Nếu chuyện đã bị mọi người biết thì chiếu theo thông lệ giang hồ, bước tiếp theo là mời khách ăn cơm, ra mắt bạn bè. Thật ra, dựa vào tác phong “việc gì cũng phải cố đánh đâu chắc đấy” mà nói, hiện tại chỉ có thể xem như bước đi đầu tiên trong cuộc trường chinh ngàn dặm, căn bản là chưa đạt được thắng lợi để chúc mừng hay nhận lời chúc phúc gì cả. Nhưng Từ Trạm lại có vẻ rất hưng phấn với đề nghị này, mọi người cũng vô cùng hào hứng, điều này khiến Diệp Thái Vi không dám nói ra lời sát phong cảnh nào. Vì thế, toàn bộ bỏ phiếu tán thành, tiệc chúc mừng chắc chắn được tổ chức, địa điểm là nơi Diệp Thái Vi thích nhất, cũng là mối phiền muộn lớn nhất – Yêu Nguyệt Cư. Vì là bữa nhậu thông thường, nên ngoài hai nhân vật đương sự cũng chỉ có Giang Lạc, Điền Văn, và Từ Ánh Kiều. Đều là người một nhà, không cần kiêng dè nhiều, lời nói cử chỉ đều thoải mái, không khí vô cùng ấm áp. Nhưng trong bầu không khí hài hòa này, Điền Văn vô tình hỏi một vấn đề không hề hài hòa chút nào: “Hai người định khi nào kết hôn?” Từ Ánh Kiều và Giang Lạc đưa mắt nhìn hai nhân vật chính, chỉ thấy Diệp Thái Vi im lặng trong nháy mắt, còn vẻ mặt phấn khởi của Từ Trạm lặng lẽ đông lại. Đúng là không mở bình thì sao biết trong bình có gì. Trước đó hai người bỗng dưng cãi nhau chỉ vì Diệp Thái Vi không chịu về gặp bố mẹ Từ Trạm, rồi hai người đều chọn cách lui một bước, ăn ý không đề cập đến việc này, coi như vấn đề không tồn tại. Nhưng vấn đề này không phải là tồn tại, mà là thật sự tồn tại. Hai người không phải những người có lối sống đặc biệt, giá trị quan vẫn tuân theo quy chuẩn phổ biến của xã hội – nếu mối tình này không được bố mẹ chúc phúc và chấp nhận, cho dù có bền chặt keo sơn cũng không phải là viên mãn. Mà một mối tình không viên mãn, liệu có thể đi đến hạnh phúc cuối cùng. Đại khái là chính vì đạo lý đó, càng là người xem trọng thì lại càng bước đi gian nan. Diệp Thái Vi hiểu rất nhiều đạo lý, vì thế càng không có dũng khí đến gặp bố mẹ Từ Trạm. Dù sao thì thực tế cũng đã nảy sinh vấn đề đó, không phải nói vài ba câu là có thể viên mãn được. Đối với sự sợ hãi và né tránh của cô, trong lòng Từ Trạm cũng không thoải mái. Có điều, qua vụ cãi nhau lần trước, anh không nỡ tranh cãi với cô nữa, vì thế chỉ có thể yên lặng gặm nhấm nội thương trong lòng, không hề nhắc đến chuyện này nữa. Hiện tại, Điền Văn vô tình gợi ra đề tài này, tương đương với việc một bước giẫm trúng quả mìn, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Thế cục nguy hiểm, hai bên đương sự cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong phút nhất thời, chẳng ai dám tiếp câu chuyện. Giang Lạc thấy bầu không khí khác thường liền lập tức nhận sứ mệnh, gánh lấy trách nhiệm nặng nề của “biệt đội cứu hỏa”, “Khi nào kết hôn không quan trọng, quan trọng là…kết hôn với ai. Nếu Tiểu Diệp Tử đến cuối cùng không gả cho Từ Trạm, thì tôi không dám tưởng tượng ra tôi sẽ có kết cục gì.” Điền Văn bị gây chú ý, trong nháy mắt đã quẳng vấn đề vừa rồi ra đằng sau, tò mò truy vấn: “Liên quan gì đến ông? Nếu Tiểu Diệp Tử không gả được cho Từ Trạm thì chẳng lẽ cần ông phụ trách?” Từ Ánh Kiều cũng cảm thấy lạ: “Đúng thế, anh Lạc, liên quan gì đến anh cơ chứ?” Giang Lạc đón được ánh mắt cảnh cáo của Từ Trạm, nhưng vẫn không sợ chết mà đắc ý rung đùi, nói một cách êm ru: “Có nhớ bữa tiệc tiễn tôi ra nước ngoài năm đấy không? Đúng là một hồi ức bi thảm.” Thấy ánh mắt của mình không có