Ngã dục phong thiên bns
Chương 110 : Sát cơ của sở ngọc yên
“Người này là ai mà dám ngang nhiên tranh đoạt cùng nhân vật ở trên dãy phòng Thiên giáp chứ, đáng tiếc là hắn đội mũ rộng vành nên không thể nhìn rõ được khuôn mặt.”
“Chỉ một gốc Xuân thu mộc mà cuối cùng lại bị tăng giá lên đến mức như thế này, người này quả nhiên là đảm lượng cũng không nhỏ a.”
“Không biết vị tu sĩ bên trong phòngThiên giáp đó đến cùng là ai vậy…cũng có ý tứ a.” Tiếng nghị luận bên trong phòng đấu giá cũng bắt đầu chậm rãi rộ lên. Chỉ có lão giả họ Kiều trên đài cao kia là vẫn giữ thần sắc như thường, lão không nhìn xem Mạnh Hạo là ai, cũng hoàn toàn không có ý tứ liếc mắt về phía phòng Thiên giáp kia.
Chỉ là Xảo Linh đứng phía sau lão lại lộ ra vẻ hứng thú nồng đậm. Nàng còn đôi ba lần nhìn về phía Mạnh Hạo, đáng tiếc là hắn đang đội mũ rộng vành che khuất gương mặt, phủ khăn che kín mặt, còn mặc trường bào nữa nên hiển nhiên nàng cũng không thể nhận ra hắn được.
“50 vạn!” Sở Ngọc Yên nhíu đôi mi thanh tú kia lại, sau đó đưa ra một cái giá mà đối với nàng còn cảm thấy có chút áp lực. Vừa nói, nàng cũng bước ra, nhấc tấm màn vải che phủ trước gian phòng, trực tiếp xuất hiện trước toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng đấu giá này.
Lúc nàng vừa bước ra, cũng đã có không ít người liền nhận ra thân phận của nàng.
"Nàng là..."
“Sở Ngọc Yên, nàng đúng là Tử Vận tông Sở Ngọc Yên!”
“Nguyên lai lại là nàng a…” Bên trong phòng đấu gia lập tức nổi lên hàng loạt âm thanh ồn ào. Thân phận của Sở Ngọc Yên tại nước Đông Lai này thật sự rất cao quý, vốn dĩ nàng là tu sĩ Tử Vận tông, còn là đệ tử thân truyền của Đan quỷ Đại sư, cha nàng còn là Tông chủ đương thời của Tử Vận tông. Hơn nữa nàng còn có dung nhan tuyệt mỹ. Đã chú định bất cứ nơi nào nàng đặt chân đến đều sẽ được vạn người nhìn chăm chú.
“Ài…có lẽ không còn gì hồi hộp rồi a, nếu như Sở Ngọc Yên không lộ diện thì không nói, nàng đã cố tình bộc lộ thân phận như thế này rồi, mà gốc Xuân Thu mộc kia cũng không phải là chí bảo gì cho cam. Chắc chắn người kia cũng sẽ không dám cùng nàng so kè giá cả nữa rồi.”
“Xem ra Xuân thu mộc này là vật phẩm mà Sở Ngọc Yên nhất định phải có cho bằng được a, vì mộc này mà nàng còn tự mình lộ diện thì hẳn là lời đồn mấy năm trước là thật rồi?”
“Chắc là thật rồi, nếu không nàng cũng sẽ không phải dùng mọi cách để có được Xuân Thu mộc đâu.”
Ngay thời điểm mà bốn phía tu sĩ nhao nhao nghị luận, Sở Ngọc Yên cũng đã yên chí rằng cuộc cạnh tranh gốc Xuân Thu mộc cũng sẽ tới đây là kết thúc thì thanh âm lạnh nhạt của Mạnh Hạo lại truyền ra.
