Nếu Như Chúng Ta Còn Yêu?

Chương 23 : Tôi phải làm gì em mới trở về bên cạnh tôi?

Tô Mộc Cầm ngơ ngẩn đi ra khỏi công ty của Mạnh Hàn, buổi tối trời thu đen khịt một mảnh, trong không khí thoảng mùi ẩm mốc, có một cảm giác hơi cô tịch trong đó, tầng mây nặng nề như sắp đè xuống, không khí ngột ngạt khiến người ta không thở nổi, dường như sắp trút mưa..... Cô không bắt xe để trở về, một mình đi trên con đường lớn, hơi thất thần. Phía sau có tiếng còi xe ầm ĩ, nhưng một chút ý thức cô cũng không có, đến khi chiếc xe vòng qua người cô, lớn tiếng quát tháo, cô mới sực tỉnh. A một tiếng, thanh âm như đang chế nhạo chính mình! Mây đen hoàn toàn sụp xuống, từng giọt từng giọt mưa giống như từng tảng, từng tảng đá nện mạnh vào trong lòng Tô Mộc Cầm. Cô nhắm mắt lại, bóng đen bỗng kéo tới...... Trên đường phố tối đen, đèn hai bên đường không ngừng chớp lóe vì nước mưa điên cuồng. Trên đường gần như không có người, chỉ có một bóng dáng nhỏ nhắn, chao đảo trong mưa không mục đích giống như một cái xác. Nước mưa đánh vào người Tô Mộc Cầm khiến cô càng khó hít thở, nhưng thế nào cũng không thể sánh bằng sự đau đớn từ tận đáy lòng. Chuyện xảy ra vừa lúc nãy giống như một tiếng sét giữa trời quang, đánh mạnh vào trái tim cô, khiến cô không thể đối mặt với mọi người, mọi chuyện........ Di động đã bị cô tắt đi, giờ khắc này, cô chỉ muốn dùng cách này để trốn tránh tất cả sự thật. Không biết trên khuôn mặt cô đều là nước mưa hay còn có nước mắt, cũng mặc kệ, cả người cô đều ướt sũng. Ánh đèn lò mờ chiếu lên gương mặt tái nhợt của cô, gần như không còn chút máu. Dưới sự xối gột của nước mưa, sắc mặt cô càng thêm yếu ớt. Tô Mộc Cầm gian nan bước từng bước, không có mục đích, không có chỗ dựa, đôi môi không chút máu run lên vì lạnh....... Tất cả mọi thứ của đêm hôm đó lại hiện về trong đầu cô. Nỗi đau như xé rách hoàn toàn xuyên qua cả người cô, lần này không phải là nỗi đau về thể xác mà là đau đớn cùng tuyệt vọng bi thương nhất từ tận đáy lòng! Từng hình ảnh lúc cô và Thẩm Tư Thanh ở cũng nhau những năm đại học lại hiện lên trước mắt cô, đan chen với hình ảnh người đàn ông của đêm hôm đó. Cô khó mà tin được thì ra hai người đó là cùng một người. Hắn tàn nhẫn như một con thú dữ, hủy hết tất cả mọi thứ của cô, khiến cô dần dần lâm vào tuyệt vọng. Cô hận hắn! Cũng hận chính mình! Hận mình đã từng yêu một người đàn ông cưỡng bức chính mình! Cô chưa từng nghĩ tới, nếu có một ngày từ thiên đường rơi xuống thì sẽ thế nào? Nghĩ đến đây, Tô Mộc Cầm bắt đầu cười to, nước mưa trên mặt cô theo hai má chảy xuống, rửa trôi nét hồng hào trên khuôn mặt, cùng với nụ cười lạnh của cô thể hiện vẻ thê lương. Cô chưa từng hận mình đến thế này! Chưa từng có! Cô thật ngốc phải không? Hai ánh đèn xe chiếu cả con đường sáng lên như ban ngày, cũng chiếu lên bóng dáng gần như là linh hồn của Tô Mộc Cầm.Cô không có né tránh, thậm chí ngay cả ngẩng đầu che mắt cũng không, đôi mắt ngấn lệ chỉ cực kỳ bình tĩnh mà nhìn chiếc xe đang chạy đến gần mình...... Giờ khắc này, rốt cuộc cô cũng đã nghĩ ra đáp án. Có lẽ chỉ có cách này mới có thể khiến lòng của cả hai được giải thoát. Tiếng thắng xe chói tai vang lên trong màn mưa, giống như một âm thanh cắt ngang trời, chiếc xe Bentley dừng lại ở trước mặt cô. Người đàn ông anh tuấn bước ra khỏi xe, trên mặt cô đầy vẻ trào phúng cùng đớn đau..... Mưa càng ngày càng lớn, thân hình vốn gầy gò của cô giờ lại càng lộ vẻ gầy yếu hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi. Cô giống như không hề hay biết gì, cứ để mặc cho mưa to ngấm nhập vào cơ thể mình, sự lạnh lẽo bao trùm hết tay chân, lạnh đến thấu xương. “Lên xe!” Giọng nói nghiêm nghị vang