Đây là tháng thứ ba kể từ ngày Hàn Trình Quang và Hứa Ngôn Tâm về nước, mà người trước mặt này, cũng là lần thứ ba hai người gặp được anh ta, đương nhiên Hứa Ngôn Tâm không có ấn tượng gì cả, bởi vì Hứa Ngôn Tâm luôn không nhớ được những người xa lạ, cho dù đã gặp mặt chào hỏi hai lần cũng hoàn toàn khônng ấn tượng, nhưng Hàn Trình Quang thì không như thế. Người trước mặt này, lần đầu tiên gặp mặt là vào nửa năm trước, khi đó Hứa Ngôn Tâm chuẩn bị tham gia cuộc thi thiết kế trang sức, hai người bọn họ đến Paris, ở tại Paris hai ngày thì hắn cùng Hứa Ngôn Tâm đi mua vật liệu làm trang sức thì đụng phải. Lần thứ hai gặp mặt là tại lễ trao giải, trùng hợp người này ngồi ở bên cạnh hắn, lúc nhìn Hứa Ngôn Tâm lên lĩnh thưởng, hai mắt đối phương đã lóe sáng, khiến cho Hàn Trình Quang có chút kinh ngạc và ghi nhớ. Lần thứ ba chính là lúc này đây, hắn cùng Hứa Ngôn Tâm tham gia một cuộc triển lãm trang sức, bởi vì Hứa Ngôn Tâm có vài tác phẩm được đặt ở trong tủ triển lãm, cho nên bên nhà tổ chức cũng mời Hứa Ngôn Tâm, hai người bọn họ mới đến. “Anh Hứa, chào anh, lúc ở Paris chúng ta đã từng gặp mặt.” Ngầm bĩu môi, Hàn Trình Quang nhìn bộ dạng kích động sùng bái, hai mắt tỏa sáng kia, có chút không thoải mái. “Ừm……” Nhìn người trước mặt, Hứa Ngôn Tâm theo bản năng nhích lại gần Hàn Trình Quang. “Xem ra anh Hứa đã quên tôi, tôi tên Phùng Minh, cũng là một nhà thiết kế trang sức, tôi rất thích những thiết kế của anh Hứa.” “Cám ơn.” Nghe lời này, Hứa Ngôn Tâm hơi gật đầu nói. “Nếu có thể, cho phép tôi mời anh một tách cà phê, không biết anh Hứa có rảnh hay không?” “Không cần, tôi còn……” “Tôi đã xem những tác phẩm lần này của anh Hứa, vẻ ngoài thực mới mẻ độc đáo mỹ lệ, nhưng về mặt gia công hình như vẫn còn chút ít tì vết……” Người tên Phùng Minh rất biết nhìn ánh mắt người khác, cũng rất biết ăn nói, rất nhanh đã nói ra mấy vấn đề về công nghệ mà cho tới nay Hứa Ngôn Tâm còn rất bối rối, hơn nữa còn nói ra những biện pháp giải quyết bản thân nghĩ ra. Im lặng ngồi ở một bên, Hàn Trình Quang tinh tế thưởng thức tách cà phê trước mặt, tuy rằng hắn nghe không hiểu vài nội dung trong cuộc trò chuyện của Hứa Ngôn Tâm và cái tên Phùng Minh kia, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn thưởng thức vẻ mặt nghiêm túc, cách nói chuyện từ tốn của Hứa Ngôn Tâm. Khóe miệng hơi hơi câu lên, Hàn Trình Quang thỉnh thoảng nghiêng đầu ngắm nhìn Hứa Ngôn Tâm, lúc hắn cùng Hứa Ngôn Tâm xem ca kịch, nửa đoạn đầu là ngủ, phần sau chính là xem Hứa Ngôn Tâm, cứ như vậy cho đến nay thế nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại cũng thú vị dị thường. “Anh