Ngã ái nhĩ, bất hội cải biến
Chương 10
Thực tế là, Ôn Nhuận trợn tròn mắt, chết lặng nhìn cái công thức kia, cậu ngay cả hiểu cũng không hiểu được,mắt thấy gia khỏa kia tự đắc, vênh váo đến mức tròng mắt đều chạy về hai bên tai, một bên còn gào thét: “Thế nào, thế nào rồi? Tôi cũng không làm khó anh, chỉ cần anh có thể tìm được người nào ở nơi này có thể giải nó, tôi liền phục anh, ha ha, không phải tôi xem các người ……..”
“Di, nhiều người như thế tụ tập ở trong này làm gì? Hạ bá bá, bác có thấy Ôn Nhuận nhà tôi ở đâu không?” Bên ngoài đám người vang lên một thanh âm trong trẻo, rồi sau đó là tiếng Hạ bá bá sang sảng cười: “Kế Hoằng, cậu về rồi. Tiểu Nhuận nhà cậu a, cậu ấy bị người ta làm khó bên trong, đang đổ mồ hôi lạnh đầy đầu kìa.”
Ôn Nhuận tựa như người chết đuối bắt được một gốc cây cứu mạng vội vàng hô to: “Kế Hoằng, em ở trong này em ở trong này.” Sau đó liền nhìn thấy Kế Hoằng khẩn trương chạy tới, bắt lấy cậu từ trên xuống dưới xem xét, một bên nhuyễn khí nói: “Xảy ra chuyện gì? Là ai làm khó em?” Hắn thấy Ôn Nhuận trong tay cầm một tờ giấy, nhìn qua loa một chút liền nhíu mày nói: “Ôn Ôn, em là đang tự học sao? Vậy sao không nói cho anh biết. Đây là bài tập về nhà thầy giáo cho em a, đối với em mà nói như vậy cũng quá thâm ảo, đi, về nhà đi, em muốn học thì để anh ra cho em vài đề thích hợp.”
“Chờ đã.” A Hoa cùng Ôn Nhuận đồng thời lên tiếng, A Hoa không thể tin được nhìn Kế Hoằng: “Anh ……. Có thể giải được công thức này?” Trong suy nghĩ của nó, những người sống tại khu dân cư nghèo nàn này, ngay cả nhận biết công thức này cũng là không có khả năng.
“Đề này rất khó sao?” Kế Hoằng mỉm cười hỏi lại rồi mới từ túi áo lấy ra một cây bút máy bằng vàng, đó là Hàn Tưởng cho hắn dùng để biểu hiện thân phận khi hắn đi gặp khách hàng. Hiện tại hắn cũng không có cây bút bình thường nào khác, đành phải lấy ra dùng. Mặc kệ A Hoa trừng muốn rớt mắt, hắn cẩn thận nhìn lại đề một lần, xoát xoát viết xuống đáp án, một bên cười cười nói: “Công thức này có rất nhiều phương pháp giải, bất quá anh tin rằng phương pháp này là dễ hiểu nhất.” Viết xong hắn đưa cho A Hoa sắc mặt xanh trắng luân phiên: “Xem qua đi, loại đề thi này lúc ngày thường không có việc gì làm ngoạn ngoạn là tốt rồi, nếu muốn ôn thì cũng chẳng có mấy tác dụng đâu.” Nói xong kéo tay Ôn Nhuận: “Đi thôi, tối nay mời em ăn cơm, em muốn ăn cái gì cứ việc nói với anh.”
Ôn Nhuận nhìn người yêu một bộ hăng hái, hận không thể ở trên mặt hắn thưởng mấy cái hôn, bất quá vì ngại hàng xóm láng giềng đều ở trước mặt dùng ánh mắt sùng bái nhìn người yêu nên ý niệm này liền ngay lập tức bị dập xuống. Cậu là người nhân hậu, không muốn A Hoa xấu hổ, gặp Kế Hoằng không rõ sự tình, liền đơn giản không nói cho hắn. Nếu không, với tính tình của người yêu cậu, chuyện này không chỉ kết thúc như vậy, ra một đề toán học thật khó làm A Hoa sượng mặt hẳn là thủ đoạn nhẹ nhàng nhất.
