“Đừng đi theo tôi!” Vương Húc Chi đeo cặp đi trên đường, đột ngột ngoái đầu lại nhìn thấy Trình Nguyệt Minh đằng sau mình, cậu gào lên.  Là một học sinh cấp ba, buổi tối đến lúc tan học, trăng đã treo cao quá đầu rồi, trên đường chẳng còn bóng ai.  Trình Nguyệt Minh theo sát đằng sau cậu, liếc nhìn cậu như thể nhìn một đứa thiểu năng, hắn nói: “Tôi là hàng xóm nhà cậu mà, thuận đường thôi.”  “Chậc!” Vương Húc Chi ngẫm nghĩ, quay người lại tiếp tục bước lên phía trước, “Đây là lần đầu cậu bị mời phụ huynh hen?”  Nhà Vương Húc Chi nằm ở vùng thôn xóm cách xa thị trấn, là một gian nhà tranh hết sức tầm thường, còn nhà Trình Nguyệt Minh là biệt thự rộng lớn, lí do tại sao họ trở thành hàng xóm của cậu, hoàn toàn là bởi vì sau khi mẹ Trình Nguyệt Minh mang thai hắn ta, bố hắn muốn tìm một nơi không khí trong lành, nên mới tới đây.  Một bên bị cuộc sống áp bức, một bên thì hưởng thụ cuộc sống, hoàn toàn trái ngược nhau.  Ngày thường Trình Nguyệt Minh toàn được xe riêng đưa đón, không đi cùng đường với cậu, vậy nên lần này cùng về nhà, cậu không được quen cho lắm.