Hai người Từ Táp cùng Lý Xuất Vân, sau khi vượt qua thời kì khách sáo khi mới bắt đầu ở chung, cuối cùng phát hiện thói quen sinh hoạt, phương điện yêu thích lẫn nhau, thật sự là có độ lệch lạc rất lớn, có thể nói cá tính bọn họ vốn là giống như hai đường thẳng song song. Kết quả là, tranh chấp, tranh cãi không ngừng, những trận cãi nhau liền trở thành chuyện cơ bản trong cuộc sống chung của hai người. Buổi tối, Từ Táp ở bên ngoài phòng tắm vòng hai vòng, nghĩ qua nghĩ lại, rồi đưa tay gõ cửa, “Uy, cậu có khỏe không?” Lý Xuất Vân khó chịu ở bên trong cửa quát: “Để làm chi?” Từ Táp bất đắc dĩ lắc đầu, Lý Xuất Vân trở về liền chiếm lấy phòng tắm, không biết ở bên trong làm gì, Từ Táp vài lần tham dò, phát hiện cậu không có ý muốn ra ngoài, vì không thể nhịn được nữa, chỉ có thể gõ cửa gọi người. “Nếu cậu dùng xong rồi, thỉnh đi ra được không?” Sau một trận tiếng nước, Lý Xuất Vân cầm một quyển sách thật dày, mở cửa đi ra. Từ Táp cau mày nhìn nhìn, “Ở phòng tắm đọc sách không tốt lắm.” Lý Xuất Vân vênh cổ, “Liên quan gì đến cậu, tôi thích.” Từ Táp vừa thấy người này chiếm buồng vệ sinh không sử dụng còn lý sự như vậy, hắn cũng có chút tức giận, “Cậu coi chừng bị trĩ đó.” Lý Xuất Vân trợn mắt trừng Từ Táp, “Trĩ sang mộc trên mông tôi, cũng không phải mộc trên mông cậu, câu quan tâm cái thao* gì.” _thao: mọi người có thể hiểu đây là chữ ”đếch” cũng đc. “Cậu!” Từ Táp phát hiện, Lý Xuất Vân này tùy hứng có thừa còn ăn nói độc ác, chính mình thường thường bị lời của cậu tức đến dạ dày đau. Hừ, không để cậu biết mùi một chút, là không được. Trong phòng khách, thường thường hỗn độn do quần áo, giày chơi bóng, bộ sách, bút ký của Lý Xuất Vân để lộn xộn, Từ Táp vốn yêu sạch sẽ phát hiện, nguyên do mình đến đây vì ấn tượng ban đầu của mình về nơi này rất chỉnh tề, ngăn nắp. Vì thế, Từ Táp chỉ có thể đi theo sau Lý Xuất Vân không ngừng thu thập, đem đồ vật sắp lại gọn gàng chờ Lý Xuất Vân ôm trở về phòng của cậu ta. “Uy, ” Hôm nay, Từ Táp không thể nhịn được nữa, đem một đống đồ vật linh tinh trên ghế sa lon, để lên trên người Lý Xuất Vân đang nằm xiêu vẹo trên ghế sa lon, “Cậu rõ ràng có khi ở trong này rãnh đến phát bệnh, tự mình dọn dẹp đi.” Lý Xuất Vân nằm nghiêng ngả như túi khoai tây, chẳng thèm để ý đem đồ vật đẩy sang một bên, nhe răng cười, “Tôi cũng không nhờ cậu dọn.” “Cậu không phải nói phải bảo trì vệ sinh nơi công cộng sao?” “Nga.” Lý Xuất Vân di chuyển nhoi nhoi như một con trùng, miễn cưỡng đáp: “Vậy cậu hãy dọn đi.” “Cậu!” “Không cần chắn tôi xem tv, thỉnh sang bên đứng một chút.” Từ Táp buồn bực xoay người rời đi. Tức giận thì tức giận, Từ Táp rất khó chịu với cảnh bừa bộn, kiếp sống ký túc xá nhiều năm đã sắp làm cho hắn đem kỷ luật sạch sẽ khắc vào trong lòng, nhìn thấy chỗ nào lộn xộn, luôn chịu không nổi lấy bọn chúng cất kỹ từng món. Càng làm cho Từ Táp khó có thể chịu được chính là kem đánh răng của Lý Xuất Vân. Trong phòng tắm, kem đánh răng của hai người sử dụng để song song ở trên giá, cây của Lý Xuất Vân, thường thường không có đậy nắp. Mới đầu Từ Táp phát hiện tình huống này, sẽ tốn chút sức đem cái nắp của cây kem đánh răng bị rơi ở trong