Nếu Thời Gian Có Tên
Chương 4
Thời gian trôi qua thật mau, kỳ nghỉ tết âm lịch đã nhanh chóng kết thúc sau mấy hôm luân phiên giữa sắc trời âm u và ngày nắng chan hòa.
Vì đã thề thốt vào đầu năm rằng sẽ mua nhà mới, nên sau khi đi làm, Diệp Thái Vi có thái độ tích cực chưa từng thấy, lúc nào cũng căng tràn năng lượng, khiến vị sếp là chị Song phải cảm động đến rơi nước mắt, còn tỏ ra đây là câu chuyện động lòng người nhất.
Bởi thế, ngày này qua ngày khác, Diệp Thái Vi bận tối mặt tối mũi, mãi cho tới khi động vào sổ thưởng cuối năm, cô mới nhớ ra mình còn nợ Từ Trạm một khoản.
Lúc này, bầu trời đã đổ sắc đen thẫm, vì rề rà tăng ca, vừa ngồi xuống là Diệp Thái Vi đã ngấu nghiến chén sạch đĩa bánh xốp, hoàn toàn không bận tâm đến bầu không khí thanh tao của quán cà phê.
“Em quá là không lịch sự rồi đấy.” Chờ đã lâu, Từ Trạm đặt chiếc ipad trên tay xuống, cố tình tỏ vẻ xấu hổ mà đẩy đĩa bánh ra trước mặt cô, “Chưa ăn tối à?”
“Năng lượng của một gói mì tôm đủ cho em đi cùng khách hàng lên xuống bốn tầng nhà thôi.” Diệp Thái Vi nhai nhồm nhoàm, còn không quên vẽ một nụ cười trên gương mặt uể oải, “Xin lỗi nhá, để anh phải chờ lâu như vậy.”
Ngày hôm qua, chính cô gọi điện thoại hẹn anh, nhưng hôm nay, vừa tan ca đã nhận được điện thoại của khách hàng, không thể làm gì hơn, cô đành bảo anh tự giải quyết bữa tối, lùi giờ hẹn lại bốn tiếng.
“Em không sợ béo à? Anh còn nhớ, hè năm ngoái có người nói, ‘Một đứa con gái mà không khống chế được cân nặng thì nói gì đến chuyện nắm được vận mệnh trong tay.’.” Từ Trạm cắn răng cười, dường như rất bao dung cho hành vi khách sáo vờ vịt của cô.
Diệp Thái Vi phủi phủi vụn bánh trên đầu ngón tay, ảo não xoay đầu sang một bên, “Em xin anh đừng có nhớ dai như thế có được không?”
Đó chỉ là lời buột miệng của cô trong lúc kích động, nhớ kĩ từng từ một như thế để làm gì, đáng ghét thật.
Ánh mắt và ngữ khí của cô lại thân mật như trước, điều này khiến khuôn mặt Từ Trạm giãn ra.
Định thần một lúc, Từ Trạm cúi đầu bưng tách cà phê lên rồi lầm bầm: “Em nghĩ là ai nói gì anh cũng nhớ rõ thế chắc.”
“Hả? Anh nói gì cơ?” Diệp Thái Vi không nghe rõ.
“Không có gì, anh chỉ muốn nhắc em năm chữ thôi.” Lúc Từ Trạm ngẩng đầu lên, gương mặt đã khôi phục vẻ thích trêu ghẹo người khác, “Mùa hè không còn xa.”
Thật ra Diệp Thái Vi không béo, có điều, chính cô chẳng thừa nhận cũng chẳng được, cô không thuộc dạng thon thả mi nhon.
Năm chữ của Từ Trạm khiến cô nhớ đến bộ váy không kéo khóa nổi từ hè năm ngoái, tự dưng lại có cảm giác như đầu gối bị trúng tên.
“Chủ đề tiếp theo.” Diệp Thái Vi đỡ trán.
Từ Trạm nhíu mày, giọng điệu có vẻ hết sức sung sướng: “Chẳng phải là em hẹn anh ra sao?”
