Nếu như yêu - born
Chương 24 : chương 24
Nếu Như Yêu - Chương 24
Tiếng gọi ba của cô khiến ông Nghiêm vui mừng khôn xiết, ông lo con gái vẫn giận mình nên vội vàng nói:
- Kiều Chinh, tha lỗi cho ba, sau này ba sẽ nói cho con biết mọi chuyện.
- Con biết rồi. Chuyện đã vỡ lở rồi, con cũng không muốn truy cứu nữa, chỉ là mẹ... Nếu ba vẫn còn thương con và mẹ, ba hãy dỗ dành mẹ trở về đi. Nếu mẹ trở về thì con cũng tự khắc trở về thôi.
- Được, được... ba lập tức đi tìm mẹ con. Bằng giá nào ba cũng sẽ năn nỉ mẹ con trở về, con yên tâm đi - Ông Nghiêm vội vàng hứa với cô?
- Ba biết mẹ ở đâu không?
- Ba không biết. Nhưng ba sẽ cho người đi tìm ngay.
- Không cần đâu. Mẹ đang ở chùa đó. Là chùa nào, chắc ba biết phải không?
- Biết, biết. Ba lập tức lên đường tìm mẹ con về ngay.
- Vậy con chờ ba đưa mẹ về - Nói xong cô tắt máy.
Thời gian đi đi về về để ba cô rước mẹ cô cũng phải mất ba ngày. Ba ngày, cô ình thời gian ba ngày để kiểm chứng tình yêu của Cảnh Phong. Chỉ tiếc là vừa mới một ngày đã xảy ra chuyện rồi. Sự kiểm chứng của cô mãi mãi không có kết quả. Bây giờ ba cô không có ở nhà, ông sẽ không kịp trở tay nếu bị truy tố, nên cô cần về trước người của Cảnh Phong một bước.
Tuy Cảnh Phong có chìa khóa phòng ba cô, nhưng cô biết ba để khóa ở két sắt trong phòng. Mật khẩu két sắt cô có biết, mẹ cô thường cất đồ trang sức quý giá ở đó, cả trang sức của cô cũng ở trong đó.
Đoạn đường đến nhà cô không dài lắm nhưng hôm nay nó như dài ra bất tận. Cô cứ lên tiếng thúc giục người tài xế. Ông cũng có chút khó chịu nhưng thấy sắc mặt tái mét của cô, ông cho rằng cô bị mệt nên cũng ra sức lái thật nhanh.
Vội vã nhét tiền vào tay người tài xế, cô vào nhà.
Mở toang cửa ra rồi lao đến bên két sắt, cô nhấn mật khẩu, nhưng két sắt không mở, cô vội nhấn lại lần nữa, nhưng vẫn không được. Rõ ràng mật khẩu đúng nhưng vì sao lại không mở được. Run rẩy lo lắng, Kiều Chinh nhớ ra, cửa tủ này ngoài mật khẩu còn có chìa khóa. Cô lao nhanh đến hộp đựng đồ trang điểm của mẹ cô, lục tung nó để tìm một hộp phấn, mẹ cô giấu chìa khóa bên dưới hộp phấn đó. May mắn Kiều Chinh đã tìm ra cái hộp. Cô vội lấy chìa khóa rồi đóng sầm cửa két sắt mà không buồn khóa lại.
Cô lao ngay đến phòng làm việc của ba cô. Bối rối, mãi cô vẫn không nhớ chìa khóa nào là chìa khóa mở cửa.
- Bình tĩnh - Kiều Chinh tự nhắc mình. Cô siết chặt tay lại rồi thả lỏng ra, cố tra chìa vào ổ rồi vặn nhẹ, cánh cửa mở ra. Cô vội vàng lao vào bên trong, giật bức tranh treo ở trên tường xuống, để lộ ra một cái két sắt âm tường khác.
Ngay lúc đó, có tiếng xe bên ngoài ầm ĩ, tiếng nhấn chuông cửa vang lên, Kiều Chinh hoảng hốt, cô chạy ra cửa sổ, ghé mắt nhìn bên ngoài thì thấy một đoàn mấy người đang đứng trước cửa nhà cô bấm chuông. Quýnh quáng, cô vội thử nhấn một mật khẩu mà cô nghĩ đến. Chiếc két này cô chưa từng thử mở bao giờ, chỉ biết ba cô để nó sau bức tranh nên cô phải thử tất cả mật khẩu mà cô biết, lòng thầm mong người giúp việc sẽ thật lâu mới mở cửa. Nhưng đáng tiếc, bà chạy ra mở cửa ngay.
Kiều Chinh cắn môi, cố bình tĩnh nghĩ xem và rồi cô thử nhấn một dãy số. Cánh cửa két âm tường bất ngờ mở ra. Mật khẩu chính là ngày tháng năm sinh của cô đảo ngược.