“60 vạn!” Hắn lúc này cũng không còn gia tăng một vạn linh thạch nữa mà trực tiếp đưa ra giá cả tăng lên mười vạn so với giá Sở Ngọc Yên đưa ra. Khiến cho cả phòng đấu giá đều chấn động, ngay cả Kiều lão trên đài cao cũng phải nhìn lướt qua Mạnh Hạo.
Sở Ngọc Yên nhíu mày nhìn về phía Mạnh Hạo, chỉ nhìn thấy một chiếc mũ rộng vành che khuất gương mặt mà thôi.
“65 vạn!”
“70 vạn!” Mạnh Hạo bình tĩnh mở miệng. Hắn thực sự là không thể nào buông bỏ gốc Xuân thu mộc này được.
“Vị đạo hữu này, chắc là ngươi cũng nhận biết được thân phận của ta. Giá trị của gốc mộc này không đến bằng này linh thạch nhưng ta muốn mua vì rất cần cho người khác áp độc. Kính xin đạo hữu có thể nhượng bộ cho, việc này ta sẽ ghi nhớ, coi như bản thân ta thiếu ngươi một cái nhân tình có được hay không?” Sở ngọc Yên nhẹ giọng hướng về Mạnh Hạo nói.
Lời nàng vừa nói ra, bên trong phòng đấu giá, tiếng nghị luận một lần nữa lại nổi lên ồn ào.
“Xem ra lời đồn kia hoàn toàn là sự thật rồi, nàng mua vật phẩm này là vì Vương gia Vương Đằng Phi!”
“Căn cứ vào lời nói của một người ở Kim Hàn Tông, thì năm xưa tại một tiểu quốc hẻo lánh, vị Thiên kiêu Vương Đằng Phi vì một truyền thừa rất lớn nào đó mà cùng người khác tranh giành tư cách nội môn đệ tử. Tuy nhiên vị này lại thất bại, còn bị tên tu sĩ tiểu quốc kia chặt đứt một ngón tay!”
“Việc này xem ra tới tám chín phần mười là thật, để ý đến thì vị đệ tử Kim Hàn Tông tên là Lý Phú Quý này dường như có thù oán gì đó với Vương Đằng Phi, việc này tất cả mọi người đều biết rồi đấy. Hơn nữa Vương Đằng Phi kia cũng rất ngoan độc với bản thân, sau khi đắp nặn lại thành ngón tay mới thì đã luyện ngón tay đó thành Độc chỉ, chuyện này cũng không ít người biết đến a! Sở Ngọc Yên muốn mua gốc Xuân Thu mộc kia hẳn là tìm cách giảm bớt đau đớn của Độc chỉ!”
Mạnh Hạo nghe được những lời nghị luận từ bốn phía tu sĩ xung quanh, hai mắt nhỏ bé lóe lên một tia sáng. Hắn hiện giờ coi như hiểu rõ vì sao mà Sở Ngọc Yên kia lại cố chấp đối với Xuân thu mộc như vậy. Mặt khác hắn cũng nghe ra từ lời nói của mấy người đó, có vẻ như Tiểu bàn tử Lý Phú Quý tại Kim Hàn tông sinh hoạt cũng không tệ lắm.
“Sở đạo hữu, gốc mộc này đối với tại hạ cũng vô cùng trọng yếu.” Mạnh Hạo lạnh nhạt nói.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Sở Ngọc Yên lóe lên, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, cắn răng nói.
“75 vạn!”
“90 vạn!” Linh thạch trong túi trữ vật của Mạnh Hạo hiện nay còn không ít. Hôm nay hắn đã hạ quyết tâm mua bằng được gốc Xuân thu mộc này, nên đã dứt khoát đưa ra mức giá này.
Giá này vừa xuất ra, tu sĩ bốn phía đều hít sâu. Ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo mang đầy vẻ tham lam, có thể tưởng tượng Mạnh Hạo dám cùng Tử Vận tông Sở Ngọc Yên tranh đoạt vật phẩm đấu giá, tất nhiên lai lịch của hắn cũng không nhỏ rồi.
“Ngươi!” Sở Ngọc Yên gần như ghiến chặt răng lại. Nàng tuy là thiên kiêu đệ tử của Tử Vận tông, nhưng linh thạch trên người chủ yếu đều là của tông môn. Dù nàng có địa vị đặc thù trong tông môn thì cũng khó ăn nói với cao tầng trong tông. Lúc này cái giá chín mươi vạn linh thạch mà Mạnh Hạo đưa ra, nàng đã không còn chèo chống được. Trong trầm mặc, nàng lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Hạo, trong mắt đã lộ sát cơ dữ dội.
Một lúc lâu sau khi Sở Ngọc Yên ngừng ra giá, gốc Xuân thu mộc này liền thuộc về Mạnh Hạo. Tự khắc xuất hiện người của Bách Trân các tới đưa Mạnh Hạo đến nơi trao đổi đồ vật. Sau khi nhận được Xuân Thu mộc, Mạnh Hạo cũng không ở lại mà nhanh chóng rời khỏi phòng đấu giá này.
Giờ này Mạnh Hạo cũng không còn quan tâm tới phía sau còn có vật phẩm đấu giá gì, hắn cũng không dừng lại. Dù sao thì trong đấu giá hội lại có thể rời khỏi bất kì lúc nào mà không có ai quản tới.
Lúc này hắn vội vàng đi ra khỏi phòng đấu giá với tốc độ cực nhanh. Một lúc sau hắn đi ra khỏi mấy con phố nhỏ thì đã bỏ hết mũ rộng vành và khăn che mặt xuống, cũng đã đổi áo bào khác hẳn với bộ dạng lúc ở phòng đấu giá.
Hắn nhanh chóng đi một đường đi thẳng ra khỏi thành, sau khi ra khỏi cửa thành chừng trăm dặm thì Mạnh Hạo lập tức bay lên không trung, hóa thành đạo cầu vồng gào thét đi xa. Nhưng ước chừng sau khoảng một nén nhang thì phía sau hắn bỗng nhiên có một tiếng hạc kêu lên. Một con tiên hạc toàn thân trắng tinh không nhiễm chút bụi trần đang bay đuổi theo hắn với tốc độ cực nhanh.
Đôi mày Mạnh Hạo nhíu chặt lại, quay đầu nhìn thoáng qua.
Trên lưng tiên hạc kia là một nữ tử toàn thân bạch y đang đứng đó. Nàng này chính là Sở Ngọc Yên, lúc này mặt nàng không chút thay đổi, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mạnh Hạo. Tiên hạc kêu lên một tiếng, hóa thành cầu vồng, càng lúc càng nhanh chóng tiếp cận hắn. Sau đó, hạc này phun ra một luồng bạch quang hóa thành một tấm lưới lớn nhanh chóng bao phủ Mạnh Hạo vào trong.
Trong tay Sở Ngọc Yên đang cầm một cái ngọc giản tràn ra khí tức tang thương cổ xưa, trên ngọc giản có một chấm đen nhỏ. Dưới sự thúc dục của nàng, miếng Cổ Ngọc kia lập tức biến ảo ra một hư ảnh ông lão tóc bạc trắng. Hư ảnh này nâng tay phải đánh ra một chỉ hướng về phía Mạnh Hạo. Hiển nhiên là nàng này có thể đuổi theo Mạnh Hào hoàn toàn dựa vào diệu dụng của cổ ngọc này.
“Giao ra Xuân Thu mộc thì ta sẽ không làm khó dễ với ngươi nữa, bằng không cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc bể nào cũng không thoát khỏi tỏa định của miếng Tầm linh Cổ ngọc này đâu.” Lời vừa nói, bàn tay trắng như ngọc của nàng vỗ xuống túi trữ vật. Ngay lập tức một đoàn tử khí tràn ra, một đài sen màu tím khoảng lòng bàn tay hiện ra, sau đó bị nàng hất lên. Đài sen chấn động, rồi phát ra hơn mười sợi dây xích màu tím, những sợi xích này xuất hiện liền hóa thành một đám nữ tử mặc chiến giáp, trong tay cầm chiến mâu xông về phía Mạnh Hạo với tốc độ cực nhanh.
Chưa tới gần Mạnh Hạo thì một uy áp thuộc về Trúc cơ trung kì từ Sở Ngọc Yên khuếch tán thẳng về phía Mạnh Hạo. Mà những hư ảnh nử tử mặc chiến giáp này mỗi người cũng đều là tu vi Trúc cơ sơ kì, lúc này ầm ầm tiến đến làm cho phong vân bốn phía cuồn cuộn nổi lên.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, kinh nghiệm chiến đấu của hắn trong sáu bảy năm nay đã tính là vô cùng phong phú. Vậy nên hắn cũng không chờ tới lúc tấm lưới lớn kia rơi xuống mà nhanh chóng rút ra lôi cờ đồng thời phun một ngụm lôi vụ khí. Lôi cờ bèn hóa thành một đám sương mù hòa chung với lôi vụ khí mãnh liệt tản ra bên ngoài, trong khi đó thì những tia chớp hình vòng cung trong vụ khí cũng không thèm để ý tới lưới lớn đang phủ xuống mà nhanh chóng đụng thẳng vào mấy hư ảnh nữ tử kia.
Trong nháy mắt, tiếng ầm ầm nổ vang khắp xung quanh. Dưới vụ nổ này, từng hư ảnh nữ tử kia lần lượt sụp đổ vỡ vụn, đôi mi thanh tú của Sở Ngọc Yên nhíu lại, định nâng tay ngọc lên bấm niệm pháp quyết thi triển một thuật pháp khác. Nhưng Mạnh Hạo lúc này cũng không định dừng tay lại, trong lúc hắn dùng lôi cờ hóa thành một đám sương khuếch tán ra bên ngoài cản trở tầm nhìn của Sở Ngọc yên, thì tay phải hắn vỗ túi trữ vật cầm lấy gương đồng trên tay chiếu thẳng về phía tiên hạc dưới chân Sở Ngọc Yên.
Dưới một chiếu này của gương đồng, Tiên hạc dưới chân Sở Ngọc Yên bỗng trợn to mắt, trong thần sắc bộc lộ ra sự khó tin, oanh một tiếng, một bên cánh của Tiên hạc nổ tung, máu thịt be bét. Mà phía trong mông của Tiên hạc cũng run rẩy, sau đó nổ tung lên!
Máu tươi tràn ngập, tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Tiên hạc vốn ưu nhã truyền ra ngoài. Thân thể nó trong lúc vô cùng đau đớn đã không còn đủ khả năng bay trên không trung mà rơi thẳng xuống mặt đất. Mà Sở Ngọc Yên sau khi sửng sốt một chút, lại nhìn lại hình dạng tiên hạc vô cùng thê thảm, bờ mông máu thịt be bét mà kinh hãi không thôi.
Mà cùng với tiếng kêu thảm thiết của Tiên hạc, bốn phía của tấm võng lớn đang bao phủ Mạnh Hạo lập tức tan nát. Cả người hắn nhanh chóng lui lại phía sau, há miệng đem toàn bộ lôi vụ hút vào đồng thời vỗ túi trữ vật rút ra một đại cung toàn thân đen kịt cầm trong tay. Ngay lúc Sở Ngọc Yên đang kinh hãi thì Mạnh Hạo giương lên chín mũi tên. Với tu vi hiện nay của hắn, chín mũi tên này truyền ra tiếng gào thét động trời lao thẳng tới Sở Ngọc Yên.
Tiếng nổ ầm ầm vang vọng. Sau khi bắn ra chín mũi tên đó, Mạnh Hạo nhíu mày, nhanh chóng lùi về phía sau. Trước mặt Sở Ngọc Yên lúc này đang lượn lờ một tiểu thuẫn màu tím, lúc chín mũi tên này đụng vào tấm thuẫn này liễn vỡ tan tành. Nhưng tấm thuẫn cũng bị đầy lùi dần về phía sau, đến khi mũi tên cuối cùng vỡ tan ra thì quần áo bên ngoài của Sở Ngọc Yên dưới sự bắn phá của những mảnh vỡ đó cũng đã bị tàn phá rách nát lộ ra không ít da thịt trên người. Vốn dĩ bộ dáng nàng tuyệt mỹ, lại thêm bộ dạng quần áo bây giờ trên người khiến cho người ngoài nhìn vào không khỏi tim đập thình thịch. Lúc này ánh mắt nàng lộ ra vẻ sắc bén nhìn chằm chằm vào hắc cung trong tay Mạnh Hạo.
“Đây là Không Mặc cung của tông môn ban cho Đinh Tín sư đệ, vì sao lại nằm trong tay ngươi? Đinh sư đệ sau khi đi đến nước Triệu thì mệnh giản vỡ vụn, nước Triệu…ngươi…ngươi là Mạnh Hạo! Nước Triệu không phải là đã biến mất rồi sao, ngươi…” Hai mắt Sở Ngọc Yên lộ ra vẻ nhìn thấu mọi chuyện. Nói xong hai mắt nàng tập trung lại, trước kia nàng đã từng cảm thấy Mạnh Hạo quen mắt, lúc này liên tưởng lại liên nhớ lại đã có lần vị hôn phu Vương Đằng Phi của mình đã từng lẩm bẩm tên của Mạnh Hạo.
"Nàng này cũng khá là thông minh a." Mạnh Hạo không nói một lời, quay người bay nhanh đi.
Từ lúc Sở Ngọc Yên nhận ra Mạnh Hạo thì sát cơ trong mắt càng lúc càng nhiều, liền nhanh chóng cất bước đuổi theo. Nhưng nội tâm nàng cũng kinh hãi không thôi, nàng nhớ rõ năm đó bộ dạng Mạnh Hạo chỉ là một Ngưng khí tầng sáu mà thôi, vậy mà hôm nay đã bước vào Trúc cơ sơ kì, mà xem chấn động tu vi thì rõ ràng cũng không phải toái bàn Trúc cơ mà tám chín phần mười là Hữu khuyết Trúc cơ!
Việc nước Triệu biến mất vào mấy năm trước đưa đến cho Nam Vực chấn động không nhỏ. Hôm nay nhìn thấy Mạnh Hạo tại đây, dưới suy đoán của nàng thì chỉ là Mạnh Hạo đã rời khỏi nơi đó trước khi nước Triệu biến mất một cách lạ lùng mà thôi.
Tại thời điểm mà Sở Yên Ngọc đang truy kích Mạnh Hạo, thì tại phía ngoài của trung tâm Nam Vực có một con Côn Bằng khổng lồ nồng nặc tử khí từ Thiên Hà hải bay tới. Vì tốc độ bay của nó quá nhanh mà những nơi nó bay qua đều dấy lên cuồng phong gào thét, mà những sinh vật trên bầu trời nếu là không chịu tránh đường hoặc không kịp né tránh thì sẽ bị cuồng phong bay qua cuốn lấy, sau đó bị thổi tới nơi nào cũng không ai biết.
Thậm chí có một số ít ngọn núi quá cao trong lúc Côn Bằng gào thét bay qua cũng bị gió thổi đứt gãy, cuốn bay tứ tán ra xung quanh. Những nơi mà Côn Bằng bay qua, cũng có một số lớn tu sĩ phụ cận nhìn thấy tử khí bao phủ trên mình Côn Bằng bèn nổi lòng tham chi bảo trên toàn bộ Côn bằng, mới chạy theo tìm kiếm thời cơ. Chỉ là tốc độ bọn họ quá chậm, chỉ chưa tới nửa nén nhang đã hoàn toàn bị bỏ rơi.
Chỉ duy nhất Côn Bằng kia, cho dù là sắp chết, nhưng vẫn như cũ, là một quân chủ duy nhất trên bầu trời!
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương