NewYork Thập Tam Nhai
Chương 7
Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Brent ở chỗ mập mạp ngốc đến hơn tám giờ mới chuẩn bị rời đi.
“Trở về sớm vậy?”
Mập mạp đưa Brent ra cửa.
Brent vào trong phòng ngủ của mập mạp lấy áo khoác mặc vào người.
“Christian còn chờ ta, ta đã đáp ứng cô bé tối nay sẽ về sớm.”
Mập mạp gật gật đầu, vẻ mặt hâm mộ nói:
“Có em gái thật tốt, Brent, có khi ta thấy ở một mình thật nhàm chán..”
Mập mạp còn chưa nói xong, Brent đã quay lại lạnh lùng nhìn cậu,
“Là đàn ông thì đứng nói như vậy. Được rồi, ta đi về trước.”
Nói xong, Brent kéo cửa đi ra ngoài, mập mạp đi theo sau, nói vọng lên phía trước.
“Ừ, ngươi cũng đừng lo lắng, trước lo chuyện của ngươi đi.”
Brent phất phất tay với mập mạp rồi xoay người đi vào đám đông.
Rất nhanh, thân ảnh cậu hòa cùng bóng đêm, mập mạp đứng ở trước cửa, duỗi người nhìn cũng không thấy bóng dáng Brent.
…
Brent xuyên qua phố người Hoa sầm uất, sau đó dọc theo con đường đi vào quảng trường phố mười ba.
Đi đến con phố, ngã tư đường không có đèn cũng như không còn người qua lại, nếu đem so sánh cùng phố người Hoa, quả thực là một trời một vực.
“Tiểu kỹ nữ!”
Brent đột nhiên bị người gắt gao ôm lấy, bưng kín miệng mũi, hình như là một người đàn ông cao ráo, thanh âm thô lỗ, ngón tay thực thô ráp, thời điểm lòng bàn tay tên đó ma sát trên mặt làm hai má cậu đau rát.
Khi gặp loại chuyện này, Brent không bao giờ phản kháng ngu ngốc, nhất là khi trên tay kẻ kia đang cầm một khẩu súng.
Brent tin tưởng, những chuyện như vậy luôn có hướng giải quyết, chỉ cần bản thân chịu khó động não một chút.
Brent ngoan ngoãn giơ hai tay lên, ý bảo mình sẽ không phản kháng.
Tên kia buông tay ra, Brent thấp giọng:
“Hắc, người anh em, có chuyện gì thì từ từ mà nói.”
Tên kia chưa nói gì đã lập tức kéo Brent vào một con ngõ, sau đó lại gí súng vào đầu cậu, bàn tay bắt đầu cởi áo cậu ra, đem cả người Brent ấn lên tường lạnh như băng.
“Ngươi là ai?”
Brent mở to hai mắt, lại đột nhiên bị tên kia hung hăng tát một cái.
“Được rồi, đánh cũng đã đánh, ngươi hiện tại nói nói cho ta biết, ngươi là ai?”
Brent vươn đầu lưỡi, liếm liếm vị ngọt của máu trên khóe môi, cậu bị đánh từ nhỏ đến lớn, một cái tát này cũng không là cái gì.
Trong bóng đêm, “Tách –“ một tiếng, ánh đèn pin chiếu trên mặt cậu, Brent nhất thời không thích ứng, chớp chớp mắt vài cái mới có thể thấy rõ tên trước mặt.
“Nguyên lai là ngươi.”
Brent cười nhạo một tiếng, đứng trước mặt cậu chính là cái tên người Mĩ từng dâm loạn mập mạp, sau đó bị cậu tẩn cho một trận.
Giờ phút này, tên kia phẫn hận đứng đối diện Brent, tay bắt lấy cằm cậu, thấp giọng, hung tợn nói:
“Mẹ nó! Đồ gái điếm Do Thái đáng chết! Hôm nay rốt cục cũng rơi vào tay ta, có đúng không? … Không phải ngươi rất kiêu ngạo sao? Sao bây giờ lại giống như người chết?”
