Có một lần Lưu Anh không biết đào đâu ra mấy cái kẹo dẻo vị trà sữa, chia cho tôi với Vĩ Dương mỗi người một ít. Tôi không thích ăn loại kẹo này lắm nên sau khi ăn thử một cái liền cất đi. Nhưng công nhận vị trà sữa đậm thật. Và rồi vào một ngày đẹp trời đi ăn với bạn học Ôn sau khi đi xem phim, trong lúc chờ đồ ăn ra, tôi buồn mồm lại hơi đói, đút tay vào túi áo thấy viên kẹo trà sữa kia liền bóc ra ăn mặc cho sự phản đối của Hứa Quân. - Vị trà sữa đấy, ngon lắm, anh ăn không? _ Hỏi cho có lệ thôi chứ tôi biết anh không thích ăn mấy thứ đồ ngọt này mà. Y như rằng, bạn học Ôn lắc đầu, còn trừng mắt nhìn tôi: - Ăn xong lát không ăn được cơm thì đừng có trách! Sự thật chứng minh, lo lắng của bạn học Ôn rõ ràng là thừa thãi vì hơn ai hết, tôi rất hiểu cái dạ dày mênh mông như biển cả của mình. Tối hôm đó tôi ăn hết một đĩa mỳ ý sốt bơ và một cốc trà Lipton chanh, sau đó tiếp tục không sợ chết đi ăn một cây kem trong mùa đông lạnh giá. Hậu quả... ngay ngày hôm sau tôi liền bị viêm họng, bạn học Ôn vừa đưa kẹo ngậm ho cho tôi vừa mắng, bắt tôi thề thốt từ nay về sau không bao giờ ăn đá uống lạnh vào mùa đông nữa mới chịu tha (つ﹏