Hứa, vị này là……” Trong lòng hừ lạnh một tiếng, tên này đã ngồi gần nửa tiếng mới nhìn đến hắn. “Người yêu của tôi.” Quay đầu nhìn về phía Hàn Trình Quang, trong mắt Hứa Ngôn Tâm hiện lên nét cười, nhẹ giọng nói một câu với Phùng Minh. Hứa Ngôn Tâm thích người khác hỏi y câu hỏi này nhất, vô luận không muốn trò chuyện với người lạ cỡ nào, chỉ cần đối phương hỏi ra câu này, Hứa Ngôn Tâm đều sẽ giành trả lời trước Hàn Trình Quang. “À…… Ha ha, hóa ra là người yêu của anh Hứa …… Không biết nên xưng hô như thế nào? ” Hơi sửng sốt, Phùng Minh không nghĩ tới Hứa Ngôn Tâm nói trắng ra như vậy, trong lúc nhất thời có chút không nói nổi nữa. “Tôi họ Hàn.” Hàn Trình Quang cười nói một câu, bất quá nói xong chỉ thấy ánh mắt người đối diện giống như vô tình quét qua người hắn, thần sắc mang theo một chút khinh thường với cả không cam tâm. “À, anh Hàn ……” Thản nhiên chào một tiếng, Phùng Minh lại nhìn Hứa Ngôn Tâm, trong mắt lộ ra một tia tiếc hận và kích động. Trực tiếp buông tách cà phê xuống, Hàn Trình Quang kéo ghế ra. “Trình Quang?” Nhìn về phía Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang nhẹ giọng nói:“Anh đi toilet.” “Em đi với anh!” Nắm tay Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm nói thẳng. Ánh mắt đảo qua Phùng Minh đang kinh ngạc phía đối diện, Hàn Trình Quang thầm cười trong lòng, sau đó vỗ vỗ vai Hứa Ngôn Tâm.“Anh sẽ trở lại nhanh thôi, toilet ở ngay bên cạnh, em cứ trò chuyện với anh Phùng chút đi!” Nói xong, Hàn Trình Quang kề lại gần  mặt Hứa Ngôn Tâm, chỉ thấy Hứa Ngôn Tâm do dự buông tay ra, cũng theo bản năng đưa trán lại gần. Cười nhẹ một tiếng, Hàn Trình Quang ngầm thuận tay sờ sờ cổ Hứa Ngôn Tâm, sau đó đứng dậy trực tiếp đi, ngay khi vừa xoay người, khóe miệng Hàn Trình Quang lộ ra một nụ cười hung tợn. Hàn Trình Quang đi rồi, Hứa Ngôn Tâm sờ sờ trán mình, nhíu mày. Phùng Minh vốn tưởng rằng sau khi cái tên họ Hàn kia đi khỏi mình có thể tán gẫu với Hứa Ngôn Tâm nhiều hơn, tỷ như thay vì chỉ nói về thiết kế có thể nói thêm những chuyện liên quan đến cuộc sống hoặc là cá nhân, lại không nghĩ rằng, sau khi tên họ Hàn đi, Hứa Ngôn Tâm căn bản luôn mang dáng vẻ không yên lòng, hơn nữa còn liên tiếp quay đầu nhìn về phía toilet. “Anh Hứa, anh Hứa? Anh Hứa!” “Hả? Làm sao?” Quay đầu, Hứa Ngôn Tâm nhìn về phía Phùng Minh, hoàn toàn không có gì là vui vẻ như lúc chuyện trò hồi nãy. “Tôi vừa hỏi anh Hứa thích này tiệm cà phê này không?” “Ừm…… Thật ngại, tôi đi toilet.” Trực tiếp đứng dậy, Hứa Ngôn Tâm không hề nhìn tới đối phương, chỉ bỏ lại những lời này rồi cũng bước nhanh về hướng toilet. Hứa Ngôn Tâm mới vừa đi đến ngoài cửa toilet, từ bên trong Hàn Trình Quang liền đi ra, nhìn thấy Hàn Trình Quang, Hứa Ngôn Tâm trực tiếp bước tới giữ chặt tay Hàn Trình Quang.