Trong quán bar, Hàn Tưởng sau khi nghe Kế Hoằng đem sự tình nói ra cũng thập phần bất mãn, căm phẫn nói: “Không phải tôi đã nói với cậu là cậu rất dung túng vị kia nhà các người, cậu ấy có được ngày hôm nay là dựa vào ai, còn không phải là nhờ vào cậu sao, nếu trông cậy vào mớ tiền lương nhỏ xíu đó của cậu ấy thì tám đời cũng không thể được như ngày hôm nay a. Kết quả là cậu ấy một chút cũng không nhận rõ vị trí của mình, đã không ủng hộ cậu lại còn cản trở, chỉ bằng Kế Hoằng cậu, cậu 6y1 dựa vào cái gì mà quản lý như vậy a, a?” Kế Hoằng vừa nghe bạn thân nói vậy, bi phẫn trong lòng nhất thời cũng có chút khuynh đảo, hai người tiếp tục uống đến nửa đêm, cũng may Hàn Tưởng tửu lượng không tồi, vẫn còn có thể gọi một chiếc taxi, đem hai người đưa về biệt thự. Vào tới phòng, Kế Hoằng đã muốn say đến không biết trời đất, luôn miệng kể ra Ôn Nhuận không phải này nọ, Hàn Tưởng nửa đùa: “Một bụng oán khí của cậu, tôi đã nghe đủ rồi, hay là gọi Tử Địch đến đây để tối nay cậu ta an ủi cậu, thế nào?” Kế Hoằng vốn say đến lợi hại, nhưng vừa nghe được tên Ngô Tử Địch, cái đầu đang xoay mòng mòng lập tức thanh tỉnh, ngờ vực nhìn Hàn Tưởng, líu lưỡi nói: “Nói, nói cái gì? Tôi đêm nay …… không trở về nhà …….. đã là đắc tội ……. Ôn ……. Ôn Ôn, đang giận tôi ……. Nếu …… biết tôi …….. uống rượu ………. say ……. còn cùng Tử Địch một chỗ …….. kia ……. kia còn …….. không ……. lột da tôi a ……… Không ………. Không được, tiểu tử cậu ……. muốn hại tôi.” Hàn Tưởng đẩy hắn lên giường, chỉ chỉ mũi hắn: “Kế Hoằng a Kế Hoằng, cậu nói cho tôi biết, đến lúc này, cậu tại sao phải sợ người kia? Là cậu ấy sợ cậu mới đúng, cậu ….. Ai, ai, thật bất hạnh, cậu nếu cứ như vậy, cậu ấy càng sẽ nắm lấy tính cách cậu, chế trụ cậu ……” Vừa dứt lời, Kế Hoằng đột nhiên đứng thẳng dậy, trừng thẳng vào y, trừng đến lúc trong lòng y hốt hoảng đã thấy Kế Hoằng đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không được …….. về nhà ……. quá muộn, Ôn Ôn ……. sẽ lo lắng ……….” Còn chưa nói xong, hắn liền “rầm” một tiếng té trên mặt đất, ngủ say như chết. Cũng may là trên nền nhà đều trải thảm dày mềm mại, nếu không trên đầu hắn chắc chắc sẽ mọc ra một trái ổi to. Sáng sớm hôm sau, cả hai liền tỉnh, Kế Hoằng sờ lên cái đầu vì say rượu mà đau đớn không thôi cười khổ nói: “Sau này tôi không dám uống đến say mèm nữa, đầu đau như vậy thật là tự làm tự chịu.” Nói xong vực lại tinh thần đi rửa mặt chải đầu rồi cùng Hàn Tưởng lái xe đến công ty. Trên xe, Hàn Tưởng miêu tả sinh động lại hình ảnh hắn bị vợ quản nghiêm như thế nào, sau đó nghiêm mặt nói: “Kế Hoằng, không thể để như vậy mãi, không thể vì cậu thích mà cứ dung túng Ôn Nhuận mãi được, như vậy cuộc sống sau này của cậu chẳng phải đều bị an bài hết sao?” Kế Hoằng gật đầu: “Yên tâm đi, tôi tự có chừng mực.” Hàn Tưởng lại lắc đầu nói: “Yên tâm? Tôi yên tâm mới là lạ, ai, nhìn bộ dáng tối hôm qua của cậu, cũng biết cậu cuối cùng cũng là thỏa hiệp.” Kế Hoằng bật cười nói: “Không phải khoa trương đên mức đó đi? Cậu yên tâm, lần này tôi nhất định làm đại trượng phu cho cậu xem.” Sẩm tối có bữa tiệc xã giao, vừa ăn xong liền về nhà, Ôn Nhuận đã ngồi trên sô pha, thấy hắn trở về, lạnh mặt hỏi: “Anh tối hôm qua đi đâu vậy?” Kế Hoằng vốn muốn nói vài câu nhẹ nhàng, nhưng lại nhớ tới chuyện bị Hàn Tưởng cười nhạo, sửa lại chủ ý cũng lạnh lùng nói: “Cùng Hàn Tưởng đi uống rượu rồi về nhà y ngủ.” Vừa nói vừa mở TV nhàm chán đổi kênh. Ôn Nhuận cười lạnh một tiếng: “Phải không? Chỉ sợ người cùng anh không phải là Hàn Tưởng mà là cái vị tình nhân xinh đẹp cũ của anh đi?” Kế Hoằng từ khi gặp lại Ngô Tử Địch, sợ nhất chính là Ôn Nhuận hoài nghi mình cùng Tử Địch vẫn còn qua lại, lúc này nghe cậu nói như vậy, lập tức cảm thấy mình không được tín nhiệm khiến hắn phi thường tức giận đem điều khiển TV ném thật mạnh, đứng lên lạnh lùng nói: “Em ở nhà đi.” Nói xong thay quần áo, cũng không nói thêm tiếng nào, mở cửa nghênh ngang đi. Ôn Nhuận nghe thấy tiếng ở cửa, quay đầu lại cũng chỉ thấy trước cửa trống không, cậu kinh ngạc thật lâu, bỗng nhiên thở dài cầm lấy lon bia trước mặt một hơi cạn sạch. Kế Hoằng nổi nóng đến nhà Hàn Tưởng ở hai ngày, Ôn Nhuận không biết được tin tức gì, đến cả điện thoại còn không có lấy được một cuộc. Đến chạng vạng ngày thứ ba, Kế Hoằng hết giận liền ngồi suy nghĩ một chút, nghĩ rằng Ôn Ôn bất quá cũng chỉ nói một câu, vì vợ thấy chồng đi một đêm không về, ít nhiều cũng sẽ nghĩ tới trường hợp kia, kỳ thật cũng không phải thực quá phận, nếu mình mở miệng giải thích cũng sẽ không như bây giờ, thực không nên có mấy cái phản ứng lớn như vậy. Nghĩ đến đây, liền cảm thấy chính mình ngược lại có chút quá phận, khó trách Ôn Ôn ngay cả điện thoại cũng không gọi cho mình. Thế là đến lúc tan tầm, hắn đi đến siêu thị mua mấy thứ Ôn Nhuận thích ăn cùng một ít hoa quả, lát sau nhìn đồng hồ, biết là Ôn Nhuận làm xong, không kịp đi đón cậu, đành phải lái xe thẳng về nhà.