Cơ thể Thường Tương Tư bay ra khỏi ghế điều khiển, đập vào xe bên cạnh, lăn xuống mặt đất. Xe vận tải lớn đẩy hai chiếc xe con đè vào nhau, thong thả dừng lại giữa tiếng thắng xe chói tai. Mọi người xung quanh hoảng sợ bỏ chạy, tiếng thét chói tai cùng tiếng trẻ con khóc rung trời. Thái Bỉnh Khôn ném hai chai nước vừa mới mua đi, đẩy đám đông vướng víu ra, chạy thẳng đến xe Thường Tương Tư. Càng tới gần chỗ tai nạn xe cộ, máu trong người Thái Bỉnh Khôn càng lạnh lẽo, đương thấy xe của Thường Tương Tư bị va chạm đến biến dạng, anh ta không thể tự kiềm chế mà hô to một tiếng: “Tương Tư ——” Thái Bỉnh Khôn chạy tới, nhìn Thường Tương Tư bị hai chiếc xe kẹp ở giữa, trong tay cô còn nắm chặt điện thoại. Thái Bỉnh Khôn ngẩng đầu nhìn xe tải lớn gây chuyện, trong buồng điều khiển có một người đàn ông trẻ tuổi nhỏ gầy sợ ngây người, đôi mắt thẫn thờ. Xung quanh có người phẫn nộ bò lên trên xe tải, muốn kéo cửa xe ra lôi tài xế xuống đánh một trận. Thái Bỉnh Khôn cởi áo khoác, dùng sức đẩy một chiếc xe khác chưa bị đè bẹp, anh ta muốn kéo Thường Tương Tư ra. Xung quanh có người hỗ trợ, có người khuyên bảo chờ cảnh sát tới xử lý, nếu không sẽ làm người bị thương nặng hơn. Thái Bỉnh Khôn lạnh mặt lớn tiếng nói: “Tôi chính là bác sĩ, tôi sẽ cứu cô ấy!” Đám đông vây quanh lập tức tiến lên giúp Thái Bỉnh Khôn đẩy xe, cảnh sát duy trì trật tự tới, muốn ngăn cản những người này phá hỏng hiện trường, lập tức được quần chúng vây xem giải thích, có bác sĩ ở đây, có thể cứu người. Xe được đẩy ra, Thái Bỉnh Khôn nhìn thấy đầu Thường Tương Tư chảy máu, bình tĩnh ngồi xổm xuống kiểm tra mạch đập, cơ bắp, xương cốt của cô. Tim còn đập, còn thở, xương không bị gãy, chưa xác định có nội thương hay không, nhưng trên trán lại bị cắt một vết to, máu chảy đầy mặt. Thái Bỉnh Khôn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cẩn thận ôm người ra, đặt xuống mặt đất bằng, lập tức có cảnh sát đến ngăn cách người vây xem, lại có người nhiệt tình sốt ruột chờ cấp cứu đến. Điện thoại Thường Tương Tư vẫn đang vang, Thái Bỉnh Khôn dùng chút sức mới rút được ra khỏi tay cô, anh ta nhìn dãy số không ngừng hiện trên màn hình, lạnh lùng tắt điện thoại. Thái Bỉnh Khôn nhắm mắt, hít sâu một hơi nói với cảnh sát: “Khi nào thì xe cấp cứu đến, hiện tại chúng tôi phải làm gì!” Cảnh sát lập tức nói: “Chúng tôi đã liên hệ với 120, vài phút nữa xe sẽ đến, anh đừng gấp.” Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư nằm ngã xuống đất không hề có ý thức, trên tay và trên quần áo còn dính máu, anh ta ngồi xổm xuống, kéo khoá áo khoác của Thường Tương Tư ra, cho cô thêm nhiều không gian hít thở. Thái Bỉnh Khôn cầm cồn, chậm rãi rửa sạch vết thương trên đầu Thường Tương Tư, đôi tay vốn trầm ổn đang không ngừng run rẩy. “Chính là tên đó, đừng để tên đó chạy!” Đám đông ngăn cản, đẩy tài xế gây chuyện đến trước mặt Thái Bỉnh Khôn: “Quỳ xuống, xin lỗi ——” Tài xế bị đẩy đi, không thể bỏ chạy, cơ thể run lẩy bẩy, không dám nhìn Thái Bỉnh Khôn, miệng lẩm bẩm thì thầm: “Đừng đánh tôi, tôi không hề cố ý, tôi không hề cố ý ——”. Thái Bỉnh Khôn nhìn bộ dáng co rúm của tài xế, đứng lên, nói: “Tôi sẽ không đánh anh, nhưng tôi đảm bảo, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết.” Tài xế nhìn bộ dạng vừa lạnh lùng vừa cứng rắn của Thái Bỉnh Khôn, thái độ của anh ta rất bình thường, nhưng không biết vì sao lại khiến tài xế rùng mình một cái. Ý thức Thường Tương Tư rất tỉnh táo, nhưng chẳng thể tỉnh lại, cô chìm vào cảnh trong mơ. Mùa hè năm 18 tuổi, Thường Tương Tư vừa mới thi đại học xong, chưa kịp chờ đến lúc biết kết quả, cô cầm chứng minh thư vừa nhận đến tay và một túi nhỏ đựng quần áo, một mình bước lên tàu hoả. Vé tàu hoả rẻ nhất là tàu chậm, chỗ ngồi của Thường Tương Tư nằm ở khoang giữa, cô mồ hôi nhễ nhại bước qua biết bao đùi người, rốt cuộc cũng đến. “Xin lỗi, đây là chỗ của tôi.” Thường Tương Tư đối chiếu số trên ghế với số trong vé tàu, nói với chàng trai chiếm mất vị trí gần cửa sổ của cô. Chàng trai đội mũ thể thao, hai tai đeo tai nghe, cơ thể đong đưa, không nghe thấy tiếng Thường Tương Tư. Thường Tương Tư đứng chốc lát, vỗ vỗ bả vai chàng trai, anh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen của Thường Tương Tư, ngây ra một lúc. Thường Tương Tư chỉ vào tai anh, lúc này anh mới tháo một cái tai nghe xuống, cô nói: “Ghế gần cửa sổ là ghế của tôi.” Dứt lời liền đưa vé tàu của mình cho anh. Chàng trai liếc vé của Thường Tương Tư một cái, nói: “Chúng ta đổi vị trí được không?” Thường Tương Tư lắc đầu: “Không được.” Lúc này chàng trai mới đứng lên, anh vừa đứng dậy, Thường Tương Tư phát hiện người này thật sự cao vô cùng. Cô cẩn thận đi qua người anh, ngồi bên cửa sổ, chỗ ngồi dường như còn mang theo hơi ấm từ cơ thể anh, cô vô cùng không quen. Chàng trai không thèm để ý ngồi xuống bên người Thường Tương Tư, lại nhét tai nghe vào lỗ tai, thân thể tiếp tục lắc lư, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thường Tương Tư một cái. Vị trí bên cửa sổ có cái bàn nhỏ để đồ đạc, Thường Tương Tư ôm túi đồ nhỏ trong lòng ngực, quay đầu nhìn vùng quê ngập màu xanh lướt qua. Thường Tương Tư lần đầu tiên xa nhà, lần đầu tiên ngồi tàu hoả, lần đầu tiên tiếp xúc với nhiều người lạ như vậy. Nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ mấy tiếng, trăm thứ như một, Thường Tương Tư ngả người ra nghỉ ngơi một lát, cảm giác bả vai càng ngày càng nặng, mơ hồ ngẩng đầu, chàng trai bên cạnh ngủ gà ngủ gật, nghiêng dần sang bên cô. Thường Tương Tư càng dịch vào trong, cơ thể chàng trai càng nghiêng vào người cô, còn mang theo mùi thuốc lá đặc trưng, Thường Tương Tư đẩy mạnh anh ra, anh mở mắt. “Tôi muốn ra ngoài, phiền anh nhường đường một chút!” Thường Tương Tư đứng dậy. Chàng trai điều chỉnh dáng ngồi, nhường đường cho Thường Tương Tư, Thường Tương Tư vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh khóa chặt. Thường Tương Tư nhíu mày, đi đến khoang khác, bên ngoài nhà vệ sinh xếp một hàng dài, cô cảm thấy mình còn có thể đợi thêm lát nữa, đành trở về chỗ ngồi. Thường Tương Tư chú ý đến nhà vệ sinh ở hai khoang tàu, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên xem, thấy đèn báo biến thành màu xanh lá cây lại đứng dậy. Chàng trai “Chậc” một tiếng, cuối cùng vẫn tránh ra. Thường Tương Tư đi tới, nhà vệ sinh lại khóa lại, nhìn hàng người đang chờ, cô cảm thấy nên chờ ngoài WC tốt hơn. Dần dần, Thường Tương Tư nhịn đến đỏ mặt, nhà vệ sinh vẫn không có động tĩnh. Thường Tương Tư dựa vào tường sắt, nhìn chàng trai ngồi cạnh đứng dậy, miệng ngậm điếu thuốc đi tới, trong tay còn nghịch một cái bật lửa. Chàng trai đứng ở chỗ giao giữa hai khoang tàu, mở bật lửa, cúi đầu châm thuốc, có gió thổi tới, anh duỗi tay chắn gió, ngón tay thon dài sạch sẽ, khớp xương thẳng tắp khoẻ mạnh. Khuôn mặt góc cạnh của anh cùng vành mũ hình thành một hình cắt sắc bén, Thường Tương Tư không nhịn được nhìn vài lần. Chàng trai hít sâu một hơi, chậm rãi nhả khói thuốc, ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Thường Tương Tư, cô lập tức dời mắt, mặt càng đỏ hơn. Anh cười một tiếng, yên lặng hút thuốc, dây tai nghe đi thẳng vào trong áo anh. Chàng trai hút xong một điếu thuốc, chậm rãi ấn tàn thuốc xuống gạt tàn bên cạnh, xoay người, đứng bên Thường Tương Tư. “Chờ lâu nhỉ?” Giọng chàng trai khàn khàn. “Ừm!” Thường Tương Tư gật đầu. “Sao cô không sang đầu khác?” “Bên kia cũng đang xếp hàng, người nhiều hơn.” Chàng trai cong môi, hất cằm: “Cô đứng sang kia.” Thường Tương Tư dịch ra hai bước, anh đứng trước cửa nhà vệ sịnh, giơ tay đấm mạnh vào cửa, Thường Tương Tư kinh ngạc. Trong nhà vệ sinh có tiếng vang, chàng trai nói to: “Mở cửa!” Cửa vẫn không nở, chàng trai càng dùng sức gõ, cửa sắt lung lay, trông sẽ bị gõ đến hỏng. Cửa bật mở, một nam một nữ sầm mặt đi ra, chàng trai cười nhạo một tiếng: “Người anh em, không nhịn được thì xuống tàu, nhà ga có khách sạn đấy!” Một nam một nữ đi ra, chàng trai nói với Thường Tương Tư: “Cô vào đi!” Thường Tương Tư thế mới biết bản thân được giúp đỡ, nói: “Cảm ơn anh!” Thường Tương Tư nhanh chóng đi vệ sinh, sau đó ra rửa tay, hớp một ngụm nước lã cho đỡ khô họng. “Uống nước lã không tốt!” Thường Tương Tư ngẩng đầu, nhìn thấy anh đang đứng sau lưng cô qua gương trên bồn rửa tay, tay anh kẹp một điếu thuốc lá, cô nghĩ, đây là một người nghiện thuốc. Thường Tương Tư nhổ nước trong miệng ra, đứng lên, lau sạch bọt nước bên môi. Chàng trai trông cô mặc áo thun rộng và quần jean, vừa rồi cúi người để lộ eo nhỏ, tầm mắt từ eo cô nhìn lên lưng rồi đến vai cổ, cuối cùng dừng lại trên môi người trong gương, hung hăng hút một ngụm thuốc. Hai người trở về chỗ ngồi, Thường Tương Tư nói: “Anh muốn ngồi bên trong không? Tôi có thể đổi chỗ với anh một lúc!” Chàng trai cười một tiếng, cô nhóc này cũng biết điều ghê. Thường Tương Tư ngồi xuống chỗ của chàng trai, ngay cạnh đường đi, phía trước không có bàn nhỏ, hai bên không có tay vịn, quả thực rất khó ngồi. “Tôi tên Bạch Văn Nguyên, cô tên gì?” Bạch Văn Nguyên hỏi. “Thường Tương Tư.” “Thường Tương Tư?” Bạch Văn Nguyên hơi kinh ngạc: “Ừm, tên hay lắm.” Thường Tương Tư gật đầu, không đáp lời. “Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Thường Tương Tư nhìn đôi mắt dưới mũ sáng như ánh sao của Bạch Văn Nguyên, trả lời: “Mười tám.” Rất tốt, đã trưởng thành. “Cô đi đâu?” Bạch Văn Nguyên lại hỏi. “Lão Thái Câu ở gần núi.” Thường Tương Tư nói: “8 giờ tối tôi sẽ xuống xe.” “Thật là trùng hợp, tôi cũng xuống xe ở đó.” Bạch Văn Nguyên nói. “Cô đến đó làm gì vậy?” “Tôi tìm cô tôi.” Thường Tương Tư nói: “Cô tôi ở Thái Gia Câu.” Bạch Văn Nguyên sờ cằm, tay mân mê: “Chúng ta đi cùng nhau đi.” “Không cần đâu.” Thường Tương Tư từ chối, khẳng định: “Chúng ta không cùng đường.” Bạch Văn Nguyên nghiêng đầu quan sát Thường Tương Tư: “Cô nhóc cảnh giác cao đấy.” Thường Tương Tư trừng mắt, nói: “Anh cũng đâu lớn hơn tôi mấy tuổi.” “4 tuổi.” “Hả?” “Tôi lớn hơn cô 4 tuổi.” Bạch Văn Nguyên giơ bốn ngón tay ra, tháo một bên tai nghe xuống hỏi Thường Tương Tư: “Cô có muốn nghe nhạc không?” “Không.” Thường Tương Tư lắc đầu, nghiêng đầu ra xa Bạch Văn Nguyên, nhắm mắt nghỉ ngơi, không muốn nói chuyện nữa. Tàu hoả lắc lư, cơ thể Thường Tương Tư lắc lư theo, cả người mơ mơ màng màng, trong mơ có rất nhiều người lướt qua trước mặt cô. Có người kéo tay cô, muốn kéo lên thuyền, cô giãy giụa, vung tay lên, đập vào một cơ thể ấm áp, cả người lập tức tỉnh táo. “Cô ngủ cũng không yên nhỉ?” Bạch Văn Nguyên che mu bàn tay: “Lực mạnh gớm!” Thường Tương Tư mở to mắt, thấy toàn bộ thân mình gần như dựa vào người Bạch Văn Nguyên, Bạch Văn Nguyên một tay nâng đầu cô, một tay khác đặt trên cánh tay cô. Thường Tương Tư sống mười tám năm, trước nay chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào như vậy, vội ngồi ngay ngắn, nói nhỏ: “Tôi xin lỗi!” “Cô gặp ác mộng à?” Bạch Văn Nguyên xoa tay: “Miệng còn lẩm bẩm gì đó, đừng bắt tôi đừng bắt tôi ——” Thường Tương Tư rũ đầu, quần áo mùa hè mỏng manh không che được cơ thể trẻ trung, cổ thon dài như thiên nga, tóc dài mềm mại dính vào gò má. Bạch Văn Nguyên đứng dậy, nói: “Cô ngồi bên trong đi, dựa vào thành tàu ngủ ngon hơn, tôi đi hút điếu thuốc.” Thường Tương Tư lại đổi chỗ với Bạch Văn Nguyên, cô nghĩ, anh không phải người xấu. Hết chương 11.