“Sao anh lại đi lâu như vậy?” Cười cười, Hàn Trình Quang nắm tay Hứa Ngôn Tâm.“Lâu sao? Đâu có!” Hơi mím môi, Hứa Ngôn Tâm có chút mất hứng trừng Hàn Trình Quang một cái. Hai người quay trở lại ngồi xuống bàn, mà Phùng Minh thì nhìn hai người nắm tay nhau, có chút ngẩn ra. Hàn Trình Quang ngồi xuống bên cạnh, cuối cùng Hứa Ngôn Tâm cũng tập trung lại, Phùng Minh nói đến cái gì cũng có thể cùng đáp hai ba câu. Trong lòng hừ cười một tiếng, Hàn Trình Quang đảo mắt, lại đột nhiên cầm lấy tập ảnh trước mặt Phùng Minh. “Đây là thiết kế của anh Phùng.” Hàn Trình Quang đột nhiên nói xen vào, khiến Phùng Minh và Hứa Ngôn Tâm đều hơi sửng sốt “Đúng vậy, là tác phẩm mới nhất của tôi.” “Không nghĩ tới anh Phùng tuổi còn trẻ thế mà lại có thể thiết kế ra những tác phẩm đẹp mắt như vậy, tuy rằng tôi không hiểu trang sức lắm, thế nhưng với con mắt của một người bình thường, thì những món trang sức này thật đúng là đẹp.” Hàn Trình Quang đột nhiên khen ngợi, khiến Phùng Minh kinh ngạc.“Anh Hàn quá khen, hơn nữa tôi cũng không trẻ như anh Hàn đây, tôi đã hơn ba mươi rồi.” Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Hàn Trình Quang cố ý tinh tế đánh giá Phùng Minh ở đối diện.“Không thể nào! Anh Phùng thoạt nhìn trẻ như vậy, anh nói anh hơn ba mươi, tôi tuyệt đối không tin.” Hàn Trình Quang diện mạo đẹp trai, anh tuấn, lại dùng vẻ mặt nghiêm túc khích lệ.như vậy, bất luận là ai nghe được đều sẽ cảm thấy vui sướng. “Ha ha…… Nào có trẻ trung như anh Hàn nói đâu chứ.” Khóe miệng gợi lên một tia cười khẽ, Hàn Trình Quang cúi đầu lật xem tập ảnh, tiếp đó không nói xen vào nữa. Phùng Minh có chút kỳ quái khi Hàn Trình Quang đột nhiên khen ngợi mình, bất thế nhưng ngay sau đó anh ta đã biết vì sao Hàn Trình Quang lại khen anh. Bởi vì thời gian trò chuyện sau đó,thái độ của Hứa Ngôn Tâm đối với anh bắt đầu thay đổi rõ rệt, thái độ lạnh nhạt xa cách cả ngàn dặm, mấy lần khiến anh xấu hổ không biết phải nói gì. Cuối cùng, cuộc trò chuyện hôm nay đã kết thúc trong sự lạnh lùng của Hứa Ngôn Tâm, hơn nữa lúc tạm biệt, ngay cả danh thiếp cũng không trao đổi, trực tiếp nắm tay Hàn Trình Quang xoay người rời đi. Ngồi ở yên tại chỗ Phùng Minh ngẩn ra, bất quá khi nhìn thấy ở phía trước đột nhiên Hàn Trình Quang quay đầu lại cười lạnh, nhất thời mới giật mình, đồng thời tâm tình cũng xuống dốc không phanh. Dọc theo đường đi, Hàn Trình Quang đều lén nhìn Hứa Ngôn Tâm ở bên cạnh, chỉ thấy gương mặt Hứa Ngôn Tâm vẫn rất bình tĩnh, khi vừa về đến nhà thì trực tiếp xoay người ủy khuất nhìn hắn. “Tiểu Ngôn, hôm nay anh rất mất hứng!” Nhanh mồm lấp liếm, Hàn Trình Quang không đợi Hứa Ngôn Tâm mở miệng liền vội vàng mở miệng nói. Hứa Ngôn Tâm:“!?” Ôm chầm lấy Hứa Ngôn Tâm, Hàn Trình Quang chua lét nói:“Hôm nay cái gã Phùng Minh kia thật đáng ghét, tròng mắt anh ta nhìn em như muốn nhảy ra ngoài, em còn trò chuyện với anh ta vui vẻ như vậy.” Lời này Hàn Trình Quang nói thật, đặc biệt hôm nay lúc Phùng Minh quét mắt nhìn hắn, tỏ vẻ hắn không xứng với Hứa Ngôn Tâm, chỉ nhìn thôi là đã nóng máu! Hàn Trình Quang nói ra khiến Hứa Ngôn Tâm hơi sửng sốt, lại nhìn bộ mặt thật sự rất khó chịu của Hàn Trình Quang, liền kéo kéo Hàn Trình Quang giải thích:“Kỳ thật em cũng rất ghét anh ta, chỉ là lúc đầu anh ta nói đến mấy cách gia công rất đúng, nên em mới nói chuyện với anh ta.” “Thật sự, em cũng thấy anh ta rất đáng ghét.” “Ừ, rất đáng ghét!” Cong cong khóe miệng, Hàn Trình Quang thừa cơ ôm Hứa Ngôn Tâm đặt ở trên sô pha.“Vậy em nói xem em thích ai?” Hơi mím môi, Hứa Ngôn Tâm thoáng đỏ mặt.“Anh.” “Anh cũng vậy, anh chỉ thích mỗi em thôi.” Tất cả khó chịu suốt đường về lập tức đều biến mất, Hứa Ngôn Tâm nhìn Hàn Trình Quang, trực tiếp ngẩng đầu hôn lên môi Hàn Trình Quang. Tiếp đó…………………… Phùng Minh? Đó là ai? Không biết! Mượn lý do mất hứng, Hàn Trình Quang vào lúc ban đêm ăn sạch Hứa Ngôn Tâm không chừa một mẩu, sáng sớm tâm tình cực tốt làm điểm tâm đưa đến phòng ngủ. “Tiểu Ngôn, ăn cơm!” Nheo mắt, bộ dạng Hàn Trình Quang đầy thỏa mãn. Thế nhưng Hàn Trình Quang gọi hồi lâu, Hứa Ngôn Tâm vẫn nằm im không nhúc nhích, vì thế tựa đầu lại gần nhìn. “Tiểu Ngôn…… em!” Bị gối đập vào trên đầu, Hàn Trình Quang sờ đầu kinh ngạc nhìn Hứa Ngôn Tâm. “Ngày hôm qua anh cố ý …… anh nói anh ghét Phùng Minh, nhưng hôm qua anh còn khen anh ta, anh cố ý nói anh tức giận, khiến cho tối hôm qua em như vậy như vậy.” Bởi vì tối hôm qua, giọng Hứa Ngôn Tâm có chút khàn khàn, eo cũng rất đau, nhưng cho dù như thế, vẫn một tay đỡ eo cắn răng chỉ vào Hàn Trình Quang. “Oái ……” Kéo chăn bao mình lại, hồi lâu tiếng Hứa Ngôn Tâm mới từ trong chăn truyền ra.“Em không ăn cơm, cả ngày hôm nay em cũng không ăn!” Vội vàng bổ nhào vào trên giường, Hàn Trình Quang ôm lấy cả người lẫn chăn.“Tiểu Ngôn! Anh sai rồi, là lỗi của anh, em đừng không ăn cơm…… Em muốn phạt anh như thế nào cũng được hết!!!” Hu hu hu ….. Hắn quên mất Tiểu Ngôn nhà bọn họ từ sau khi bệnh tình tốt lên, từ trại an dưỡng đã tập thành thói quen lớn nhất  chính là mỗi buổi tối đều sẽ ngẫm lại những chuyện ban ngày đã xảy ra. Bác sĩ thiệt là đáng giận mờ!!! ——End.