Ngã dục phong thiên bns

Chương 104 : Đại phong khởi, côn bằng giương cánh

Nhìn sáu người kia như ve sầu mùa đông, Mạnh Hạo lần đầu tiên cảm nhận được, trong tu chân giới, cường giả được tôn trọng. Hoặc chính xác hơn, đó là kính sợ. Mấy người này cũng như vậy, hai năm trước khi hắn vẫn còn là ngưng khí tầng chín thì đều lộ vẻ bất thiện, thậm chí còn có kẻ đã xuất thủ, nhưng bây giờ thì đều sợ hãi. “Đem tất cả những gì các ngươi biết liên quan đến sự tình nơi đây toàn bộ nói rõ, nếu có chút nào giấu diếm...”Mạnh Hạo hờ hững nói. Câu cuối cùng hắn cũng không nói hết. Nhưng khi ánh mắt của hắn đảo qua, thì những người này đều nhao nhao run rẩy. Bọn hắn đều cảm nhận được một vòng đỏ sậm ở trong mắt Mạnh Hạo. Cái ánh sáng đỏ sậm này cực kỳ yêu dị, khiến cho mấy người kia sau khi nhìn thấy thì trong mắt không thể tự khống chế mà cũng xuất hiện ánh sáng tương tự. Tựa như khắc sâu vào tận trong linh hồn, khiến cho sắc mặt sáu người đại biến, đáy lòng cực kỳ sợ hãi, căn bản là không dám giấu diếm bất cứ điều gì. Thậm chí còn lo lắng lời nói chưa đầy đủ, liền đem ra cả sách cổ đưa cho Mạnh Hạo, lại còn đưa ra địa đồ chi tiết của khu vực này và cả độc công truyền thừa nữa. Vài ngày sau, trong sự cung kính của sáu người đang sợ đến mất mật, Mạnh Hạo cuối cùng cũng đi ra khỏi khu vực này. Thần sắc của hắn bình tĩnh, vẻ mặt bình thản khoanh chân ngồi trên một cái lá lớn màu xanh, hóa thành một đạo trường hồng, thẳng hướng Nam Vực. Mạnh Hạo rời đi, khiến cho trong lòng sáu người như trút được một khẩu đại khí. Còn về phần tên đã chết kia, bọn hắn sớm đã không để ý. Căn bản là không có chút suy nghĩ làm thế nào để báo thù cho gã. Bọn họ chỉ mong sao Mạnh Hạo đi rồi thì vĩnh viễn cũng đừng quay trở lại. Lại qua mấy ngày. Lúc này đang là đêm khuya, ở chỗ sương mù sâu trong sơn cốc, xung quanh khu vực có cái hang cổ hoàn toàn yên tĩnh. Ở sâu bên trong, tại vị trí tám trăm trượng tính theo độ dài sợi dây đỏ, có mấy thân ảnh giống như hài đồng đang ngồi xổm tại đó, thi thoảng lại phát ra những tiếng gầm gừ. Theo dây đỏ kéo dài sâu xuống phía dưới, cái động sâu kia dường như không có cuối cùng, giống như kéo dài tới vô tận. Thời gian dần trôi, tại đây có thể nhìn thấy sợi dây đỏ xuyên qua đầu lâu của một nữ tử. Sắc mặt của nàng tái nhợt, đôi mắt mở to, mờ mịt nhìn hắc ám. Phía dưới đầu lâu là khoảng không vô tận, tràn lan dây đỏ... Một vạn trượng, mười vạn trượng, năm mươi vạn trượng... Ở nơi đó là một khu vực tràn ngập mùi tanh của biển. Thậm chí tại chỗ này, bên trong động sâu dần xuất hiện nước biển, sợi dây đỏ chui vào trong nước biển, vẫn không biết điểm cuối. Nếu có người có thể nhìn thấy mảnh khu vực sâu trăm vạn trượng này, thì chắc chắn sẽ vô cùng hoảng sợ, vì phát hiện... chỗ đó là một mảnh biển sâu đen kịt, mà sợi dây đỏ này vẫn một mực lan tràn tới nơi đây, vượt qua không biết bao nhiêu cái trăm vạn trượng, cho đến không biết bao sâu dưới đáy biển, cho đến khi phía trước xuất hiện một mảnh thạch trận rộng mấy vạn dặm! Tại đây có rất nhiều cột đá khổng lồ đứng sừng sững, một vòng lại một vòng, hết tầng này đến tầng khác. Tại trung tâm thạch trận, có một cái quan tài, một đầu của sợi dây đỏ, là bị buộc trên quan tài này. Khoảng cách từ nơi này cho đến mảnh sơn cốc kia là quá