Mắt của Long Nữ hôm nay thực sự chỉ dùng để trợn trừng với cậu ta. Cậu lo chuyện bao đồng gì hả, kêu cậu về nhà thì cậu cứ về đi, nếu không thì đi chơi đùa với mấy em gái xinh xắn của cậu đi, không thấy phiền hay sao, ôi tức chết đi được. “Tôi là mẹ chồng của Long Nữ, cậu nói xem chúng tôi là ai?” Bà Giang nói, có lẽ đã bị hai anh em nhà họ Đào này chọc giận rồi, bình thường bà thực sự rất ít khi nổi nóng. “Mẹ chồng? Vậy chẳng phải là mẹ của chồng rồi sao? Nhưng mà...chị ấy không phải... Này sao chị bịt miệng tôi? Đúng rồi, chẳng phải chị đã ly hôn rồi hay sao? Sao vẫn còn mẹ chồng? Đào Thao nói được một nửa thì Long Nữ nhảy tới bịt miệng không để cậu ta nói tiếp, chết thì chết, nhưng không thể chết quá thê thảm. Thế mà thằng nhóc này cứ thế nói rõ ràng hết, lời nói dối cô tìm mọi cách che dấu bị nó nói ra nhẹ tựa lông hồng. Mọi người nghe xong ai ai cũng chấn động, ngay cả Đào Nhiên đang say khướt kia cũng đưa mắt nhìn cô. Long Nữ cúi đầu không dám nói gì hệt như tội phạm. Đay là việc riêng của nhà họ Giang, hiển nhiên đây không phải là nơi để nói chuyện. Diệp Tử kéo Đào Thao lại, nhét Đào Nhiên cho cậu ta rồi bắt cậu ta mau đi đi, đừng ở lại làm mọi việc thêm loạn. Đào Thao nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Long Nữ, lại thấy vẻ thất kinh của mọi người mới biết mình đã gây họa, nhưng vẫn có chút không an tâm nhỏ giọng hỏi Long Nữ: “Không sao chứ?” Long Nữ vẫn cúi thấp đầu nhưng giọng rất bình tĩnh trả lời: “ Cậu đưa anh cậu đi đi, tôi không sao.” Lúc đó Đào Thao có cảm giác giống trong phim kiếm hiệp cổ trang, rõ ràng tất cả nên cùng nhau xông lên phá vòng vây trùng trùng, nhưng một mình Long Nữ nhất định muốn anh dũng ở lại chặn phía sau, cuối cùng thì chết trận. Nhưng mà cậu đúng là không co lý do gì để ở lại, đành vừa lo lắng nhìn cô, vừa đưa Đào Nhiên rời đi. Tại phòng khách nhà họ Giang. Suốt từ nãy tới giờ, Long Nữ không nói thêm câu nào. Cô không biết phải nói gì, cũng biết không biết nên nói thế nào. Sự thật là như vậy, hai người họ đã ly hôn rồi, giấu giếm cả gia đình mà chia tay nhau. Vừa rồi Giang Đông cũng đã về tới nơi. Cô nhìn ra sự tức giận và lạnh lùng trong mắt anh. Có lẽ anh chưa từng nghĩ lại bị mọi người phát hiện ra như thế này. Cuộc sống đúng là nên có nhiều việc xảy ra ngoài dự liệu, nếu không sẽ êm đềm tẻ nhạt lắm. Lúc này Long Nữ và Giang Đông hai người cùng đứng trong phòng khách nhà họ Giang, đối diện là ông bà Giang đang ngồi, hai bên là Giang Nam và Diệp Tử. Sự việc còn chưa làm sáng tỏ nên chưa báo với nhà họ Long. Long Nữ nhẹ nhõm phần nào. Nếu cả bên nhà cô cũng biết chuyện thì không rõ ba cô sẽ tức giận ra sao. “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Ông Giang luôn là người trầm mặc ít nói, nhưng hôm nay hình như ông cũng tức giận rồi, giọng nói mang đầy tính chất vấn. “Ba mẹ, chuyện không như mọi người nghĩ đâu ạ, thực ra Long Nữ đang giận dỗi con, vài hôm nữa là bọn con ổn cả thôi.” Giang Đông nhẫn nại giải thích với cả nhà. Lúc anh nhận được điện thoại của Giang Nam, trong lòng chợt lo lắng, anh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thực sự ly hôn với Long Nữ. Nếu để moi người biết được chuyện này thì sẽ càng thêm rắc rối. Mọi chuyện mà quá phức tạp, không chừng Long Nữ sẽ sợ mà chạy mất luôn, sao lại thành ra như thế này chứ? Sao mọi chuyện lại vượt khỏi tầm kiểm soát của anh như thế này? “Thật chứ? Nhưng thằng bé nhà họ Đào đó rõ ràng nói là hai đứa đã ly hôn rồi, hơn nữa mẹ cũng đã hỏi chị Trần. Chị ta nói hai con rất lâu rồi chưa về nhà, chuyện này là sao?” Bà Giang đột nhiên hỏi xen vào, sự giận dữ chất đầy trong giọng nói. ‘Thằng bé đó nói lung tung thôi, bọn con có ly hôn hay không làm sao nó biết được, nhà... gần đây Long Nữ đang giận dỗi nên mới không chịu về nhà. Con bảo đảm chúng con sẽ lập tức làm lành, được chưa ạ?” Giang Đông vừa cười vừa nói với bà Giang, khẩu khí rất nhẹ nhàng, Nếu là mọi khi chắc bà Giang sẽ bỏ qua luôn, nhưng hôm nay rõ ràng mọi chuyện không như bình thường,bà sao có thể để bị qua mặt chứ. Long Nữ không nói năng gì, chỉ cúi đầu, lại có hai giọng nói đang cãi nhau trong đầu cô. Một đứa nói: “Đừng nhận, cô muốn ba cô tức chết à, ba sẽ cắt đứt quan hệ với cô đó. Cô muốn mẹ chồng cô tức chết à, bà đối xử với cô tốt như vậy.” Đứa còn lại mặt mũi giống như hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Cô phải mạnh mẽ lên chút đi, ly hôn thì ly hôn, lẽ nào cô muốn tái hôn với anh ta à, lẽ nào cô muốn cả đời sống trong hèn nhát như thế, lẽ nào cô muốn cả đời bị anh ta ức hiếp? Cô gái ơi, dũng cảm lên, có được không?” “Long Nữ! Mẹ đang hỏi em đấy, em nói gì đi chứ. Nói với mẹ đây là hiểu lầm, hai chúng ta sau này sẽ không gây chuyện như vậy nữa.” Giang Đông thấy Long Nữ không nói năng gì thì trong lòng có chút lo lắng. Cô căn bản không biết nói dối, anh đã giúp cô nói rõ ràng rồi, chỉ cần cô gật đầu là xong, cô còn do dự gì nữa? Anh biết trong lòng cô đang lo sợ, anh biết nỗi lo sợ của cô. Anh cũng chỉ dựa vào tự tin của bản thân để cho rằng cô sẽ trở về bên anh. Nhưng hiện tại anh lại như có chút dự cảm chẳng lành. Long Nữ nghe anh nói vậy, trong lòng đột nhiên rất muốn chống đối. Cô luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời hệt như một vật lệ thuộc vào anh, thời gian gần đây sống một mình cô mới biết rằng kỳ thực cô không cần lệ thuộc như vậy. Cô có thể có cuộc sống riêng của cô, cô có thể không cần dựa dẫm vào anh. Cô có thể độc lập, có thể nói với mọi người rằng cô là Long Nữ. Cô không còn là cô vợ nhỏ mà Giang Đông giấu trong nhà. Cô có thể tùy tiện, có thể bá đạo, không cần suy nghĩ xem anh có vui hay không. Những điều này là sự mê hoặc quá lớn đối với cô, còn áp lực của Giang Đông đối với cô cũng quá lớn. Cô không biết tương lai anh có thay đổi hay không, nhưng có lẽ một bước ngoặt như thế này lại là chuyện tốt. Ít nhất cô không cần tiếp tục nói dối, quá mệt mỏi, qua tốn sức. Long Nữ chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn ba mẹ chồng, mím chặt đôi môi khô khốc, rồi nhỏ giọng nói: “Ba, mẹ, con xin lỗi, chúng con đã ly hôn rồi.”