Kiều Chinh nghe tiếng bước chân đi vào nhà, cô vội vơ hết những thứ có trong đó bỏ vào cái túi cô đang đeo. Sau đó vội vàng lao ra khỏi phòng khóa lại như cũ, làm như không có gì mà đi xuống bên dưới. Cô làm ra vẻ khá ngạc nhiên khi thấy Cảnh Phong và người của anh.
- Sao anh lại ở đây? Ba em bảo anh đến lấy gì à?
Cảnh Phong nhìn cô trân trối, trong khi Thái cầm chìa khóa đi lên lầu.
- Em về nhà lấy ít đồ. Lấy xong rồi, em đi đây. Em chờ anh ở nhà nhé.
Kiều Chinh cố tỏ ra bình tĩnh, tay cô siết chặt cái túi xách của mình, cô nhìn thẳng Cảnh Phong, cười ngọt ngào như không để ý đến việc mấy người kia là ai mà xông vào nhà cô.
- Anh Phong, cửa két sắt đó đang mở - Thái hét lên trên lầu.
Trong lúc vội vàng, Kiều Chinh quên mất việc đóng cửa két, nghe Thái hét lên, cô biết mình bị lộ rồi, cô vội vàng quay người bỏ chạy. Đáng tiếc cô lại đâm sầm vào Hải. Hải tóm lấy cô rồi một tay chặt mạnh vào gáy cô, Kiêu Chinh hự lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Đó là cảm giác trống rỗng và đáng sợ nhất của cô. Cô đứng trên bờ vực, cả ba cô và Cảnh Phong đều chỉ còn một khoảnh khắc nhỏ nữa là sẽ rơi xuống. Có một người có hi vọng sống nếu cô đưa tay giữ lấy, chỉ có điều cô lại không biết chọn ai bỏ ai. Nhưng sức cô chỉ có thể giữ lấy một người.
Cả hai đều nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết cầu xin.
Cô nhìn về phía Cảnh Phong, một vòng xoáy hình ảnh bi thương của gia đình anh hiện ra trước mặt cô. Hình ảnh anh chạy theo nắm lấy đôi tay chai sạn của ba anh réo gọi không cho cảnh sát bắt ông đi. Hình ảnh bà Vân Trang và bé Như Ngọc cùng gục ngã dưới đất trên mặt họ là những giọt nước mắt chảy không ngừng. Một cuộc sống tồi tàn cơ cực. Hình ảnh Cảnh Phong phải chiến đấu để có thể tồn tại trước những nhát dao sắc bén đáng sợ. Hình ảnh bà Vân Trang từ từ biến thành cát bụi mặc tiếng kêu gào của Cảnh Phong. Nỗi đau của anh là do ba cô gây ra. Anh có quyền hận ông, ông đáng trách và ông cần trả giá cho những hành động sai lầm của mình.
Thế nhưng...
Kiều Chinh quay nhìn ba mình. Vòng xoáy của ông là những hình ảnh hạnh phúc nhất của cô. Từ lúc cô được sinh ra, chập chững bước đi, học nói, học viết, đánh đàn... đều có bàn tay dẫn dắt của ông. Từng tiếng khóc hay nụ cười của cô đều có sự hiện diện của ông: yêu thương, bao bọc, vỗ về. Trong ký ức của cô, ông luôn là người cha hiền lành, chưa từng nổi giận, chưa từng la rầy. Cho dù ông có tội với tất cả mọi người trên thế gian này nhưng ông không hề có tội với cô. Cho dù ông là người xấu xa nhất, đối với cô ông vẫn là người cha tốt nhất.
Hai người, hai con đường, Kiều Chinh thật khó lựa chọn.
Cô khóc...
Khóc thật bi thương, nước mắt làm nhòe gương mặt cô. Cuối cùng cũng là cô ngốc nghếch lựa chọn cả hai người. Tay cô giơ ra nắm chặt cả hai người và cô thấy mình cũng rơi xuống vực cùng với họ.
Cô hét lên trong cơn mê sảng, một bàn tay nắm lấy tay cô khiến cơn hoảng sợ trong giấc mơ của cô dần lắng lại. Đầu óc bắt đầu mơ màng nửa tỉnh nửa mê.
- Cốc... Cốc... Cốc...
Bàn tay ấy rời khỏi tay cô khiến cảm giác bình yên biến mất, Kiều Chinh thật sự tỉnh giấc. Nhưng cô không mở mắt, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại im lặng giả vờ ngủ.
- Mọi chuyện sao rồi? - Giọng Cảnh Phong vang lên.
- Anh yên tâm, em đã giao toàn bộ giấy tờ lại cho cảnh sát. Họ bảo sẽ nhanh chóng làm thủ tục truy bắt ông ta - Tiếng nói này là của Hải.
Kiều Chinh căng cứng cả người, tay cô nắm chặt lấy ga giường để không phát ra tiếng sợ hãi.
- Đã tìm ra ông ta chưa?
