Nếu Như Có Một Ngày
Chương 90
Trời đêm vừa lạnh vừa tối, bước chân cô không hề chậm lại. anh một người đàn ông cao ngạo, cố chấp, một người đàn ông luôn coi trọng thể diện, đã nói xin lỗi cô trước mặt bao người, đã cầu xin cô cho anh thêm một cơ hội. Đó là Giang Đông? Là Giang Đông mà cô biết sao? Cô quả thật ko biết phải đối mặt với anh và với tất cả mọi người như thế nào nữa. Vì thế cô lại biến thành một cô gái nhút nhát, chỉ biết chạy trốn.
Trên ta xi, Long Nữ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nước mắt không kìm được cứ rơi xuống. lái xe vừa bị cô chặn lại trước cửa Quân Đế tưởng là đang quay phim, đang giữa trời đông lạnh cóng thế này làm gì có người nào mặc đồ dạ hội chạy lung tung trên đường như thế này đâu? Anh ta nhìn quanh nhưng không thấy có chiếc camera nào cả, rồi lại nhìn đồng hồ, bụng bảo dạ, còn chưa đến mười hai giờ đêm mà Lọ Lemsao đã chạy ra rồi.
Đèn đường và cảnh vật hai bên không ngừng lướt qua trước mắt, chuyện cũ như những thước phim không ngừng hiện ra trong đầu cô. Sự độc đoán gia trưởng, lạnh lùng, cứng rắn của anh từ khi nào đã dần dần thay đổi. Mặc dù vẫn độc đoán đấy, nhưng ít ra cũng biết từ từ để cô thích ứng, có ngang ngược nhưng cũng biết để ý tới cảm xúc của cô. Sự dịu dàng dần dần thay thế cho thái độ lạnh lùng cứng rắn.
Đó chẳng phải là điều cô vẫn hằng mong muốn ư? Nhưng tại sao lại khó chịu thế này? Tại sao phải khóc? Tại sao phải bỏ chạy? Chẳng phải đã tự nhủ sẽ dũng cảm đối mặt với anh hay sao? Chẳng phải đã nhủ lòng không thể cho anh coi thường thêm nữa hay sao? Nhưng cô đang làm gì thế này?
Lúc cô còn đang dằn vặt bản thân, chiếc xe bỗng thắng gấp. Quán tính khiến cô bị xô về phía trước, đầu đập vào lưng ghế trước. May mà nó cũng mềm, không thì đau phải biết. Cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cửa xe bỗng nhiên bị mở ra. Một làn gió lạnh thổi vào, một cánh tay lôi mạnh cô ra khỏi xe, rồi lại nhét cô vào một chiếc xe khác.
Khi bị anh kéo vào xe, Long Nữ vốn đang rất tức giận, nhưng đợi một lúc không thấy Giang Đông nói gì, hai đầu mày nhíu chặt lại với nhau, chẳng hiểu sao sự tức giận của cô biến đâu hết, thay vào đó là cảm giác lo lắng, thậm chí còn có chút sợ hãi, đến nỗi quên cả khóc. Một hồi sau đó, cũng không biết là anh lái xe đi đâu, mãi tới khi nhìn thấy chiếc cổng quen thuộc mới biết anh đưa cô về ngôi nhà cũ của họ.
Long Nữ không muốn xuống xe, nhưng trước đôi mắt uy hiếp như toé ra lửa của Giang Đông, cô đành cúi gằm mặt mở cửa xe. Cửa vừa hé ra một chút, một cơn gió lạnh lùa vào, sau đó là cảm giác chiếc áo khoác của Giang Đông phủ trên vai cô. Tuy vẫn lạnh nhưng đã đỡ hơn nhiều so với ban nãy. Giang Đông ôm cô vào lòng, vội vã đưa cô vào nhà.
Đã mấy tháng không về đây rồi, ngôi nhà vẫn như thế. Nhưng khi ngẩng đầu lên, cô ngây ra nhìn bức tường trong phòng khách. Cô nhỏ nhắn, anhc ao lớn, cô hạnh phúc, anh lạnh lùng, váy cưới trắng tinh khôi, bộ cople màu đen. Ảnh cưới của họ được đã được treo trên cao tại nơi bắt mắt nhất trong phòng khách. Trước đây anh chưa từng đồng ý, anh nói như vậy quá khoa trương, nhưng giờ anh đã tự tay treo nó lên, bởi vì anh muốn cho cô thấy thành ý của mình.
Vốn định khiến cô cảm động tạiQuân Đế rồi đưa cô về nhà cho cô bất ngờ. Kết quả là sao, cô bỏ chạy! Rốt cuộc chỉ còn một mình anh diễn kịch, không tức sao được? Anhđã cúi đầu nhận sai trước mặt bao người, chuyện đó đâu có dễ dàng gì. Đã ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên, chắc chắn cũng sẽ là lần duy nhấttrong đời anh.
“Sao em lại bỏ chạy?” Giang Đông chỉ muốn hỏi cô câu này. Anh thấy vô
cùng khó hiểu. Anh nào có bắt nạt gì cô đâu?
