Biết được muốn đi Lý gia chính thức bái phỏng, Từ Táp có chút khẩn trương, vội vàng chuẩn bị lễ vật. “Nói như vậy, bá phụ thì khoan dung nhưng bá mẫu có lẽ sẽ không chấp nhận?” Biết tình cảnh Lý Xuất Vân cùng người nhà đàm phán, Từ Táp nói. “Cho nên, anh phải vuốt mông ngựa* mẹ em nhiều nhiều, khiến mẹ em thích, bằng không, nàng sẽ không để cho chúng ta ở bên nhau.” _vuốt mông ngựa: nịnh bợ, thật ra trong bản qt là ngửi “rắm” ngựa, ta thấy thật tục nên đổi lại. “Này…” Từ Táp trầm ngâm. Lý Xuất Vân liếc Từ Táp một cái.”Anh không phải được xưng sát thủ sư cô? Xuất mấy chiêu ra xem.” “A, anh thành sát thủ sư cô khi nào mà anh không biết.” Trên đường đến nhà Lý Xuất Vân, Từ Táp không ngừng hỏi Lý Xuất Vân, y phục của mình hợp không, tóc có loạn không, tươi cười có giống mặt trời không, làm Lý Xuất Vân tức giận trừng hắn, làm cho hắn câm miệng. Đứng ở ngoài cửa Lý gia, Từ Táp càng thêm khẩn trương. “So với lúc đấu trận chung kết còn khẩn trương hơn.” Từ Táp nhỏ giọng nói. Lý Xuất Vân phụng phịu nhìn Từ Táp một cái, tự cố tự lấy chìa khóa mở cửa. “Mẹ, ba, con đã trở về.” Cao giọng kêu một tiếng, Lý Xuất Vân liền đặt mông ngồi xuống ghế sa lon. Lý phụ cùng Lý mụ mụ phân biệt từ ban công cùng phòng bếp chạy ra. Từ Táp lộ nụ cười thân thiệt, cùng cha mẹ chào hỏi.”Bá phụ bá mẫu, xin chào, con là bằng hữu tiểu Vân.” Nói xong, hai tay dâng lễ vật. Bốn con Lý phụ Lý mụ mụ mắt đồng loạt đánh giá Từ Táp. Hôm nay muốn gặp cha mẹ, Từ Táp mặc thực nghiêm chỉnh, tây trang màu đen, áo sơmi màu trắng, cà- vạt xanh đậm, tóc chải vuốt sợi thực chỉnh tề, tươi cười trong sáng khỏe mạnh. Lý mụ mụ nhìn một hồi, sợ hãi than nói: “Ai nha nha, đứa nhỏ này, nhìn đứa nhỏ này, rất suất a!” Lý phụ cũng không khỏi ở trong lòng cảm thán, nam nhân ở trước mắt thật là một dạng nhân tài, càng xem, Lý phụ càng là cảm thấy người nam nhân này thực quen mắt, tựa hồ đã gặp ớ đâu đó rồi, là bạn học của con ông sao? Đưa cho Từ Táp một tách trà, Lý mụ mụ ngồi ở bên người Từ Táp, không ngừng đánh giá hắn.”Đứa nhỏ này, vóc dáng rất cao a, rất suất a, tóc này, là dùng dầu gội nào nha còn có… Làn da thật tốt… Chân dài thiệt a…” Phát hiện mẫu thân đã lâm vào một loại trạng thái gọi là hoa si, Lý Xuất Vân bất đắc dĩ hai mắt nhìn trời, trong lòng thầm nghĩ xem tình hình trước mắt thì mẫu thân cũng không có chán ghét Từ Táp. Lý phụ vừa thấy bộ dáng của thê tử, vội kéo bà lại, ý bảo nàng đừng như vậy, miễn cho khách xấu hổ. Từ Táp thủy chung vẫn treo nụ cười đúng chuẩn trẻ ngoan, mặc cho Lý mụ mụ bình phẩm. Rốt cục xem đủ mỹ nam tử trong đời thường khó gặp này, Lý mụ mụ yên tĩnh trở lại, cho khách một chút điểm tâm, sau đó lại hỏi: “Con là bạn học tiểu Vân à? Sao lúc trước không thấy con tới nhà chúng ta chơi?” “Con không phải bạn học của em ây.” “Nga, không phải bạn học cũng có thể đến nhà của chúng ta chơi, về sau phải thường