Martin cứ làm như vô tình dần rút ngắn cự ly với Hứa Ngôn Tâm, cho đến khi cách Hứa Ngôn Tâm một phạm vi nhất định mới ngồi yên, mà phạm vi này chính là phạm vi an toàn theo bản năng của mỗi người. “Nói cho cậu nghe một biện pháp khiến cho anh hai cậu có thể nhanh chóng chấp thuận nè.” “Cái gì?” Hoàn toàn không ý thức được Martin đã ở rất gần mình, Hứa Ngôn Tâm chỉ là rất ngạc nhiên hỏi. “Tự cậu chủ động đi nói với anh hai cậu.” “Cứ như vậy?” “Ừ, cậu chủ động nói ra anh hai cậu nhất định sẽ đồng ý, sau đó lại bảo Trình Quang thậ trịnh trọng gặp mặt trò chuyện với anh ấy, đến lúc đó khi hai người kết hôn anh hai cậu nhất định sẽ chúc phúc.” Trên mặt hiện lên nụ cười tươi mang theo sự chờ mong hứng khởi, Hứa Ngôn Tâm rất hào hứng với tương lai mà Martin đã vẽ ra. Sau đó Martin lại lôi ra vài đề tài liên quan tới Hàn Trình Quang, cùng Hứa Ngôn Tâm hàn huyên rộn rã, mà lần này Hứa Ngôn Tâm cũng đáp lời lại Martin, một hồi sau Martin từ trong ngực lấy ra một đồng tiền xu. “Ngôn Tâm, tôi với cậu chơi một trò chơi nha.” Đặt tiền xu lên trên bàn, Martin nhíu mày, ra vẻ cực kỳ thú vị. Tò mò nhìn đồng tiền xu, Hứa Ngôn Tâm gật gật đầu. Thấy Hứa Ngôn Tâm đồng ý, Martin dùng hai ngón tay kẹp đồng tiền xu, giơ lên trước mắt Hứa Ngôn Tâm. Động tác của Martin khiến Hàn Trình Quang cùng Hứa Minh Tâm đều ngừng hô hấp, nhưng hai người một thì giả vờ không có hứng thú, một thì muốn nấu cơm, vì thế đều cố gắng dựng đứng lỗ tai nghe ngóng. Hàn Trình Quang và Hứa Minh Tâm chỉ nghe thấy Martin thấp giọng nói gì đó, ngữ khí bằng bằng ôn hòa, sau đó cả căn phòng cũng chỉ còn lại mỗi tiếng nói của Martin, Hứa Minh Tâm không lật sách nữa, mà Hàn Trình Quang cũng dừng động tác cắt thái lại — cho đến khi tay trái Martin búng một phát. Sau đó thân thể Hứa Ngôn Tâm lả đi, Martin vội vàng đỡ được Hứa Ngôn Tâm, đặt Hứa Ngôn Tâm nằm thẳng trên sô pha. “Đây là thôi miên?” Hàn Trình Quang cùng Hứa Minh Tâm chạy tới, trên mặt tràn đầy khiếp sợ và kinh ngạc. “Ừm, hơn nữa chỉ khi nghe thấy tôi ra hiệu mới có thể tỉnh lại.” Bỏ tiền xu vào trong túi áo, giọng nói Martin khôi phục lý tính, một chút cũng không hề ôn hòa hay nghịch ngợm như vừa rồi trò chuyện cùng Hứa Ngôn Tâm. Hàn Trình Quang và Hứa Minh Tâm đều dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn Martin, sau đó đều dời tầm mắt về phía Hứa Ngôn Tâm đang ngủ bên kia. Lúc nãy khi Martin nói chuyện không giống hai người bọn họ cố ý nhỏ giọng, nhưng Hứa Ngôn Tâm không hề bị đánh thức. “Được rồi, hiện tại hai người các anh ra khỏi phòng khách đi, tốt nhất cứ đợi ở trong phòng, tôi bắt đầu làm việc đây.” “Chúng tôi không thể ở lạinơi này nghe sao?” Hứa Minh Tâm nhìn Martin nhịn không được mở miệng. “Không thể, ở đây chỉ có thể có hai người chúng tôi.” Không hề do dự cự tuyệt, Martin kéo một chiếc ghế ngồi ở trước mặt Hứa Ngôn Tâm. Nhìn nhau một hồi, Hàn Trình Quang vài Hứa Minh Tâm chỉ có thể đi vào phòng ngủ, không những thế, Martin lại còn khóa ngoài, khiến hai người triệt để câm nín. Suốt quá trình đợi chờ ở trong phòng ngủ, Hàn Trình Quang và Hứa Minh Tâm không hề nói chuyện, hai người lúc này đều rất lo lắng cho tình huống bên ngoài, căn bản không có tâm tư đối thoại, hơn nữa hai người còn thay phiên dán lỗ tai dán lên cánh cửa, ý đồ nghe ngóng chút tiếng vang ở ngoài kia. Mãi đến gần một giờ sau, cửa phòng mới được mở ra. Hàn Trình Quang và Hứa Minh Tâm vội vàng đi ra ngoài, chỉ thấy Hứa Ngôn Tâm như cũ nằm ở trên sô pha ngủ, hơn nữa trông vẻ mặt hình như vừa khóc xong. “Thế nào!?” Hàn Trình Quang nhìn mà đau lòng, vội vàng đi tới ngồi xổm trước sô pha, hơn nữa quay đầu nhìn về phía Martin. “Cậu nhỏ giọng một chút, hiện tại cậu ấy là ngủ bình thường. Hai người đừng làm ồn, để cậu ấy an ổn ngủ một giấc.” Giọng nói có chút khàn khàn, Martin đi tới bàn tự rót cho mình ly nước, xem ra vừa rồi nói không ít. “Vậy khi tỉnh lại nó còn nhớ rõ không?” Hứa Minh Tâm đè thấp giọng, nhìn nhìn Hứa Ngôn Tâm trên sô pha. “Cậu ấy sẽ nhớ rõ bốn người chúng ta cùng nhau ăn cơm, sau đó cơm nước xong tôi và anh rời đi, Hàn Trình Quang và cậu ấy ngủ trưa thẳng đến khi tỉnh ngủ mới thôi.” “Vậy chuyện trước kia của Tiểu Ngôn?” “Chuyện này chúng ta nói sau đi, để Hàn Trình Quang cùng cậu Ngôn nghỉ ngơi một chút!” “Được rồi!…… Vậy Hàn Trình Quang ở với Tiểu Ngôn, hai người chúng ta đi trước.” Gật gật đầu, Hứa Minh Tâm nhìn Hàn Trình Quang dặn dò, mà Hàn Trình Quang cũng gật đầu đồng ý. Đợi cho Martin cùng Hứa Minh Tâm rời đi, Hàn Trình Quang dùng sức ôm Hứa Ngôn Tâm lên khỏi sô pha. Hứa Ngôn Tâm thân là một người con trai trưởng thành, cho dù gầy cách mấy cũng không quá nhẹ, bất quá may mà phòng khách cách phòng ngủ khá gần, Hàn Trình Quang mới có thể cố gắng lết về đến phòng. Đặt Hứa Ngôn Tâm lên trên giường, Hàn Trình Quang nhẹ nhàng cởi áo ngoài của Hứa Ngôn Tâm ra, sau đó chính mình cũng cởi áo nằm xuống bên cạnh, ôm Hứa Ngôn Tâm vào trong ngực. Hứa Ngôn Tâm ngủ thẳng tới khoảng sáu giờ chiều mới tỉnh dậy, sau khi dậy còn lười biếng duỗi eo, sau đó miễn cưỡng ôm Hàn Trình Quang. “Tỉnh ngủ ……” Thấy tâm tình Hứa Ngôn Tâm tựa hồ cũng không tệ lắm, Hàn Trình Quang thoáng kinh ngạc, liền cười hôn hôn Hứa Ngôn Tâm. “Ừm……” Dựa vào Hàn Trình Quang, ngữ khí Hứa Ngôn Tâm nghe có chút biếng nhác. “Vậy em có đói bụng không, trưa hôm nay nhiều người, anh cũng chưa ăn no, còn em?” “Em cũng rất đói bụng.” Lấy tay xoa xoa bụng, Hứa Ngôn Tâm cũng cười nói. Đương nhiên sẽ đói bụng, buổi trưa căn bản là chưa ăn. Trong lòng yên lặng niệm một câu, Hàn Trình Quang hôn hôn môi Hứa Ngôn Tâm rồi đứng lên. “Muốn nằm thêm chốc lát hay không, anh đi hâm lại đồ ăn còn sót lại hồi trưa, xong rồi sẽ gọi em.” Gật gật đầu, Hứa Ngôn Tâm tiếp tục nằm ở trên giường, y thoải mái thở dài, cứ có cảm giác giấc ngủ trưa hôm nay rất khá, dường như được phát tiết ra hết thảy, tựa hồ những sợ hãi, thương tâm không biết tên vẫn luôn chất đống ở trong lòng đều đã tuôn hết ra ngoài, tuy rằng ở đáy lòng vẫn còn rất sợ hãi khổ sở, nhưng cảm giác không còn nặng nề như trước, mà đã vơi đi phần nào. Hàn Trình Quang nấu xong đồ ăn liền gọi Hứa Ngôn Tâm, sau đó cùng Hứa Ngôn Tâm ăn cơm, trong lúc dùng bữa tâm tình Hứa Ngôn Tâm thoạt nhìn vẫn rất khá, làm cho Hàn Trình Quang cũng cao hứng theo. Cơm nước xong Hàn Trình Quang mượn cơ hội để Hứa Ngôn Tâm cùng mình đi ra ngoài, đi mua đồ này nọ, mà lần này Hứa Ngôn Tâm chỉ hơi chút do dự liền cùng Hàn Trình Quang đi ra ngoài, Hàn Trình Quang vui vẻ ở trên đường ôm Hứa Ngôn Tâm hung hăng hôn hai ngụm. Buổi tối đợi đến nửa đêm Hứa Ngôn Tâm ngủ say, Hàn Trình Quang ở trong phòng tắm cầm di động thật cao hứng gọi điện thoại cho Hứa Minh Tâm và Martin, cảm thấy để cho Martin thôi miên Hứa Ngôn Tâm thêm vài lâng có lẽ sẽ chữa khỏi bệnh cho Hứa Ngôn Tâm. Thế nhưng Martin lại không cho là dễ dàng như vậy, hôm nay lúc thôi miên hắn làm cho Hứa Ngôn Tâm nói ra những ký ức trước kia, đây là lần đầu tiên Hứa Ngôn Tâm kể cho người khác nghe về nỗi sợ hãi của mình, đương nhiên sau khi tỉnh lại sẽ có thoải mái, nhưng lần thứ hai kể ra, lần thứ ba kể ra, phỏng chừng sẽ không có hiệu quả như vậy, hơn nữa còn có thể hoàn toàn phản tác dụng khiến nội tâm Hứa Ngôn Tâm thống khổ. “Như vậy lúc bé đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Là điều gì khiến Hứa Ngôn Tâm kinh hoảng như vậy?” Rốt cuộc Hàn Trình Quang nhịn không được hỏi ra tình hình thực tế mà mình rất muốn biết. Martin nghe thấy câu hỏi của Hàn Trình Quang, liền mở loa ngoài điện thoại, hôm nay lúc Hứa Minh Tâm hỏi, hắn đã đoán được buổi tối Hàn Trình Quang cũng sẽ hỏi, cho nên buổi tối ở lại nhà Hứa Minh Tâm chờ Hàn Trình Quang điện thoại, dự tính nói duy nhất một lần cho cả hai người cùng nghe. “Hôm nay thôi miên tôi làm cho Hứa Ngôn Tâm kể ra chuyện trước đây, những gì Hứa Ngôn Tâm kể đương nhiên là từ góc độ mà cậu ấy nhìn thấy, nghe được. Hứa Ngôn Tâm tuy rằng là con riêng của ông Hứa, nhưng ông Hứa vẫn thường đến chỗ Triệu Nhã — cũng chính là mẹ Hứa Ngôn Tâm, đến thăm Hứa Ngôn Tâm, cho nên cho tới nay trong lòng Hứa Ngôn Tâm không hề có cảm giác mình là con riêng, ngược lại cho rằng mình không khác gì những đứa bạn cùng tuổi, ba mẹ đều ở bên cạnh, chỉ là ba mình bận đi công tác, cho nên không thường có mặt ở nhà. Sau đó mẹ của ngài Hứa đây qua đời, Triệu Nhã tìm ông Hứa muốn có