- Không rõ ông ta đi đâu nữa. Chẳng nghe bọn đàn em nói gì. Em nghĩ chỉ có gã Năm Lục mới biết hành tung của ông ta. Gã đó giờ đã ngồi trong sở cảnh sát rồi nhưng chưa chắc gì Năm Lục chịu khai ra.
Cả cơ thể căng cứng của Kiều Chinh bỗng thả lỏng hơn, ba cô vẫn chưa bị bắt, cô thấy thật mừng vì đã báo ông rời đi. Nhưng ngày mai, ngày mai ông sẽ trở về. Cô không thể để ông rơi vào tay cảnh sát được, cô phải làm sao để ông trốn đi thật xa.
- Cho người đi tìm đi. Chúng ta nhất định phải tìm ra ông ta trước cảnh sát - Cô nghe giọng Cảnh Phong lạnh băng thúc giục, trái tim đau như bị ai dày xéo. Anh sẽ làm gì ba cô đây? Chỉ đưa ông vào tù xem ra vẫn còn nhẹ nhàng cho ông quá.
- Được, em hi vọng sẽ tìm ra ông ta trước khi chôn cất mẹ anh - Hải nói với giọng căm hận, sau đó anh nhìn Kiều Chinh nằm bất động trên giường - Anh tính thế nào với cô ấy?
Kiều Chinh không biết biểu cảm trên gương mặt Cảnh Phong ra sao.
- Cho đến khi bắt được lão Nghiêm, cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Cảnh Phong nói xong thì đóng cửa phòng lại rồi cùng Hải bỏ đi.
Cô cảm thấy không thể thở được, hai mắt đã đỏ hoe từ lúc nào rồi, nhưng có điều cô không rơi nước mắt, bởi vì nước mắt đều chảy ngược vào tim. Cô tự hỏi:
"Mưa nước mắt sẽ đau thế nào?
Có đau bằng việc nuốt nước mắt vào tim không?
Cái nào đau hơn?
Cô nhận ra, tất cả đều đau".
Cô cố gắng ngồi dậy, phải thoát khỏi đây, phải báo cho ba cô biết mà lẩn trốn. Kiều Chinh cố sức đi về phía ban công. Từ ban công, cô có thể nhìn thấy Cảnh Phong và Hải lên xe chạy đi, có mấy tên đàn em tiễn họ, bọn chúng chắc ở lại canh chừng cô. Cô đang ở lầu hai, bên dưới là con đường đông đúc xe cộ, chỉ cần cô có thể xuống được bên dưới thì có thể thoát.
Nghĩ vậy, cô cố hết sức đẩy những vật dụng như bàn ghế lại để chặn cửa, tạo khoảng cách an toàn giữa cô và người bên ngoài. Cô cố hết sức kéo đứt những khoen ở rèm cửa, để chiếc rèm cửa dài rơi xuống. Tấm màn vừa mới bung được vài nút thì Kiều Chinh thấp thoáng thấy chiếc xe của Hải và Cảnh Phong quay lại, cô hoảng hốt vội vã giật tung tấm màn, cả người cùng tấm màn đổ ập xuống. Nhưng cô chỉ biết cắn răng nén đau, tiếp tục kéo tấm màn thứ hai. Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng đạp cửa ầm ĩ. Kiều Chinh hoảng hốt, cắn răng giật mạnh tấm rèm còn lại.
- Đi lấy búa lại đây - Giọng Cảnh Phong quát lên.
Kiều Chinh run rẩy, cô cắn răng bật máu kéo hết các tấm rèm xuống. Xong xuôi, cô liền cột hai tấm rèm cùng với ga giường tạo thành một sợi dây để leo xuống. Vừa cột nút đầu tiên, cô đã thấy tiếng búa đập mạnh vào cánh cửa gỗ. Cô run lên, mặt tái mét, người đầy mồ hôi, miệng thấm máu tanh, hối hả cột những tấm vải còn lại với nhau rồi chạy đến ban công.
Cô vừa chuẩn bị leo xuống thì cánh cửa cũng bị phá ra, Cảnh Phong lao vào. Kiều Chinh liền bám dây để leo xuống dưới. Cô sợ bị bắt lại nên dù tay đau rát vẫn không buông dây. Đến khi Cảnh Phong và mọi người lao đến ban công muốn nắm dây kéo cô lên, cô đã hoảng hốt rơi xuống đất rồi.
Cô chỉ kịp thét lên một tiếng thê thảm.
Cảm giác đau đớn choáng váng ập đến, cả người tưởng như vỡ vụn. Cô thấy trước mặt mình là một màn đen tối, tức ngực đến mức thở không được, cô phải nằm im để xoa dịu cơn đau của mình nhưng tiềm thức vẫn luôn gào lên với cô rằng bằng mọi giá cô phải gọi điện thoại thông báo cho ba cô biết để ông trốn đi. Sau khi cố hít một hơi, cắn môi chịu đựng, cô cố nâng người đứng dậy nhưng không thể nào nhấc thân thể lên được nữa.
Trước mặt cô, Cảnh Phong và mấy người khác đang từ cửa lao ra. Tuy họ đều là những hình ảnh nhoạt nhòa nhưng Kiều Chinh càng cuống quýt cố ngồi dậy hơn dù cô biết mình không thể. Cô thả người nằm xuống, trước mắt tối sầm, trong tiềm thức còn sót lại, cô nghĩ đến mảnh giấy mình đã ghi, cô đặt hết toàn bộ hi vọng vào mảnh giấy đó.
Hi vọng người đó sẽ hiểu.
Hi vọng...
Kiều Chinh từ từ lịm đi, bên tai cô là tiếng bước chân dồn dập.
Kiều Chinh hôn mê đến hai ngày mới tỉnh lại, thế nhưng cô như người mất cảm xúc, cô mở mắt ra nhìn lên trần nhà, cả người không thể nhúc nhích. Trong phòng ngoài tiếng tích tắc của đồng hồ thì không còn âm thanh nào nữa, thậm chí còn không nghe được hơi thở của cô. Nếu như đôi mắt không động đậy, thì cô sẽ như một cái xác không hồn.
Một vị bác sĩ từ bên ngoài bước vào, ông mặc một chiếc áo blouse trắng, trên người vẫn còn mùi cồn, dáng vẻ ông hối hả giống như vừa chạy vội đến từ bệnh viện. Ông vừa đến đã nhanh chóng xem xét tình trạng của Kiều Chinh, một ánh đèn nhỏ rọi vào mắt cô khiến cô hơi chói, cô quay mặt né tránh, nghe thấy vị bác sĩ thở nhẹ một cái rồi tắt đèn. Sau đó ông tiến hành xem xét lớp băng quấn quanh đầu cô.
Kiểm tra tổng quát một lát, ông mới quay ra nhìn những người sau lưng mình.
- Cô ấy sao rồi? - Cảnh Phong lên tiếng hỏi.
- Không sao đâu, có thể não bị chấn động nhẹ nên mới thế thôi. Nghỉ ngơi vài ngày là có thể ổn định lại.
Cảnh Phong gật đầu rồi né qua một bên cho bác sĩ rời đi, Hải vội vàng mở cửa tiễn ông.
Cảnh Phong bước đến bên cạnh giường, ánh mắt Kiều Chinh trống rỗng vô hồn bất động, chỉ thỉnh thoảng mới khẽ chớp. Đôi môi xinh đẹp của cô đã khô nứt còn lưu nhiều dấu răng. Nhìn mái tóc đen tuyền của cô bị quấn băng trắng, trái tim anh đau nhói.
Giây phút nhìn cô rơi từ trên ban công xuống đất mà bản thân bất lực không làm gì được, anh như chết theo cô. Anh lặng đi rất lâu cho đến khi Hải lên tiếng giục anh xuống xem cô thế nào, anh mới ba chân bốn cẳng chạy xuống. Khi thấy cô nằm im bất động, anh quỳ sụp xuống, hận đến mức muốn cầm dao đâm vào ngực mình.
Thật may, thật may cô không sao cả.
Thật may...
Cảnh Phong siết chặt tay, cảm giác muốn chạm vào cô nhưng ý thức lại ngăn anh lại. Bởi vì cô bị anh hủy hoại, anh không có tư cách chạm vào cô, nếu anh chạm vào cô, chỉ làm tổn thương cô nhiều hơn.
Cảnh Phong quyết định rời đi. Hai mi mắt Kiều Chinh cũng khẽ nhắm lại, nước mắt rớt xuống.
Một tuần sau, cô có thể tự mình ngồi dậy được. Mấy ngày nay có một nữ y tá đến chăm sóc cô, giúp cô thay băng, lau người, đi vệ sinh, thay quần áo. Cô ta nhìn Kiều Chinh với ánh mắt thương hại, nhưng lại chẳng nói một lời nào. Kiều Chinh cũng không lên tiếng, cô không muốn cầu xin ai cứu mình ra khỏi chốn này cả.
Nhưng khi có sức lực trở lại, Kiều Chinh liền hất đổ chén cháo trên tay cô y tá xuống đất. Tiếng đổ vỡ đến tai người bên ngoài, Cảnh Phong nhanh chóng chạy vào, nhìn thấy chén cháo đổ vỡ, cô y tá đang thu dọn, anh cau mày khó chịu. Cô y tá sợ hãi vội vàng thanh minh:
- Không phải tôi làm vỡ, là cô ấy đã hất đổ.
Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh, cô vẫn giữ nguyên nét mặt của mình. Cảnh Phong liền nói:
- Lấy chén khác đi.
Cô y tá vội vàng xuống dưới. Cảnh Phong ngồi kế bên Kiều Chinh, anh dịu dàng hỏi cô:
- Sao lại hất đổ nó? Có phải không thích ăn cháo nữa không? Ngoan đi, chỉ vài bữa nữa thôi sẽ làm món khác cho em ăn.
