Nếu tớ là hoàng tử thì tiểu nha đầu cậu là công chúa
Chương 17 : Vậy là cậu đang gián tiếp chấp nhận tớ rồi nhé?
Một ngày chậm rãi trôi qua. Hạo Nguyên đã nằm trên chiếc giường kia 1 ngày rồi. Và Nhi đang ở bên cạnh anh. Cô đã lấy lại được kí ức. 14 năm... Bên cạnh cô bé mặc váy trắng thuần khiết là bốn cậu bé với 4 vẻ đẹp khác nhau. Cậu nhóc luôn đứng cạnh cô chính là Tiểu Peter Pan đời thực với cây sáo trúc và chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc. Cậu bé luôn chen lên trước cô là 1 tiểu mỹ nam dễ thương. Còn 2 cậu bé kia chỉ thích đứng ở đằng xa, gương mặt lạnh lùng lặng lẽ quan sát cô.- Chúng ta là bạn thân...
- Thế mà lại ko nhận ra cơ đấy! Thật có lỗi a.....
- Hạo Nguyên, hình như....hình như... anh thích em!
Gương mặt cô gái tươi sáng. Bây giờ cô không còn là 1 tiểu nha đầu ngốc nữa! Cô đã 17 tuổi, đã hiểu nhiều chuyện hơn...
- Nhưng, Hạo Nguyên à, em....hiện tại....
- Em xin lỗi!
Nhi đứng dậy, đi vội ra khỏi phòng bệnh. Cô nghĩ mình cần về nhà. Nguyên cả 1 ngày, cô đã ở trong bệnh viện. Bây giờ, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng. Lo cho Huy.Cánh cửa vừa khép lại,trên giường trắng muốt, đôi mắt nhánh từ từ mở ra. Đôi mắt lạnh lùng đẹp đẽ ẩn hiện 1 nỗi buồn, sâu tận trong con người của nam thần...
Đẩy nhẹ cánh cửa, Nhi khẽ bước vào. Căn nhà trống không. Đồ đạc vương vãi lung tung. Cốc chén bị đập vỡ đầy sàn nhà. Vỏ gối sopha cô mất công chọn cả buổi trời cũng bị xé tơi tả. Chuyện quái quỷ gì thế này? Mình mới chỉ không có nhà có 1 ngày thôi mà mọi thứ đã thành ra thế này sao? Nhi vứt balo xuống, chạy vội lên tầng. Cánh cửa màu xám khép hờ, đèn phòng bật sáng , cửa sổ mở rộng, những ánh nắng li ti chiếu rọi vào ấm áp. Đập ngay vào mắt cô là bóng áo sơ mi trắng ở góc phòng. Khẽ tiến tới, Nhi ngồi xuống trước mặt Huy. Gương mặt tuấn mỹ ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt vốn tươi sáng như đang bị 1 màng sương mỏng che khuất. Môi cậu khẽ cười:
- Về rồi hả?
- Cậu uống rượu sao?
Nhi xót xa nhìn sang chai rượu Vodka loại mạnh đang nằm trên sàn nhà cạnh đó.
- Nhớ ra rồi hả?- Cái giọng nam trầm đó lại cất lên.
Gật gật đầu.
- Vậy sao vẫn còn ở đây?- Giọng nói Huy tỏ rõ sự buồn bã.
- Cậu bị uống lộn thuốc hả? Tại sao tớ lại không được đến đây?
Nhi khó chịu đứng dậy nói.
- Hứ, tưởng em ở cạnh Ray luôn!
Nói đến đây Huy hiện nguyên hình ghen tuông, khoanh tay lại nói.
- Cậu nói gì lạ thế? Anh ấy vì đỡ tớ nên mới bị như vậy, tớ phải có trách nhiệm chứ!
- Nhưng em đã nhớ lại hết rồi mà!
- Ừ?
- Ơ... À, ko có gì!
Huy thở phào nhẹ nhõm. Thế ra Ray chưa tỏ tình với bảo bối. Mình vẫn còn cơ hội. Yuppp!!!
- Cậu cứ lạ lạ thế nào ấy?- Nhi nheo nheo mắt.
- Nhi này!
- Gì?
- Em đã lấy lại được kí ức rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện em vẫn chưa hiểu và chưa biết. Vì thế cho nên, từ bây giờ, anh sẽ không để các cậu ấy cướp em khỏi anh đâu! Và, anh cũng nói luôn, em với Ray là không thể? Hai người là anh em mà, cái này em biết, đúng không?
Nhi nhìn vào đôi mắt chân thành của Huy. Đôi mắt nâu của cô khẽ chớp chớp:
- Tóm lại, cậu đang nói cái gì vậy?
Rầm!!!!! Huy dựa đầu vào tường, thổ huyết.
-Không biết đâu! Do em mà tụi anh từ bạn thân thành địch thủ cả rồi đấy!
Huy xoa xoa cái trán ê ẩm, đôi mắt vẫn lấp lánh.
- Kệ các người! Bản tiểu thư đói rồi!
Nhi bật dậy, xoa xoa bụng.
- Cũng phải, đêr anh dẫn em đi ăn!
- Bỏ ngay cái giọng "anh", "em" đó nhanh nếu cậu không muốn ăn mấy quả đấm cho no luôn đấy!
Nhi dí dí nắm đấm, gằn giọng.
- Ai lại bạo lực thế?
Huy không biết sợ là gì, ngang nhiên tiến tới, trên môi vẫn còn hiện nguyên nụ cười mèo Xiêm ranh mãnh.
- Này này, đừng manh động....
Nhi giật giật khóe môi, theo quán tính lùi lại mấy bước.
- À, chính xác! Sao quên được chứ?
Huy đưa tay về phía cô. Nhi tức khắc hét lên:
- Nhà ngươi dám......
- Gì thế? Tớ lấy cái điện thoại!
Huy giả bộ sững người, khóe môi nheéch lên hoàn hảo. Nhi chớp chớp đôi mắt to:
- Ơ....
- Ảo tưởng rồi! - Huy nhún vai.
- Kh...Không có!!!
Nhi cúi gằm mặt, vùng vằng chạy ra khỏi phòng, chỉ nghe lời nói nhẹ của Huy, kèm theo tiếng cười thích thú:
- Chuẩn bị đi! Tớ đưa cậu đi ăn!
~~~~~~~ Tôi là dải phân cách " Đồ đôi"~~~~~~~~~
Nhi mặc vội cái váy sơ mi liền màu kem rất nữ tính, mái tóc nâu thả xõa ẩn sau cái mũ cói cùng màu đội lệch rất dễ thương. Xỏ chân vào đôi giày màu trắng ôm cổ chân, Nhi nhanh chóng phóng xuống tầng. Huy đang đứng đợi cô. Hai ánh mắt chạm nhau. Đôi mắt đen lộ rõ vẻ hân hoan, trong khi đôi mắt nâu đang sa sầm lại.
- Chúng ta thành 1 đôi thật rồi!
Huy bật cười ngặt nghẽo.
- Tớ...đi thay đồ!
Nhi bực mình nói khi nhìn thấy cái áo sơ mi màu kem của cậu bạn, cùng với cái quần bò màu trắng, cái giày trắng và cả cái mũ cói màu nâu nữa. (Sam :* giả vờ ngạc nhiên* Sao có thể trùng hợp thế nhỉ?/ Nhi: * nghiến răng* Mày sắp xếp chứ đứa nào vào đây nữa?)
- Không được!
Huy chộp lấy tay Nhi, dùng ma lực của gương mặt thiên sứ để áp đảo cô. Mặc dù vốn đã rất quen với gương mặt đó rồi, nhưng những lần như vậy, Nhi không thể nào cưỡng lại được vẻ đẹp xuất sắc đó.
- Lại thua cậu rồi!- Nhi gục đầu, miễn cưỡng nói.
- Ngoan lắm!- Huy mỉm cười xoa đầu tiểu bảo bối.
- Cái gì đây? Xe đạp á?
Nhi tròn mắt nhìn chiếc xe địa hình màu bạc mới tinh dựng gọn gàng ngay trong sân nhà.
- Thích không?- Huy dựa người vào tường, khẽ cười. Hai mắt Nhi sáng lấp lánh:
- Còn phải hỏi!
- Vậy là cậu đang gián tiếp chấp nhận tớ rồi nhé?
Gương mặt Huy sáng ngời, giọng nói đầy đắc ý và hạnh phúc.
- Ai nói?- Nhi quay phắt lại, giơ móng vuốt.
- Hồi 10 tuổi, cậu chả bảo nếu sau này có 1 Peter Pan đi xe đạp đến chở cậu đi ăn, cậu sẽ tự động gả cho người đó ngay lập tức còn gì?
Đôi mắt hút hồn của Huy xoáy sâu vào đầu óc Nhi, giúp cô nhớ ra:
- À! Nhớ dai!
Nhi khẽ thở dài. Huy bĩu môi:
- Phải nhớ chứ! Không nhớ lỡ thằng nào học theo như thế này rồi để cậu gả cho hắn hả? Mơ đi!
- Thì có liên quan gì đến cậu?- Nhi chớp mắt.
- Sao lại không? Tớ.....
- A, tớ thấy dạ dày không ổn rồi, nó đang biểu tình!
Nhi đưa tay ôm bụng, giả vờ nhăn mặt, ngăn lời nói của Huy. Huy biết thừa là cô giả vờ nhưng vẫn hùa theo:
- Ơ thế hả? Chết thật, tớ quên mất! Vậy mình đi thôi!
Nhi gật gật đầu, nhảy vọt lên yên của xe đạp. Huy khẽ nhíu mày:
- Đó là chỗ của tớ chứ?
- Nhà ngươi dám giành với bản tiểu thư?
Nhi quay ngoắt lại hỏi. Huy chỉ cười hỏi:
- Tý mệt đấy!
- Coi thường nhau quá đấy!
Nhi nói, vỗ vỗ ghế sau, chờ Huy lên rồi điều khiển cái xe đạp.
**Chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo! Đừng rời màn hình, chúng tôi sẽ trở lại sau ít phút nữa!!!
Tèn ten, đây là thời lượng dành cho quảng cáo!
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
65 chương
7 chương
26 chương
61 chương
20 chương