Nếu Như Có Một Ngày
Chương 62
Tần Chi Dương nhìn Long Nữ đang ngồi đối diện cau mày chằm chằm nhắm vào anh. Sắp được mười phút rồi, cô vẫn ngồi nhìn anh như vậy, không nói năng gì, không cảm xúc gì, hệt như một nhà khảo cổ đang nghiên cứu tượng binh mã dũng, anh bị cô nhìn tới mức nổi da gà rồi.
“Trợ lý Long à, em theo Đào Nhiên mà chẳng học hỏi được cái gì, thế mà ánh mắt này thì lại học được giống ghê. Hiếm có dịp Tần Chi Dương trêu người khác,Long Nữ muốn bật cười.
“Thật sao?Em mà có được ánh mắt đẹp như thế thì đã không phải ngồi ở đây rồi, anh tìm em có việc gì không?” Long Nữ bật cười, tựa vào ghế nhàn nhã nhìn anh.
“Chuyện của Trác Lan. Em nhìn anh chằm chằm lâu như vậy là ý làm sao?” Tần Chi Dương nói thẳng mục đích của mình.
“Chuyện của Đản Đản à, anh nói trước đi.” Long Nữ khoanh tay, dáng vẻ rất hiểu rõ câu chuyện, thực tế thì cô không hiểu gì, chuyện của bản thân còn đang loạn cào cào.
“Anh cũng không biết phải nói thế nào, anh cho rằng bọn anh có thể ở bên nhau, cho rằng đó là chuyện đương nhiên, cho rằng bọn anh vẫn không thay đổi, nhưng anh nhận ra hai đứa đều đã thay đổi. Cô ấy cho rằng anh đã phản bội tình yêu của hai người. Anh thừa nhận anh đã sai, nhưng anh không biết phải làm thế nào. Tóm lại là anh cảm thấycó gì đó không đúng, em nói xem anh phải làm sao đây?” Một tay Tần Chi Dương bóp trán, giọng nói mang đầy nỗi bất lực, không còn là chàng trai ấm áp như vầng ánh dương nữa. Hiện giờ anh chẳng qua chỉ như một người đang đánh mất người mình yêu thương, vừa bất lực vừa không có ai giúp đỡ.
“Rõ ràng anh rất hiểu tâm bệnh của cô ấy. Lúc anh ở bên người con gái khác anh có từng nghĩ tới cô ấy không? Em cũng không thể tin anh đã không thể khống chế được bản thân trước người phụ nữ đó. Anh có biết Đản Đản như thế nào lúc nhắc tới anh không? Cô ấy cơ bản làkhông dám nhắc tới anh, cô ấy sợ mình sẽ kích động mà chạy đi tìm anh. Đúng vậy, cô ấy mâu thuẫn như thế đấy. Có qua nhiều sư việc không phải chỉ cần chúng ta nói làm thế nàykhông được là cô ấy có thể thay đổi, ai cũng có sự cố chấp riêng của mình. Chỉ là cô ấy bị tổn thương quá lớn, bóng đen đó quá lớn, vậy tại sao anh làm tổn thương cô ấy? Đã biết sẽ làm tổn thương cô ấy thì anh còn thành thật như thếlàm gì? Chỉ có anh là vĩ đại sao? Chỉ có anh là người tốt sao? Anh hỏi em làm thế nào, em làm sao mà biết được phải làm thế nào? Em lại chẳng phải là cô ấy.” Long Nữ nói tới đây thì nổi giận đùng đùng.
“Những điều này anh đều hiểu, nhưng thực sự không thể níu kéo được sao?” Tần Chi Dương hiểu Trác Lan hơn cả Long Nữ. Từ buổi sáng mùa đông của mười năm trước, hai người tương ngộ, rồi cùng nhau đi tới hôm nay. Câu chuyện rất lãng mạn, rất gian nan, anh chỉ mong muốn một kết thúc viên mãn, thực sự khó đến thế sao?