“Không về nhà ăn sao?” Trong ngõ nhỏ cậu bị Kế Hoằng hết sức thân mật kéo tay đi ra, Ôn Nhuận trên mặt có một chút nóng, nhưng trong lòng lại hết sức ngọt ngào. Đi đến ngã tư đường, cậu mới bỗng nhiên tỉnh lại, hoảng hoảng hốt hốt: “Uy, Kế Hoằng, trong nhà còn có rất nhiều đồ ăn, không cần ra ngoài ăn như vậy, rất lãng phí, chúng ta lại không có nhiều tiền.”
“Ngẫu nhiên lãng phí một phen cũng không tính là cái gì, huống chi hôm nay là ngày đầu tiên anh lãnh lương.” tràn đầy tự tin đều hóa thành đắc ý xuân phong hiện ở trên mặt Kế Hoằng, Ôn Nhuận nhìn thật sâu vào hắn, đột nhiên nở nụ cười: “Được, nghe lời anh, bất quá anh là người mời.” Bên tai nghe được tiếng người yêu hưng phấn trả lời: “Tuân lệnh.”
Kế Hoằng hắn, thật sự là đã chịu nhiều áp lực lắm. Ôn Nhuận trong lòng có chút chua xót, đã nhiều ngày như thế, cậu không phải không biết người yêu ở trước mắt cảm giác bị ức chế, tuy rằng chính mình không nói cái gì, cũng không tạo thêm cho hắn áp lực, nhưng là cậu không ngăn được cảm xúc của Kế Hoằng, rõ ràng chính là từng trải qua một quá khứ huy hoàng như vậy, rõ ràng chính là nhân tài vĩ đại như vậy, bây giờ lại phải nhờ vào một công nhân bình thường nuôi sống. Hắn gian khổ cho tới hôm nay, cuối cùng cũngđã được đền đáp.
Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đợi đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy cái khách sạn xa hoa cao ngất kia, ý nghĩ đầu tiên của Ôn Nhuận là: ‘Kế Hoằng điên rồi, có lẽ là hắn cuối cùng cũng nhận được tiền lương cho nên liền đem mọi thứ quên hết sạch.’
Người yêu mất đi lý trí, nhưng mình thì không thể như vậy. Thế là Ôn Nhuận liều mạng tóm lại một chân đã muốn rảo bước tiến tới cửa lớn của Kế Hoằng, một bên thấp giọng quát: “Anh đi nhầm rồi.”
Kế Hoằng nhìn nhìn khách sạn, kỳ quái kéo Ôn Nhuận trở lại bên người mình: “Đúng vậy a, chính là nơi này, thời điểm anh và em đi dạo phố, không phải em đã nói nếu có thể cùng anh tại nơi này ăn một bữa sẽ không uổng một kiếp này sao?”
“Nhưng là …….. nhưng là ………” Ôn Nhuận xấu hổ nhìn nhân viên phục vụ còn đang vì bọn họ mở rông cửa: “Thực xin lỗi, chúng tôi đi nhầm thôi.” Rồi mời quay lại với Kế Hoằng khẽ quát: “Đúng là em đã nói qua, nhưng bởi vì đó là điều không thể cho nên mới có vẻ mê người, thực tế là chúng ta cũng không cần phải đi, ngược lại cảm thấy nơi này bất quá cũng chỉ đến thế, cho nên Kế Hoằng …….” Không đợi cậu nói xong, chàng trai mở cửa thực mất hứng, phi thường tận trung với cương vị công tác thay khách sạn chính mình cãi lại: “Khách sạn của chúng tôi đồ ăn là ngon nổi tiếng, tiên sinh nếu có hoài nghi, mời vào trong nhấm nhám một chút rồi hãy nhận xét được không?” Một câu này là cho Ôn Nhuận như ngồi trên lưng lão hổ. Mà Kế Hoằng cũng không tái do dự, bất động thanh sắc đưa cậu tha vào.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
117 chương
23 chương
12 chương
134 chương