lên, người đàn ông nắm lấy tay cô, muốn kéo cô lên xe. Tô Mộc Cầm càng hy vọng đây lại là một con ác mộng, nhưng sự tức giận của hắn, sự lạnh lẽo của hắn, làm cho mọi thứ không thể thật hơn nữa, cô vùng ra, đáy mắt đỏ quạnh nhìn hắn, cô không muốn tức giận, cũng không còn sức để đánh hắn về sự hèn hạ của của hắn, chỉ yếu ớt nói với hắn, “Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể buông tha cho chúng tôi?” Thẩm Tư Thanh đứng trước mặt cô, bàn tay đang nắm lấy khuỷu tay cô nắm chặt, vẻ mặt hắn càng khó coi hơn, còn âm u đáng sợ hơn cả bầu trời, trên cổ nổi đầy gân giống như một con rồng đang lượn quanh, kêu gào tức giận. Từ khi nào cô lại xem cô và người đàn ông kia là “chúng tôi”? Bàn tay Thẩm Tư Thanh kéo cả người cô gần sát lại người mình, khuôn mặt lạnh giá gần sát mặt cô, lại nghe được giọng nói lạnh như băng từ trên cao nhìn xuống, hung hăng đập tới: “Trở về bên cạnh tôi!” Trái tim Tô Mộc Cầm nặng trĩu rơi xuống nơi sâu và lạnh nhất. Nước mưa thấm ướt cả hai người, dội sạch hết sự kiên cường của cô, đôi môi cô khẽ run lên vì lạnh, ánh mắt bi thương nhìn vào khuôn mặt lạnh lẽo của hắn. Ánh đèn đường chiễu xuống tâm lưng hắn, bóng đen bao trùm hết thân hình nhỏ bé của cô. “Tôi có thể đồng ý bất cứ chuyện gì từ anh, nhưng chuyện đó thì không bao giờ!” Một tia sét đánh xuống, nổ vang kinh hoàng. Mưa to gió lớn nổi điên cuồng. Khuôn mặt hắn càng đáng sợ hơn, ánh mắt sắc bén xuyên thủng cả cơ thể đang run rẩy của cô. “Vậy cô đã quyết định, nhất định phải cùng xuống địa ngục với tên đó rồi sao?” “Đúng vậy, tôi đã chọn anh ấy, cho dù có cùng xuống địa ngục, tôi cũng không bao giờ trở về bên cạnh anh.” Thẩm Tư Thanh sững sờ, một tia đau đớn lướt qua đáy mắt hắn nhưng rất nhanh chóng liền bị hắn che giấu, hắn đột nhiên ép cô ở trên thân xe, ngọn lửa giận cháy bùm trong đôi mắt của hắn, hung tợn đối diện cô, “Cô yêu tên đó đến vậy sao?” Trong mắt Tô Mộc Cầm không hề có chút sợ hãi, kiên quyết nói ra một chữ, “Đúng!” Lời nói của Tô Mộc Cầm khiến cho Thẩm Tư Thanh vỡ nát từng mảnh, Ha hả, hóa ra từng ấy năm hắn yêu cô, đến cuối cùng chỉ đổi lấy một câu nói cô yêu người đàn ông khác thế kia. Có phải là hắn đã sai rồi không? Đã từng yêu đối phương sâu sắc như vậy, cố gắng hết sức muốn làm tất cả những điều tốt đẹp cho đối phương, nhưng năm tháng đổi thay, thời gian trôi qua, bởi vì mất đi, cho nên không thể lấy lại được, bởi vì yêu quá sâu nặng, cho nên càng nhát gan, ngay cả dũng khí nói hết tất cả mọi thứ trong lòng cũng không có. “Tô Mộc Cầm, cô có biết mình rất nhẫn tâm hay không?” Giọng nói của hắn không còn vẻ lạnh lùng như lúc nãy, mà bây giờ trong giọng điệu hắn lại có một tia bi thương. Tô Mộc Cầm sững sờ mở to hai mắt, cổ họng nghẹn lại, muốn nói gì đó nhưng lời nói như bị ghim lại, không thể nào phát ra được, cô run rẩy xoay đầu sang một bên, không muốn đối diện với tầm mắt của hắn, bởi cô sợ rằng chỉ cần một chút động tâm, cô sẽ không thể nào ngụy trang được nữa. “Cô hận tôi đến như vậy sao?” Giọng nói của hắn lại vang lên bên tai, “Tôi phải làm gì thì em mới trở về bên cạnh tôi?” Mưa trút xuống như thác, cả hai người đứng im không nhúc nhích, cả cơ thể cô dựa sát trên thân xe, run rẩy. Thẩm Tư Thanh nhìn thấy khuôn mặt bi thương của cô, bàn tay khẽ ma sát hai má cô, đau khổ căn chặt răng cúi người xuống, muốn dùng một nụ hôn để xoay chuyển ý nghĩ của cô. Thế nhưng..... “Buông cô ấy ra!” Một tiếng cảnh cáo truyền đến, hai mắt của Thẩm Tư Thanh đỏ ngầu quay đầu lại, đối mặt với vẻ mặt âm u nguy hiểm của Mạnh Hàn, hắn trừng mắt kéo Tô Mộc Cầm ra phía sau người mình. Sợ rằng chỉ cần buông tay, hắn sẽ mãi không còn cơ hội đối diện với cô.