thường đến.” “Dạ, tạ ơn bá mẫu ” Lúc này, Lý phụ như là phát hiện cái gì, hắn lại bắt đầu nhìn chăm chú Từ Táp, không ngừng đánh giá. Phát hiện ánh mắt chăm chú của Lý phụ, Lý mụ mụ vội đẩy hắn một chút.”Ba tiểu Vân, không cần nhìn khách như vậy.” Lý mụ mụ hoàn toàn quên hồi nãy mình cũng nhìn chăm chăm Từ Táp như thế. “Ta cảm thấy, hình như đã gặp con ở đâu đó rồi.” Lý phụ mặt nhăn mày khổ, ra vẻ suy tư. Lý Xuất Vân đang ở một bên ăn xen vào: “Đương nhiên gặp qua, ba biết anh ấy cũng mười mấy năm rồi.” “Có lâu như vậy sao?” Lý phụ vuốt cái ót, tìm tòi trong tí nhớ của mình. “Táp, cho em miếng bánh ngọt.” Lý Xuất Vân vươn tay nói. “Táp! Con là Từ Táp!” Lý phụ thất thanh kêu sợ hãi, Lý mụ mụ ở bên cạnh cũng mở to hai mắt nhìn. Từ Táp gật đầu. ”Đúng vậy, là con.” “Từ Táp của đội Minh Châu?” ”Dạ.” Lý phụ kích động đứng lên, Từ Táp cũng vội vàng đứng lên, Lý phụ một phen cầm tay Từ Táp, cao thấp lay động.”A nha, là Từ Táp! Là Từ Táp! Từ Táp!” “Ai nha, thật là, so với trên TV còn suất hơn a.” Hò hét một trận, mọi người mới một lần nữa ngồi xuống, Lý phụ hỏi: “Từ tiên sinh, ngài trở thành bạn của tiểu Vân hồi nào?” “Bá phụ, gọi con là Táp được rồi. Chúng con quen nhau gần một năm.” Lý phụ bất mãn nhìn đứa con.”Đứa nhỏ này, nhận thức Từ Táp sao lại không sớm nói cho ta biết, cũng không đưa về nhà chơi.” “Giờ không phải mang về rồi sao?” Lý phụ tha thiết dặn dò: “Táp nha, về sau con phải thường thường đến nhà của chúng ta đến chơi.” Lý mụ mụ ở một bên phụ họa: “Nhất định phải thường đến.” ”Dạ, bá phụ bá mẫu, về sau con nhất định sẽ thường đến.” Lý phụ Lý mụ mụ cười cười toe tóe. Nhìn biểu tình cha mẹ, Lý Xuất Vân nói: “Vậy mẹ không phản đối.” “A? Phản đối cái gì?” “Mẹ không phải nói nếu mẹ thấy không hài lòng, thì vẫn chưa xong? Vậy bây giờ là vừa lòng?” Lý mụ mụ sửng sốt một chút.”A?” Lý phụ chậm rãi chuyển động cổ, nhìn nhìn đứa con ngồi bên cạnh, lại nhìn nhìn Từ Táp ngồi bên kia: “Ttiểu Vân, con là nói… con cùng Từ Táp…” Lý Xuất Vân phát hiện cha mẹ cư nhiên còn chưa rõ tình hình, mở to hai mắt.”Các người không phải nói, muốn con dẫn người trở về cho các người xem, hôm nay con mới mang anh ấy đến.” Lý phụ ngồi ở trên ghế sa lon, nhắm thẳng nghiêng về một phía.”Trời ạ trời ạ, mẹ tiểu Vân, mẹ tiểu Vân đỡ tôi một chút, đỡ tôi một chút, đầu tôi choáng…” Từ Táp vội vàng tiến lại, đỡ lấy Lý phụ.”Bá phụ, ngài không có việc gì đi?” Lý phụ một phen nắm lấy cánh tay Từ Táp, “Người tiểu Vân nói là con?” ”Đúng vậy.” “Trời ạ…” Lý phụ một bộ dáng muốn té xỉu, Lý mụ mụ cũng kinh ngạc dị thường. “Con không có lừa hai người đi.” Lý phụ nhìn nhìn Lý Xuất Vân, lại nhìn chằm chằm Từ Táp nhìn hồi lâu, sau đó đột nhiên một phen vỗ vào vai Từ Táp.”Nguyên lai, người mà tiểu Vân nhà ta nói là con a.” Từ Táp đoan chính ngồi xuống, nhìn trưởng bối trước mắt, trịnh trọng nói: “Bá phụ, bá mẫu, con phi thường