góc tìm ra, rửa sạch, đậy lại cho Lý Xuất Vân. Nhưng bao giờ cũng thế, Từ Táp lại phát hiện, nắp kem đánh răng lại không thấy. Sau khi cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, Từ Táp phát hiện Lý Xuất Vân căn bản đối với cái nắp này trong quan tâm, kem đánh răng cũng bóp lung tung. Cuối cùng có một lần Từ Táp lại phát hiện cây kem đánh răng mới mua của Lý Xuất Vân bị đánh mất nắp, hắn cầm kem đánh răng đến hỏi Lý Xuất Vân: “Tôi hỏi cậu, nắp đâu?” “A?” Lý Xuất Vân đang cầm sách rút trong sô pha, nghe được câu hỏi, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt. Đem kem đánh răng đưa tới trước mặt Lý Xuất Vân, Từ Táp nói: “Như vậy rất không vệ sinh, dễ dàng nảy sinh vi khuẩn.” “Nga.” “Tôi hỏi cậu, nắp đâu?” Vẻ mặt Lý Xuất Vân khó chịu, “Tôi đâu biết, tôi lại chưa ăn nó.” “Cậu người này như thế nào như vậy?” Lý Xuất Vân hất cổ, “Tôi làm sao?” “Cậu…” Lý Xuất Vân gãi gãi mái tóc ngắn hỗn độn, trên mặt chẳng hề để ý, “Cậu để y kem đánh răng của tôi làm chi? Cậu đối với nó có cảm tình?” “Cậu, cậu tên này, cậu cũng quá tùy tiện, rất… Rất…” “Tôi lại chưa nói không cho cậu dùng nó, không đậy không phải vừa lúc.” Đôi mày rậm của Từ Táp gần như dựng đứng lên, “Tôi không phải nói cái này với cậu.” “Vậy cậu muốn nói cái gì?” Lý Xuất Vân đào đào lỗ tai, bĩu môi, nhỏ giọng than thở: “Nói như vậy nửa ngày, cậu cũng không biết cậu muốn nói với tôi cái gì.” “Cậu, cậu như thế nào như vậy?” “Tôi thế nào? E ngại cậu? Kem đánh răng của tôi mắc mớ gì tới cậu, rãnh quá đi quan tâm.” “Cậu… Cậu một chút tính kỷ luật cũng không có, làm sao giống một sinh viên?” Lý Xuất Vân không chút khách khí phản bác: “Cậu có biết sinh viên là dạng gì sao? Cậu học qua đại học sao?” Từ Táp vừa nghe, biến sắc, dừng dừng, xoay người rời đi. Lý Xuất Vân hừ nhẹ một tiếng, lại lùi về trong sô pha. Xem xong sách, Lý Xuất Vân bắt đầu lên mạng, sau ki dao xung quanh xong, Lý Xuất Vân đi vào diễn đàn thể dục, tìm được bài giới thiệu Từ Táp. Ở trong giới thiệu, Lý Xuất Vân phát hiện, từ nhỏ Từ Táp đã vào trường học chuyên môn về bóng đá, hắn cũng không có học trường học chính quy, bởi vì bản thân có thiên phú về bóng đá cực kỳ xuất sắc, mười lăm tuổi liền tiến vào đội chuyên nghiệp, theo thời gian vẫn đá cho đến khi trở thành lực lượng chủ lực trong trận của đội. Nguyên lai, Từ Táp thật sự không có đi học đại học. Lý Xuất Vân đột nhiên cảm thấy được trong lòng có chút không thoải mái, cậu phiền muộn tắt máy tính, che đầu ngủ. Ngày hôm sau, Lý Xuất Vân thấy Từ Táp đem bát cháo đưa cho mình, cậu không dám nhìn hắn, tiếp nhận bát, vùi đầu ăn. Nhìn Từ Táp vác bao vận động, mở cửa ra, Lý Xuất Vân muốn gọi hắn ở lại, há há miệng, cuối cùng vẫn không nói. Chờ Từ Táp đi rồi, lúc này Lý Xuất Vân mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không học đại học thì sao, ngươi bây giờ còn không phải danh khắp thiên hạ.” Cuối tuần, đội Minh Châu khiêu chiến đội bóng khác ở sân khách, Từ Táp đã năm buổi tối chưa về. Lý Xuất Vân ở nhà một mình, mới đầu còn cảm thấy thực dễ chịu, khi đêm buông xuống, cậu đột nhiên cảm thấy được có chút tịch mịch. Nếu Từ Táp ở, biết gian phòng cách vách có người, có