Tên kia siết chặt tay, hung hăng đánh một quyền vào bụng Brent, thân mình Brent chỉ rung rung một chút, hừ cũng chưa từng hừ một tiếng.
“Ngươi muốn thế nào?”
Brent nhìn chằm chằm vào tên kia.
Thực ra bộ dạng tên kia cũng không xấu, điển hình tóc vàng mắt xanh, vóc dáng so với cậu cũng cao hơn không ít, thể trạng cường tráng, sau ót thì có nguyên một vết thương do lần đó cậu gây ra.
Tên đó nhìn Brent chằm chằm, đột nhiên cười cười, tay sờ sờ trên mặt cậu, vẻ mặt đáng khinh nói:
“Nhìn vẫn rất non ha, khuôn mặt so với mập mạp còn mềm hơn… Mặc dù có điểm hơi gầy, nhưng gương mặt ngược lại cũng không sai, nhìn cũng rất tuyệt…”
Brent nhíu nhíu mày, nghiêng mặt, lạnh lùng nói:
“Tay thành thật một chút cho ta.”
Tên kia hắc hắc cười, vung tay lại cho cậu một quyền.
Brent ăn đau, hừ một tiếng.
“Tốt hơn vẫn là nghe lời đi, biết chưa?”
Tên đó cười cười, bàn tay muốn cởi áo cậu, Brent cắn răng,
“Ngươi muốn thế nào?”
Tên kia cười nói,
“Tiểu bảo bối, đương nhiên là làm ngươi a~”
“Chết mẹ ngươi đi!”
Brent rốt cục phát hỏa, bắt đầu giãy dụa muốn thoát ra. Tưởng rằng sẽ bị một súng bắn chết, cũng không ngờ lại bị tên này cường bạo.
“Cử động thử xem.”
Có một kẻ da đen lại cầm súng chỉa vào đầu Brent, ánh mắt mang theo dục vọng nhìn chằm chằm vào cậu.
“Tốt nhất ngoan ngoãn để cho chúng ta thỏa mãn, không thì cứ chờ chết đi.”
Brent hừ lạnh một tiếng, kéo kéo khóe miệng:
“Có bản lĩnh thì một súng giết ta, bằng không về sau ta nhất định thiến các ngươi.” (=]]]]] thực ra là cắt rớt tinh hoàn:3)
Tên da đen thấy thái độ phản kháng của Brent, tựa hồ có chút chùng xuống, quay đầu nhìn tên kia:
“Làm sao bây giờ?”
Tên đó liếm liếm môi, chỉ chỉ vào Brent:
“Đem hắn ấn xuống, mẹ nó, ta chơi trước.”
“Được.”
Kẻ da đen cười cười, dùng sức ấn Brent lên tường, nắm lấy tóc sau gáy cậu.
Tên kia đứng một bên cấp tốc xấn tới, tùy rằng hắn thích thân thể mềm mềm của mập mạp kia hơn, nhưng mà, một người cao to cùng một người gầy yếu cùng nhau vẫn là có một loại hơi thở khêu gợi. (có à =.=)
Không thể chống cự.
“Cút ngay!”
Brent liều mạng giãy dụa, nhưng tay của tên da đen vẫn gắt gao kìm cậu vào vách tường, bọn chúng bắt đầu đi xuống cởi quần Brent.
Trong lòng Brent ghê tởm muốn chết, nhưng vẫn cố nhìn bốn phía xung quanh, xem có chỗ nào để thoát hay không.
Nghĩ nghĩ nếu như thật sự có chuyện cũng coi như là bị chó cắn một ngụm.
“Phanh – phanh –“
Hai tiếng súng vang lên.
Brent thấy cánh tay tên da đen giật giật, rồi sau đó “Phịch –“ một tiếng, té trên mặt đất.
Brent nghi hoặc nhìn sang, thấy tên da đen nằm trên đất, thân thể run rẩy vài cái, bởi vì không có ánh sáng nên không cậu không thấy rõ bất cứ cái gì.