Kiều Chinh vẫn im lặng không đáp. Cô y tá lại bê một chén cháo khác vào, lần nữa Kiều Chinh lại hất đổ.
- Không muốn anh cháo, vậy em muốn ăn gì?
- Tôi không muốn ăn gì hết. Cứ bỏ đói tôi đi - Kiều Chinh đột ngột lên tiếng đáp.
Cảnh Phong mới vỡ lẽ là cô đang phản kháng, anh tức giận đứng lên, đưa tay nâng cằm cô, xoay mặt cô nhìn về phía mình, lạnh lùng buông một câu:
- Nếu em muốn chết, nên suy nghĩ xem ba mẹ em hiện giờ thế nào?
Kiều Chinh nghe Cảnh Phong nói, cô trừng mắt nhìn anh nhưng Cảnh Phong đã buông cô ra và bỏ ra ngoài.
Cảnh Phong vừa bỏ ra ngoài thì Thái và Hải hớt hải chạy đến, trên tay cầm một chiếc điện thoại đang để chế độ nghe nhận, họ đưa chiếc điện thoại cho Cảnh Phong:
- Anh mau nghe đi.
Nhìn thái độ khẩn trương của Hải và Thái, Cảnh Phong nhíu mày, anh đưa tay nhận lấy điện thoại trên tay Hải:
- A lô.
- Là mày đó phải không? Cảnh Phong - Giọng bên kia dường như là cố làm biến dạng giọng thật của mình bằng cách ém hơi xuống thấp nhất.
- Là tao - Cảnh Phong lạnh lùng đáp - Mày là ai?
- Tao là ai mày không cần phải biết, mày chỉ nên biết cô gái tên là Cẩm Tú đang nằm trong tay tao là được rồi.
Rồi giống như hắn cố tình để Cẩm Tú lên tiếng nói chuyện, Cảnh Phong nghe Cẩm Tú gào lên:
- Cảnh Phong, cứu em với.
Sau đó tiếng nói của Cẩm Tú tắc nghẽn ngay lập tức thay bằng giọng của hắn:
- Thế nào? Món hàng trong tay tao được đấy chứ?
- Mày muốn gì? - Cảnh Phong giận dữ hỏi hắn.
- Chẳng có gì hết. Tao muốn cùng mày làm một cuộc trao đổi. Mày thấy thế nào?
- Trao đổi ra sao?
- Tao muốn cô gái mà mày đang giữ, thế nào, một đổi một, tao cũng không tham lam lắm phải không?! - Hắn lên giọng trêu chọc.
Cảnh Phong đưa mắt nhìn Hải và Thái, cả hai người cũng tròn mắt nhìn Cảnh Phong, vì để ở chế độ loa, nên họ có thể nghe được hết những lời đầu bên kia nói. Chuyện họ bắt Kiều Chinh không ai biết. Lúc ở nhà ông Nghiêm, họ cố tình đánh ngất Kiều Chinh rồi êm thấm rút lui. Cảnh Phong đã quá quen với người giúp việc, bà chỉ nghĩ anh đến vì công việc không có ý nghi ngờ gì.
Thấy anh chần chừ không lên tiếng, đầu dây bên kia liền nói:
- Sao hả? Không muốn trao đổi sao?
- Tao không hiểu mày muốn nói gì? Tao không giữ cô gái nào hết - Cảnh Phong khàn giọng đáp.
- Vậy là mày không muốn làm cuộc giao dịch này đúng không? Vậy cũng được, ngày mai mày cứ chờ nhặt xác con nhỏ Cẩm Tú. Đừng quá bi thương nhé, ha ha...
Giọng hắn cười cợt khiến Cảnh Phong giận dữ, Thái và Hải cũng tức giận không kém. Thái gào lên:
- Thằng khốn, nếu Cẩm Tú có bề gì tụi tao nhất định sẽ xẻo thịt mày.
- Ha ha... tao sợ lắm, sợ đến vãi đái ra quần rồi, tao sẽ ngồi yên để mày tìm ra tao. Nhớ nhanh lên nhé, tính kiên nhẫn của tao có hạn lắm đấy.
- Được rồi. Nói rõ người mày muốn bọn tao giao dịch là ai? - Cảnh Phong vì sự an toàn của Cẩm Tú đành nuốt giận lên tiếng hỏi.
- Mày đang đùa tao đấy à? Tất nhiên là Hoàng Kiều Chinh con gái của Hoàng Sĩ Nghiêm rồi. Đừng nói với tao là mày không giữ cô ấy đấy nhé?
- Mày là ai? - Cảnh Phong khó chịu vô cùng khi cảm giác bị đe dọa bởi một kẻ mình không biết là ai. Hơn nữa anh cũng không biết hắn làm vậy là vì mục đích gì, hắn quen biết với Kiều Chinh hay hắn muốn dành lấy Kiều Chinh ục đích riêng.
- Tao không muốn nói nhiều với mày nữa - Hắn bỏ giọng giễu cợt sang một bên để nói chuyện nghiêm túc - Đổi hay không đổi?