lẽ, cảm giác sẽ khác. Lập tức, Lý Xuất Vân lắc lắc đầu, hừ nói: có cái gì khác đâu. Ngày thứ hai, Từ Táp đã trở lại. Lý Xuất Vân không có xem tv, cậu từ trên mạng biệt được tin hai đội ngang tay. Nhìn trộm xem biểu tình Từ Táp, Lý Xuất Vân phát hiện hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh. Mùa này chiến tích của đội Minh Châu không tồi, nhưng nếu muốn đoạt giải quán quân còn cần một phen chém giết. Nhẹ nhàng đem cửa phòng đẩy ra một khe hở, Lý Xuất Vân nhìn đi vào, phát hiện Từ Táp ngồi ở ghế trên, cúi đầu đang xem một quyển sách. Nhẹ nhàng khụ một tiếng, nghe được động tĩnh Từ Táp ngẩng đầu lên. Thấy Lý Xuất Vân tựa vào cạnh cửa nhìn mình chằm chằm, Từ Táp buông quyển sách trên tay, hỏi: “Chuyện gì?” “Ách, tôi, tôi đói bụng.” Mang theo ý tham dò nói ra những lời này, Lý Xuất Vân thấy, mặt Từ Táp, cũng không có biểu tình mất hứng gì, hắn đầu tiên là sửng sốt sau đó cúi nửa đầu, tiếp theo, trên mặt lộ ra một mạt ôn nhu, sau đó đứng lên. “Cậu, nấu?” Lý Xuất Vân có chút không thể tin được. “Ân.” Từ Táp ứng với một tiếng, gật gật đầu, đã đi tới. Lý Xuất Vân gãi gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ: Tính tình cậu ta sao lại đột nhiên tốt như thế? Từ Táp đã không thèm hơn so đo đủ loại với Lý Xuất Vân, toàn bộ tâm tư của hắn, đều đặt ở mục tiêu là đoạt giải quán quân năm nay. Chiến tích đội Minh Châu không tệ, nhưng tuyến tiên phong có nhiều cầu thủ bị thương trong người, thương thế của hậu vệ cần nghỉ ngơi hơn một tháng, trận đấu kế tiếp làm sao bây giờ? Lý Xuất Vân chú ý tới biểu tình chăm chú suy nghĩ của Từ Táp, cậu nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay của hắn, đưa gói bột cà ri đang cầm trên tay qua. Từ Táp không có để ý loại đòi hỏi “Gọi món ăn” này, hắn cầm lấy bao cà ri, mở tủ lạnh ra tìm đồ ăn thích hợp. Nhìn động tác gọt vỏ khoai tây ngốc nghếch của Lý Xuất Vân, Từ Táp yên lặng nhận lấy cái thứ trong tay cậu. Lý Xuất Vân tựa vào một bên chờ ăn phát hiện, Từ Táp trầm mặc làm cho mình lo lắng cũng làm cho mình sợ hãi. “Uy, sao cậu không nói lời nào, không muốn nấu có thể nói.” Từ Táp lắc lắc đầu, đem cà rốt cắt xong bỏ trong nồi. “Đang nói chuyện với cậu nha, đá thua cũng không phải trách nhiệm một mình cậu.” “Chúng tôi không có thua.” “Nga đúng! Là ngang tay. Bất quá đang nói chuyện với cậu nha, cậu không nói lời nào tôi sẽ nghĩ cậu đang tức giận.” “Không có, tôi chỉ là đang nghĩ một ít chuyện của mình.” Nhìn nụ cười thản nhiên trên Từ Táp, đáy lòng Lý Xuất Vân dâng lên một cỗ cảm tình hỗn tạp thưởng thức cùng thương tiếc. Nhìn đến Từ Táp chỉ bới một chén cơm cà ri cho mình, Lý Xuất Vân kéo hắn đang muốn đi lại, “Cậu cũng ăn.” “Không được.” “Ăn một chút thôi.” Lý Xuất Vân kiên quyết nhét bát vào tay Từ Táp, “Cậu nấu rất thơm mà, ăn một chút.” Từ Táp yên lặng nhấm nuốt, vẫn không nói lời nào. “Năm nay thua còn có sang năm.” Lý Xuất Vân nhịn không được nói. “Mỗi một năm tôi đều ôm tín niệm tất thắng khi đá b,anh mỗi một năm tôi đều muốn thắng.” “Quá cố chấp không phải chuyện tốt.” “Không chấp nhất đều kẻ vô tích sự.” “Nga.” Trên bàn cơm, hai người lại trầm mặc. Nhìn bóng dáng Từ Táp, Lý Xuất Vân muốn gọi hắn ở lại, nói chút gì đó lại không biết có thể nói thêm cái gì, nên nói cái gì, dành ngơ ngẩn nhìn Từ Táp đóng cửa phòng. Sáng sớm, Lý Xuất Vân khó có khi lại dậy sớm, phát hiện Từ Táp còn dậy sớm hơn, đã chuẩn bị xuất môn. “Đi sân huấn luyện?” ”Đúng vậy.” Từ Táp mặc dồ thể dục vác ba lô vận động mở cửa phòng. Cố không đề ý bữa sáng tỏa mùi thơm đặt trên bàn, Lý Xuất Vân theo sát sau lưng Từ Táp. “Cậu làm gì?” “Tôi, tôi, tôi có chút chuyện.” Lý Xuất Vân cào cào mái tóc ngắn, che dấu một chút xấu hổ của mình. Đến dưới lầu, sáng sớm ở xã khu thực im lặng. Túng nhảy tại chỗ vài cái, sau đó Từ Táp bắt đầu chạy bộ, chạy hướng sân huấn luyện đội Minh Châu. “Ai, cậu, chạy bộ qua đó?” Lý Xuất Vân ở phía sau Từ Táp hỏi. “Đúng.” Đáp lời ngắn gọn, Từ Táp cất bước chạy về phía trước. Nhìn bóng dáng Từ Táp dần dần đi xa, Lý Xuất Vân lẩm bẩm: “Hai km đó.” Trên cỏ, Từ Táp đang vận động duỗi thân. “Táp.” Từ Táp nhìn lại, cười nói: “Yêu, cậu không đi phục dưỡng sức sao, sao lại chạy đến đây.” Kêu Từ Táp chính là một trong những chủ lực hậu vệ của đội Minh Châu —— Hầu Dũng. Một tháng trước, hắn bị thương trong trận đấu, một đoạn xương chân nhỏ nứt ra, hiện tại vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đang trong thời kỳ phục kiện. “Tôi tới thăm các cậu một chút.” Hầu Dũng cười nói. Nhìn nhìn chung quanh, Hầu Dũng ngồi vào bên người Từ Táp, “Táp, chuyện đó cậu biết không?” Chú ý tới biểu tình hơi có vẻ nghiêm túc của Hầu Dũng, Từ Táp thu liễm ý cười: “Làm sao vậy? Chuyện gì?” “Chuyện A Lượng muốn chuyển đội.” Từ Táp mân môi, gật gật đầu, ”Đúng là có nghe nói như vậy một chút.” “Cậu thấy thế nào?” “Nếu đây là lựa chọn của Lượng… Tôi không còn lời nào để nói.” “Nghe nói cậu ta muốn đi Thượng Hải.” “Nếu đây là cơ hội tốt phát triển, chúng ta không nên phản đối.” Hầu Dũng tựa vào đầu vai Từ Táp, nhẹ nhàng thở dài: “Tôi biết, chỉ luyến tiếc.” Từ Táp cũng hít một hơi: ”Đúng vậy a, nhiều năm như vậy. Chúng ta cùng nhau đá banh nhiều năm như vậy. Nếu A Lượng thực đi Thượng Hải, đến lúc lên sân, liền biến thành đối thủ.” Vỗ vỗ vai Hầu Dũng, Từ Táp cùng hắn trao đổi một ánh mắt, nhiều năm làm bạn tốt, mọi chuyện không cần thiết phải nói ra cũng hiểu. “Trước mắt là quan trọng nhất là trận đấu lần sau.” Hầu Dũng sờ sờ chân của mình, “Xuống một vòng nữa, là tôi có thể lên sân.” Từ Táp thân thiết nhìn Hầu Dũng.”Tôi hy vọng cậu nhanh chóng trở về, nhưng yêu cầu là cậu phải hảo hảo tĩnh dưỡng cùng hồi phục, hiểu chưa?” “Hiểu rõ.” Đã xong một ngày huấn luyện, Từ Táp cũng giống như từ trước đến nay, chạy bộ về tới đường Trữ Tĩnh. Đây là một trong những nguyên nhân hắn lựa chọn ở đường Trữ Tĩnh. Sân huấn luyện ở một góc của Phượng Hoàng Sơn, cách đường Trữ Tĩnh không xa, mỗi ngày chạy bộ trên đoạn đường này, hắn coi như là tăng thêm một phần huấn luyện. Lý Xuất Vân từ trường học trở về, vào cửa đã ngửi thấy đồ ăn. Đây là biến hoá lớn nhất phát sinh trong nhà Lý Xuất Vân từ khi Từ Táp ở nhờ tại đây. Cở túi sách, Lý Xuất Vân đi đến cửa phòng bếp, tựa vào khung cửa xem Từ Táp nấu cơm. “Cậu đã trở lại.” “Tôi đã trở về.” TBD: sao giống mình:”Mình đi làm về”,”Anh về rồi nè” quá >.