“Tha mạng…”
Brent quay lại, thấy hai bóng người một cao một thấp đứng phía sau tên dâm loạn, cầm khẩu súng chỉa vào đầu hắn.
Cả người tên kia run rẩy xin tha thứ.
Brent thấy hai người này là tìm tên kia, nên cũng không sợ hãi, lấy tay nhặt đèn pin lên, đầu tiên là nhìn vào tên da đen nằm dưới đất.
Tên đó đã muốn chết, trên đất một vũng máu me nhầy nhụa, viên đạn là từ sau ót mà bắn lên.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Brent thấy người chết, trái tim cậu cũng mạnh mẽ đập bang bang, nhưng mà cũng không có biểu hiện ra mặt.
“Cảm ơn!”
Brent quay đầu, nói lời cảm tạ với hai bóng đen trong đêm, sau đó nương theo ánh sáng đèn pin mà đại khái nhìn họ.
Khẳng định là hai người Nhật Bản, hai người đều mắt đen, mặc quần áo của người Nhật, trong đó cầm súng là người có vóc dáng cao hơn một chút, nhìn tuổi hai người chắc cũng là thanh niên hai mươi.
Cái khác Brent không thấy được, cũng không thể đem đèn pin chiếu chằm chằm vào người ta.
Bất quá, dạo gần đây Brent thấy chính mình thật có duyên với người phương Đông, cư nhiên ở đây gặp được người Nhật.
Phải biết rằng, tại New York, người Nhật bình thường đều là kiếm tiền theo khuôn phép, cố gắng làm một người giàu có, tại các ngã tư đường cũng rất ít thấy người Nhật chậm rì rì tản bộ.
“Ha ha…”
Người không cầm súng cười cười, tiếng cười âm trầm, làm Brent không khỏi nhớ tới thanh âm của Edward, nhưng là thanh âm của người đó mang theo cảm giác trầm thấp hoa lệ, mà không phải âm lãnh quỷ dị như thế.
“Không cần cảm tạ, ngươi nên cảm tạ chính mình kìa. Đúng là thiếu niên dũng cảm mới có thể làm ta nỗi lên mong muốn cứu ngươi một lần.”
Phản ứng đầu tiên của Brent là người này nói tiếng anh rất chuẩn, không giống âm điệu của những người Nhật khác, khô khan không chút thú vị.
“A?”
Brent thấy người này nói chuyện khá là hay,
“Vậy, nếu ta biểu lộ sự sợ hãi, các ngươi sẽ làm thế nào?”
Người nọ trả lời:
“Chúng ta sẽ đứng xem ngươi bị cường bạo, rồi sẽ im lặng rời đi.” (*đập bàn* khá là thích hai vị này:3)
Brent sửa sang lại quần áo, sau đó nhịn không được mà cười cười, may mắn lúc trước mập mạp gặp được cậu, nếu như là hai người này thì chắc chắn tiêu rồi.
“Người này các ngươi muốn xử làm sao?”
Brent lắc lắc đèn pin.
Người nọ không chút do dự bóp cò súng, Brent đột nhiên cảm thấy trên mặt một mảnh ấm nóng, lấy tay sờ sờ, là máu, tên kia vừa nãy bị nổ tung đầu, hiện tại đã mở to hai mắt mà nằm trên đất.
“Các người… Giết hắn rồi?”
Brent thấy hai người này cũng thật ngoan mà.
Người nọ không hề gì nói:
“Đã giết một người thì người thứ hai cũng không thể lưu lại, đúng không?”
Brent cúi đầu ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý:
“Súng giảm thanh, mua ở đâu thì được?”
Người nọ chậm rì rì hướng ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Hiện tại bán súng ngầm còn nhiều hơn hàng quán thức ăn nhanh, muốn mua được cũng rất dễ dàng, hơn nữa, phụ cận còn rất nhiều hắc bang, mỗi ngày đều có bắn nhau…”
Brent đi theo sau, bên ngoài có ánh đèn cũng đã sáng tỏ một ít, nên cậu cũng đã nhìn rõ diện mạo của hai người kia.