danh phận, khi đó trong trí nhớ của Hứa Ngôn Tâm, chính là lúc ba mẹ có mâu thuẫn bắt đầu cãi nhau, cho đến một ngày ở ngoài cửa phòng cậu ấy nghe thấy nội dung cuộc tranh cãi của họ. Dựa theo lời kể của Hứa Ngôn Tâm, lúc ấy cậu ấy nghe được Triệu Nhã, mẹ mình nói một câu:‘Ông không phải rất yêu Ngôn Ngôn sao?’ sau đó ông Hứa đã đáp trả một câu:‘Thì sao, tôi cũng không phải chỉ có mỗi một đứa con.’ sau đó Triệu Nhã lại hô to một câu:‘Ông không sợ tôi sẽ khiến cả đời ông cũng không nhìn thấy Ngôn Ngôn ư?’ mà ông Hứa trả lời là:‘Tùy cô, cô có thể thử xem’ Hai câu này vẫn luôn chiếm đóng trong lòng Hứa Ngôn Tâm, cho đến hôm nay kể ra cậu ấy vẫn còn khóc, tiếp theo chính là buổi tối Triệu Nhã chết, lúc ấy Triệu Nhã và Hứa Ngôn Tâm hai người ăn đồ ăn có độc, Hứa Ngôn Tâm bởi vì tuổi còn nhỏ bắt đầu đau bụng, cậu ấy khóc tìm Triệu Nhã, nhưng Triệu Nhã lại cứ ung dung ngồi ở trên bàn ăn cơm, hơn nữa thấy cậu ấy đi tới lại còn nắm lại đút hai ngụm cơm, miệng còn nói:‘Ba của mày không cần mày, ông ta cũng mặc kệ sự sống chết của mày, nếu như vậy, mày sống làm gì.’ Sau đó Triệu Nhã phát độc, bởi vì ăn rất nhiều, Triệu Nhã rất nhanh liền ói ra máu, hơn nữa vẻ mặt rất dữ tợn, khi đó Hứa Ngôn Tâm mới biết được đồ ăn mà cậu ấy và Triệu Nhã ăn đã bị hạ độc, ngay lúc đó trong lòng cậu ấy đã hình thành ý niệm ‘Mẹ mình muốn giết mình’, kế tiếp cậu ấy thấy Triệu Nhã độc phát mà chết, mà trước khi chết câu cuối cùng bà ta nói chính là:‘Không ai cần mày hết, ba mày luôn trông cho mày chết, cho nên mẹ ở bên dưới chờ mày, mày nhất định phải tới.’ Những lời này vẫn tồn tại ở trong lòng Hứa Ngôn Tâm, cho nên cậu ấy luôn có cảm giác mình sẽ chết, luôn sợ hãi, dần dần thì ảo tưởng ra chung quanh có người muốn hại mình, bị những người đó giết chết, tuy rằng bởi vì thương tâm sợ hãi quá độ nên tạm thời cậu ấy quên mất những chuyện đã xảy ra, nhưng cảnh tượng ấy vẫn luôn tồn tại ở sâu trong đáy lòng cậu ấy, cho nên cậu ấy luôn luôn cảm thấy bất an và sợ hãi, về phần bệnh tình tăng thêm hẳn là do ông Hứa qua đời, ăn khớp với chấp niệm ‘Ba không cần mình’, cho nên mới khiến bệnh tình tái phát.” “Sao lại có thể như vậy!!!” Trong giọng nói ngập tràn sự khó tin, Hàn Trình Quang không nghĩ tới câu chuyện là cái dạng này, mẹ Hứa Ngôn Tâm, có thể ra tay ác độc với chính con mình như vậy, lại còn thốt ra những lời tàn nhẫn cùng cực. “Đúng là như vậy, khó trách Tiểu Ngôn vẫn cứ nói có người muốn giết nó!” Trong điện thoại vang lên tiếng nói đau lòng của Hứa Minh Tâm. Đúng rồi, lần trước khi Hứa Ngôn Tâm tỉnh lại sau cơn ác mộng, câu đầu tiên nói chính là ‘Mình không chết’. Trong lòng Hàn Trình Quang nhất thời có chút rét lạnh, cũng vội vàng kể lại cho Martin nghe lần Hứa Ngôn Tâm đã nói ‘Mình không chết’. Đăng bởi: admin