Thường Tương Tư tìm được xe của mình, mở cửa ngồi vào, sau một lúc mới hoàn hồn, chậm rãi lái xe ra cửa. Xe đi đến cổng ra, Thường Tương Tư nhìn thấy Bạch Văn Nguyên mặc áo khoác đen đứng ngoài cổng nhìn xung quanh, quan sát từng chiếc xe ra vào. Lần cuối cùng Thường Tương Tư gặp Bạch Văn Nguyên là lúc anh còn trẻ, trên người tràn ngập lực lượng, những lực lượng dư thừa đó dồn hết vào ánh mắt, nhìn người ta như muốn xuyên thủng. Bạch Văn Nguyên hiện tại, mặt lạnh tanh, ánh mắt nhạy bén mà cảnh giác, tư thái thoạt trông vô cùng tùy ý, nhưng Thường Tương Tư khẳng định anh đang muốn tìm người. Thường Tương Tư lái xe tiến lên, ấn còi hai lần, tầm mắt Bạch Văn Nguyên lập tức dịch sang, cơ thể cũng cử động theo, duỗi tay kéo cửa xe của Thường Tương Tư. Thường Tương Tư nhìn bảo vệ nhấc thanh chắn lên, cố ý dừng xe lại một lúc. Cô không ngờ Bạch Văn Nguyên sẽ chủ động tới tìm cô, ma xui quỷ khiến mở khoá cửa. Bạch Văn Nguyên mang theo không khí lạnh lên xe, nhanh chóng nói: “Vừa rồi tôi bảo em đợi tôi một lát, sao lại đi nhanh thế? Tôi đến bệnh viện làm việc, không thể ở lại lâu.” Thường Tương Tư khởi động xe, rẽ phải ra cửa sau chậm rãi đỗ xe bên đường: “Tôi không nghe thấy, ngại quá.” “Vậy em đưa số điện thoại và địa chỉ nhà cho tôi đi.” Bạch Văn Nguyên đơn phương quyết định, anh bình tĩnh mà kiên định biểu đạt ý của mình, không cần bất cứ ai nghi ngờ. Thường Tương Tư nói: “Tôi để anh lên xe chẳng qua là vì không muốn đứng ngoài cổng gây tắc.” Bạch Văn Nguyên nghiêng đầu nhìn Thường Tương Tư, Thường Tương Tư không thèm nhìn anh mà nhìn thẳng đường phía trước. Bạch Văn Nguyên khẽ nhíu mày: “Tôi không ngờ em lại ở Bình Thành, được năm sáu năm rồi nhỉ?” “Ừm!” Thường Tương Tư gằn giọng nói. “Nếu gặp thì cứ gặp, cũng không cần thiết cố tình lảng tránh.” Bạch Văn Nguyên duỗi tay lấy điện thoại đang đặt trên tay vịn của Thường Tương Tư, Thường Tương Tư không muốn cho anh phương thức liên hệ, vậy thì anh tự lấy. Bạch Văn Nguyên mở điện thoại, vừa nhìn thấy máy cài mật khẩu bảo vệ, mày càng nhăn: “Mật khẩu máy em là gì?” Rốt cuộc Thường Tương Tư cũng quay đầu sang nhìn Bạch Văn Nguyên, duỗi tay rút điện thoại của mình ra khỏi tay anh. Bạch Văn Nguyên không ngăn cản, bởi vì điện thoại trong người anh đã rung lên, anh lấy điện thoại ra xem, nói với Thường Tương Tư: “Em đi làm hay đi khám ở bệnh viện này?” “Đi làm!” Giấu diếm không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ cần Bạch Văn Nguyên thực sự muốn biết thì cho dù long trời lở đất anh cũng có thể đạt được mục đích. Bạch Văn Nguyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu đi làm thì rất dễ tìm, anh nói: “Vậy là tốt rồi. Hiện tại tôi thực sự có việc, tôi đi trước nhé.” Thường Tương Tư hé miệng, nhưng Bạch Văn Nguyên không cho cô cơ hội nói chuyện, vội vàng mở cửa xuống xe, vừa nghe điện thoại vừa đi vào trong bệnh viện. Thường Tương Tư đập mạnh xuống tay lái, tâm trạng vô cùng bực bội. Làm một bác sĩ phụ trách, tăng ca là chuyện bình thường, còn làm một bác sĩ mổ chính, một cuộc phẫu thuật đứng bảy tám tiếng đồng hồ cũng là việc thường xuyên. Để giữ gìn vóc dáng, Thường Tương Tư kiên trì tập thể hình năm sáu năm, mỗi tuần chạy máy, tập tạ ba lần trong phòng thể hình. Cô rất thích loại vận động cường độ cao khiến cơ thể phải toát mồ hôi liên tục này, cũng thích khoái cảm cơ thể thả lỏng sau một lúc căng gồng lâu, hoạt động như thế giúp cô giải toả áp lực trong công việc. Thường Tương Tư lái xe đến phòng tập thể thao gần bệnh viện, chạy nửa tiếng, tập mấy tổ hợp vận động, dưới sự hướng dẫn của pt lại tập với máy tạ. Mồ hôi nhễ nhại, Thường Tương Tư cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, những bực bội sau khi gặp lại Bạch Văn Nguyên bớt đi, cơn đau đầu cũng giảm, vì thế cô đi tắm rửa, mang mái tóc nửa ướt nửa khô về nhà. Chỗ ở của Thường Tương Tư cách bệnh viện khoảng mười phút đi xe, là chung cư giành cho bác sĩ độc thân của bệnh viện. Chung cư tọa lạc tại một vị trí tương đối tốt, nằm trung tâm thành phố, xung quanh có trạm xe buýt, tàu điện ngầm, đi bất kỳ phương tiện nào vào thành phố cũng không quá hai mươi phút, nhưng vì chung cư của bệnh viện, ở lâu dài không hẳn là tốt nên rất nhiều bác sĩ chỉ coi chung cư thành nhà ở tạm thời, những người đồng nghiệp vào bệnh viện cùng thời kỳ với Thường Tương Tư đã sớm mua nhà mới dọn đi. Thường Tương Tư luôn sống một mình, không quan tâm đến việc mua nhà, ở chung cư vô cùng vui vẻ. Thường Tương Tư đỗ xe vào bãi đậu xe ngoài trời của chung cư, lấy điện thoại ra xem, trong lúc tập thể hình có mấy cuộc gọi nhỡ, cũng có mấy tin nhắn. Thường Tương Tư xem nội dung tin nhắn trước, y tá trưởng Tô Thanh báo cáo lại với cô tình trạng phục hồi sau khi phẫu thuật của những bệnh nhân cô phụ trách, vì cô tan tầm rồi nên đã đi tìm Thái Bỉnh Khôn. Thái Bỉnh Khôn cũng gửi tin nhắn tới, nói rằng người nhà bệnh nhân cảm thấy tình trạng khôi phục của vết thương không tốt, yêu cầu bác sĩ chủ trị cho ý kiến, anh ta đã đi kiểm tra, chỉ nhiễm trùng nhẹ, cho dùng thuốc hạ sốt. Sau khi đọc xong tin nhắn, Thường Tương Tư gọi lại vào những cuộc gọi nhỡ, thu xếp xong xuôi công việc rồi xuống xe chầm chậm đi lên tầng. Nhà của Thường Tương Tư là một phòng đơn nằm ở tầng ba, bên cạnh là phòng của Thái Bỉnh Khôn. Thường Tương Tư lên đến tầng thì bật cười, cửa phòng Thái Bỉnh Khôn quả nhiên lại treo túi trái cây như mọi khi, không biết bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân nào mang tới, trước cửa còn để một cái bình giữ nhiệt, lại không biết ai dâng canh tình yêu lên đây. Thường Tương Tư mở cửa vào nhà, thả túi xách và chìa khóa lên bàn, ngả người xuống chiếc giường mềm mại, chỉ muốn ngủ một giấc đến sông cạn đá mòn. Tuy nhiên chỉ chốc lát sau, cửa phòng Thường Tương Tư bị gõ vang, Thường Tương Tư lười biếng trở mình, không muốn đi mở cửa chút nào. Người tới gõ cửa vào lúc này chỉ có thể là Thái Bỉnh Khôn, hôm nào anh ta cũng nhận được quà nhưng không biết là ai đưa, chẳng biết xử lý thế nào, đành phải chia cho hàng xóm. Thường Tương Tư tiện tay sửa sang lại giường đệm, lấy tay cào tóc cho đỡ rối sau đó đi mở cửa, miệng còn cười trêu: “Hôm nay tôi thấy người ta mang xoài xanh –” Cửa mở ra, Thường Tương Tư nuốt ngược nửa câu còn lại vào trong, mặt cũng cứng lại, đúng là gặp quỷ, Bạch Văn Nguyên hành động nhanh thật. Bạch Văn Nguyên rất cao, Thường Tương Tư phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt anh, nói: “Sao anh cái lại tới đây?” Bạch Văn Nguyên đứng ngoài cửa, nặng nề nhìn Thường Tương Tư: “Em không mời tôi vào nhà sao?” Sợ Thường Tương Tư khó xử, Bạch Văn Nguyên lại nói: “Không tiện à?” Thường Tương Tư tránh ra, nói: “Phòng quá nhỏ, tôi chưa kịp thi dọn nên bẩn lắm.” “Tôi không ngại.” Bạch Văn Nguyên đẩy cửa tiến vào. Bên cạnh cửa là phòng vệ sinh, tiếp tục hướng vào trong là phòng khách, cạnh phòng vệ sinh là tủ quần áo gắn tường, vuông góc với tủ quần áo đặt một chiếc sô pha hai người, sau đó là giường đôi chiếm diện tích lớn nhất phòng. Tầm mắt Bạch Văn Nguyên dừng ở đống chăn ga hơi lộn xộn trên giường đôi, sau đó dời về phía hai cái gối đầu giường. Thường Tương Tư đi đến trước sô pha: “Anh ngồi đi!” Bạch Văn Nguyên nhìn xung quanh căn phòng nhỏ, phòng được trang bị vô cùng đơn giản và trung tính, chưa từng có đồ đạc nào khác. Thường Tương Tư tìm một lúc mới thấy ấm trà để pha trà, cô rót một tách cho Bạch Văn Nguyên, lại mời anh lần nữa: “Anh uống trà đi.” Lúc này Bạch Văn Nguyên mới ngồi xuống, nâng tách trà lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn Thường Tương Tư. Mái tóc dài mềm mại của Thường Tương Tư rủ trên vai, lọn tóc ẩm ướt dính vào nhau, ở nhà, cô cởi áo khoác len, chỉ mặc một chiếc hoodie dài, để lộ đường cong quyến rũ nửa người trên. “Tóc em còn chưa khô mà đã đi ngủ rồi à?” Bạch Văn Nguyên cử động chân, dời mắt: “Không sợ đau đầu ư?” Thường Tương Tư không trả lời mà hỏi anh: “Sao anh tìm được đến đây?” “Tôi gặp được chú Chung ở bệnh viện, ông ấy nói cho tôi biết nên tôi tới thử xem.” Bạch Văn Nguyên buông tách trà xuống: “Mấy năm không gặp, chú Chung đã già đi nhiều, thật là vất vả!” Thường Tương Tư “Ừ” một tiếng, một lúc sau mới nói: “Chắc chắn thầy Chung đã cho anh số điện thoại của tôi rồi, tại sao anh không liên hệ trước? Giờ gần đến lúc ăn tôi, nhà tôi lại chưa chuẩn bị gì. Bên ngoài tiểu khu có quán ăn rất ngon, nếu không ra đó ngồi đi?” Bạch Văn Nguyên dựa lưng vào sô pha, dường như nghĩ tới chuyện buồn cười nào đó: “Phí tiền lắm.” Thường Tương Tư cũng cười: “Lần này để tôi mời đi!” “Giờ em có tiền rồi à?” Trong lời Bạch Văn Nguyên có phần hài hước. “Ừm! Có thể giải quyết vấn đề ấm no.” Thường Tương Tư gật đầu: “Anh có đi không?” “Đi thôi!” Bạch Văn Nguyên cũng không vội, đứng dậy nhìn Thường Tương Tư mặc áo khoác, nói: “Tôi vừa mới được điều chức đến Bình Thành, sau này có lẽ sẽ gặp mặt thường xuyên đấy.” Thường Tương Tư mặc áo xong, cầm chìa khóa và ví cất vào túi áo: “Vậy ư?” “Hình như em khá căng thẳng khi gặp tôi nhỉ.” Bạch Văn Nguyên đi theo Thường Tương Tư ra ngoài: “Em cứ thả lỏng đi, hiện tại tôi không có ý gì khác với em đâu.” “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ không quen thôi.” Thường Tương Tư kinh ngạc, cô làm bác sĩ, anh theo nghiệp cảnh sát, đáng ra sẽ không có giao thoa. Bạch Văn Nguyên mỉm cười, không trả lời. Thường Tương Tư xoay người khóa cửa, ổ khoá có vẻ lỏng, Thường Tương Tư đóng lần không được, trong lòng nghĩ nên tìm người tới thay khóa. “Để tôi đi!” Bạch Văn Nguyên duỗi tay lấy chìa khóa, Thường Tương Tư cũng không cậy mạnh, đưa chìa khóa cho anh, hai tay lại gần, đầu ngón tay Thường Tương Tư chạm vào lòng bàn tay Bạch Văn Nguyên. Lòng bàn tay Bạch Văn Nguyên rất ấm áp, ấm áp tựa như tia chớp, xuyên qua tay Thường Tương Tư truyền đến tim cô, cô không kìm được rùng mình, mất tự nhiên quay đầu, chợt nhìn thấy Thái Bỉnh Khôn tan tầm về nhà đang đứng ở cầu thang, tò mò quan sát cô và Bạch Văn Nguyên. “Tương Tư, cô định ra ngoài hả?” Thái Bỉnh Khôn lên tiếng chào hỏi, lấy chìa khóa ra mở cửa, thấy trên cửa treo túi trái cây, miệng lẩm bẩm một câu gì đó. Bạch Văn Nguyên nghiêng đầu nhìn Thái Bỉnh Khôn, Thái Bỉnh Khôn gật đầu với anh: “Chào anh, tôi là đồng nghiệp của Tương Tư, Thái Bỉnh Khôn.” “Chào cậu, tôi là Bạch Văn Nguyên.” Bạch Văn Nguyên ra sức bấm khoá cửa, chốt khoá cạch một tiếng, đã vào bi. Anh trả chìa khóa cho Thường Tương Tư, chủ động giơ tay về phía Thái Bỉnh Khôn. Tay hai người đàn ông thoáng nắm chặt rồi lại buông ra, Thái Bỉnh Khôn nhấc túi trên cửa xuống, nhìn thấy là xoài xanh, nói với Thường Tương Tư: “Lại là xoài xanh, cô có muốn không?” Bạch Văn Nguyên cúi đầu nhìn Thường Tương Tư, Thường Tương Tư có cảm giác như động vật nhỏ bị thú dữ theo dõi: “Cậu cứ giữ lại ăn đi.” Thái Bỉnh Khôn bất đắc dĩ, cười lắc đầu: “Hai người ra ngoài chơi hả?” “Bạn cũ nhiều năm không gặp, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm. Cậu có muốn đi cùng không?” Thường Tương Tư mời. Bạch Văn Nguyên đi trước hai bước, nghe thấy Thường Tương Tư mời vậy, rõ ràng không muốn ăn cùng người mới quen biết, nói: “Tương Tư, đi thôi!” Cảm nhận được Bạch Văn Nguyên kháng cự, Thái Bỉnh Khôn không thèm để ý nói: “Tôi không đi đâu, nghỉ một lát rồi phải về bệnh viện đây!” “Vậy được rồi, tôi không làm cậu mất nhiều thời gian nữa.” Thường Tương Tư tạm biệt Thái Bỉnh Khôn. Thái Bỉnh Khôn đứng ngoài ban công nhìn xuống dưới, một lát sau thấy hai người một trước một sau ra khỏi cầu thang, hai người không nói gì nhiều, nhưng đi rất gần, bóng trên mặt đất hoà vào nhau. “Bạn cũ ư?” Thái Bỉnh Khôn lẩm bẩm, cười một tiếng. Hết chương 2.