Cảnh Phong đưa mắt nhìn Hải và Thái lưỡng lự, cuối cùng anh quyết định:
- Đổi.
- Tốt lắm. Bây giờ hãy đưa Kiều Chinh đến đoạn đường đua ở khu ngoại ô. Đến đó thì gọi điện cho tao. Tao cho tụi bây bốn mươi lăm phút. Một phút tụi bây chậm trễ, tao sẽ xẻo một miếng thịt trên người Cẩm Tú xuống. Đến lúc trả hàng không còn nguyên vẹn thì cũng đừng trách tao đó. Ha ha...
Nói xong hắn cười rộ lên rồi cúp máy. Cảnh Phong siết chặt điện thoại trong tay mình mắng:
- Đồ khốn. Từ đây ra khu đua xe ở ngoại ô khoảng bao nhiêu phút?
Hải nhẩm tính rồi đáp:
- Cũng phải mất một tiếng.
- Anh ra chuẩn bị xe.
Cảnh Phong ra lệnh xong thì đi mất. Thái hùng hổ mở cửa đi vào, anh ta nắm lấy tay Kiều Chinh lôi đi thật nhanh mặc kệ cô vừa bị thương chưa khỏe lại.
- Đi theo tôi.
- Nhẹ tay một chút đi - Hải thấy Thái thô lỗ như thế bèn nói - Kiều Chinh có bề gì thì tên đó không buông tha Cẩm Tú đâu.
Thái nghe vậy liền buông Kiều Chinh ra, cô lảo đảo muốn ngã xuống thì Hải đã giơ tay đỡ lấy cô.
- Không sao chứ?
Kiều Chinh gạt tay Hải ra, cô không biết họ đưa cô đi đâu. Nhưng cô biết, cô cần phải đi xuống bên dưới.
Khi cả ba đến trước xe Cảnh Phong, Thái định ngồi vào ghế lái phụ nhưng Hải ngăn lại, Hải mở cửa trước đẩy nhẹ Kiều Chinh ngồi vào đó, còn cẩn thận giúp cô thắt dây an toàn. Sau đó mới ngồi sau xe cùng với Thái, Thái chồm lên phía trước, hỏi Cảnh Phong:
- Anh Phong, chúng ta có cần dẫn thêm người không?
- Cứ gọi thêm đi.
Thái lập tức lôi điện thoại ra rồi ra lệnh cho đàn em ở gần đó.
Kiều Chinh không biết họ đưa cô đi đâu, làm gì? Cô mặc kệ tất cả mọi thứ. Cô nhìn qua bầu trời bên kia cửa kính ô tô, giờ này chắc ba cô vẫn an toàn.
Chiếc xe chạy liên tục, thắng gấp ở những khúc ngoặt và lao nhanh trên những con đường thẳng. Cảnh Phong lái xe rất liều lĩnh. Bên ngoài từng khung cảnh mờ nhạt đến mức Kiều Chinh chẳng thể định hình đâu là nhà, đâu chỉ là những ảo ảnh, chiếc xe cứ lao về phía trước như thể sẵn sàng tông vào bất cứ vật gì cản trở nó... Không chút sợ hãi, không chút lo lắng nào cả, Kiều Chinh khẽ nhắm mắt lại để thân người lắc lư theo chuyển động của xe.
Khi xe dừng, Kiều Chinh mới mở mắt nhìn quanh, nơi đây thật vắng vẻ, cô không biết họ đã đưa cô đi đâu. Đối diện với đầu xe của họ là một chiếc xe mô tô màu đỏ chót, chiếc xe ngang tàn nằm ngang ngay giữa đường. Tuấn đang ngồi trên xe, tay hút một điều thuốc mắt nheo nheo nhìn về phía họ, không biết rõ là chói nắng hay có ý cười nhạo. Cẩm Tú bị trói lại nằm dài dưới đất, trông khổ sở đáng thương vô cùng.
Cảnh Phong phóng xe với tốc độ rất nhanh, cho đến khi xe dừng bánh cũng là vừa tròn bốn mươi lăm phút. Cả ba người lập tức mở cửa lao xuống xe nhìn Tuấn với ánh mắt tức giận. Tuấn phun điếu thuốc trên miệng mình xuống đất sau đó cười khẩy rồi bước đến bên Cẩm Tú. Hắn lôi cô đứng dậy thật mạnh không chút thương tiếc nhìn Cảnh Phong hất mặt hỏi:
- Người đâu?
Cảnh Phong liền ra hiệu, Hải lập tức mở cửa kéo Kiều Chinh ra ngoài, Kiều Chinh nhìn thẳng vào Tuấn, hắn cũng nhìn cô sau đó lên tiếng:
- Xem ra mày cũng lo lắng cho cô ta nhỉ. Bốn mươi lăm phút mà đến được đây. Biết vậy, tao sẽ đòi thêm vài thứ nữa.
- Mày muốn gì? - Thái bước lên một bước nhìn Tuấn quát.
- Thả người, tao chắc chắn sẽ thả - Tuấn cười nhạt đưa tay vuốt ve gương mặt Cẩm Tú buông điệu cười khiếm nhã.
Cẩm Tú hất mặt tránh né bàn tay của hắn trên người mình, cô hét lên:
- Cảnh Phong, mau cứu em.
- Thả người mau.
Cảnh Phong gằn giọng đe dọa nhưng Tuấn vẫn điềm tĩnh nói:
- Tao đã nói là chắc chắn sẽ thả người mà. Loại đàn bà đã sử dụng qua, tao đây không hứng thú, trái lại cô gái vẫn còn trong trắng trong tay mày kia, tao lại hứng thú nhiều hơn. Ha ha, xém chút nữa cô ấy bị cô ả này bán đi làm gái rồi, nếu tao không thương hoa tiếc ngọc thì còn lâu mà cô ấy còn ở trong tay mày. Em cưng, lần này ngoan ngoãn theo hầu anh đi, dù sao đối với hắn ta, em còn không bằng một ả đã bị chơi qua.
Những lời nói khó nghe của Tuấn không làm Cảnh Phong tức giận mà khiến anh kinh ngạc đến sững sờ. Cẩm Tú bắt cóc Kiều Chinh và muốn bán cô làm gái ư? Hóa ra, cô đã biết rõ mọi chuyện từ Cẩm Tú vậy mà cô làm như không biết gì, vẫn trở về bên anh như thế. Anh nhìn Kiều Chinh, sắc mặt cô lạnh tanh nhưng trong đôi mắt cô ẩn chứa nỗi đau tuyệt vọng. Anh vội xoay người đi, ánh mắt ném về phía Cẩm Tú, cô đã cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt oán trách của anh.
- Được rồi, mau đưa người cho tao. Tụi bây đừng có giở trò - Tuấn lên tiếng thúc giục, đồng thời hắn móc từ túi quần ra một khẩu súng chĩa về phía Cẩm Tú - Nếu tụi bây dám động đậy, tao sẽ bắn nát óc cô ta. Để Kiều Chinh đi về phía tao, tao sẽ để cô ả này đi về phía tụi bây.
Tuấn vừa nói xong thì Kiều Chinh đã bước qua Cảnh Phong, khẽ nhắm mắt rồi mở mắt ra tiếp tục tiến về phía trước. Cùng lúc đó Tuấn cũng đẩy Cẩm Tú về phía họ.
Một cánh tay đưa ra giữ lấy Kiều Chinh, bàn tay siết chặt tay cô, Kiều Chinh quay đầu chớp mắt nhìn Cảnh Phong chờ đợi. Đáng tiếc chỉ vài giây sau đó, anh buông tay cô ra. Cánh tay thõng xuống, Kiều Chinh cảm thấy tim mình cũng rơi như thế, đau đớn trước sự lựa chọn của anh. Cô cười nhạt, sau đó bước tiếp về phía Tuấn, đi ngang qua Cẩm Tú cô phớt lờ ánh mắt của Cẩm Tú nhìn cô.
Tuấn lập tức ngồi lên xe, tay hắn vẫn lăm le khẩu súng chĩa về phía mấy người Cảnh Phong. Đến lúc hắn rồ máy chạy đi, Kiều Chinh quay đầu nhìn về phía Cảnh Phong lần nữa. Cẩm Tú lúc ấy mới bật khóc nức nở nói:
- Em sợ quá!
Hải và Thái định vào xe đuổi theo nhưng Cảnh Phong đã giơ tay ra hiệu ngăn lại:
- Mặc kệ họ, cứ để họ rời đi. Đợi thấy Hoàng Sĩ Nghiêm liên lạc với cô ấy chúng ta sẽ tóm lão ta.
Anh nhìn theo bóng chiếc xe đến khi nó biến mất mới kéo Cẩm Tú đang sợ hãi nép chặt vào lòng mình.
Ngồi sau xe Tuấn, Kiều Chinh nắm chặt vạt áo hắn. Tuấn chạy một đoạn xa thấy Cảnh Phong không đuổi theo thì mừng rỡ dừng xe lại. Hắn bước xuống khỏi xe, tức tối quăng chùm chìa khóa trên tay xuống đất rồi mở miệng chửi bới:
- Đồ khốn khiếp. Tôi thật muốn nã một viên đạn vào đầu bọn khốn đó.
Hắn nói xong thì quay sang Kiều Chinh, nhìn bộ dạng đau buồn của cô lại càng bực bội:
- Cô buồn cái gì?! Hắn có gì đáng để cô phải như thế chứ? Cô xem, lần này cô hại chết ba cô rồi đấy.
- Xin lỗi - Kiều Chinh cúi đầu ân hận đáp bằng giọng khàn đặc ẩn chứa đau thương cùng cực, sau đó cô mới nói - Ba tôi sao rồi, anh biết không?
Tuấn lườm cô, thở dài rồi nói:
- Xem như cô vẫn còn đủ lí trí, còn biết lo cho ba cô nên mới để lại cho tôi mảnh giấy có số điện thoại của ông ấy. Tôi không thấy cô quay lại, cũng không thấy cô gọi điện thoại, nghi ngờ đã xảy ra chuyện nên xem ngay mảnh giấy đó. Nếu như tôi cứ theo giao hẹn ba ngày sau mới mở ra của cô có lẽ ông chủ giờ này đã ở trong tù rồi.
- Cám ơn anh rất nhiều.
- Thôi bỏ đi. Giờ cô tính sao? Tôi nghĩ ông chủ hiện giờ an toàn rồi.
- Liệu có cách nào để ba tôi ra nước ngoài không? - Kiều Chinh lo lắng nhìn Tuấn nói ra suy nghĩ hiện tại.
Tuấn trầm mặc ngồi phịch xuống đất, hắn đưa tay vò đầu bứt rứt, dường như việc đưa ba cô ra nước ngoài tạm thời trốn tránh pháp luật là một điều khó khăn vô cùng.
- Tôi chỉ biết xưa nay đại ca Năm Lục và anh Hưng là cánh tay trái và phải của ông chủ, mọi chuyện đều do họ giải quyết. Chuyện quan hệ giao tiếp với bên ngoài đều là do họ làm. Chuyện của ông chủ, anh Hưng sẽ đích thân đi giải quyết, căn bản là bọn đàn em tép riu như tôi khó lòng mà biết được. Giờ anh Hưng lại đang ở nước ngoài, đại ca Năm Lục thì đang bị giam - Tuấn lắc đầu nói - Nhưng cô yên tâm đi, tôi nghĩ, ông chủ biết cách liên lạc với anh Hưng. Anh ấy sẽ cho đàn em đến đưa ông chủ đi. Chỉ có điều, tôi đoán hiện nay có nhiều tên đàn em đã theo phe bọn khốn kia rồi. Chắc chắn cần một thời gian khá dài để ông chủ ổn định lực lượng đã.
- Giúp tôi liên lạc với ba tôi đi?
- Ông chủ có dặn khi nào cần ông sẽ liên lạc với tôi - Tuấn đáp rồi nhìn Kiều Chinh - Giờ cô định thế nào? Bọn họ đã biết là tôi, chắc chắn sẽ cho người tìm kiếm ngay. Tôi đưa cô trốn cùng đợi liên lạc của ông chủ vậy.
- Không cần đâu. Tôi phải tìm mẹ tôi, tôi không thể bỏ mặc mẹ tôi một mình được. Tôi nghĩ bà ấy đã hay tin rồi, có lẽ sẽ trở về nhà.
- Nhưng bọn chúng liệu có...
- Không đâu. Tôi nghĩ bọn họ sẽ không bắt cóc tôi nữa đâu. Bọn họ nhất định cần tôi làm mồi nhử để liên lạc với ba tôi. Họ thừa hiểu ông sẽ không để mặc mẹ con tôi - Kiều Chinh trầm tĩnh trấn an Tuấn.
- Vậy để tôi đưa cô về nhà - Tuấn gật đầu.
- Chỉ cần đưa tôi vào thành phố là được. Anh mau trốn đi chỗ khác đi, có gì tôi sẽ liên lạc với anh.
- Vậy cũng được - Tuấn đáp rồi lên xe nổ máy chở Kiều Chinh vào trong thành phố.
Khi Tuấn thả Kiều Chinh xuống xe, anh ta dúi vào tay cô một ít tiền, cô lắc đầu tứ chối không nhận:
- Không cần đầu. Về đến nhà, tôi có thể lấy tiền trả taxi được mà.
- Cứ cầm đi, chẳng đáng là bao nhiêu. Vào nhà lấy thật phiền phức - Tuấn khăng khăng nhét tiền vào tay Kiều Chinh - Tôi đi đây. Có gì thì gọi tôi.
- Cám ơn anh - Kiều Chinh gật đầu, cô định xoay người bước đi.
- Đồ ngốc - Tuấn đột nhiên kêu lên khiến Kiều Chinh quay đầu lại nhìn anh cười khổ nói.
- Tôi biết mình ngốc.
- Không phải. Đó là câu mở đầu của ám hiệu liên lạc. Không loại trừ việc cô bị người ta bắt ép phải gọi điện cho tôi. Nếu cô gọi tôi là đồ ngốc nghĩa là an toàn, còn không gọi nghĩa là cô đang bị uy hiếp. Tôi sẽ tùy tình hình mà ứng biến - Tuấn giải thích.
- Tôi biết rồi, anh thật chu đáo - Kiều Chinh khẽ cười - Cẩn thận nhé.
- Yên tâm - Tuấn khoát tay rồi lên xe chạy mất.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
16 chương
10 chương
31 chương
48 chương
179 chương
11 chương
17 chương