Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTôi mang thai Tiểu Tuấn Tú chỉ sau khi kết hôn hai tháng. Mọi người ai nấy đều rất vui mừng, trừ bạn học Ôn =)) Tất nhiên rồi, vừa hân hoan chưa được bao lâu đã bị cấm dục mười tháng thì ai mà vui cho nổi cơ chứ =)))) Mang thai, tính cách tôi vốn đã tương đối ngang ngược nay càng tệ, động một chút là cáu, cáu không được sẽ khóc, khóc đến là thảm thiết khiến ông xã không thể không xuống nước dù rõ ràng là tôi sai ╭(╯ε╰)╮ Có một lần, tôi sống chết đòi ăn kiwi, bạn học Ôn cũng không tiếc tiền mua rất nhiều kiwi về cho tôi ăn. Tuy nhiên, chỉ một tuần sau, khi ông xã mang đĩa kiwi ra, săn sóc muốn bón cho tôi, tôi liền chán ghét đẩy ra. - Chua chết đi được. Em không ăn đâu. - Nhưng không ăn sẽ hỏng mất. Không phải em luôn nói phải tự chịu trách nhiệm với những gì mình làm sao? Chính em muốn ăn kiwi mà. _ Bạn học Ôn thấp giọng dụ dỗ. - Không ăn! Chua lắm. - Ngoan, kiwi này ngọt lắm. Em ăn thử xem. _ Ông xã vẫn không từ bỏ. - Em đã bảo không ăn mà! _ Tôi cầm cái dĩa ném xuống đất, tức giận quát lớn _ Em đã nói em không ăn, sao anh cứ ép em thế? Anh không thương em nữa à? - Nhưng rõ ràng là em muốn... - Muốn cái gì mà muốn! Thế bây giờ em muốn li hôn anh có đồng ý không?! Mẹ anh chứ, quá đáng vừa thôi! _ Tôi cáu điên người quát lên, nước mắt rơi lã chã. Cứ tưởng bạn học Ôn sẽ lập tức sợ hãi dỗ dành vì từ xưa đến nay anh vẫn luôn rất sợ nước mắt của tôi. Thế nhưng lần này ông xã không nói gì, cũng không lau nước mắt cho tôi mà cứ ngồi đó nhìn tôi mãi. Tôi thất vọng vô cùng, quay người định về phòng thì ông xã bỗng đứng lên, ôm lấy tôi từ đằng sau. - Liễu Nhi, đừng khóc nữa, anh xin lỗi có được không? Em không thích ăn thì không ăn nữa. Nhưng đừng nói em muốn li hôn. Xin em, chỉ cần đừng nói li hôn. _ Giọng anh đầy từ tính nỉ non khiến tôi mê muội, tức giận nháy mắt tan biến. Tôi có một tật xấu “nho nhỏ” là không điều chỉnh được tâm trạng bản thân nên chỉ khi tôi đã phát điên làm loạn ầm ĩ xong, bình thường trở lại mới thấy hối hận. - Em xin lỗi, em không nên quát anh. Em sai rồi. _ Tôi cúi đầu, đặt tay lên vòng tay ấm áp của Hứa Quân. - Được rồi, đừng khóc nữa, không tốt cho bé con. Bây giờ em thích ăn gì, anh lại đi mua cho em. _ Bạn học Ôn dùng tay to vuốt nhẹ cái bụng đã hơi hiện lên của tôi, cười nói. - Em muốn ăn lẩu! - Nóng thế này mà em muốn ăn lẩu? - Em muón ăn đấy. Anh có đưa đi không? _ Tôi quay người, trừng mắt nhìn anh. Ông xã lập tức cười nịnh nọt: - Đi, đi chứ. Anh đi lấy xe. Nhìn bạn học Ôn cầm chìa khóa xe nhanh chóng đi ra ngoài, tôi nở nụ cười hạnh phúc. Từ bé tôi đã biết mình có phần ngang ngược và ương bướng, đến bây giờ tính cách này vẫn không cách nào sửa đổi. Tôi đã từng nghĩ người như tôi chắc trừ bố mẹ sẽ chẳng ai chịu nổi. Đại Tiểu Phong cũng nhiều lần trách tôi vì cái tính này rồi mà. Ấy thế mà, tôi gặp được anh ấy, gặp được người con trai nguyện vì tôi khóc mà xuống nước, nguyện vì không muốn li hôn mà xin lỗi dù người sai rõ ràng là tôi. A, Ôn Hứa Quân, yên tâm đi, anh đã rơi vào tay em, có chết em cũng không buông ra đâu! Dù em không nói, nhưng xin hãy tin tưởng rằng tình cảm của em đối với anh sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi nhé.