Cổ tay Thường Tương Tư bị thương.
Nửa đêm, Thường Tương Tư dùng thuốc mỡ tự xoa bóp nhẹ nửa tiếng, sáng sớm hôm sau, vết bầm tím kia càng thêm nghiêm trọng, bắt đầu sưng hơn và có xu hướng lan ra xung quanh.
Cô thầm nguyền rủa Bạch Văn Nguyên vài lần, hối hận chính mình xen vào việc người khác, sợ ảnh hưởng đến sự linh hoạt của tay.
May mà là chủ nhật nên cô không có ca trực, sáng sớm vào khoa chỉnh hình nhờ bác sĩ xoa bóp lại.
Bác sĩ khoa chỉnh hình còn tò mò tay cô bị thương thế nào, nói đùa có phải do phẫu thuật nhiều quá khiến dưới da xuất huyết không, Thường Tương Tư vốn thật thà, nói thẳng rằng bị người nắm.
Bác sĩ khoa chỉnh hình giật mình, cẩn thận nghiên cứu tình trạng chỗ bị thương, sau khi chắc chắn xương cốt bình thường mới nói: “Sức người nắm tay cô thật là đáng sợ.”
“Đúng vậy.” Thường Tương Tư lại cảm thấy may mắn đêm qua mình không giãy giụa nhiều.
Bác sĩ khoa chỉnh hình kê cho Thường Tương Tư một ít thuốc, dặn dò cô gần đây không nên hoạt động, dùng sức nhiều.
Thường Tương Tư thở dài một hơi, ai bảo bản thân cứ gặp Bạch Văn Nguyên lần nào là lại xui xẻo lần nấy.
Cũng may công việc đã bàn giao gần xong, bệnh viện không tăng ca trực cho cô, thời gian làm việc còn lại, cô với Thái Bỉnh Khôn tự thu xếp thời điểm xuất phát, nếu không sẽ lỡ việc.
Thường Tương Tư cầm đơn thuốc xuống quầy bán thuốc, lúc đi qua sảnh lớn chợt thấy Bạch Văn Nguyên từ ngoài vào, trên người mang theo nắng sớm và sương mai, cô dừng lại, không hề do dự xoay người đi sang hướng khác.
Bạch Văn Nguyên cố chịu đựng cơn đau đầu sau khi say rượu đi vào bệnh viện.
Hôm nay là chủ nhật, là chủ nhật đầu tiên anh được hoạt động tự do kể từ khi tới Bình Thành, nhưng bị một cuộc điện thoại phá hỏng.
Cảnh sát Tiền Vệ đang canh gác ở bệnh viện gọi đến, nhân chứng Hồ Bưu đang hôn mê có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói rằng hôm nay có khả năng khôi phục ý thức rất lớn.
Bạch Văn Nguyên nhận được tin tức, không thể không bò dậy, anh muốn đích thân đi nhìn người.
Bạch Văn Nguyên chuẩn bị xong xuôi rồi ra khỏi nhà, vẻ mặt lạnh lùng, đầu óc mơ màng.
Bạch Văn Nguyên không thích dùng tài xế của đơn vị mà thích tự lái xe, sau khi tới bệnh viện, vừa bước vào cửa đã trông thấy Thường Tương Tư, hình như Thường Tương Tư cũng thấy anh, nhưng ai đó không thèm liếc anh một cái, lập tức xoay người đi hướng khác.
Bạch Văn Nguyên thầm cười lạnh một tiếng, trực tiếp tới phòng ICU.
Tiền Vệ vẫn đang đứng canh ngoài cửa, thấy Bạch Văn Nguyên liền gọi một tiếng: “Sếp Bạch”.
“Thế nào rồi?” Bạch Văn Nguyên nhìn bác sĩ đang bận rộn bên trong qua cửa kính: “Có thể đi vào không?”
“Nhân chứng vừa mới có ý thức nhưng chưa tỉnh táo, không thể tiến hành đối thoại hoàn chỉnh.” Tiền Vệ báo cáo: “Tôi đã chưng cầu ý kiến bác sĩ rất nhiều lần, bác sĩ không đồng ý cho chúng tôi đi vào.”
“Chúng ta không thể chờ được, cần hỏi chuyện ngay lập tức.
Nếu cứ chờ, bọn người kia sẽ xoá sạch sẽ chứng cứ, chúng ta còn tìm cái rắm!” Bạch Văn Nguyên nghiêm khắc: “Cậu hỏi bác sĩ lại lần nữa, cứ nói đây là đề nghị của tôi, chuẩn bị đồ khử trùng đi.”
Tiền Vệ nhìn Bạch Văn Nguyên, vội vã tránh ra.
Hai mươi phút sau, Tiền Vệ trở về, gật đầu với Bạch Văn Nguyên, hai người liền đi thay đồ khử trùng.
Bạch Văn Nguyên một bên mặc đồ khử trùng một bên nói với Tiền Vệ: “Nếu Hồ Bưu lại xảy ra vấn đề, kế hoạch các cậu bày hai năm sẽ thành công cốc đấy!”
Tiền Vệ nói: “Tôi không dự đoán được Hồ Bưu sẽ bị diệt khẩu.”
Bạch Văn Nguyên liếc nhìn Tiền Vệ: “Lúc làm kế hoạch, tình huống xấu nhất cũng phải suy xét đến.
Hoàn toàn không có kế hoạch dự phòng ư?”
Tiền Vệ yên lặng không nói lời nào, nhưng vẻ mặt rất khổ sở.
Bạch Văn Nguyên vỗ bả vai Tiền Vệ: “Được rồi, vào đi thôi!”
Trong phòng bệnh trắng xóa có các loại dụng cụ đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy, hệ thống duy trì sự sống vận chuyển bình thường, bác sĩ đứng cạnh giường bệnh thăm khám.
Bạch Văn Nguyên nói một câu xin lỗi với bác sĩ, bác sĩ xua xua tay tỏ vẻ không cần, sau đó nhấc máy thở của Hồ Bưu lên.
Tiền Vệ đứng ở đầu giường, khẽ nói: “Hồ Bưu, anh có nghe thấy tiếng tôi nói không?”
Người đàn ông nằm trên giường bệnh, đầu quấn kín băng gạc, sắc mặt xanh trắng, môi khô nứt, đôi mắt khép hờ, nghe thấy tiếng Tiền Vệ, thoáng giật mình.
“Nếu anh có thể nghe thấy thì chớp mắt một cái nhé!” Bạch Văn Nguyên nói.
Mí mắt Hồ Bưu cử động.
“Được rồi, cậu hỏi đi!” Bạch Văn Nguyên nói với Tiền Vệ.
“Hồ Bưu, lúc này anh đang bị diệt khẩu, nếu không muốn chết thì hãy nói cho chúng tôi biết cấp trên của anh là ai!” Tiền Vệ khẩn trương nhìn mặt Hồ Bưu.
Tròng mắt Hồ Bưu cử động vài cái, miệng đóng mở, phát ra mấy tiếng mơ hồ.
Tiền Vệ ghé lỗ tai bên miệng Hồ Bưu, Hồ Bưu ưỡn ngực, dùng sức phát ra ba câm tiết.
“Lý Hương Âm?” Tiền Vệ sớm thăm dò quan hệ xã hội của Hồ Bưu, hiểu khá rõ những người xung quanh gã, Hồ Bưu phát âm ra, anh ấy lập tức nói ra một cái tên: “Nếu đúng thì anh chớp mắt đi!”
Hồ Bưu chớp mắt, Tiền Vệ thoáng an tâm, Hồ Bưu còn muốn nói gì đó, Bạch Văn Nguyên nói: “Nếu Lý Hương Âm là cấp trên của anh, vậy thì hãy cho tôi biết anh để tài liệu ở nhà nào của Lý Hương Âm? Nếu là nhà trước thì chớp một cái, nhà sau thì chớp hai cái.”
Hồ Bưu chớp mắt hai lần.
Bạch Văn Nguyên lập tức nói với Tiền Vệ: “Mau đi tìm Lý Hương Âm.”
Tiền Vệ nhanh chóng ra ngoài, Bạch Văn Nguyên nhìn Hồ Bưu nằm trên giường nôn nóng bất an, nói: “Anh yên tâm, người của chúng tôi vẫn luôn canh gác ở bệnh viện, anh rất an toàn.”
Bạch Văn Nguyên còn muốn nói gì đó, cảm xúc Hồ Bưu lại càng kích động, giãy giụa trên giường bệnh, dụng cụ cũng phát ra âm thanh chói tai, gã lại hôn mê.
Bác sĩ lập tức ngăn cản Bạch Văn nguyên, lạnh mặt xua anh ra ngoài.
Bạch Văn Nguyên cởi đồ khử trùng, đi ra khỏi phòng bệnh, thấy ngoài cửa phòng bệnh chỉ có một người canh gác, lại còn đang ngáp ngủ.
Bạch Văn Nguyên đi tới vỗ vai anh ta, anh ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, thấy là Bạch Văn Nguyên thì giật mình, đứng lên xám mặt nói: “Sếp Bạch ——”
“Thức đêm mệt quá hả?” Bạch Văn Nguyên ôn hoà hỏi.
Anh ta run run: “Vâng, người thay ca còn chưa tới ạ.”
“Khi nào cậu ta đến?” Bạch Văn Nguyên ngồi xuống ghế xanh nghỉ chân.
“Tôi vừa gọi điện thoại hỏi, khoảng một tiếng nữa mới đến.”
“Vậy cậu đi trước đi, tôi canh giúp cậu một tiếng.” Bạch Văn Nguyên nói: “Trên đường cẩn thận nhé!”
Dường như anh ta không dám, chần chừ chẳng chịu đi, Bạch Văn Nguyên nhướng mày: “Sao còn chưa đi? Muốn chờ tôi mời đi ăn sáng à?”
Anh ta lập tức trốn.
Bạch Văn Nguyên ngồi trước cửa phòng bệnh, duỗi tay sờ soạng túi áo, lấy một gói thuốc lá ra, rút điếu thuốc để vào trong miệng.
Trên tường đối diện hành lang gắn một cái biển cấm hút thuốc vô cùng bắt mắt, Bạch Văn Nguyên nhíu mày, miệng hút một hơi, không châm lửa, cứ như vậy nếm mùi thuốc cũng thỏa mãn.
Bạch Văn Nguyên cất hộp thuốc trở lại túi áo, lại lấy điện thoại ra, bấm số Thường Tương Tư, gửi một tin nhắn đi.
Thường Tương Tư xếp hàng lấy thuốc xong liền tìm y tá xin một cốc nước ấm để uống thuốc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến nhà viện trưởng Chung trò chuyện.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thường Tương Tư lấy ra thấy một dãy số gửi tin nhắn đến, thực sự khá quen, là số của Bạch Văn Nguyên.
Thường Tương Tư không muốn xem, nhưng vẫn click mở, một dòng chữ ngắn ngủn nhưng tràn ngập khiêu khích.
Bạch Văn Nguyên nói: “Thường Tương Tư, em sợ tôi à!”
Thường Tương Tư cầm điện thoại trong tay, vết thương trên cổ tay vẫn còn.
Chuông điện thoại lại vang, lại một tin nhắn đến: “Tôi đang ngồi trước cửa phòng ICU, em mang giúp tôi một cốc nước ấm tới, nếu có thuốc giải rượu thì càng tốt.
Vừa rồi trên đường lái xe tới tôi còn đau đầu lắm!”
Thường Tương Tư cảm thấy Bạch Văn Nguyên có chết cũng không sửa được nết!
Bạch Văn Nguyên gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại vào túi, anh chắc chắn cô nàng Thường Tương Tư này sẽ không làm gì vô nghĩa.
Nếu cô có ý kiến gì, không dài dòng, dứt khoát làm luôn.
Bạch Văn Nguyên đợi chưa đến mười phút, quả nhiên thấy bóng dáng Thường Tương Tư xuất hiện ở đầu bên kia hành lang.
Bạch Văn Nguyên mỉm cười, chờ Thường Tương Tư đến gần, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, duỗi tay rút điếu thuốc trong miệng xuống kẹp trong tay: “Em ngồi đi!”
Thường Tương Tư đưa cốc giấy cho Bạch Văn Nguyên, lại lấy một lọ thuốc giải rượu trong túi ra, lười nhác nói: “Anh cuồng công việc thế à?”
Bạch Văn Nguyên vặn nắp lọ thuốc giải rượu, cau mày uống hết, lúc này mới nhận nước ấm: “Tôi đang liều mạng vì công việc đây.”
Thường Tương Tư ngồi xuống, ngó nghiêng xung quanh: “Cấp dưới của anh đâu rồi?”
“Tôi để bọn họ về trước rồi, người giao ban một lúc nữa mới đến.” Bạch Văn Nguyên uống nước ấm, để lọ thuốc giải rượu vào trong cốc giấy, vo viên lại, ném vào thùng rác phía xa, trúng giữa hồng tâm.
Bạch Văn Nguyên cười: “Hôm nay em không có ca trực nhỉ?”
Thường Tương Tư vươn tay, giơ cổ tay tím đen sưng vù cho Bạch Văn Nguyên xem.
“Sao lại thế này?” Bạch Văn Nguyên duỗi tay sờ, trên da Thường Tương Tư còn nước thuốc nhơn nhớt.
“Chẳng phải anh từng gặp qua cái gì thì sẽ không quên được ư? Sao lại quên nhanh thế?” Thường Tương Tư triển lãm xong, thu tay về: “Đôi tay này của tôi rất đáng giá, anh xem nên bồi thường thế nào?”
“Tôi làm?” Bạch Văn Nguyên ngơ ngác, nhíu mày nghĩ một lát mới hoảng hốt nhớ ra tối hôm qua lúc anh dính ấy Thường Tương Tư, hình như có chuyện như vậy.
“Anh nhớ ra rồi à?” Thường Tương Tư nhìn sắc mặt Bạch Văn Nguyên thay đổi: “Ký ức khôi phục chưa?”
Bạch Văn Nguyên xin lỗi: “Tôi xin lỗi, lúc ấy phản xạ có điều kiện ——”
Thường Tương Tư gật đầu: “Nhớ ra là được.”
“Tôi lấy thân báo đáp nhé!” Bạch Văn Nguyên lập tức tranh thủ: “Em xem có thể bồi thường cho đôi tay của em không?”
Thường Tương Tư nở nụ cười: “Đêm qua tôi còn nói gì?”
Bạch Văn Nguyên quay đầu, lại nhét điếu thuốc kẹp trên tay vào trong miệng, mắt nhìn vào biển cấm hút thuốc.
Mẹ nó, đúng là càng cấm làm cái gì lại càng muốn làm cái đó!
Thường Tương Tư cũng không vội: “Trông bộ dạng anh thì có vẻ còn nhớ nhỉ.”
Bạch Văn Nguyên bực bội, cắn đầu lọc thuốc: “Đồ phụ nữ độc ác! Em không thể nhường một bước sao?”
“Ồ, tôi còn tưởng anh gửi tin nhắn cho tôi là đã suy nghĩ cẩn thận, hoá ra không phải!” Thường Tương Tư đứng dậy: “Anh cứ từ từ chờ, tôi đi trước đây!”
Bạch Văn Nguyên duỗi tay ấn bả vai Thường Tương Tư xuống: “Em cho tôi thêm thời gian, lúc này chúng ta mới gặp lại mấy ngày! Tôi nghĩ ——”
Thường Tương Tư liếc nhìn nửa người dưới của Bạch Văn Nguyên: “Anh động người anh em của mình còn nhanh hơn so với động não nhiều!”
“Thường Tương Tư!” Bạch Văn Nguyên ấn Thường Tương Tư ngồi xuống bên người, rút điếu thuốc trong miệng ra nói: “Vậy em đã nghĩ kỹ chưa?”
Thường Tương Tư “Hả” một tiếng, không trả lời.
“Em đừng có chờ tôi nghĩ kỹ rồi, chính mình lại xách mông chạy lấy người! Tôi đã từng bị em làm thế hai lần ——”
“Vậy thì anh cho tôi cơ hội thứ ba đi?” Thường Tương Tư cười: “Đồ mất trí nhớ!”
Hai người nhìn nhau, dù cách xa nhiều năm, nhưng người khắc trong xương cốt chưa từng thay đổi.
Hết chương 7.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
51 chương
7 chương
99 chương
49 chương
739 chương
128 chương