“Anh nên đi gặp cô ấy, nói cho cô ấy nghe suy nghĩ của anh chứ không phải ở đây nói với em. Anh là người hiểu chuyện như vậy, sao giờ lại hồ đồ như thế? Lúc này anh không phải gọi là tử tế mà là trốn chạy. Anh không dám đối diện với những tổn thương mà sai lầm của anh đã gây ra cho cô ấy, như thế không công bằng với anh, nhưng đâu còn cách nào khác, em không muốn làm cho cô ấy buồn.”
Long Nữ đi rồi, Tần Chi Dương giam mình cả buổi chiều trong văn phòng. Long Nữ nói đúng, anh vẫn luôn luôn trốn chạy, trốn chạy cuộc chia tay của anh và Trác Lan, trốn chạy sai lầm của chính anh, thậm chí trốn chạy hiện thực. Nhưng cũng chính vì anh hiểu Trác Lan, anh biết cô ấy sẽ không tha thứ cho anh. Anh làm sao có thể buông tay đây? Nếu vậy thì mười năm qua là gì? Thực sự phải trở thành những người xa lạ thân thuộc sao?
Buổi tối Long Nữ mời cơm, cô không tới mấy nơi như Quân Đế, đồ ăn vừa đắt lại vừa không ngon, người quen nhiều, mà Long Nữ và Trác Lan đều thích ăn cay. Vì thế mọi người hẹn nhau cùng tới một quán ăn Tứ Xuyên. Lúc tới nơi, phục vụ nói đã hết phòng riêng, Tiểu K phất tay: “Gọi chủ quán tới đây!” Trác Lan có ở đây, anh ta phải thể hiện cho tốt khí khái nam tử hán, không thể làm mất hình tượng được.
Tới lúc chủ quán thần kỳ xuất hiện, vừa nhìn thấy Đào Nhiên và Tiểu K thì lập tức chào hỏi, tươi cười rạng rỡ nói: “Hà thiếu gia, Tổng giám đốc Đào, sao hôm nay hai người lại có thời gian ghé thăm tệ quán chúng tôi thế này?”
Long Nữ nghe xong lập tức ngẩng đầu đánh giá nơi này. Đây mà là tệ quán sao, những ba tầng lầu, hơi bị khiêm tốn quá thì phải?
“Nghe nói không còn phòng riêng nữa, vậy chúng tôi phải ngồi ở đâu nhỉ?” Tiểu K quay ngang quay dọc, lúc lắc cái đầu, không ngừng đung đưa chùm chìa khóa xe, ánh mắt rất thờ ơ. Tạo dáng công tử bột này với anh ta thì dễ như trở bàn tay.
“Có chứ, sao lại không có? Bàn ở phòng trên là để cho hai người đấy. Phục vụ vừa rồi là người mới nên không biết, anh đi cùng mấy người vậy?” Long Nữ cuối cùng cũng đã hiểu mình sai ở đâu rồi, ngốc nghếch, ngày ngày đều tưởng rằng ta đây ghê gớm lắm, phải nhìn người ta kia kìa, khom lưng cúi gối khiêm nhường mới làm ăn phát đạt được đến thế này.
Tầng ba rất yên tĩnh, mỗi phòng riêng đều rất rộng, được bố trí theo phong cách xưa, hoàn toàn cách biệt với không khí ồn ào bên dưới, dự là mấy món ăn được bưng lên đây cũng phải đắt gấp đôi rồi. Thày dạy môn kinh doanh phục vụ trước đây nói gì nhỉ, môi trường phục vụ và chất lượng phục vụ tỉ lệ thuận với giá thành. Nghĩ xong cô sờ sờ túi xách, trong bụng nghĩ bữa ăn này chắc sẽ không tiêu tán toàn bộ số tiền lương tháng này của cô đâu nhỉ? Không sao, không sao còn khoản tiền thưởng nữa.
Ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ hơi cứng, đau mông quá. Đào Nhiên nhìn ra luôn cái tật này của cô. Ở công ty cô luôn đặt lên ghế ngồi của mình một tấm đệm nhung mềm rất dày. Vì vậy anh ngẩng đầu nói vơi phục vụ đang rót trà: “Mang thêm vài tấm đệm ngồi.”
“Gì vậy, mông to tới cỡ nào mà đòi?” Tiểu K đang xem thực đơn ngẩng lên nhìn Đào Nhiên hỏi, trong lòng nghĩ tên này sớm có thói yểu điệu từ khi nào thế?
Đào Nhiên lườm Tiểu K một cái, có Long Nữ ở đây nên anh cũng không được thể hiện tính cách quá tệ, như thế sẽ làm hỏng hình tượng tốt đẹp của anh trong lòng Long Nữ.
“Ờ được, mang thêm mấy cái tới đây.” Tiểu K chỉ huy nhân viên phục vụ xong, quay đầu sang nói với Trác Lan: “Lan Lan, em còn muốn gọi thêm gì nữa không?”
“Lắm chuyện thế, không cần.”Hiện tại Trác Lan đã quen với kiểu xưng hô của Tiểu K, cô thực sự lười tranh cãi với kẻ ngoan cố này.
Ăn đồ Tứ Xuyên thường đi kèm với uống rượu, đều là người quen cả nên chẳng ai khách khí, vui vẻ là quan trọng nhất. Thấy sức khỏe của Long Nữ đã tốt lên, cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, Trác Lan cũng rất vui, hào hứng gọi hẳn một chai Ngũ lương Dịch. Nghe tới đây bụng Long Nữ sôi lên ùng ục, Đản Đản à, mình chủ chi đấy, có cần phải mạnh tay thế không, tim đang chảy máu đây này, máu đang nhỏ tong tong xuống đất đây này.
Lúc thực đơn được chuyển tới cho Long Nữ, cô nhìn giá ghi trên đó mà choáng! Cô đưa cuốn thực đơn lại cho nhân viên nói: “Như thế này trước đã, lát nữa sẽ gọi sau.”
Ngồi nói chuyện phiếm một lúc đã thấy nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đợi đồ ăn đã được mang lên đủ cả, bụng Long Nữ quát mắng Tiểu K. Hồi sáng còn cảm thấy anh không tệ, giờ thì nhìn đạo hạnh của anh đi, sau này đừng hòng tôi giúp anh! Chỉ bốn người mà gọi tới tám món, có cần thiết không hử? Châu Phi đang có bao nhiêu người đói ăn có biết không? Anh lợi dụng tiền của tôi mà lãng phí thế này, có bản lĩnh thìtiêu tiền của mình đi! Thật không chịu nổi! Tức quá đi mất! Vốn dĩ mình đang định giảm cân, thôi vậy, để mai rồi bắt đầu, hôm nay phải ăn cho hồi vốn đã.
Bàn ăn ngoài món tiết canh vịt kiểu Tứ Xuyên, phần còn lại toàn thịt là thịt, gà, vịt, cá đủ cả, các lọa chim bay thú chạy không thiếu, lúc Long Nữ đang định đưa đũa lên gắp thì điện thoại kêu.
“Ý, giờ này con ai gọi nhỉ?” Long Nữ vừa lấy điện thoại ra vừa lầm bầm một mình.
“Tiểu tử kia, gọi gì chị?... không được, tôi không có thời gian, các cậu qua đây đi, ở Nhất Phẩm lầu, tôi được lĩnh lương nên mời đi ăn, bọn cậu tới đây nhé, thế nhé, tôi chờ cậu.” Nói xong cô nhét lại điện thoại vào túi xách, tiếp tục tấn công miếng thịt vừa rồi.
“Ai đấy?” Trác Lan chọc chọc Long Nữ hỏi.
Long Nữ nhìn Đào Nhiên một cái, nhẹ nhàng nói: “Đào Đào gọi tớ đi ăn cùng, tớ vừa nói với nó và Tiểu Q tới đây. Nói xong lại trộm nhìn Đào Nhiên một cái nữa. Cô không biết chuyện Đào Nhiên đánh Đào Đào, chỉ biết quan hệ của hai người không tốt, muốn giúp hai người họ cải thiện thêm một chút.