thích tiểu Vân, hy vọng có thể nghiêm túc tiếp tục kết giao, con sẽ hảo hảo chiếu cố em ấy, trân trọng em ấy, hy vọng các người có thể đồng ý.” Một lát sau, thấy Lý phụ Lý mụ mụ đều không có phản ứng, Từ Táp có chút kích động, hắn nhìn hai vị lão nhân. Dùng một chút thời gian để thanh lý suy nghĩ, đã biết hôm nay đứa con mang về nhà không phải bằng hữu mà là người yêu, Lý phụ đột nhiên cười ha ha, lại vỗ vào vai Từ Táp một chưởng.”Con thích tiểu Vân nhà chúng ta, ha ha ha, thật sự là không ngờ, cư nhiên là con. Không tồi không tồi, con thích nó, liền mang về được rồi.” (TBD: sao bán con lẹ vậy nè =.=) Từ Táp lộ biểu tình kinh hỉ, vội vàng nắm chặt tay Lý phụ: “Cám ơn! Tạ ơn bá phụ!” Lý mụ mụ ở kế bên, rốt cục cũng hiểu được, nhìn nhìn đứa con, lại nhìn nhìn Từ Táp, vươn tay kéo kéo ống tay áo trượng phu “Này… Ba đứa nhỏ, thật sự, để nó mang đi?” ”Là Từ Táp, còn có cái gì làm cho người ta lo lắng sao?” Từ Táp vội lại cầm tay Lý mụ mụ.”Bá mẫu, người yên tâm, con nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố tiểu Vân.” Lý mụ mụ đã không còn ý phản đối. Không khí trong phòng thả lỏng xuống dưới, Từ Táp thấy sự tình thành công, cũng không khẩn trương nửa, cởi áo khoác, tiến phòng bếp giúp Lý mụ mụ làm bữa tối. Lý phụ cùng Lý Xuất Vân ở trong phòng khách nói chuyện. “Đứa nhỏ này, bộ dáng vừa vào cửa kia, chúng ta còn tưởng rằng con mang về là bạn học.” “Anh ấy rất tốt đi.” Lý Xuất Vân vẻ mặt đắc ý. “Thật không nghĩ tới, cư nhiên là Từ Táp.” Lý phụ vẫn đang cảm thấy thật khó mà tin được. “Chính là anh ấy. Bản thân con cũng có chút không thể tin. Trước kia, chỉ cảm thấy anh ấy là người trong TV, là siêu cầu thủ, hiện tại nhìn xem, cũng giống mình, cũng là người thường.” Lý phụ dặn Lý Xuất Vân, “Ta nói với con nói, không cần quên. Các con đều nguyện ý nghiêm túc kết giao, phảo hảo hảo quý trọng đoạn cảm tình này, phải hiểu đối phương, khoan dung, bao dung.” Lý Xuất Vân dứt khoát gật đầu. Dựa vào công phu nấu ăn, Từ Táp khiến cho Lý mụ mụ rất hài lòng. Lúc ăn cơm, Lý mụ mụ không ngừng khen ngợi Từ Táp biết làm gia sự, đồ ăn thật mỹ vị, người giỏi giang hiểu biết, vân vân. Lý Xuất Vân biết, loại hình như Từ Táp, mới là đứa con ngoan trong lý tưởng của mẫu thân mình. Ăn cơm xong, Lý mụ mụ cùng Từ Táp ngồi ở trên ghế sa lon hàn huyên, Từ Táp đối với vấn đề của Lý mụ mụ có hỏi tất đáp. Lý mụ mụ hỏi từ gia đình của Từ Táp, lại hỏi đến đội bóng, hỏi qua huấn luyện hằng ngày, lại hỏi đến các mùa giải, bà hỏi Từ Táp thu nhập, cuối cùng, ngay cả ý tưởng tính toán sau này của Từ Táp đối với tương lai cũng hỏi. Lý Xuất Vân càng nghe càng nhíu, cảm giác mẫu thân so với phóng viên hỏi còn nhiều hơn. Ước định hảo thời gian lại đến tiếp, Lý Xuất Vân và Từ Táp cùng rời đi. Lúc rời khỏi Lý gia, Từ Táp vẻ mặt tươi cười, cảm thấy bái phỏng lúc này thực thành công, cha mẹ hai bên cũng không có phản