổi làm linh khí dao động làm lòng người phấn chấn.
Đến đình viện, Mạnh Hạo lấy từ trong túi trữ vật có được từ bí hội, mang ra một cái trâm hoa tặng cho thiếu nữ rồi bảo nàng rời đi. Trước lúc đi khỏi, nàng ta còn nhìn Mạnh Hạo mấy lần, khuôn mặt ửng đỏ.
Bầu trời nhanh chóng chuyển sang màn đêm. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu, rế rúc. Mạnh Hạo đanh khoanh chân ngồi trên lầu hai thì có tiếng người truyền tới. Hắn mở mắt.
Đột nhiên, có tiếng kêu thảm thiết truyền từ xa tới, như người nào đó đang đứng trước thời khắc tử vong phá tan bầu không khí yên tĩnh. Tiếng kêu vang khắp bốn phía.
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương