Ngã dục phong thiên bns
Chương 133 : Ngươi dám không!
Một khi mặt nạ được tháo xuống đưa cho người đầu tiên xuất hiện trước mặt bộ hài cốt này, tức là người này cũng chính thức là người đoạt được truyền thừa của Huyết tiên. Hay có thể nói, chiếc mặt nạ này, cũng chính là chí bảo của Huyết tiên truyền thừa!
Huyết long bên cạnh Lý Đạo Nhất hiện tại đang vô cùng kích động. Dù gì lão cũng đã chờ đợi ngày này hơn bốn ngàn năm nay rồi, một khi lão dung nhập vào trong mặt nạ này, lão sẽ trở thành khí linh, lão cũng sẽ rời khỏi nơi này mà trở về Nam Vực được rồi.
“Truyền thừa này cũng thuộc về ta!”Hai mắt Lý Đạo Nhất lộ ra ánh sáng lấp lánh. Nhưng cũng đúng vào lúc này, Mạnh Hạo cũng vừa bước ra khỏi đệ cửu trận. Thấy vậy cả người hắn bèn nhanh chóng lao về phía trước.
Từ sau khi hắn đạt được Hoàn mỹ trúc cơ, bước vào nơi truyền thừa này, Mạnh Hạo liền có một loại cảm giác mạnh mẽ, rằng hắn chính là chủ nhân của nơi truyền thừa này. Khi tất cả các trận pháp lần lượt sụp đổ, hắn càng chắc chắn thêm về cảm giác này.
“Truyền thừa này của ta, có thể ta không để ý tới. Nhưng nếu ngươi muốn cướp lấy, thì còn phải xem vận mệnh của ngươi đã!” hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng lạnh lẽo, chuyện đoạt truyền thừa của người khác hắn cũng từng làm qua. Nên việc Lý Đạo Nhất đoạt truyền thừa của hắn, hắn không tức giận, cái khiến cho hắn điên cuồng giận dữ như vậy, chính là thủ đoạn tranh đoạt của đối phương.
Chó ngao trăm trượng bên cạnh hắn cũng cũng ngửa mặt rống to, tốc độ còn nhanh hơn hẳn Mạnh Hạo mà lao vọt lên thẳng phía trước.
Ánh mắt Mạnh Hạo cũng trở nên lạnh lẽo, bản thân hắn có thể không cần cái gọi là huyết tiên truyền thừa kia, nhưng mà lời hắn đã hứa với chó ngao thì nhất định hắn phải mang nó ra khỏi đây. Mà để cho chó ngao trở thành khí linh của chiếc mặt nạ kia lại chính là phương pháp duy nhất mang nó rời khỏi!
Hơn nữa, tên Lý Đạo Nhất kia, chính là kẻ mà Mạnh Hạo thật sự muốn giết chết bằng mọi giá. Lúc này hắn triển khai toàn bộ tu vi nhanh chóng lướt tới, tay phải bấm niệm pháp quyết biến ảo lôi cờ hiện ra, đồng thời còn xuất ra hai thanh phi kiếm gào thét mang hàn khí bức người mà tiến thẳng tới trước người Lý Đạo Nhất.
Đúng lúc này, bộ hài cốt đang ngồi trến ghế kia đã đưa tay phải chậm rãi lột chiếc mặt nạ xuống. Bộ hài cốt cũng nhanh chóng biến thành tro bụi tiêu tán đi, chỉ còn lại bàn tay phải đang nắm chiếc mặt nạ đưa tới trước người Lý Đạo Nhất.
Vẻ mặt Lý Đạo Nhất vui sướng mà nhanh chóng đưa tay đón lấy mặt nạ. Nhưng ngón tay y vừa chạm vào thì mặt nạ nhanh chóng văng ra xa. Việc này cũng không phải do y không thể lấy được mặt nạ, mà mặt nạ cần khí linh nhập chủ trước mới có thể trở thành vật sở hữu của hắn được.
Trong nháy mắt chiếc mặt nạ văng ra từ trong tay Lý Đạo Nhất, Huyết long ngửa mặt lên trời gầm lên rồi lao vọt đến chiếc mặt nạ với tốc độ nhanh nhất với ý định nhanh chóng dung nhập vào trong chiếc mặt nạ, tiến hành nhập chủ để trở thành khí linh của bảo vật này!
Thân hình lão dài ngàn trượng, vừa tiến tới, mặt nạ đã hóa thành một xoáy nước dần nuốt trọn thân hình Huyết long. Nhưng lão vừa mới tiến được nửa thân hình vào trong mặt nạ, chó ngao cũng theo đó sủa to một tiếng, âm thanh hóa thành gợn sóng khuếch tán ra xung quanh, mà tốc độ bản thân nó cũng tăng vọt rồi nhanh chóng kéo thân hình trăm trượng của nó xông thẳng vào chiếc mặt nạ kia, mặc kệ việc chiếc mặt nạ đang bị Huyết long tiến hành nhập chủ.
Ngay khi tiếp xúc với mặt nạ, chó ngao cũng nhanh chóng dung nhập vào bên trong. Nó cũng muốn cùng với lão tổ Lý gia kia tranh đoạt tư cách khí linh!
“Không biết tự lượng sức, đợi lão phu trở thành khí linh, sau đó sẽ cắn nuốt ngươi vậy!” thanh âm lão tổ Lý gia kia vang vọng, cả người lão cũng đã tiến vào hoàn toàn bên trong chiếc mặt nạ. Mà thân thể chó ngào tại thời điểm này cũng đã biến mất trong chiếc mặt nạ kia.
Mặt nạ nhanh chóng bùng lên ánh sáng đỏ, nhưng trong đó lại thấy có gần một nửa trong đó là ánh sáng tím, nhìn như là hai loại màu sắc đó đang cắn nuốt lẫn nhau vậy!
Cũng chính vì loại thôn phệ này mà mặt nạ cũng không còn thuộc về Lý Đạo Nhất nữa. Mà trở thành việc khí linh của ai trong hai người thành công nhập chủ, thì người đó chính là người đoạt được truyền thừa.
Vả lại… việc huyết thần cùng tồn tại, tranh đoạt tư cách khí linh trong chiếc mặt nạ, coi như là Huyết tiên năm đó cũng khó có thể đoán trước có loại chuyện này. Bởi vậy nên xảy ra một loạt biến hóa không hề xuất hiện trong những lần tranh đoạt truyền thừa trước đó.
Nhưng duy nhất một điểm có thể khẳng định được,…Một khi cuộc chiến giữa chó ngao và Huyết long kết thúc, thì tu vi của khí linh thắng sẽ nhanh chóng tăng lên đến một mức độ khó mà tưởng tượng được. Thậm chí có thể đột phá nửa bước Trảm linh, một khi ngộ được đạo của bản thân thì có thể chân chính mà trở thành Trảm linh đại năng!
“Cứu loại hạ đẳng huyết linh này sống lại thì có lợi ích gì chứ? Cuối cùng cũng chỉ có thể trợ lực cho quá trình truyền thừa của Lý mỗ mà thôi!” Lý Đạo Nhất cười lớn, hai mắt nhìn thẳng với Mạnh Hạo, nơi truyền thừa này toàn bộ đã toái diệt, khiến cho không gian hai bên cũng không còn. Mà người, cuối cùng thì lại cùng ở trong một thế giới duy nhất.
“Giết ngươi, tất cả vấn đề đều được giải quyết hết.” Mạnh Hạo đáp gọn lỏn, sau đó bay thẳng tới Lý Đạo Nhất.
“Đây cũng chính là lời Lý mỗ muốn nói!” Lý Đạo Nhất cười vang, tay phải vung lên, một ngọn lửa cháy bùng lên trước người y hóa thành một cỗ chiến xa lấp lánh kim quang lao thẳng tới Mạnh Hạo.
Tiếng sấm ầm vang, khóe miệng Mạnh Hạo trào ra máu tươi lùi lại phía sáu. Mà sắc mặt Lý Đạo Nhất cũng biến đổi, cả người cũng lùi lại, khóe miệng cũng tràn ra một ngụm máu tươi, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo. Đúng lúc này, khi mà đệ cửu trận sụp đổ, thì toàn bộ nơi truyền thừa này cùng với cả tế đàn màu xanh kia cũng đang dần vỡ nát ra.
Thậm chí cả bốn phía của cái thế giới này cũng đang dần vỡ nát, từng tiếng âm thanh ken két vang vọng tữ trong những khe nứt kia. Dường như nơi Huyết tiên truyền thừa này sắp phải chôn vùi trong hư vô này, từ nay về sau hoàn toàn tan biến trong trời đất này.
Nếu không nhanh chóng rời khỏi đây, cầm chắc sẽ phải bồi táng cùng nơi này mà hoàn toàn bị chôn vùi trong hư không này!
Còn chó ngao thì vẫn đang trong tình thế giằng co ngang ngửa với Huyết long trong mặt nạ này. Vốn dĩ trước kia thực lực của chó ngao vô cùng yếu ớt không đáng so sánh với Huyết long, chỉ là sau khi được Mạnh Hạo hồi sinh, nó đã hấp thu được một chút máu huyết hoàn mỹ Trúc cơ của Mạnh Hạo mà trở thành một loại Huyết thần tồn tại độc nhất vô nhị trong bấy nhiêu lần Huyết tiên truyền thừa đến nay.
Cho nên, khi mà thiên địa linh khí bốn phía tuôn ào ào vào trong mặt nạ, chó ngao cũng khác hẳn với Huyết long, nó có thể hấp thụ bao nhiêu linh khí tùy ý mà không bị thất thoát chút nào cả. Trong khi Huyết long về mặt này không thể so sánh với chó ngao được.
Một màn này khiến cho sắc mặt của Lý Đạo Nhất không ngừng biền đổi, y nhanh chóng lùi ra phía sau đồng thời giơ tay chụp lấy mặt nạ. Chỉ là lực phản chấn từ mặt nạ lúc này còn mạnh hơn cả hồi nãy, bàn tay y chưa kịp đụng vào thì đã bị đẩy ngược ra lại ngay lập tức. Một màn thử nghiệm này đủ để thấy rõ được, chừng nào mặt nạ còn chưa có khí linh nhập chủ, thì chừng ấy vẫn chưa ai có thể lấy đi được!
Dù gì thì Huyết tiên có tài giỏi thế nào cũng làm sao mà dự liệu được sẽ có những biến hóa vi diệu thế này xuất hiện trong truyền thừa của bản thân như vậy chứ! Cứ chiếu theo như lệ thường, thì khi người đầu tiên tới trước, sau khi có được mặt nạ, Huyết linh chỉ cần một vài hơi thở là có thể hoàn thành nhập chủ, trở thành khí linh của mặt nạ. Sau đó có thể nhanh chóng mang theo người được truyền thừa rời khỏi đây trước khi không gian này toái diệt.
Biến hóa ngoài ý muốn xuất hiện, khiến cho nơi này trở thành một nơi chứa đầy nguy cơ sinh tử!
Thế giới này đang sụp đổ, mà phía mặt đất lúc này cũng dần hình thành một vòng xoáy khổng lồ đang nhanh chóng lan rộng ra, cắn nuốt tất cả không gian xung quanh nó. Một khi bị vòng xoáy này cắn nuốt, nhất định sẽ không thể nào thoát ra ngoài được, vì nơi này chính là cả một không gian thế giới bị toái diệt!
Màn sáng dịu nhẹ ở khoảng không phía trên cũng đang có dấu hiệu vặn vẹo, dường như trong thời gian sắp tới cũng sẽ chịu chung cảnh vỡ nát cùng với toàn bộ thế giới này. Màn sáng đó cũng chính là lối ra duy nhất của nơi này.
Bước qua màn sáng, cũng tức là sẽ tránh xa được cái thế giới đang diệt vong này!
Nhưng khí linh trong mặt nạ vẫn đang giằng co với nhau, chưa thể nhập chủ thì cũng chưa thể đoạt đi được, trong khi thế giới này thì đang vỡ nát khiến cho sắc mặt Lý Đạo Nhất sau khi thoáng hiểu ra mọi chuyện liền trở nên biến sắc hẳn.
Mà Mạnh Hạo lại vô cùng bình tĩnh, hắn đưa tay lên quệt đi vệt máu trên khóe miệng, sau đó nhanh chóng tiến ra một bước vận chuyển toàn bộ linh lực của ba tòa hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể. Bước chân hắn lao ra, tay phải bấm niệm pháp quyết hiện ra một con hỏa mãng dài trăm trượng gào thét mà bay thẳng tới Lý Đạo Nhất.
Mãng xà này thật ra cũng không thể gọi là rắn được nữa, mà chính xác thì nó như một con rồng toàn thân ngập trong ngọn lửa vàng rực, miệng gầm gừ tỏa ra hơi nóng thiêu đốt khắp nơi. Theo sát phía sau nó là một lưỡi Phong nhận dài hơn mười trượng, gió thổi lửa bùng quét ngập tám phương bao quanh lấy Lý Đạo Nhất.
Có thể nói Mạnh Hạo từ lúc tu hành tới nay, thứ hắn thiếu thốn nhất chính là thuật pháp, đại đa số thuật pháp trên tay hắn lúc này chủ yếu đều là sở học Ngưng khí kì mà thôi, mà Trúc cơ thì hắn còn không có lấy một chút thuật pháp nào. Đây cũng là nhược điểm to lớn mà bản thân hắn lúc này cũng thấy rõ được.
“So tàn nhẫn với ta sao…” Lý Đạo Nhất cười gằn. Y nhanh chóng hiểu rõ cục diện trước mặt, đây cũng chính là một hồi so kè đấu pháp mà thôi. Trước khi ra tay, y cũng đoán được giữa hai người khó mà có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến. Mấu chốt chính là trong thế giới đang hủy diệt này, kẻ nào gan lỳ nhất thì kẻ đó sẽ chiến thắng. Vì một khi đã có người không thể kiên trì mà rời khỏi nơi này trước, vì không thể mang theo mặt nạ, thì cũng đồng nghĩa với việc buông bỏ tư cách truyền thừa của mình!
Lý Đạo Nhất cười lạnh. Bản thân y là Lý gia đạo tử, thân phận đạo tử này được y gầy dựng bằng con đường giết chóc đi lên, trong tộc là dẫm đạp cạnh tranh nhau mà đứng dậy, bên ngoài là sát phạt quyết đoán mà sống sót. Thậm chí y còn nhiều lần mưu toan chiếm đoạt cơ duyên người khác mới có thể từ một chi nhánh phụ không được kì vọng trong gia tộc một đường đi lên trở thành đạo tử, vượt lên chèn ép cả thiên kiêu!
Những chuyện như vậy cũng ảnh hưởng lớn tới tính cách của y, y bướng bỉnh, y tự ngạo, mà thật ra y cũng có vốn liếng để tự ngạo. Lúc này y vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay phải xuất hiện một chiếc quạt có ánh sáng bốn màu hòa lẫn vào nhau. Dưới một cái phẩy quạt của y, bốn màu trên quạt soàn soạt mà vang lên sau đó trực tiếp lan tỏa ra va thẳng vào Hỏa long cùng với Phong nhận của Mạnh Hạo.
Tiếng nổ rầm trời, mà ánh sáng bốn màu kia quét ra cũng nhanh chóng hóa thành bốn lưỡi đao sắc bén lướt nhanh về phía Mạnh Hạo.
Lý Đạo Nhất điên cuồng cười lớn, tay trái tiếp tục vỗ túi trữ vật lấy ra thêm bảy tám hạt châu đen nhánh ném xuống phía dưới. Những hạt châu này cũng không cần đến gần Mạnh Hạo mà đã nổ tung lên, tạo thành tiếng nổ rền vang cùng với những gợn sóng xung động lan tràn ra xung quanh khiến cho phiến không gian vốn đang đổ nát này nhanh chóng toái diệt mạnh mẽ.
“So kè về tàn nhẫn cùng với Lý mỗ?” Thần sắc Lý Đạo Nhất dữ tợn, mơ hồ còn có nét điên cuồng.
Tiếng nổ rầm rầm vang vọng, toàn bộ những lưỡi đao bốn màu kia cũng đã lao tới đánh thẳng vào lôi vụ xung quanh người Mạnh Hạo. Tiếng nổ vang một lần nữa nổi lên, mà Mạnh Hạo cũng lùi người lại, hai mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn gắt gao, tay phải nhấc lên bấm quyết hiện ra ba con Hỏa long dài trăm trượng lao đi, lần này không tiến về phía Lý Đạo Nhất nữa mà tiến thẳng tới màn sáng ở phía trên.
“Khiến nơi này hủy diệt nhanh chóng hơn cũng không tính là tàn nhẫn gì. Tàn nhẫn, là phải phá hủy luôn cả lối ra nơi này, ngươi dám không?” Trong lúc Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng, thì ba con Hỏa long kia đã tiến tới cạnh màn sáng rồi nổ tung lên. Màn sáng vốn đã có dấu hiệu vặn vẹo đứt gãy, dưới tác động này đã bị xé nứt ra, khiến cho một khoảng rộng trong màn sáng nhanh chóng tiêu tán đi.
Tràng cảnh này diễn ra, cho dù là Lý Đạo Nhất vẫn tự nhận mình là tàn nhẫn, cũng nheo mặt lại, mà trong lòng cũng phải giật thót một cái.
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương