Bệnh viện huyện Bắc Bộ đã chuẩn bị ký túc xá cho Thường Tương Tư và Thái Bỉnh Khôn, địa chỉ và bản đồ sớm gửi tới hai người, huyện Bắc Bộ rất nhỏ, sau hai người tới hai đầu bờ ruộng, hỏi một câu là tìm tới nơi. Thường Tương Tư học ba năm cấp ba ở huyện Bắc Bộ, một bộ phận bạn học cũ tốt nghiệp đại học xong là trở về huyện làm việc, người làm cho nhà nước, giáo viên, bác sĩ, cô đã đoán trước được rằng trở về chốn cũ sẽ gặp lại rất nhiều bạn cũ, nhưng không ngờ lại gặp được nhanh đến thế. “Thường Tương Tư ——” một giọng nam sang sảng vang lên: “Này, cậu có phải Thường Tương Tư không?” Thường Tương Tư đang xách hành lý đi trên ngõ nhỏ phía sau bệnh viện, tiếng còi ô tô réo vang, cô quay đầu lại nhìn, đó là một chiếc xe 110, cửa xe mở toang, một người đàn ông trẻ dựa vào cửa xe hô to về phía cô. “Tương Tư, ai đấy?” Thái Bỉnh Khôn hỏi: “Cô quen người đó à?” Thường Tương Tư vừa nhìn thấy người kia thì bật cười: “Ừ, hình như là bạn học cấp ba của tôi.” Cô buông túi hành lý xuống, đi ra ngõ nhỏ, hỏi: “Tưởng đầu trọc à?” “Này, cậu đừng có gọi cái biệt danh đấy của tôi được không?” Tưởng Xương Tuấn từ trên xe xuống: “Lâu lắm không gặp cậu rồi nhỉ? Tại sao đột nhiên chạy về cũng không báo một tiếng?” Tưởng Xương Tuấn là bạn cùng bàn cấp ba của Thường Tương Tư, dựa theo lý giải của Thường Tương Tư, người này chính là tên lưu manh biếng học, ba năm cấp ba, anh ấy trốn học ít nhất hai năm. Lúc còn học cấp ba, Thường Tương Tư tương đối trầm tĩnh, thích ngồi cuối phòng nên bị ghép ngồi cùng bàn với Tưởng Xương Tuấn, người này trời sinh tự quen thuộc, ngày đầu tiên đi học đã trốn học, còn dám để người bạn mới quen là Thường Tương Tư bao che. Cách Tưởng Xương Tuấn trốn học khá đa dạng, không chỉ khiến chủ nhiệm lớp bắt đến mệt, cũng làm Thường Tương Tư giúp đến vui vẻ. Vì trốn học, anh ấy đã nhẩm thuộc thời khoá biểu của cả khối, chỉ cần có tiết của chủ nhiệm lớp, anh ấy tuyệt đối biến mất tăm. Biết Tưởng Xương Tuấn trốn học càn rỡ như thế, vì muốn bắt ngay tại trận, chủ nhiệm lớp cũng nhiều lần nghỉ dạy hoặc đổi tiết, có thể nói đó là một cuộc đấu trí vô cùng hăng say. Để cảm ơn những bạn học ngồi cuối giúp đỡ, Tưởng Xương Tuấn thường xuyên mang các loại hạt, bánh quy, đồ ăn vặt tới trường chia sẻ cho mọi người, làm bầu không khí lớp vô cùng hòa hợp. Có đôi khi phải đi học đầy đủ để chủ nhiệm dạy tiết dự giờ, Tưởng Xương Tuấn vẫn sẽ tham gia, nhưng anh ấy không thèm nghe giảng, tự mang một bộ bài đi rủ Thường Tương Tư chơi đoán bài. Lúc đó Thường Tương Tư muốn rèn luyện trí nhớ của mình nên cũng phối hợp với anh ấy, chỉ cần ghi nhớ hình và số trên lá bài, hai người chơi vô cùng vui vẻ. Do đó, Tưởng Xương Tuấn và Thường Tương Tư có thể coi là cách mạng hữu nghị. Điều duy nhất không nghĩ tới chính là Tưởng Xương Tuấn lại mặc cảnh phục ngồi trong xe 110. “Tôi tới bệnh viện huyện, vừa mới đến hôm nay xong, trùng hợp lại gặp được cậu.” Thường Tương Tư cười tủm tỉm nhìn Tưởng Xương Tuấn: “Giới thiệu một chút, đây là đồng nghiệp đi cùng tôi, Thái Bỉnh Khôn.” Thường Tương Tư quay đầu gọi Thái Bỉnh Khôn, Thái Bỉnh Khôn đi tới, mỉm cười duỗi tay bắt tay với Tưởng Xương Tuấn. “Bỉnh Khôn, đây là bạn học cấp ba của tôi, Tưởng Xương Tuấn.” Tưởng Xương Tuấn chào hỏi Thái Bỉnh Khôn rồi quay sang nói với Thường Tương Tư: “Tại sao cậu lại chạy tới bệnh viện huyện? Chẳng phải cậu thi đỗ vào trường rất tốt ư? Tôi vừa mới lái xe đi ngang qua thì gặp cậu đang từ bên đường đi vào, thấy quen quen nên ——” “Tạm thời thôi, tôi ở đây khoảng nửa năm.” Thường Tương Tư nói: “Hiện nay tôi đang làm việc ở bệnh viện trung tâm thành phố Bình Thành.” “Tôi biết ngay mà.” Tưởng Xương Tuấn kiêu ngạo: “Cơ mà này, nhiều năm qua sao cậu không về họp lớp với bọn tôi? Lần trước còn đang định rủ cậu ——” “Ừ, có thời gian tôi sẽ hẹn mọi người ra tụ tập nhé.” “Điện thoại đâu? Cậu đưa số điện thoại đây!” Tưởng Xương Tuấn lấy điện thoại ra. Thường Tương Tư cũng lấy điện thoại ra, hai người trao đổi số, cô nói: “Tôi vừa mới đến, còn phải thu dọn hành lý và phòng ở. Cậu xem tối nay cậu có tiện không, nếu tiện thì buổi tối tới tìm tôi rồi dẫn chúng tôi đi ăn gì ngon đi. Đã nhiều năm tôi không trở về, có khi chẳng nhớ nổi đường ——” “Tiện chứ! Sao lại không tiện được?” Tưởng Xương Tuấn cũng không nhiều lời, lập tức đồng ý: “Huyện Bắc Bộ là địa bàn của tôi, tới đây thì cứ nghe theo sắp xếp của tôi! Tôi về văn phòng xử lý chút việc trước, làm xong sẽ đến tìm cậu, cậu chờ điện thoại của tôi ——” Sau khi tạm biệt Tưởng Xương Tuấn, Thường Tương Tư lại tiếp tục xách hành lý đi. “Ngõ nhỏ này chứa nhiều dấu tích lắm đấy.” Thường Tương Tư giới thiệu cho Thái Bỉnh Khôn: “Nhà cũ bên này cơ bản đều là nhà gạch xanh trước giải phóng, cậu xem những hoa văn khắc trên gạch kìa ——” Gạch xanh ngói đen được điêu khắc tỉ mỉ, nhưng đã có từ xa xăm, dầm mưa dãi nắng, gần như không rõ bộ dáng ban đầu. “Thật là đẹp, tôi có thể tưởng tượng được!” Thái Bỉnh Khôn đi theo sau Thường Tương Tư, qua lời kể của cô dường như chạm đến cuộc sống trong quá khứ. “Khi còn nhỏ mỗi lần được cùng người lớn vào thành phố chơi, tôi đều rất vui, bởi vì đường trên phố được rải đá mịn, nhà hai bên đường cũng rất cao.” Thường Tương Tư cảm nhận được ánh nắng ngày xuân, nói: “Lúc đó tôi nghĩ, nếu trưởng thành có thể mua được một ngôi nhà như vậy thì thật tuyệt. Lên cấp ba, việc học tương đối nặng, thứ bảy được nghỉ nửa này, tôi cũng không biết nên đi đâu chơi chỉ đành dạo bước trong những con ngõ nhỏ thế này, cảm giác rất yên bình.” “Một mình cô ư?” “Ừ!” Thường Tương Tư cười: “Một mình, bởi vì nhiều người thì phải nói chuyện, nói chuyện nhiều thì sẽ so thành tích, cảm giác thật mệt mỏi.” “Lúc ấy không biết tương lai sẽ ra sao.” Thường Tương Tư lắc đầu: “Mong ước lớn nhất là đi đại học, đó chính là nơi tốt nhất thế giới.” Ngõ nhỏ cũng không dài, đi một lát là thấy một biển hiệu nho nhỏ bằng đá, Thái Bỉnh Khôn đối chiếu với bản đồ, nói: “Tới rồi.” Phía sau biển hiệu bằng đá là một cái cổng, bên trong cổng là ký túc xá của bệnh viện, một loạt nhà mới san sát. Thái Bỉnh Khôn đưa thư giới thiệu của hai người cho bảo vệ cổng, bảo vệ cổng gọi điện thoại báo cho bên hành chính, một lúc sau được phép dẫn hai người đi vào. Ký túc xá trang hoàng vô cùng đơn giản nhưng sạch sẽ, nội thất đầy đủ, hai người chọn một căn, từng người vào thu dọn. Tưởng Xương Tuấn gọi tới rất sớm, anh ấy hưng phấn chạy đến cổng sau bệnh viện chờ Thường Tương Tư, nói rằng muốn dẫn bọn hắn đi ăn cá. Huyện Bắc Bộ tuy nghèo, nhưng được cái nước sạch, nước sạch, cá ngon. Ngoài huyện có một dòng sông nhỏ, bên sông có hơn mười quán cá, đa số đều là cá sống tươi roi rói. Tưởng Xương Tuấn rất thuộc nơi này, sau khi chở hai người tới liền nghênh ngang đi vào một quán ăn nhỏ, hét to gọi vài món ăn, lúc này mới nói với Thường Tương Tư: “Hôm nay tôi chiêu đãi hai người, đợi mấy hôm nữa lớp chúng ta tụ tập sau. Quán này trông nhỏ thế thôi chứ ông chủ tự mình xuống bếp, hương vị ngon hơn các quán khác nhiều ——” Thường Tương Tư mời Thái Bỉnh Khôn ngồi xuống: “Nông thôn nhỏ, cậu đừng khách khí.” “Không đâu!” Thái Bỉnh Khôn nói: “Tôi rất thích những nơi thế này.” Tưởng Xương Tuấn cầm ba chai bia tới, chẳng hỏi hai người có uống hay không, trực tiếp mở mỗi người một chai: “Nhiệm vụ cơ bản tối nay, không được nhờ người khác giúp nhé.” Thái Bỉnh Khôn cho rằng Thường Tương Tư sẽ từ chối, không ngờ cô chỉ mỉm cười rót bia vào cái cốc trước mặt, anh ta nói: “Tương Tư, thân thể cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục ——” “Sao thế?” Tưởng Xương Tuấn nói: “Tôi đã nói không được nhờ người khác giúp rồi! Phải uống đấy.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Trên đường tới Bắc Bộ, Tương Tư gặp tai nạn phải nằm bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày, hôm nay mới ra viện.” “Không sao đâu, lúc nào thấy choáng tôi sẽ không uống nữa.” Thường Tương Tư rót đầy cốc: “Có lòng thành là được nhỉ.” “Trượng nghĩa!” Tưởng Xương Tuấn vô cùng vui sướng vì Thường Tương Tư đã cho anh ấy mặt mũi. “Hiện tại lão Viên đang làm IT, lão Phương làm kiến trúc sư, mấy người Đại Nam thì làm giáo viên, lão Ban đi láy máy bay.” Tưởng Xương Tuấn kể với Thường Tương Tư tình hình gần đây của mọi người: “Cơ bản đều đã kết hôn sinh con, có người sinh sớm con còn học tiểu học rồi cơ.” “Cậu thì sao?” Thường Tương Tư nâng cốc chạm với hai người, uống một ngụm nhỏ: “Kết hôn chưa?” “Sai rồi sai rồi!” Tưởng Xương Tuấn nói: “Cậu nên hỏi tôi có bạn gái chưa mới đúng!” “Có bạn gái chưa?” Thường Tương Tư nghe theo. Tưởng Xương Tuấn lắc đầu: “Chưa ——” “Sao chưa có?” “Cậu cũng biết, nếu không phải bố tôi bắt tôi học cấp ba thì còn lâu tôi mới ở trường ba năm. Thi đại học xong, tôi biết ngay bản thân không đỗ đại học nên xách balo chạy đến phương nam, tôi đã sớm muốn tới đó mở mang kiến thức rồi. Đi một năm, không làm được gì nên hồn, lại bị bố tôi lôi về bắt tham gia quân ngũ. Tham gia quân ngũ làm bộ đội mấy năm, sau khi lên sĩ quan thì chuyển nghề, tìm công việc hiện nay, cũng khá ổn.” Tưởng Xương Tuấn lắc đầu: “Haiz, năm đó tôi cho rằng mình sẽ trở thành mấy tên ăn chơi của thành phố, ai ngờ hiện tại lại trở thành người đi bắt những tên đó. Bắt người xong, tôi còn phải tận tình khuyên bảo, ở tình cảnh đó tôi mới thấy có lỗi với chủ nhiệm lớp năm xưa. Thầy đánh tôi, không sai ——” Thường Tương Tư yên lặng nghe Tưởng Xương Tuấn kể tình hình gần đây, thỉnh thoảng lại hỏi thăm về mấy người bạn hay chơi, một lát sau thịt cá lên bàn, mọi người bắt đầu ăn. Tưởng Xương Tuấn hỏi: “Thường Tương Tư, cậu thì sao?” Thường Tương Tư nhìn khuôn mặt có vẻ béo lên so với thời niên thiếu của Tưởng Xương Tuấn, cô còn nhớ biệt danh của Tưởng Xương Tuấn là Tưởng đầu trọc, chẳng qua là bởi thuở thiếu niên anh ấy vô cùng tuấn tú, pha với khí chất của quân nhân khi còn học trường quân đội. Cô nói: “Tôi học bảy năm đại học ở thành phố B, sau đó theo thầy đến bệnh viện Bình Thành 5 năm, sau đó là hiện tại ——” “Bạn trai cậu đâu? Chồng cậu đâu?” Tưởng Xương Tuấn liếc nhẹ Thái Bỉnh Khôn bên cạnh. Thường Tương Tư lắc đầu: “Lúc học đại học tôi từng yêu một người, sau khi chia tay thì chẳng tìm ai nữa.” “Sao lại không tìm chứ?” Tưởng Xương Tuấn khó hiểu: “Cậu phải nắm chặt, phụ nữ không giống đàn ông, tôi muốn lang thang đến 35, bà mối cũng có thể khen tôi thành người đàn ông độc thân hoàng kim, cậu có thể không?” Thường Tương Tư muốn cười, chỉ có kính rượu tỏ vẻ vui lòng phục tùng. Một bữa cơm ăn mất ba tiếng, cuối cùng Thường Tương Tư choáng váng được Thái Bỉnh Khôn kéo lên xe taxi, cô còn không nỡ mà vẫy tay với Tưởng Xương Tuấn bên ngoài taxi. “Nháy mắt đã trôi qua thật nhiều năm!” Thường Tương Tư ngơ ngác nói một tiếng, dựa lưng vào ghế. Thái Bỉnh Khôn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thường Tương Tư, hai mắt cô sáng rực, vẻ mặt mơ màng, anh ta duỗi tay nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Thường Tương Tư quay đầu nhìn Thái Bỉnh Khôn, cười với anh ta. Thái Bỉnh Khôn căng thẳng, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, nhưng Thường Tương Tư không tránh thoát khỏi tay anh ta, anh ta rất vui. Hết chương 23.