Hai người đều là người phương Đông điển hình, tóc đen mắt đen.
Nói chuyện với cậu là người cao hơn một chút, thân hình thon dài, trên người mặc kimono màu tím, hai tay lười nhác thả trong ống tay áo rộng rãi, con mắt đen, lông mi dày đậm, môi rất mỏng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nụ cười âm âm như thế, nhìn có chút quỷ dị, giống như là không có hảo ý.
Người phía sau mặc một bộ kimono trắng thuần, đôi mắt rất to, nhưng rèm mi hơi hơi buông xuống, môi đầy đặn, rõ ràng có diện mạo ôn hòa hơn so với bên cạnh, nhưng lại có một bộ dạng nghiêm minh cẩn trọng, đôi tay cũng rất quy củ mà để hai bên sườn, trên lưng còn đeo một thanh trường kiếm, mà khẩu súng vẫn còn trên tay.
Hai người đều mặc y phục truyền thống cùng mang guốc gỗ.
Giờ phút này, hai người đứng trước mắt, một người hơi híp mắt, mỉm cười nhìn cậu, một hơi hơi cúi đầu, quy củ đứng bên cạnh. (nghe thấy mùi …:3)
Hai người như vậy, lại hòa hợp sóng vai đứng trước mặt Brent.
Mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng đã cứu cậu một lần.
“Được, ta gọi là Brent Louis, các người gọi ta là Brent thì được rồi.”
Người nọ vẫn như trước híp híp đôi mắt, khóe môi theo thói quen mà nhếch lên.
“Thật tốt khi được biết ngươi Brent, ta là Sawada Kenya, đây là người hầu của ta, Kawaga Teruyuki.”
Brent biết người vừa rồi nổ súng là Kawaga Teruyuki, nguyên lai hai người họ là quan hệ chủ tớ.
“Xin chào, Brent tiên sinh.”
Kawaga Teruyuki nói một câu rồi cũng không nói nữa, vẫn như trước hơi hơi cúi đầu, không nhúc nhích đứng bên cạnh Sawada Kenya.
Sawada quay sang nhìn Kawaga, cười nói:
“Kawaga, không cần ngại nha, hiện tại chúng ta là đang nhận thức bằng hữu mới, ngươi không phải là nên đơn giản giới thiệu sao?”
Brent nhìn nhìn vào Kawaga.
Kawaga cũng gật gật đầu,
“Vâng, thiếu gia.”
Sau đó ngẩng mặt lên nhìn Brent, nghiêm túc nói:
“Chào Brent tiên sinh, ta là Kawaga Teruyuki, là người hầu trung thành của Sawada Kenya thiếu gia.”
Kawaga nói tiếng anh giống như những người Nhật khác, mỗi chữ mỗi câu, nghiêm cẩn tinh tế giống như chủ nhân của nó vậy.
Sawada Kenya che miệng ha ha cười, tựa hồ thực thích khi thấy cách nói không tốt của Kawaga nhà mình.
Nhưng Brent lại chăm chú gật đầu,
“Thật vui khi được biết ngươi, ngài Kawaga.”
Sawada Kenya nhìn Brent:
“Này, Brent, hiện tại ngươi ở đâu?”
Brent trả lời:
“Phố mười ba, còn ngươi?”
“Âm ty bếp.”
Brent nhìn chằm chằm vào Sawada, bốn phía khá tối, chút ánh sáng mờ nhạt hắt vào gương mặt âm trầm của Sawada Kenya, Brent nghiêng mặt nói:
“Đi, đi theo ta.”
Sawada Kenya nhíu mày,
“Được. Theo nào, Kawaga.”
“Vâng, chủ nhân.”
Kawaga Teruyuki một tấc cũng không rời khỏi Sawada Kenya, ba người im lặng đi trên đường New York đêm tối.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
12 chương
12 chương
22 chương
12 chương
11 chương
26 chương