“Tiểu Q cũng đi cùng à? Cũng được, nó vẫn chưa được gặp chị dâu.” Tiểu K vừa ăn một miếng thịt gà,vừa đá lông nheo với Trác Lan. Trác Lan hoàn toàn coi anh ta như không khí, không có bất kỳ phản ứng nào. Tiểu K cảm thấy mình lẽo đẽo theo Trác Lan tới mức biến cô thành người máy luôn rồi, chỉ cần là chuyện liên quan tới anh, cô liền tự động né tránh. Đây có phải là một hình thức khác của cái gọi là “để ý” không nhỉ? Chắc chắn là đúng thế rồi.
Trên bàn ăn, một mình Tiểu K nói cười không ngớt, hết trêu chọc Trác Lan rồi quay qua trêu chọc Long Nữ. Đào Nhiên chẳng ăn mấy, chỉ ngồi nhìn mọi người cười nói. Long Nữ và Trác Lan Trác Lan tuyệt đối không phải cùng một đẳng cấp. Mấy câu đố mẹo mà Tiểu K đố vốn dĩ ở trình độ tiểu học, Trác Lan Đào Nhiên không thèm hưởng ứng, chỉ mình Long Nữ ở đó nghiêm túc ngồi đoán. Vò dầu bứt tai, sau rồi lại phải nhơ mọi người giúp đỡ, lại còn cười thích thú. Ây da, người ngốc có phúc của người ngốc, câu này được nàng ta chứng minh rồi.
“Em đoán xem con vật nàocó thể dán lên tường?” Tiểu K vừa uống thêm một ly rượu trắng, khuôn mặt đã hơi đỏ, cầm đũa huơ huơ.
“Con vật? Thạch sùng phải không?” Long Nữ cảm thấy cuối cùng cũng có một câu mình biết, vì thế vội vàng tranh trả lời. Mà thật ra không cần tranh, vì hai người còn lại có thèm để ý đâu, chỉ mình cô hào hứng đối đáp, sắp hai mươi phút rồi mà cô chưa trả lời được câu nào đúng.
“Bà chị à, động não cái đi, đây là câu đố mẹo đấy.” Tiểu K trưng ra bản mặt hận sắt không thể rèn thành thép.
“Rồi, rồi... đừng nói đấy, không ai được nói đâu đấy, để em tự nghĩ.” Long Nữ ngồi đó cắn đũa, hai đầu lông mày nhíu chặt lại, hai phút sau, Tiểu K thực tình không nhẫn nại được nữa, thở dài nói: “Hải cẩu” (*)
(*) Trong tiếng Trung, từ “hải cẩu” phát âm gần giống với từ poster (dán)
“Hải cẩu? Sao nó lại dán... À, à đúng, sao em lại không nghĩ ra nhỉ? Long Nữ thở dài cái thượt. Từ nhỏ cô đã không giỏi trò này, tư duy logic chẳng có là bao, chán quá đi...
“Thêm một câu nữa đi, câu này em nhất định sẽ đoán ra!” Đây gọi là cái càng chơi càng hăng.
“Được, câu cuối cùng đấy nhé, em dở tệ.” Tiểu K bó tay với cô, ai lại tệ đến mức chẳng đoán trúng câu nào thế này.
“Nghe nói Tiểu Hắc, Tiều Bạch, Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng cùng đi máy bay, hỏi ai bị say máy bay?”
“Tiều Bạch.”
“Ồ tại sao?”
“Em thích Tiều Bạch, Tiều Bạch ở trong Shin, cậu bé bút chì ấy, tóm lại là em không biết, đoán bừa đấy.”
“Chúc mừng em đã đoán đúng!”
“Á? Thật sao? Tại sao vậy?”
“Vì là ‘thỏ trắng”* (trong tiếng Trung từ “thỏ” phát âm gần giống với từ “nôn”)
“Ha ha ha, cuối cùng em cũng đoán trúng được một câu rồi”.
Đúng vào lúc Long Nữ đang dương dương đắc ý thì cửa phòng bật mở, người đi vào không phải là Đào Đào và Tiểu Q mà họ đang chờ, mà là Giang Đông, theo sau là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất xinh đẹp. Cô thấy Tiểu K gọi cô ta: “Dương Tử!”
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
10 chương
16 chương
10 chương
409 chương
10 chương
116 chương
18 chương
422 chương