xa, khó có thể hình dung. Sợi dây đỏ quá dài, mà vì nó cũng không phải là thẳng tắp, nên nhìn như năm trăm trượng, nhưng thực tế chỉ là một phần trong trăm vạn phần mà thôi. Cái quan tài để ở đây dường như là vĩnh cửu. Nhưng vào giây phút này, một âm thanh ma sát rất nhỏ chậm rãi truyền ra. Cái quan tài kia... Lúc này lại chậm rãi di chuyển sang bên phải ba thốn. Một cỗ mực tàu từ trong quan tài tràn ra, lan vào trong nước biển... Mảnh biển này, tên là Thiên Hà Hải. Nó nằm giữa ở hai mảnh lục địa. Khi cái mực tàu kia tràn ra, trên mảnh biển này, mấy trăm con cá lớn bằng lòng bàn tay ra sức chạy trốn, nhưng rất nhanh vẫn bị đám mực tàu kia bao trùm. Một lúc lâu sau, mảnh mực tàu này nhanh chóng co rút lại, cho tới khi hoàn toàn biến mất. Mấy trăm con cá kia đa phần đã chết, trở thành những bộ hài cốt... Nhưng ở trong mảnh hài cốt này có một con cá. Nó quẫy mạnh cái đuôi, lao ra từ trong đám hài cốt. Thân thể của nó đã trở thành màu đen, trên thân thể của nó mọc ra hai sợi râu. Hai sợi râu này càng lúc càng dài, một lát sau đã dài đến trăm trượng. Khi nó bơi về phía thượng du, hai sợi râu này lắc lư theo, thoạt nhìn rất kinh người. Tốc độ của nó rất nhanh, như một đạo thiểm điện bơi nhanh trên biển, khiến cho Thiên Hà Hải ầm ầm dậy sóng. Nó lao ra khỏi mặt biển, ở trong bầu trời đêm, hòa mình vào trong thiên địa. Ngay khi nó vừa ra khỏi mặt biển, thân hình của nó dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang ầm ầm biến lớn. Dần dần trở thành mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng. Chỉ trong mấy hơi thở mà thân hình của nó đã biến lớn tới gần mười vạn trượng. Lúc này nó đã không còn là một con cá, mà đã trở thành một con phi điểu, dường như đã hóa thân trở thành Côn Bằng. Xung quanh nó có tử khí đậm đặc lượn lờ. Thân thể của nó mang theo vẻ già nua giống như mới vừa thức tỉnh từ thời viễn cổ, không còn bao nhiêu sức sống. Mà ngay cả đôi mắt của nó cũng rất ảm đạm, tựa như ngọn lửa sinh mệnh có thể tắt bất cứ lúc nào. Vãng sinh... Một âm thanh trầm thấp phát ra từ miệng của con Côn Bằng này. Nó vẫy mạnh đôi cánh, thân hình hướng về Nam Vực xa xôi bay đi Nhưng dù với tốc độ của nó, muốn bay qua mảnh Thiên Hà Hải này để tới Nam Vực, cũng phải mất nửa năm. Giờ phút này Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trên một phiến lá màu xanh, bay nhanh trên bầu trời. Xung quanh hắn thi thoảng lại có tia chớp xẹt qua. Ở phía trên, mây đen cuồn cuộn, trời mưa như trút nc, sấm sét ì ùng. Nhưng những giọt mưa này lại không có một chút nào rơi trên người Mạnh Hạo. Phiến lá kia đang phát ra ánh sáng nhu hòa, khiến cho những hạt mưa này đều bị ngăn cản ở bên ngoài. Trong cơn mưa, thân ảnh của Mạnh Hạo trong đêm khuya, mỗi khi có tia chớp giáng xuống, lại hiện ra rõ ràng. Hắn cúi đầu, trong tay cầm một cái ngọc giản, trong mắt lộ ra trầm tư. “Cái hang cổ kia, theo truyền thuyết là thông với Thiên Hà Hải... Chỗ rào chắn xung quanh sơn cốc, từ khi tổ tiên bắt đầu thủ hộ ở nơi đó, thì mỗi đêm trăng tròn đều phải đi kéo sợi dây đỏ. Mỗi một lần kéo ra một ít thì đều xuất hiễn chỗ tốt. Điều này không đúng.” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, quay đầu nhìn lại phía sau. Ánh mắt xuyên qua màn mưa, nhìn về hướng thung lũng xa xa kia. Thiên Hà Hải cách nơi này quá xa, nhưng Đại Phong Yêu đời thứ tám lại nói là trăm vạn trượng... Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng, hắn cảm giác việc này có chút mánh khóe. Một lát sau, hắn đem ngọc giản thu lại rồi lấy ra một cái túi trữ vật, bên trong đó có không ít chai lọ. Một phần là do bọn người thiềm thừ lão giả luyện chế, còn lại là một ít độc đan do tổ tiên bọn hắn để lại. Những đan dược này là bọn hắn hiếu kính Mạnh Hạo, ngoài ra bọn hắn còn đưa thêm mấy cái ngọc giản. Trong đó tuyệt đại đa số là độc đan tầm thường, đối phó với ngưng khí thì còn được, nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ thì hiệu quả lại quá sức nhỏ bé. Tuy nhiên cũng vẫn có một số loại đan dược đặc thù, ví dụ như trong đó có một khỏa tên gọi là Hạnh phúc đan. Viên thuốc này có thể hóa thành sương mù, người hút vào sẽ sinh ra ảo giác, khiến mình lạc vào trong mê tình. Mạnh Hạo không để ý tới độc đan trong túi trữ ưật nữa, mà lấy ra một cái ngọc giản. Trong ngọc giản này là bản đồ chi tiết bốn phía xung quanh. Thậm chí còn nói rõ cách nơi này nửa ngày đường, có một truyền tổng trận. Trận pháp này do một gia tộc nắm giữ, là chỗ duy nhất ở phụ cận có thể truyến tổng đến gần Nam Vực. Thông qua truyền tổng trận kia, có thể giảm bớt được hơn phân nửa lộ trình. Sau đó chỉ cần không đến nửa tháng thời gian là có thể bước vào biên cảnh của chín quốc gia ở vùng trung đông Nam Vực. “Nam Vực cửu quốc nằm trong khu vực trung tâm của Nam Vực, là chín quốc gia phàm nhân phồn hoa nhất. mỗi một cái đều vượt xa Triệu quốc quá nhiều. bởi vì có nhân số khổng lồ, lại có tài nguyên phong phú, nên bên trong chín quốc gia này mới có thể xuất hiện những gia tộc, tông môn danh chấn Nam Vực.” “Ngũ đại tông môn, tam đại gia tộc, riêng phần mình đều ở một quốc gia khác nhau. Còn riêng quốc gia thứ chín, bởi vì rất gần Tây Mạc, do đó đã trở thành một nơi mua bán phồn hoa mà cả Nam Vực và Tây Mạc cùng lui tới, được gọi là Mặc Thổ.” Mạnh Hạo thu lại ngọc giản. Bên trong ngọc giản này cũng không có quá nhiều thông tin. Lúc còn ở tông môn Mạnh Hạo đã có chút tìm hiểu, nhưng Nam Vực bộ dáng ra sao, hắn vẫn còn chưa hình dung được rõ ràng. “Sau khi bước vào Nam Vực cần phải tìm lấy bản đồ chi tiết của Nam Vực, như thế mới có thể hiểu rõ hơn.”Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời dàng mưa dông, ánh mắt lộ ra vẻ sáng ngời. “Ở Nam Vực cũng có không ít người quen, Hứ sư tỷ, Trần sư huynh, Tiểu bàn tử, còn có cả…Vương Đằng Phi!” Khóe miệng Mạnh Hạo khẽ nở một nụ cười, mang theo chấp nhất. “Xa cách mấy năm, Mạnh mỗ đã đến rồi.” Mấy tháng sau, trong một khu vực núi hoang vô tận của Nam Vực. Ở bên ngoài ngọn núi cao nhất, có những tiếng nổ truyền ra quanh quẩn. Ngọn núi này rất đẹp, trên đó dựng lên không ít hàng rào, bốn phía xung quanh có xích sắt nối liền với nhau, giống như tạo thành một tòa trận pháp. Vào lúc này, ở trên bầu trời có hai người đang đấu pháp. Ở trên núi có không ít người đang ngẩng đầu nhìn xem, lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Trong hai người đang đấu pháp, có một người thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi. Y cởi trần, tay phải có một con rết màu vàng xám đang vờn quanh. Khi tay trái của y bấm niệm pháp quyết thì