đối đoạn tình cảm này. Lúc ở trên xe khit trở về, Lý Xuất Vân nói với Từ Táp: “Quả nhiên anh chính là sát thủ sư cô.” “Nào có chuyện đó, bá mẫu tốt lắm, thực dễ câu thông.” Nghĩ đến bộ dáng của mẫu thân khi quở trách mình, Lý Xuất Vân dứt khoát lắc đầu. Về đến nhà, Từ Táp huýt sáo sửa sang lại phòng ngủ, tính toán nghỉ ngơi, Lý Xuất Vân một mình trên ghế sa lon ở phòng khách sinh hờn dỗi. “Tiểu hùng miêu, em lại nháo chuyện kỳ cục gì nữa đây?” Từ Táp ngồi lại, đem Lý Xuất Vân kéo đến trên đùi. Lý Xuất Vân không cam lòng vặn vẹo, cắn môi. “Như thế nào rồi, nói nghe một chút.” Lý Xuất Vân tức giận phòng đôi má.”Mẹ của em bà cư nhiên hỏi lương năm của anh.” “Này có cái gì? Bá mẫu quan tâm anh.” “Hỏi cái này làm gì chứ?” “Hiểu biết một chút cơ sở kinh tế của anh, nhìn xem anh có năng lực chiếu cố một gia đình hay không a.” Lý Xuất Vân quay sang, trừng mắt Từ Táp: “Cần gì anh phải chiếu cố, em chẳng lẽ không có năng lực?” Từ Táp vừa thấy tiểu hùng miêu nóng nảy, vội trấn an cậu.”Không phải ý này, em có khả năng anh còn không biết sao.” “Đáng ghét.” Nghĩ đến hiện tại trong nhà này, cơ hồ hết thảy đều là từ Từ Táp gánh vác, mình cơ hồ chưa làm cái gì được trong nhà, Lý Xuất Vân cảm thấy thực không thoải mái. Chẳng lẽ, thật sự giống mẫu thân nói như vậy, “Chăn nuôi “, “Vệ sinh”? Lý Xuất Vân càng nghĩ càng khó chịu, sắc mặt càng ngày càng không tốt. Từ Táp rõ ràng Lý Xuất Vân đang phiền táo cái gì, hắn không chút hoang mang nói: “Chờ sau khi em tốt nghiệp, tự nhiên sẽ gánh vác.” “Tốt nghiệp?” “Đúng vậy. Chờ sau khi em tốt nghiệp, chúng ta cùng nhau, phụng dưỡng lão nhân, chiếu cố gia đình. Hiện tại bởi vì em là học sinh, mà anh đã đi làm, cho nên anh gánh vác nhiều một ít, cũng là đúng. Chờ sau khi em tốt nghiệp, em a, nhất định sẽ có công tác tốt, đến lúc đó, em liền cùng anh cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình.” Lý Xuất Vân nghĩ nghĩ, cũng đúng, sau khi tốt nghiệp, lấy sức của mình, thu nhập tuyệt không là vấn đề, cho đến lúc này, chính mình liền cùng Từ Táp giống nhau. Nhìn vẻ mặt Lý Xuất Vân dần dần dịu đi, Từ Táp biết cậu đã nghĩ thông suốt, liền an tâm ôm Lý Xuất Vân vào phòng ngủ. Từ lúc biết chuyện Từ Táp đến nhà Lý Xuất Vân, cùng với thái độ của cha mẹ cậu đối với đoạn tình cảm này, Từ mẫu muốn đi bái phỏng sui gia một chút. Thời điểm cuối tuần, Từ mẫu một hàng đi tới Lý gia. Hai vị mẫu thân vừa thấy mặt, còn có rất nhiều hảo cảm về nhau, hai nhà lập tức liền thân thiết lên. Thấy Thiệu Hiểu Mạn, Lý mụ mụ lại thích ngay, bà chỉ có một đứa con, vẫn hy vọng có thể có một đứa con gái, lập tức liền đưa ra muốn đem tiểu Mạn thu làm con gái nuôi. Các bà chủ ở bên nhau, luôn luôn vô số truyện để nói, tán gẫu thập phần thân thiện. Lý phụ ở một bên lôi kéo Từ Táp, tán gẫu bóng đá. Thời điểm hai vị mẫu thân ở bên nhau nói chuyện riêng tư, Lý mụ mụ vỗ ngực hướng Từ mẫu cam đoan, nhất định sẽ vì Thiệu Hiểu Mạn tìm được như ý lang quân. Thật không ngờ cuối cùng chuyện lại giải quyết thuận lợi như vậy, Lý Xuất Vân cùng Từ Táp đều thở phào một hơi. Không còn ai quấy rầy đôi tình nhân rồi rồi. Sau đó Từ Táp xuất phát đi Tế Nam, không biết tại sao, tâm thần Lý Xuất Vân trở nên không yên, đứng ngồi không yên. Là rất tưởng niệm Từ Táp? Phía trước hắn cũng không phải không có đấu ở sân khách, bước vào giải Siêu Trung đã quyết định đối mặt với việc chia cắt với tình nhân một thời gian ngắn, nhưng không biết vì sao, liên tiếp vài ngày, Lý Xuất Vân đều không thể an tâm. Ngày trận đấu chấm dút, buổi tối về đến nhà, Lý Xuất Vân vội vàng đi lên mạng xem xét kết quả trận đấu. Vừa xem, nguyên lai, ở trong trận đấu, Từ Táp bị thương. Nhìn đến hình ảnh trên tin tức, Từ Táp được cáng nâng lên sân khấu, lòng Lý Xuất Vân nóng như lửa đốt, vội vàng gọi cho Từ Táp, chính là như thế nào cũng gọi không được. Một lần lại một lần gọi đi, lại không có ai đón nghe. Ngồi ở trên ghế sa lon, vung xuống một đấm, Lý Xuất Vân vừa tức giận vừa lo lắng. Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau. Lý Xuất Vân nhận được điện thoại của Củng Vĩ. Hắn nói cho Lý Xuất Vân Từ Táp bị thương không có gì đáng ngại, Lý Xuất Vân lúc này mới yên lòng lại. Tan học về đến nhà, tiến phòng khách, Lý Xuất Vân liền thấy được một góc phòng khách đặt ba lô của Từ Táp, trên bàn còn có đặc sản hắn mua về. Đi đến cửa phòng ngủ, một phen đẩy cửa ra, Lý Xuất Vân thấy Từ Táp đang ở trên giường ngủ. Hừ, anh cư nhiên còn ngủ, một chút cũng không biết mình có bao nhiêu lo lắng. Định đến bên giường, Lý Xuất Vân vén góc chăn lên, nhìn xem chân Từ Táp, không có thạch cao, không có băng vải, xem ra, thật không có thương tổn đến gân cốt. Một quyền đánh vào trên cánh tay Từ Táp, Lý Xuất Vân kêu lên: “Anh đứng lên cho em.” Từ Táp tỉnh, ngồi xuống.”Nha, tiểu hùng miêu, em đã trở lại.” “Vì cái gì không nhận điện thoại! Anh có biết em lo lắng bao nhiêu không! Anh làm em sợ muốn chết! Hỗn đản chết tiệt này!” Lý Xuất Vân thanh sắc đủ lệ lên án, phát tiết bất mãn đối với Từ Táp. Từ Táp không rên một tiếng, chỉ chờ tiểu hùng miêu phát bực xong. Chờ Lý Xuất Vân rống đủ rồi, Từ Táp lúc này mới kéo cậu, để cậu ngồi tại bên người, nói: “Anh đây không phải vẫn hảo hảo sao.” “Anh có biết hai ngày nay em lo lắng bao nhiêu không!” Lý Xuất Vân nhéo lỗ tai Từ Táp rống. “Anh biết, anh biết ” “Anh biết cái đếch gì!” Từ Táp trấn an Lý Xuất Vân đang chìm trong lửa giận.”Anh bị thương liền lập tức bị đưa vào bệnh viện kiểm tra. Căn bản là không có mang theo di động bên người, thẳng đến ngày hôm sau, mới ra bệnh viện.” “Sau đó vì cái gì không gọi điện thoại cho em?” “Anh ngồi trên phi cơ, biết em lo lắng, nên lập tức trở lại.” Lý Xuất Vân lại xem chân bị thương của Từ Táp.”Thật sự, không có việc gì sao?” “Không có việc