Nếu Một Ngày Đẹp Trời Mình Yêu Nhau?
Chương 29 : Ăn gì?
*Chương này viết từ góc nhìn của Ôn Hứa Quân.
"Hôm nay ăn gì?" vĩnh viễn là câu hỏi xếp thứ nhất trong bảng xếp hạng những câu hỏi đáng sợ nhất của cánh đàn ông.
Tôi đã nghe rất nhiều đoạn đối thoại như thế này:
- Em muốn ăn gì?
- Ăn gì cũng được ạ.
- Thế ăn phở nhé?
- Hôm qua vừa ăn phở xong còn gì?
- Ăn lẩu?
- Trời nóng thể này ăn lẩu để nóng chết à?
- Thế ăn mỳ lạnh nhé?
- Dạ dày em không tốt, ăn đồ lạnh dễ bị đau bụng lắm.
- Vậy ăn mỳ xào nhé?
- Dầu mỡ chết đi được.
- Thế cuối cùng là em muốn ăn gì?
- Có mỗi việc ăn gì thôi mà hỏi hoàiiii. Em thích ăn gì mà anh không biết à? Anh không yêu em, dỗi!
Quá đáng sợ ==
Và cuối cùng, ngày tôi phải đối diện với câu hỏi này cũng đến.
Tôi cùng Liễu Nhi hẹn hò đều là cùng nhau đi chơi hay dạo quanh mấy phố cô ấy thích, ăn uống tự túc. Nhưng ngày hôm ấy, Dương ngu ngốc với cái ý định giảm cân vớ va vớ vẩn trước khi gặp tôi đã không ăn gì, kết quả là đói đến đau dạ dày, tôi đành phải dẫn cô ấy đi ăn.
Với một tâm lý xông pha ra trận, tôi căng thẳng hỏi:
- Em muốn ăn gì?
- Ăn gì cũng được.
Đến rồi!
- Ăn phở nhé?
- Ừ, đi.
- Thế thì... Hả? Đi? _ Tôi ngạc nhiên. Một món được luôn????
- Ừ, đi luôn chứ sao. Em ăn gì cũng được mà. Nhanh lên, muộn giờ xem phim em sẽ đánh anh! _ Dương dễ nuôi giọng thì gắt gỏng nhưng trên mặt lại cười rất tươi, khoác tay tôi kéo đi.
Trời má, sao người yêu tôi đáng yêu quá vậyyyyyy (/▽\*)。o○
Từ đó tôi phát hiện ra, đúng với tên gọi Dương dễ nuôi, cho cái gì cô ấy cũng ăn, từ phở cho đến mỳ, bánh đa hay bún, thậm chí trời nóng như đổ lửa cô ấy cũng đồng ý đi ăn lẩu! Không chỉ dễ nuôi, Liễu Nhi ăn gì cũng thấy ngon, rất ít khi chê bai cái gì, chỉ có mấy thứ cô ấy thật sự không thích ăn thì sống chết cũng sẽ lựa hết ra.
Từ khi biết sự thật đó, tôi bắt đầu lôi kéo cô ấy cùng đi ăn rồi mới đi chơi. Hồi xưa chia nhau ra ăn vì sợ cái kiểu "Ăn gì cũng được nhưng không đúng ý em thì không được" thôi. Nhưng người yêu tôi ăn gì cũng được là cho gì cũng ăn thật! Quá đáng yêu! ヽ(‿)ノ
Nhưng nếu sự việc chỉ có thế thì quá nhạt nhẽo rồi. Trọng điểm là vào một ngày mùa thu, Dương dễ nuôi của tôi đột nhiên trở nên xoi mói, trực tiếp đẩy tôi vào con đường "Anh đoán xem em muốn ăn gì?" đầy chông gai (◞‸◟;)
- Sao mặn thế? _ Dương kén chọn bắt đầu càu nhàu _ Em không ăn đâu.
- Được rồi để anh đi nấu lại. _ Tôi đứng dậy, bê nồi cháo xuống bếp lần thứ ba.
Đang yên đang lành, không biết tại sao Liễu Nhi đột nhiên lăn đùng ra ốm, sốt tới 39 độ. Cả nhà cô ấy đều bận việc nên sau khi học xong tôi liền sang nhà chăm sóc Liễu Nhi.
Trước ánh mắt an ủi của Tuấn Phong khi nghe nói tôi sẽ sang chăm sóc cô ấy, tôi đã hơi nghi nghi, ai ngờ ánh mắt đó là thương cảm cho tôi trước tương lai phải đối mặt với một Liễu Nhi hoàn toàn khác: Đầy xoi mói và đòi hỏi, đặc biệt là trong vấn đề ăn uống.
Sao đặc quá vậy? Em muốn ăn cháo loãng cơ.
Sao nhiều hành thế? Em không thích ăn hành.
Mặn quá, nhiều hạt tiêu quá, không có thịt à, thịt băm mà to vậy? Vân vân và vân vân.
Càng đáng sợ là, dỗ cô ấy ăn rồi đi ngủ xong, sáng hôm sau tỉnh dậy, hết sốt mà cứ như mất trí nhớ vậy. Cô ấy hồn nhiên hỏi tôi: "Hôm qua anh đến có phải làm gì không? Hình như anh đến em ngủ rồi à?"
Không, em chưa ngủ đâu, anh có phải làm gì đó!
Sau này cũng có mấy lần Liễu Nhi ốm như vậy. Ốm vào là như biến thành một người khác vậy, hết ốm thì quên sạch mình đã đòi hỏi như thế nào. Vô cùng hiếm hoi có một lần sau khi ốm xong Liễu Nhi vẫn nhớ rõ cô ấy đã bắt tôi đổi món bao nhiêu lần, bà xã liền xấu hổ cười:
- Vất vả cho anh rồi.
- Con nữa, con nữa! _ Ba cái miệng nhỏ của Tam Tiểu léo nhéo kêu lên.
- Mấy đứa ấy hả? Có ngoan không đấy hay là nhân lúc không có mẹ mà bắt nạt bố?
- Không có đâu, bố bắt nạt bọn con! Bố không chịu đọc truyện cho bọn con! Đồ mẹ không ăn thì vứt hết cho bọn con đó! Bố chỉ chăm chăm ngồi cạnh mẹ thôi. Mẹ mau khỏi đi không bọn con buồn chết mất! _ Tiểu Tuấn Tú và Tiểu Khả Ái tranh nhau nói, Tiểu Bác Ái không nói gì nhưng vô cùng ngoan ngoãn đứng cạnh gật đầu lia lịa, mặt buồn thiu như tôi bỏ đói ba đứa vậy ==
Không biết có phải ở lâu với nhau nên lây tính nhí nhố của bà xã hay không, tôi cười cười:
- Vợ bố, bố chăm. Có giỏi thì con tìm chồng đi!
Nhìn Tam Tiểu ngáo ra nhìn tôi, tôi không nhịn được cười. Hóa ra trêu ba đứa nhóc này còn vui hơn trêu Liễu Nhi =))
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
71 chương
99 chương
54 chương
11 chương
30 chương
41 chương