có một cánh buồm lớn lay động theo gió. Còn người còn lại, chính là Mạnh Hạo. Mạnh Hạo không sử dụng lôi kỳ, hai thanh kiếm gỗ cũng chưa từng mang ra, mà chỉ dùng một thanh phi kiếm bình thường, ra tay rất tùy ý. Lúc thì bấm niệm pháp quyết triệu hồi ra hỏa mãng lớn hơn hai mươi trượng, lúc lại gọi ra từng đạo phong nhận gào thét xoay tròn, nhìn từ xa trông rất kinh người. Một tiếng nổ mạnh vang lên. Hai người riêng phần mình đều lùi lại phía sau. Đại hán kia cười lên ha hả, đứng giữa không trung hướng về Mạnh Hạo ôm quyền. “Mạnh huynh tu vi không tầm thường, Sơn mỗ bội phục.” Mạnh Hạo nâng tay phải lên, thanh phi kiếm bay trở về vờn quanh thân hình. Hắn nghe thấy vậy thì mỉm cười cũng ôm quyền đáp trả. “Sơn huynh lại khiêm tốn rồi. Mới dùng có tám thành tu vi mà đã khiến cho Mạnh mỗ phải toàn lực ứng phó, tại hạ bội phục.” Những lời này có vẻ rất tùy ý, nhưng sau khi lọt vào tai đại hán kia, lại khiến y chấn động. Hai ngày trước Mạnh Hạo tớg nơi đây, nói ra chuyện muốn mượn truyền tổng trận. Nơi này tuy không bằng sơn cốc kia, nhưng cũng là một sơn trại lớn hiếm hoi ở vùng núi hoang này. Trại chủ lại là tu sĩ Trúc Cơ, đối với việc Mạnh Hạo đến nơi này hết sức nhiệt tình. Trước mở tiệc chiêu đãi, sau đó lại đề nghị so tài. Mà Mạnh Hạo cũng cần có tu sĩ Trúc Cơ giao thủ để nghiệm chứng, nên mới có một trận chiến này. “Mạnh huynh mới là người khiêm tốn. Mạnh huynh ra tay nhìn rất tùy ý, tự nhiên là cũng không dùng toàn lực. Không biết lúc trước Mạnh huynh đã dùng mấy thành?” Hai mắt đại hán kia lóe lên. Trận chiến này là y chủ động đưa ra, nhưng càng đánh y lại càng kinh hãi. Hai người cùng là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng trong cảm nhận của y thì dường như đối phương chỉ dùng một nửa công lực. Mà đối phương lại còn chỉ ra được hư thật của mình. “Không biết khi nào Mạnh mỗ có thể dùng trận pháp.” Mạnh Hạo không nói về việc này. Hắn chỉ dùng không đến ba thành tu vi. Sắc mặt hắn giống như cười mà không phải cười, giống như đã nhìn thấu tâm tư của đối phương, hờ hững nói. “Việc này không dám chậm trễ, hnay liền có thể.” Đại hán kia suy nghĩ một chút rồi gật đầu mở miệng. Không lâu sau, ngọn núi này có hào quang ngút trời tỏa ra, thân ảnh Mạnh Hạo dần dần biến mất. Cho đến khi tia sáng cuối cùng tản đi, đại hán kia lúc này mới nhíu mày. “Trại chủ, người này...” Bên cạnh đại hán này còn có hai lão giả ngưng khí tầng chín cùng đứng nhìn Mạnh Hạo rời đi, một người trong đó chần chừ mở miệng. “Người này không biết đến từ nơi nào, pháp thuật rất lạ. Huống chi tu vi của hắn cũng là Trúc Cơ, ta cũng đã ra tay thăm dò, hắn ra tay rất thành thục. Cho dù tới đây có một mình nhưng cũng vẫn thong dong, nhất định là vẫn còn có đòn sát thủ. Mà thôi, người này tốt nhất là không nên trêu chọc.” Đại hán trầm giọng nói. Y trông coi truyền tổng trận ở đây, cũng không phải là ai cũng có thể dùng. Nếu người không đủ thực lực thì chỉ có thể bỏ mạng ở nơi đây. Nhưng đối với Mạnh Hạo, y đã nhiều lần thăm dò, mà đối phương lại cực kỳ cẩn thận. Dù lời nói hay cử chỉ đều có thâm ý, khiến trong lòng y nổi lên chần chừ cùng kiêng kỵ. Thế cho nên mới có thể để Mạnh Hạo mượn truyền tổng trận một cách thuận lợi, cũng giúp cho chính mình tránh được một hồi tai họa diệt trại.