hiệu quả, Từ Trạm đành lên tiếng ngăn lại: “Đừng có nói linh tinh.” Từ Ánh Kiều đồng thanh với Điền Văn: “Không cúi đầu trước thế lực hung tàn!” Nếu đã nói thì phải nói cho hết, bọn tôi làm chỗ dựa cho cậu. “Bi thảm đến mức nào?” Giọng điệu Diệp Thái Vi nhẹ tênh, không hề có vẻ đồng cảm. Còn dám nói sao, chính vì bữa tiệc tiễn biệt quỷ quái đó của anh ta mà lời bảy tỏ cô chuẩn bị tỉ mỉ đã đổ sông đổ bể, anh ta có thể thảm hại hơn cô không? Giang Lạc quyết đoán cầm lấy chiếc đũa, gõ gõ lên bàn, tổng kết một cách vô cùng đau đớn: “Đấy quả là “ăn một bữa cơm mà gần như hố lửa”! Mấy người không biết Từ công tử hào hoa phong nhã này mà đánh người thì thâm độc cỡ nào đâu, trước khi lên máy bay mà tôi còn bị cậu ta đánh đến nội thương đấy!” Oan, oan quá mà. Anh ta chọn ngày cũng sớm quá đi, còn những hai tháng nữa mà đã triệu tập mọi người đến làm tiệc tiễn mình, cái này có quá đáng không? Lúc thông báo, rõ ràng Từ Trạm cũng không từ chối mà! Kết quả là hai tháng sau bị đánh một trận chả hiểu ra làm sao, đúng là oan ức kinh khủng. Diệp Thái Vi ngây ngẩn, điều đáng sợ chính là, Từ Trạm mà lại đánh nhau! Từ Trạm ấy mà, lúc nào cũng hành động có chừng mực, bình thản như không có gì, vậy mà lại có lúc kích động đi đánh nhau như lũ choai choai? Chuyện cũ năm xưa bị nhắc lại, Từ Trạm không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vẻ mặt không chút thay đổi, đầu nghiêng về một bên. “Từ từ đã, chuyện đó với chuyện hai người họ không thể lấy nhau được có liên quan gì?” Từ Ánh Kiều khôi phục tinh thần, bắt chính xác được điểm đáng ngờ. “Rất liên quan là đằng khác!” Giang Lạc làm như lệ rơi đầy mặt, “Sau này tôi mới biết, thì ra vì bữa tiệc đó mà cuộc hẹn của một cô gái nhỏ bị lỡ, lại vô cớ phát sinh chút chuyện xấu, vì thế người nào đó tính sổ trên đầu tôi!” Thật ra phải mấy năm sau khi về nước, Giang Lạc mới dần dần hiểu mình gây họa gì. Có điều, ngay từ đầu anh ta đã biết mình bị đánh là vì một cô gái, đến gần đây khi tra ra manh mối chuyện của Từ Trạm và Diệp Thái Vi, anh ta mới liên hệ Diệp Thái Vi với cô nàng năm xưa khiến anh ta bị ăn đòn. Người kia chắc chắn là Tiểu Diệp Tử, không chạy đi đâu được! Nhiều năm như vậy mà Từ Trạm chỉ dây dưa không rõ ràng với một người con gái duy nhất là cô. Diệp Thái Vi không nhịn được, nhếch khóe môi và trêu chọc: “Nói thế thì, thật ra anh cũng…đáng thông cảm lắm.” “May là giờ cô rơi vào tay cậu ta rồi đấy, nếu không thì không biết là cậu ta còn điên khùng thành cái dạng gì nữa.” Giang Lạc than thở, “Nhưng tôi cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc được. Nếu cuối cùng hai người không có một cái kết hoàn hảo thì chắc chắn là sẽ đổ vấy cho bữa tiệc năm xưa của tôi, cậu ta không xé tôi thành trăm mảnh mới là lạ.” Diệp Thái Vi nghiêng đầu, hứng thú liếc nhìn Từ Trạm một cái. Người kia mất tự nhiên né tránh ánh mắt của cô. Với tinh thần hy sinh phi thường của Giang Lạc, chủ đề đã thành công chuyển sang một phạm vi nhàm chán nhưng an toàn, nhưng Điền Văn lại cố chấp kéo đề tài trở lại, “Haiz, thế rốt cuộc là khi nào thì hai người kết hôn?” “Đương nhiên là đợi lúc thích hợp để báo cáo bố mẹ hai bên, rồi đợi bốn vị phụ huynh bàn bạc chọn ra ngày đẹp rồi.” Không khí vui vẻ khiến Từ Ánh Kiều nới lỏng cảnh giác, nhất thời quên mất đề tài bất ổn này, còn cười khanh khách giải đáp nghi vấn thay anh. Đối với cô ấy mà nói thì đây là chuyện vô cùng tốt, cô ấy còn đang mong chuyện