gì. Chính là lúc bị trật, lúc ấy anh cũng sợ hãi, rất đau, anh còn tưởng rằng bị gãy xương, thực sợ về sau không thể lên sân đấu. Hoàn hảo không có việc gì, đã xem qua trung y.” “Anh còn muốn đấu!” Lý Xuất Vân lại kêu to. “Anh không sao, cơ thể của anh anh rõ ràng, trước mắt là thời khắc mấu chốt, anh đương nhiên không muốn kết cục như vậy.” Lý Xuất Vân “Ngô” một tiếng, dựa vào trong lòng Từ Táp.”Em không cho phép anh bị thương nữa, không được!” “Anh biết, anh biết. Anh sẽ cẩn thận.” Lý Xuất Vân cũng biết, Từ Táp thật sự đã xem như rất ít bị thương, thần kinh vận động của hắn vô cùng tốt, phản ứng lại mau, thường thường từ đội chãy về đây trước 0 giờ vài giây, linh hoạt nhảy lên tránh né, chính là, làm vận động viên, Từ Táp làm sao có thể không bị thương, hắn tham gia lại là đấu bóng đá kịch liệt, trên người hắn có không ít vết thương, làm cho Lý Xuất Vân đau lòng không thôi. Sau sự kiện bị thương qua đi không có bao lâu, giữa đôi tình nhân, lại đã xảy ra chuyện. Từ Táp vừa xong sân khách thành thị, lập tức thấy ở trên báo, có tin xấu liên quan đến mình. Như hai viên kim cương rơi lên đầu Từ Táp, thập phần kinh ngạc, chuyện xấu của nữ diễn viên, mình chỉ biết tên, ngay cả mặt nàng dài hay ngắn mình cũng nhớ không rõ, cũng không biết ngọn gió này từ đâu thổi đến, Không đợi Từ Táp gọi điện thoại cho Lý Xuất Vân, Từ mẫu đã điện trước. “Táp, trên báo này, là chuyện gì xảy ra?” “Con đây còn chính kỳ quái mà, con không biết.” “Nữ hài tử này ngươi nhận thức sao?” Từ Táp thành thành thật thật trả lời, “Con chỉ biết là tên, mặt dài cái dạng gì mà không biết.” “Mau cùng tiểu Vân giải thích, đừng cho nó tức giận. Còn có, không được ngươi dính vào, ngươi hiện tại xem như người có gia đình, phải đối với tiểu Vân toàn tâm toàn ý.” Bên này, Từ Táp bị mẫu thân quở trách cũng thực ảo não. ”Dạ, con biết.” Từ Táp gọi điện thoại cho Lý Xuất Vân, nhưng vẫn không có người nghe, lấy kinh nghiệm phán đoán, Lý Xuất Vân nhất định là tức giận, Từ Táp càng nghĩ càng bất an. Hắn đem một cỗ khí toàn bộ phát tiết ở trên cầu trường. Cuối cùng, đội Minh Châu lấy tỷ số 3:0 chấm dứt trận đấu. Trở lại nhà tại Hương Đảo, vừa vào cửa, liền nhìn đến Lý Xuất Vân ngồi trên ghế sa lon phòng khách. Gặp Từ Táp vào cửa, Lý Xuất Vân lập tức trừng hắn, biểu tình hung tợn. Từ Táp lấy lòng mỉm cười: “Tiểu hùng miêu, anh đã trở về.” Đáp lại hắn chính là một tiếng hừ lạnh. Đem tờ báo để ở một bên ném qua, Lý Xuất Vân vẻ mặt ghen tuông hỏi: “Anh nói! Này sao lại thế này!” “Anh không biết.” “Nữ chính này là ai?” “Anh chỉ biết là tên.” “Anh cư nhiên dám sau lưng em… Anh thích người khác phải không!” “Làm sao có thể? Anh ngay cả người nọ tròn méo đều không rõ, em không cần hiểu lầm.” Cảm giác được giải thích của Từ Táp giống như nước nguội, biểu tình cũng là không ôn không hỏa, trong lòng Lý Xuất Vân lại tức giận, tuy rằng Lý Xuất Vân