“À đúng rồi, là em tìm anh có việc.” Diệp Thái Vi tỉnh ngộ, quay đầu rút một phong bao trong túi xách rồi giơ ra, “Em được phát tiền thưởng rồi đây, trả nợ cho anh này.”
Vẻ mặt sung sướng của Từ Trạm dần nhạt đi, dù là cười, nhưng trong mắt anh lại như tỏa ra luồng khí lạnh, “Anh đòi nợ chưa?”
Anh vô cùng ghét cái tính nóng vội này của cô, như thể giữa hai người xa lạ vậy.
Diệp Thái Vi không thấy vẻ bực tức trong ánh mắt anh, vẫn tươi cười hớn hở: “Anh đúng là chủ nợ rộng rãi nhất trần đời này luôn! Nhưng với nhà họ Diệp, có một huấn truyền thế này, “có mượn phải trả, mượn lại không khó; mượn không trả, cả nhà chết tươi’.”
Chết cái tính, mở miệng là nói, không kiêng dè gì.
Từ Trạm khoanh hai tay trước ngực, cố làm ra vẻ nghiêm nghị, vất vả lắm mới không bật cười thành tiếng.
“Em phải giữ danh dự trước mặt anh, thế thì mới có thể mặt dày đến vay tiền anh những lúc túng thiếu chứ.” Thấy ánh mắt anh ấm dần, Diệp Thái Vi mới thấy nhẹ nhõm, lại uể oải dựa vào tấm vách tường ngay bên cạnh.
Cảm giác lạnh lẽo của vách tường thấu qua khối óc mệt mỏi của cô, cuối cùng cô lại nói ra dự định của mình.
Từ Trạm lặng đi một lúc, mí mắt rủ xuống, trùm lên chút biến đổi lạ kỳ trong đôi mắt, nhưng miệng thì vẫn cất lời trêu chọc: “Mua nhà tân hôn hả?”
Đừng có đề cập chuyện đó trước mặt một cô nàng độc thân có được không?
Diệp Thái Vi lườm anh một cái, tức tối nói: “Tân hôn cái khỉ gì! Với anh chắc?”
“Có thể coi đây là…lời cầu hôn của em?”
Vẻ mặt “có gì là không thể” của Từ Trạm khiến Diệp Thái Vi bối rối đến độ muốn đập đầu vào tường.
“Đừng đùa thế, nói đến chuyện này là em lại thấy phiền đây.” Diệp Thái Vi ngồi thẳng dậy, khuôn mặt đỏ lựng, “Dì Tố nói, nếu lần sau em về mà không đưa theo một anh chàng bình thường thì có khả năng là dì ấy sẽ quét em ra khỏi cửa đấy. Đúng là quá độc ác, vô tình, vô lý!”
“Em yên tâm, trong mắt bố với dì Tố bọn mình, anh hoàn toàn là anh chàng bình thường, thậm chí còn cực kỳ chuẩn.” Từ Trạm dứt khoát tiêu diệt ý đồ muốn lảng tránh sang chuyện khác mới manh nha của cô.
Diệp Thái Vi vo vo tờ khăn giấy rồi ném về phía anh: “Đủ rồi đấy! Ai là bọn mình với anh chứ? Lời nói cũng lưu manh như người!”
Từ Trạm tươi cười, thoải mái nghiêng đầu tránh, “Không phải là em hay tự nhận mình mặt dày sao? Anh thử trình độ của em xem thế nào thôi.”
“Em mặt dày, nhưng không phải là không biết xấu hổ.” Diệp Thái Vi thật sự khinh thường mình, lại một lần nữa ủ rũ dựa vào tường.
Từ Trạm bình tĩnh nhìn cô, ý cười như có như không, dòng suy nghĩ tự dưng lại trôi về nỗi niềm mà anh vẫn giữ trong lòng.
Từ Trạm chưa bao giờ là kẻ ngốc, anh chắc chắn, thưở thiếu thời, Diệp Thái Vi đã từng thích mình.
Mặc dù khi đó quan hệ giữa hai người không thân thiết như bây giờ, nhưng ánh mắt cô nhìn anh, cách xa đến mười mét cũng đủ khiến anh cảm nhận được sự chăm chú, say mê.
Vào cái tuổi đáng để rong chơi, Từ Trạm được mấy chú mấy bác nhà nội dạy dỗ đến nơi đến chốn, tung hoành khắp các sòng bạc trong thành phố, thậm chí còn được truyền thụ các loại “bí kíp”, khiến anh mới chỉ mười mấy tuổi đầu mà đã am hiểu đủ kiểu chơi, ngay cả mấy trò…cổ xưa…cũng vô cùng tinh thông.
Có một ngày, anh đột nhiên phát hiện ra, Diệp Thái Vi rất ít khi xuất hiện cùng anh, nhưng không biết từ lúc nào, những trò anh từng chơi, Diệp Thái Vi đều lặng lẽ học được, những “chiến trường” anh từng qua, cô cũng đã đến.
Vì vậy, anh bắt đầu ôm tư tưởng “trêu đùa cô”, cố gắng tạo mọi cơ hội để cô đến gần mình, và phản ứng của cô đã hoàn toàn chứng minh cho dự đoán của anh, cô thích anh.
Sau này, có mấy lần hai người cùng nhau đến Hồ Thiên Hải, thỉnh thoảng hẹn nhau ăn cơm, hoặc là đánh với nhau mấy ván bài.
Khả năng đánh bài của Diệp Thái Vi cực tốt, nhưng cô luôn tình nguyện nhận thua. Hơn nữa, cô không hề giận dỗi, không bực tức, không ghi hận, quyết định được mất cũng rất hào sảng. Điều này khiến cảm tình mà Từ Trạm dành cho cô tăng lên gấp bội, hai người cũng hòa hợp không biết từ khi nào.
Có một lần, Từ Trạm có cảm giác rằng Diệp Thái Vi muốn thu ngắn khoảng cách giữa họ lại. Thậm chí, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý để đón nhận lời thổ lộ của cô.
Dù sao đi nữa, trong suốt những năm tháng tuổi trẻ rong chơi của Từ Trạm, chỉ duy nhất Diệp Thái Vi mới có thể hòa hợp ở bên cạnh anh. Anh đã từng nghiêm túc suy nghĩ, nếu như người được gọi là “bạn gái Từ Trạm” là Diệp Thái Vi, vậy cũng không tồi.
Nhưng không biết có chỗ nào sai, vào thời điểm mà chính bản thân Từ Trạm cũng chẳng hiểu đâu vào đâu, Diệp Thái Vi bắt đầu che giấu mọi chuyện với anh, dần dần xa cách.
Lúc ấy còn trẻ bồng bột, dù vô cùng tức giận nhưng Từ Trạm lại khinh khỉnh, không thèm lý giải nguyên nhân mình nổi nóng khi cô ra đi.
Anh chỉ chờ.
Chờ cô chủ động phá tan khoảng cách lạnh lẽo giữa hai người, rồi lại dính lấy anh, lại nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Rõ ràng là cô chủ động trêu chọc anh trước mà? Cô dựa vào cái gì mà trêu chọc người ta rồi bỏ dở giữa chừng, rồi lại muốn anh cúi đầu làm hòa?
Thế nhưng, đợi, rồi lại thấy cô đuổi theo “người đó”, nói nói cười cười.
“Này, any body in? Có ai ở nhà không?” Diệp Thái Vi huơ huơ tay trước mặt Từ Trạm, đầu vẫn dựa vào tường.
Từ Trạm định thần lại, điềm đạm bưng tách lên, “Sao đột nhiên lại muốn mua nhà?”
“Hai năm nay, sức khỏe bố em ngày càng yếu, năm lần bảy lượt phải vào viện, nhà ở ngoại thành xa quá, ông ấy với dì Tố đi lại cũng vất vả.” Diệp Thái Vi dường như không hề tò mò vì sao anh thất thần.
Từ Trạm nghe vậy liền cười, miệng nói ngay ra sự thật tàn khốc: “Em có tiền tiết kiệm?”
“À, lúc nãy đi lấy tiền đã xem qua rồi.” Diệp Thái Vi vẫn dựa vào tường, cổ rụt lại, “Trong thẻ còn một trăm bảy mốt đồng, lẻ ba hào hai…”
Từ Trạm không nói gì, chỉ quẳng cho cô vẻ mặt “Anh biết rồi”.
Diệp Thái Vi ngồi thẳng dậy ngay lập tức, hai mắt lấp lánh, “Em nghĩ thế này này, chỉ cần một năm thôi, làm một năm là sẽ tích góp đủ.”
“Em? Một năm mà em kiếm được gần năm nghìn, anh sẽ tặng cờ thi đua cho.” Từ Trạm không hề che giấu vẻ khinh khỉnh.
“Hứ, anh phải tin vào em chứ! Em quyết định sẽ cố gắng gấp nhiều lần trong năm nay, sống chết phải kiếm ra tiền.”
Từ Trạm không nhìn cô nữa, đưa tay vẫy phục vụ rồi gọi một cái bánh kem bơ.
Sau khi phục vụ rời đi, Diệp Thái Vi trừng mắt hỏi: “Sao chỉ gọi một cái? Còn em thì sao?”
“Gọi cho em mà, cho em ăn rồi về nhà nằm mơ tiếp.” Từ Trạm khẽ liếc mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi có ước mơ là cái tốt, nếu không có thì anh cũng phải kích cho có, không cần biết em định bán mặt hay bán mạng, trong vòng một năm cũng không mua nổi một cái nhà xí.”
Điểm tốt của mặt dày chính là, hoàn toàn miễn dịch với đòn tấn công như thế này.
Diệp Thái Vi đưa một tay chống cằm, cười hì hì: “Kể cả đến lúc đấy có phải vay tiền anh đi nữa, thì em cũng đã có đôi chút cố gắng rồi. Thôi thế này, đại gia anh còn bận nghiệp lớn, công việc bề bộn, chắc chắn là sẽ có vài việc nhỏ nhỏ cần người khác làm. Hay là…cho em một việc làm thêm đi?”
“Làm thêm? Em làm được cái gì?” Từ Trạm thuận miệng đáp, bộ óc đang hoạt động hết công suất.
Diệp Thái Vi nhìn chằm chằm vào miếng bánh kem bơ, ngây người một lúc, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Từ Trạm, lúng túng nói: “…Ăn cơm…uống rượu…đánh bài…mua sắm…”
Mẹ ơi, càng nói càng chột dạ, nghe thế nào cũng thấy giống một người bỏ đi.
Từ Trạm dở khóc dở cười nhìn cô một lúc lâu, mãi mới chậm rãi nói: “Những việc nặng nhọc đó anh đều tự làm được, thật đấy.”
Diệp Thái Vi bị vẻ mặt kỳ quái của anh kích động, ngồi thẳng người dậy, kiên định chào hàng: “Mặc dù anh đều tự làm được những việc đó, nhưng nói thế nào đi nữa thì anh cũng là người có thân phận, mấy việc nặng nhọc đấy phải để người khác làm thay anh, như vậy mới làm toát lên khí thế của anh được chứ!”
Từ Trạm buồn cười nhìn cô độc diễn, cuối cùng cố ý thở dài: “Thế này đi, nếu em có thể nói ra được một việc hàng đầu mà anh không thể làm, anh sẽ đáp ứng yêu cầu của em.”
“Việc này…cũng không phải hàng đầu, có điều…” Diệp Thái Vi cười híp mắt, “Việc không liên quan đến kiếm tiền được tính không?”
“Anh không còn lạ kiểu được voi đòi tiên của em, được tính.” Từ trạm gật đầu cười.
Diệp Thái Vi khoái trá đập một cái xuống bàn, dõng dạc tuyên bố đáp án: “Sinh con!” Và được “bà dì” ghé thăm.
Ha ha ha.
Từ Trạm hóa đá, một lúc sau mới chậm chạp kéo hồn về nổi, khẽ sẵng giọng: “Em thắng rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
38 chương