tình cảm của anh trai mau mau tiến triển. Chỉ cần anh trai kết hôn trước cô, cô sẽ không còn áp lực, không lo bị người ta trêu nữa. Ừm, có thể báo Đoàn Vũ Phi chuẩn bị lễ cưới, hi hi. Bố mẹ hai bên… Điểm mấu chốt này thành công kích vào điểm khủng hoảng cố thủ trong lòng Diệp Thái Vi, cô đứng phắt dậy, nói: “Em ra ngoài một lát.” Cô cố nén những cơn sóng cuồn cuộn trong dạ dày mà lao ra ngoài. Trải qua vài năm tôi luyện, dạ dày của cô không còn yếu ớt nữa, nhưng mỗi khi đột ngột cảm thấy bất an, cô vẫn không nhịn được cơn buồn nôn. Từ Trạm lo lắng đứng dậy, không nói lời nào mà ra ngoài luôn. Từ Ánh Kiều cũng đi theo sau anh: “Em đi xem thế nào.” *** Diệp Thái Vi vào toilet nôn khan một lúc lâu, đến khi nỗi khủng hoảng trong lòng bất đi, cô mới cảm thấy dạ dày không cồn cào dữ dội nữa. “Không sao chứ?” Từ Ánh Kiều lo lắng vỗ vỗ lưng cô, thuận tay đưa khăn lau cho cô. Diệp Thái Vi lắc đầu, nhận chiếc khăn tay rồi cười: “Không sao, chắc tại vừa nãy uống rượu nên dạ dày không thoải mái.” Thật ra là do cô bị hù dọa mà nên. Từ Ánh Kiều không hỏi nhiều, im lặng chờ cô chỉnh trang lại rồi trầm mặc quay ra với cô. Ở lối rẽ trên hành lang, từ xa đã nhìn thấy Từ Trạm, Giang Lạc và Điền Văn đứng ở cửa nói chuyện với một vài người. Từ Ánh Kiều có chút sửng sốt, sau đó lập tức tươi cười, tiến lại với khoảng cách phù hợp: “Bố, mẹ, sao bố mẹ lại ở đây?” Đúng là sợ cái gì thì trúng cái đó. Diệp Thái Vi chầm chậm bước đến, tay trái đè lên chỗ dạ dày, cảm thấy cơn sóng ngầm bên trong lại bắt đầu cuộn dâng. Bà Từ thấy con gái liền cười: “Bác Hàn đưa con gái đến thăm bố mẹ, trong nhà đang lộn xộn nên hẹn ra đây ăn cơm.” Từ Ánh Kiều gật đầu, lễ phép chào hỏi: “Bác Hàn, bác gái, cháu chào các bác.” Bà Hàn ôn hòa cười: “Kiều Kiều đúng là càng lớn càng xinh đẹp.” Thật ra, nếu muốn nói đến xinh đẹp thì người phụ nữ ở tuổi trung niên như bà Hàn đây mới là đẹp, ngũ quan hài hòa, khí chất tao nhã, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của tháng năm. Còn cô con gái đứng cạnh bà cũng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa lại đang tuổi xuân thì, cao ráo giống ông Hàn, duyên dáng yêu kiều, toàn thân thanh thoát vô cùng. Cô Hàn không kiêu căng, không siểm nịnh, thoải mái cười và giơ tay ra: “Cô Từ, chào cô.” Từ Ánh Kiều cũng giơ tay ra: “Hân hạnh được gặp, cô Hàn.” Bà Từ nhìn thấy Diệp Thái Vi đứng bên cạnh liền cười, giọng điệu bình thản: “Vị này là?” “Mẹ, cô ấy là…” Từ Trạm còn chưa nói xong thì Diệp Thái Vi đã vội càng cắt ngang: “Bác Từ, cháu chào bác, cháu là Diệp Thái Vi, bạn của Kiều Kiều ạ.” Chỉ một câu nói đã thổi bay Từ Trạm, không lưu lại một dấu vết nào. Từ Ánh Kiều trộm nhìn biểu hiện của ông anh trai, trong lòng thở dài: “Diệp Tiểu Vi, cậu đúng là tự tìm đường chết rồi. Bà Từ không hỏi gì nhiều, chờ cả đám người hỏi thăm nhau xong xuôi, bà liền đưa khách quý rời đi. Nhìn thấy bóng dáng càng lúc càng xa của họ, rốt cuộc Diệp Thái Vi cũng có cơ hội thở một hơi dài, dựa lưng vào tường, tay trái đè bụng, bất thình lình lại nôn khan một tiếng. Từ Trạm phản xạ có điều kiện cầm tay cô, trong mắt đầy vẻ lo lắng. Giang Lạc đăm chiêu nhìn cô một lúc lâu, thấy tình hình như vậy liền thốt ra: “Cô có thai à?” Bà Từ vốn đã đi rồi nhưng nghe thấy vậy liền quay đầu, đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía này. Diệp Thái Vi sụp đổ. Giang Lạc, tên quỷ chết bằm này, cầu thần hộ mệnh cho cả đời tôi không gặp anh!