Long Nữ phồng má, cúi đầu vân vê ngón tay, rụt rè nói: “Em cũng không biết.” Vậy lúc đó trong đầu em nghĩ gì?” Giang Đông sắp phát điên lên, sao người phụ nữ này lúc nào cũng khác thường thế.
“Thì... Thì không muốn nhìn thấy anh.” Giọng của Long Nữ cảng nhỏ hơn. Cô dám khẳng định không phải vì sợ anh. Cô chỉ không muốn cãi nhau với anh. Cô là người văn minh mà.
“Em nói sao? Vậy những gì anh làm em đều không nhìn thấy sao? Chẳng phải em thích lãng mạn, thích dịu dàng, thích ngày nào cũng treo ảnh ở nơi ai ai cũng nhìn thấy đó còn gì? Thôi được, anh không nói với em những chuyện này nữa. Hôm nay anh làm những điều nàylà vì muốn em biết, anh biết trước đây anh đã sai, anh sửa đổi, anh sửa đổi thật rồi. Chúng ta cùng nói chuyện nhé, mình hãy làm hoà đi.” Giang Đông vốn rất phiền lòng nhưng vẫn quyết không thể thiếu bước cuối cùng này. Hôm nay nhất định phải thành công, không thành công cũng phải thành công. Cứ thế này mãi anh sẽ điên mất.
“Nhưng bọn mình ly hôn rồi mà.” Long Nữ nghiêng đầu ngẩn ra nhìn Giang Đông. Người đàn ông này đang nói gì thế? Sao lại quay về điểm xuất phát rồi? Vậy thì mấy tháng nay đều công toi à?
“Ly hôn thì cũng tái hôn được mà. Em nghĩ sao? Anh cũng đã phải chịu dằn vặt nhiều lắm rồi. Anh đã nhận được một bài học rồi. Anh đã hiểu là em quan trọng với anh, đã nhận ra hôn nhân hoàn toàn không phải là trò chơi. Em xem anh đã xuống nước như thế này, bọn mình giảng hòa đi, được không?” Giang Đông chưa từng bao giờ nói với ai như vậy, cũng chưa từng có ai dỗ dành Long Nữ. Nhưng nói ra những lời này, anh không hề thấy ngượng mồm, thậm chí, trong lòng còn thấy ngọt ngào. Lẽ nào đây chính là cảm giác yêu mà người ta vẫn nói?
Long Nữ hoàn toàn khôngthốt ra được lời nào, mở to mắt ngây dại nhìn anh. Mãi lâu sau cô mới thốt ra một câu: “Anh là Giang Đông?”
“Vâng, tôi đây! Tôi không người là Giang Đông, mà còn là người đàn ông của em, là người đàn ông duy nhất của em, biết chưa?” Nói xong Giang Đông ôm cô vào lòng. Vì cô đi giày cao gót, nên chênh lệch chiều cao giữa hai người không còn nhiều như trước. Môi anh đặt trên môi cô, ấm áp và mềm mại, cảm nhận hương vị của cô từng chút một. Cảm giác quen thuộc này cuối cùng đã trở lại rồi. Anh thấy mình như được sống lại, nụ hôn cũng trở nên nồng nhiệt hơn.
“Á đau!” Giang Đông nhíu mày nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng mình với khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mở to kiên cường.
“Ai cho anh hôn em? Ai nói anh là người đàn ông của em?” Long Nữ thầm mắng bản thân vì luôn không miễn dịch được với anh. Lúc nào cũng vậy, anh mới cho chút kẹo là đã bám theo ngay rồi. Không thể như thế này được. Cô hiểu quá rõ bản chất của người đàn ông này.
“Anh nói thế đấy. Vậy em nghĩ sao?” Giang Đông nhìn cô với ánh mắt hài hước, trong bụng thầm nghĩ, nhóc con, muốn đấu với anh hả, còn non lắm! Vừa rồi có kẻ bị anh hôn cho quên cả đường về còn gì.
“Em chẳng nghĩ thế nào hết. Em chỉ không muốn sống cùng anh thôi. Em còn chưa yêu ai đã phải lấy chồng, rồi lại ly hôn, sau đó lại tái hôn. Như thế em thua thiệt quá nhiều. Em muốn yêu một lần đã.” Long Nữ gân cổ, thái độ hết sức cương quyết.
“Được thôi! Bắt anh theo đuổi hả? Thì anh theo đuổi.”
“Anh không theo kịp.”
“Thôi đi. Em chạy được năm mươi mét anh đã chạy được một trăm mét từ lâu rồi còn đâu. Đúng là anh không đuổi kịp, vì anh vượt qua mất rồi.”
“Anh... Anh bắt nạt người ta! Anh đểu cáng!”
“Anh không chỉ đểu cáng, anh còn vô lại nữa kia. Em quên rồi sao? Em mà không đồng ý, anh sẽ có biện pháo mạnh mẽ đấy nhé.”
“Anh dám?”
“Hì hì, không dám! Thôi mà Long Nữ. Thế là được lắm rồi, em đồng ý đi”
“Hứ!”
“Ngoan nào.”
“Không là không.”
Quả thật Giang Đông đã hết cách, thở dài. Bỗng nhiên anh ngẩng đầu, nắm lấy hai vai Long Nữ, mím chặt môi đến nỗi nó trắng bệch ra, dường như đang có một quyết định vô cùng thống khổ. Long Nữ thấy thế chẳng hiểu có chuyện gì. Cuối cùng như một cú đánh bất ngờ, anh nói: “Long Nữ, anh yêu em!”
“Oa...! Anh là đồ khốn, không phải là người, tên khốn kiếp! Anh... Anh nói yeei tôi làm gì? Lúc trước anh ở đâu? Anh để tôi phải chịu bao uất ức. Anh còn để mặc người ta ăn hiếp tôi. Nào là Tina, nào là Dương Tử, toàn là mấy mụ đàn bà tồi tệ! Tôi nói cho anh biết, kẻ tôi căm ghét nhất chính là anh. Anh ỷ tôi thích anh, ỷ tôi yêu anh nên mới ăn hiếp tôi như thế. Tôi không có anh cũng chẳng sao. Tôi hận anh chết đi được! Đáng ghét, đáng ghét...” Long Nữ khóc mãi không thôi, hai tay đấm lên người Giang Đông. Mặc dù không làm đau anh nhưng vẫn như đánh vào trong tim anh. Anh vội vàng ôm chặt đầu cô vào ngực mình khẽ nói: “Long Nữ ngoan đừng khóc. Anh dám bảo đảm về sau không bắt nạt em nữa, không dám bắt nạt em nữa. Mất em anh mới biết em quan trọng thế nào. Giờ anh đã biết mình sai thật rồi, mới biết anh yêu em nhiều bao nhiêu. Không có em anh quả thật không thể chịu nổi. Xin em quay về với anh. Anh sẽ không để em rời xa anh nữa, thật đấy!”
“Anh chắc chắn? Anh thề chứ? Anh thề đi, nếu còn làm chuyện có lỗi với tôithì anh sẽ... sẽ không làm chuyện đàn ông được nữa!” Long Nữ ngảng khuôn mặt nhỏ nhắn, ngước đôi mắt ngấn lệ, chề môi, nghiêm túc nói.
“Em ác thật! Thôi được anh thề. Còn bây giờ anh phải chứng minh trước cho em thấyanh vẫn còn là đàn ông.” Nói rồi anh liền bế Long Nữ lên lầu. Đêm đó đã làm thay đổi một người đàn ông, thay đổi một cuộc hôn nhân và tác thành cho một tình yêu thực sự.
Ánh ban mai chiếu vào phòng. Long Nữ dụi dụi đầu vào trong chăn, cảm giác trên mặt buồn buồn. Mở mắt ra cô liền phát hiện Giang Đông đang ở trần, cúi đầu cầm một lọn tóc cọ cọ vào mặt cô. Cô không vui giật lại lọn tóc của mình, bĩu môi nói: “Ghét!”
“Em yêu, bọn mình sinh một đứa nhóc chơi đi!” Giang Đông nói rồi thò tay vào trong chăn.
“Không, em không sinh con đâu, đau lắm.” Long Nữ cuốn chăn quanh mình thật chặt, co người vào trong, không để anh đạt được mục đích.
“Không đau, thật đấy! Em xem Trác Lan cũng sắp sinh rồi, một thời gian nữa Cầu Cầu cũng có Cầu Cầu con. À phải rồi, anh đã tìm thấy một con Husky cáilàm vợ Cầu Cầu rồi. Yên tâm là thuần chỉnh hoàn toàn. Anh đã cho Lâm Mạt đi đón Cầu Cầu. Bọn mình chỉ sinh một đứa thôi, một đứa thôi.” Giang Đông dùng hết sức kéo cái chăn ra. Long Nữ co bên này, quắp bên kia không chịu. Nhưng cô đâu phải là đối thủ của anh. Cuối cùng cũng bị chìm đắm vào trong âm mưu đó.
“Phải rồi, sau này không được ăn mặc kiểu này nữa. Thứ của nhà ta không được cho người khác xem.” Giang Đông tay còn đang rất bận nhưng khẩu khí hết sức kiên định và cứng rắn.
“Là chị Nam làm đấy. Em cũng chẳng thích. Long Nữ say đắm nhìn anh, dịu dàng nói tựa như đamg làm nũng.
“Ừ để rồi sau anh sẽ tính sổ với chị ấy. Giờ phải xử lý em trước đã. Nói rồi anh áp môi vào môi Long Nữ. Sự chống cự, e thẹn, oán hận của cô đều đã bị nụ hôn này nuốt trọn.
Một sớm mùa đông, chàng trai dịu dàng nói với cô ấy: “Bảo bối của anh, anh yêu em.”
Cô gái e thẹn đáp: “Ông xã em cũng yêu anh.”
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
10 chương
16 chương
10 chương
409 chương
10 chương
116 chương
18 chương
422 chương