biết Từ Táp không có khả năng thích người khác, hắn vẫn canh giữ ở bên cạnh mình, nhưng là hắn biết nữ nhân này là sự thật, nghĩ đến đây một chút, trong lòng Lý Xuất Vân liền chẵng thể thoải mái. Từ Táp là của mình, hắn chỉ có thể là của mình, tất cả của hắn, tất cả tất cả của hắn, đều chỉ có thể là của mình! Nhìn đến Từ Táp đứng ở giữa phòng khách, không có nhào tới ôm mình như mọi khi, Lý Xuất Vân càng thêm cảm thấy ủy khuất, một cỗ tức giận không chỗ phát tiết. Liếc nhìn con khỉ bằng bông trên ghế sa lon, đó là vật định tình của hai người, cùng đi mua, Lý Xuất Vân ở lúc Từ Táp không ở nhà, thường thường ôm nó, bắt nó làm như là Từ Táp. Một phen đem bố hầu tử bắt lại ném xuống, Lý Xuất Vân nhấc chân liền giẫm lên, một chút lại một chút, bởi vì luyến tiếc lấy Từ Táp trút giận, đành phải giận chó đánh mèo với khỉ bông vô tội. Nhìn động tác bất ngờ của Lý Xuất Vân, Từ Táp dọa một chút, vội vàng đi tới, nhưng không có đi cản lại. Biết ý tưởng Lý Xuất Vân, Từ Táp nghĩ, để cậu phát tiết một chút bất mãn cũng tốt, chỉ cần cậu không thương tổn tới mình, giẫm lên liền giẫm lên đi. Giẫm khỉ bông đủ rồi, Lý Xuất Vân vù vù thở phì phò, nhìn chằm chằm Từ Táp. Từ Táp đem con gấu trúc bằng bông trên ghế sa lon, sau đó ôn nhu ôm vào trong ngực, sờ sờ đám lông rối tinh trên đỉnh đầu. TBD: đáng yêu wá. Nhìn đến động tác Từ Táp, biểu tình vốn phẫn nộ của Lý Xuất Vân bỗng chuyển biến, cậu bổ nhào vào lòng Từ Táp, đem con vật quoăn qua một bên, bắt cánh tay Từ Táp, để hắn ôm lấy mình. “Tiểu hùng miêu, ngoan… Không nên tức giận.” Nghe Từ Táp ôn nhu a hống, Lý Xuất Vân ủy khuất nức nở. ”Là em không tốt, là em không tốt, em không nên giận lung tung, ăn dấm chua bậy, em không tốt…” “Ân, tốt lắm tốt lắm, không có việc gì, không nên tức giận …” Ôm nhau ngồi ở trên ghế sa lon, Lý Xuất Vân đem mặt vùi vào trong lòng Từ Táp, ngửi được hơi thở mang theo ánh mặt trời cùng cỏ xanh quen thuộc, tâm tình vốn phiền táo, chậm rãi bình phục. ”Là anh không tốt, em không nên tức giận, anh nên nói rõ ràng với em.” ”Là em không tốt, ăn y dấm chua bậy. Em biết rất rõ ràng, anh sẽ không, còn phát giận lung tung…” Hiểu lầm tiêu trừ, gió êm sóng lặng. Ôm nhau tựa vào đầu giường, ngọn đèn trong phòng ngủ ảm đạm, đem bóng đôi tình nhân, in lên mặt tường. Từ Táp vuốt ve đầu vai Lý Xuất Vân, nhẹ giọng cười.”Bình dấm chua của em cũng quá lớn.” Lý Xuất Vân cổ nhất ngạnh.”Ai cần anh quản.” “Anh xem, em dễ dàng phát giận như vậy, thật không tốt lắm, đều nói tức giận dễ bị hư gan, ân, anh phải nhắc nhỏ em, về sau a, nhất định phải cẩn thận gan…” Nói xong, vẻ mặt của Từ Táp tinh nghịch tràn ý cười, nhìn chằm chằm Lý Xuất Vân, lặp lại: “Phải cẩn thận gan, cẩn thận gan…” Lý Xuất Vân hồng mặt trừng mắt nhìn Từ Táp.”Anh mới phải cẩn thận gan, còn tiểu bảo bối mà…” Nói xong câu đó, Lý Xuất Vân cũng nở nụ cười, sau đó lại hừ một tiếng.